Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-556
Chương 556: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[123]
Hai người ồn ồn ào ào đi tới một cửa hàng bán văn phòng phẩm được trang hoàng theo lối phục cổ. ** Lục Tư Thần thò cổ nhìn ra ngoài, “Đây là chỗ nào vậy, sao trước kia tôi chưa từng thấy?” Cảnh Hân mở cửa xe, dịu dàng giải thích, “Chỗ này trước kia cố Đàm dẫn tới tới, rất nhiều màu vẽ và họa cụ của cô được mua ở đây.” Lục Tư Thần nghe3Cảnh Hân nói vậy, mặt mũi lập tức biển sắc, cơn giận bốc ngùn ngụt lên đầu, đóng sầm cửa lại. “Chậc chậc chậc, có người ghen kia, cô chưa từng đến đây đúng không.” Sở Lạc Nhất tươi cười nói. “Cút ngay...” Lục Tư Thần tức giận mắng trả.
“Thể thì đâu có được, tôi mà cút cũng phải ôm cô cùng cút chứ.” Sở Lạc Nhất nói rồi cùng Cảnh Hân bước vào cửa hàng.
Từ lúc bước0vào, sắc mặt Lục Tư Thần vẫn đen sì, đây là nơi năm nào cô cũng về. Năm nào mẹ cô cũng quay lại thành phố B, nhưng trước giờ chưa từng đi thăm cô.
Sao có thể quá đáng như thế chứ.
Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân cùng nhau lên tầng, không kiềm lòng được mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy nơi này khá quen, hình như trước kia đã từng tới khu5vực xung quanh cùng Cố Tỉ Thành. “Có phải gần chỗ này có trường học không?” Sở Lạc Nhất đột ngột hỏi. “Hỏi thừa, qua một con đường là đến, chị đây học cả mẫu giáo lẫn tiểu học ở bên đó.” Lục Tư Thần có vẻ ghét bỏ, “Nhìn thoáng qua là biết người được gả đến thành phố B.” “Chị đây vốn là người được gả đến thành phố B còn gì? Gốc gác của chị4đây ở thành phố A cơ nhé.” Sở Lạc Nhất trợn mắt khinh thường. “Ôi chu choa, vậy cả đời này cô không tìm được gốc gác, đến lúc chết phải vùi thây ở thành phố B này rồi.” Lục Tư Thần cười tít mắt nói.
“Mẹ kiếp thứ quần què hoa hòe...” Sở Lạc Nhất mắng một câu. Mặt tiền tầng hai của cửa hàng văn phòng phẩm này bày biện toàn bút giấy mực nghiến, cách trang9trí cũng rất có hơi hướm phục cổ. “Đến đây thôi, hai người qua đó đi, tôi ở bên này đợi hai người.” Cảnh Hân không muốn vào đó hù dọa người khác, vì thể lựa chọn đợi ở cửa, “Hai người có thể nhắc đến tên cô Đàm với ông chủ, ông chủ sẽ biết ngay các cô là ai.” Sở Lạc Nhất và Lục Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Sở Lạc Nhất vào đó một mình. Lục Tư Thần ở bên ngoài cùng cảnh Hân, tiện thể nhìn Cảnh Hân, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Cảnh Hân cảm thấy da đầu tê dại vì ánh mắt này, vô thức muốn trốn tránh.
“Bên kia, lần nào cô Đàm đến đây cũng đứng ở đó rất lâu, phía đối diện là trường tiểu học của chúng ta.” Cảnh Hân chỉ vào một khung cửa sổ cách đó không xa.
Lục Tư Thần khựng lại, hình như nhất thời không phản ứng kịp lời của Cảnh Hân nghĩa là thế nào.
Nơi mà lần nào đến đây mẹ cô cũng đứng. Đứng nhận trường tiểu học của cô. “Thực ra mỗi lần cô Đàm quay về đây mua màu vẽ đều hỏi tôi cô sống thế nào.” Cảnh Hân tựa người vào cửa. “Vậy tại sao cô không nói với tôi?” Lục Tư Thần cất tiếng hỏi như một ác bá.
Cảnh Hân nhíu mày, “Cô Đàm không cho tôi nói, tôi đã hứa với cô Đàm rồi.”
Lục Tư Thần không thể nói rõ được cảm giác của mình bây giờ, chỉ cảm thấy muốn giết người. Nhưng cảm giác vui vẻ lại chiếm phần nhiều hơn. Không phải là mẹ cô không yêu cô, đúng không? “Này...” Lục Tư Thần nhìn Cảnh Hân, hung dữ nói, “Cô vẫn cảm thấy Cổ Tịch Nguyệt là người tốt hả? Cô ta đã hại cô ra nông nỗi này, cô còn tưởng mình là thánh mẫu thật à?”
“Tôi không cảm thấy mình là thánh mẫu, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải truy cứu nữa thôi, chuyện cũng đã qua mười năm rồi.” Cảnh Hân cụp mắt, trầm giọng nói.
“Xì, thứ vô dụng.” Lục Tư Thần chán ghét, nhìn Sở Lạc Nhất bước ra ngoài, “Cô là ốc sên hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hai người ồn ồn ào ào đi tới một cửa hàng bán văn phòng phẩm được trang hoàng theo lối phục cổ. ** Lục Tư Thần thò cổ nhìn ra ngoài, “Đây là chỗ nào vậy, sao trước kia tôi chưa từng thấy?” Cảnh Hân mở cửa xe, dịu dàng giải thích, “Chỗ này trước kia cố Đàm dẫn tới tới, rất nhiều màu vẽ và họa cụ của cô được mua ở đây.” Lục Tư Thần nghe3Cảnh Hân nói vậy, mặt mũi lập tức biển sắc, cơn giận bốc ngùn ngụt lên đầu, đóng sầm cửa lại. “Chậc chậc chậc, có người ghen kia, cô chưa từng đến đây đúng không.” Sở Lạc Nhất tươi cười nói. “Cút ngay...” Lục Tư Thần tức giận mắng trả.
“Thể thì đâu có được, tôi mà cút cũng phải ôm cô cùng cút chứ.” Sở Lạc Nhất nói rồi cùng Cảnh Hân bước vào cửa hàng.
Từ lúc bước0vào, sắc mặt Lục Tư Thần vẫn đen sì, đây là nơi năm nào cô cũng về. Năm nào mẹ cô cũng quay lại thành phố B, nhưng trước giờ chưa từng đi thăm cô.
Sao có thể quá đáng như thế chứ.
Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân cùng nhau lên tầng, không kiềm lòng được mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy nơi này khá quen, hình như trước kia đã từng tới khu5vực xung quanh cùng Cố Tỉ Thành. “Có phải gần chỗ này có trường học không?” Sở Lạc Nhất đột ngột hỏi. “Hỏi thừa, qua một con đường là đến, chị đây học cả mẫu giáo lẫn tiểu học ở bên đó.” Lục Tư Thần có vẻ ghét bỏ, “Nhìn thoáng qua là biết người được gả đến thành phố B.” “Chị đây vốn là người được gả đến thành phố B còn gì? Gốc gác của chị4đây ở thành phố A cơ nhé.” Sở Lạc Nhất trợn mắt khinh thường. “Ôi chu choa, vậy cả đời này cô không tìm được gốc gác, đến lúc chết phải vùi thây ở thành phố B này rồi.” Lục Tư Thần cười tít mắt nói.
“Mẹ kiếp thứ quần què hoa hòe...” Sở Lạc Nhất mắng một câu. Mặt tiền tầng hai của cửa hàng văn phòng phẩm này bày biện toàn bút giấy mực nghiến, cách trang9trí cũng rất có hơi hướm phục cổ. “Đến đây thôi, hai người qua đó đi, tôi ở bên này đợi hai người.” Cảnh Hân không muốn vào đó hù dọa người khác, vì thể lựa chọn đợi ở cửa, “Hai người có thể nhắc đến tên cô Đàm với ông chủ, ông chủ sẽ biết ngay các cô là ai.” Sở Lạc Nhất và Lục Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Sở Lạc Nhất vào đó một mình. Lục Tư Thần ở bên ngoài cùng cảnh Hân, tiện thể nhìn Cảnh Hân, đánh giá cô từ trên xuống dưới. Cảnh Hân cảm thấy da đầu tê dại vì ánh mắt này, vô thức muốn trốn tránh.
“Bên kia, lần nào cô Đàm đến đây cũng đứng ở đó rất lâu, phía đối diện là trường tiểu học của chúng ta.” Cảnh Hân chỉ vào một khung cửa sổ cách đó không xa.
Lục Tư Thần khựng lại, hình như nhất thời không phản ứng kịp lời của Cảnh Hân nghĩa là thế nào.
Nơi mà lần nào đến đây mẹ cô cũng đứng. Đứng nhận trường tiểu học của cô. “Thực ra mỗi lần cô Đàm quay về đây mua màu vẽ đều hỏi tôi cô sống thế nào.” Cảnh Hân tựa người vào cửa. “Vậy tại sao cô không nói với tôi?” Lục Tư Thần cất tiếng hỏi như một ác bá.
Cảnh Hân nhíu mày, “Cô Đàm không cho tôi nói, tôi đã hứa với cô Đàm rồi.”
Lục Tư Thần không thể nói rõ được cảm giác của mình bây giờ, chỉ cảm thấy muốn giết người. Nhưng cảm giác vui vẻ lại chiếm phần nhiều hơn. Không phải là mẹ cô không yêu cô, đúng không? “Này...” Lục Tư Thần nhìn Cảnh Hân, hung dữ nói, “Cô vẫn cảm thấy Cổ Tịch Nguyệt là người tốt hả? Cô ta đã hại cô ra nông nỗi này, cô còn tưởng mình là thánh mẫu thật à?”
“Tôi không cảm thấy mình là thánh mẫu, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải truy cứu nữa thôi, chuyện cũng đã qua mười năm rồi.” Cảnh Hân cụp mắt, trầm giọng nói.
“Xì, thứ vô dụng.” Lục Tư Thần chán ghét, nhìn Sở Lạc Nhất bước ra ngoài, “Cô là ốc sên hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook