Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-558
Chương 558: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[127]
“Ôi chao, làm gì mà náo nhiệt thế này?” Lục Tư Thần và Sở Lạc Nhất đi vào, Lục Tư Thần nhàn nhạt nói.
Cố Tịch Nguyệt trông thấy họ liền sững ra, bảo bảo vệ mau làm việc. “Tư Thần, em dâu, sao lại tới đây thế?” Cổ Tịch Nguyệt khẽ biến sắc nhưng vẫn cười nói. Sở Lạc Nhất đi tới bên cạnh bảo vệ, gạt tay anh ta ra, “Bỏ ra.” Còn Lục Tư Thần thì đi đến bên cạnh3Cổ Tịch Nguyệt, “Đến xem rốt cuộc cổ để tiện đến mức nào.” “Lục tư Thần, cô!!!” Cổ Tịch Nguyệt chỉ thẳng vào mặt Lục tư Thần, “Lục Tư Thần, thù oán giữa chúng ta là thù oán cá nhân, cô đừng có lên cơn điên ở đây.” “Tôi với cô chẳng có thù oán cá nhân quái gì cả, vì cô không xứng.” Lục Tư Thần ngả ngớn nói. “Cô không sao đấy chứ?” Sở Lạc Nhất thấy cảnh Hân vẫn0đang tức tối, không nhịn được hỏi.
Người phụ nữ này cũng thật là, không phải giả chết thì lại bùng nổ, suýt nữa là cô không kiểm lại được rồi. Cổ Tịch Nguyệt nhìn Sở Lạc Nhất rồi lại nhìn Lục tư Thần, tim cô ta bắt đầu đập mạnh, vì cô ta không biết chuyện hiện tại là sao.
Cô ta nhớ hôm qua cô ta có hỏi Sở Lạc Nhất, lúc đó rõ ràng Sở Lạc Nhất nói không quen Cảnh5Hân. “Em dâu, người phụ nữ này rất thích bịa đặt, từ nhỏ đã vậy rồi.” Cổ Tịch Nguyệt vội nói. Sở Lạc Nhất ngẩng lên, lạnh lùng lườm cô ta: “Con người tôi lại thích bị gạt đấy, cô Cổ, để tôi dạy cô một đạo lý làm người này, nếu không có khả năng gạt người ta cả đời thì tốt nhất đừng có gạt.” Sở Lạc Nhất nói rồi kéo luôn Cảnh Hân đi.
Lục tư Thần nhìn vẻ mặt4tái nhợt của Cổ Tịch Nguyệt, “Ôi chao, thiên đạo luân hồi, Cổ Tịch Nguyệt, chúc mừng cô nhé, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.” Sắc mặt của Cổ Tịch Nguyệt càng lúc càng khó coi, nhưng cô ta chỉ có thể đứng trơ ra đó nhìn họ bỏ đi chứ không thể làm gì được. Sở Lạc Nhất kéo Cảnh Hân ra ngoài, “Lúc này cô đến đây tìm cô ta không phải là tự rước chuyện và9người à? Hiện giờ, năng lực của cô ta hơn cô, cô tới tìm cô ta thì chỉ có nước tự rước nhục vào người thôi.”
Cả người Cảnh Hân vẫn căng cứng, “Tại sao cô ta lại phải làm như vậy, tôi thi đấu xong sẽ rời đi ngay mà.”
“Kẻ đê tiện thì sẽ để tiện đến cùng, giờ thì biết rồi chứ.” Lục Tư Thần lạnh lùng nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái bộ dạng đắc ý của cô nàng này thật khiến người ta muốn hung hăng tát cho một phát. “Cô có thể đắc ý hơn nữa được không?” Sở Lạc Nhất đá cô nàng một cái, “Chuyện này không thể khống chế lại được nữa rồi, cô nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào đi.”
“Tiếp theo không phải là vấn đề của cô à? Cô gọi tôi về không phải chỉ là để bật lại đám người kia thôi sao, tôi bật hết lại rồi đấy còn gì.” Lục Tư Thần lên xe, trưng ra dáng vẻ bản thân thật lợi hại. Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất nhìn qua Cảnh Hân đang ngồi phía sau một cái rồi lại nhìn Lục Tư Thần: “Vâng, cô giỏi quá mà, tôi cảm ơn cô nhé.” “Khỏi khách khí.” Lục Tư Thần đắc ý nói. Sở Lạc Nhất: “...” “Sở Lạc Nhất, có thể làm phiền cố đưa tôi đến chỗ của bạn tôi được không?” Lúc này cảm xúc của Cảnh Hân cũng đã dịu xuống, cô khẽ nói. Sở Lạc Nhất cau mày, nghĩ đến chuyện gì đó, “Không phải cô muốn cắn lại người ta sao? Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, nhưng giờ tôi có một vấn đề muốn biết, Cảnh Hân, người năm ấy hại cô là cô ta sao?” Sở Lạc Nhất vừa hỏi xong, cả xe liền yên tĩnh lại, ngay đến cả Lục Tư Thần cũng nhướng mày nhìn về phía Cảnh Hân. Sở Lạc Nhất đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô hỏi một cách nghiêm túc như thế.
Thế nên lần này Cảnh Hân chỉ bật bật móng tay của mình, không biết liệu cô có chịu trả lời không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ôi chao, làm gì mà náo nhiệt thế này?” Lục Tư Thần và Sở Lạc Nhất đi vào, Lục Tư Thần nhàn nhạt nói.
Cố Tịch Nguyệt trông thấy họ liền sững ra, bảo bảo vệ mau làm việc. “Tư Thần, em dâu, sao lại tới đây thế?” Cổ Tịch Nguyệt khẽ biến sắc nhưng vẫn cười nói. Sở Lạc Nhất đi tới bên cạnh bảo vệ, gạt tay anh ta ra, “Bỏ ra.” Còn Lục Tư Thần thì đi đến bên cạnh3Cổ Tịch Nguyệt, “Đến xem rốt cuộc cổ để tiện đến mức nào.” “Lục tư Thần, cô!!!” Cổ Tịch Nguyệt chỉ thẳng vào mặt Lục tư Thần, “Lục Tư Thần, thù oán giữa chúng ta là thù oán cá nhân, cô đừng có lên cơn điên ở đây.” “Tôi với cô chẳng có thù oán cá nhân quái gì cả, vì cô không xứng.” Lục Tư Thần ngả ngớn nói. “Cô không sao đấy chứ?” Sở Lạc Nhất thấy cảnh Hân vẫn0đang tức tối, không nhịn được hỏi.
Người phụ nữ này cũng thật là, không phải giả chết thì lại bùng nổ, suýt nữa là cô không kiểm lại được rồi. Cổ Tịch Nguyệt nhìn Sở Lạc Nhất rồi lại nhìn Lục tư Thần, tim cô ta bắt đầu đập mạnh, vì cô ta không biết chuyện hiện tại là sao.
Cô ta nhớ hôm qua cô ta có hỏi Sở Lạc Nhất, lúc đó rõ ràng Sở Lạc Nhất nói không quen Cảnh5Hân. “Em dâu, người phụ nữ này rất thích bịa đặt, từ nhỏ đã vậy rồi.” Cổ Tịch Nguyệt vội nói. Sở Lạc Nhất ngẩng lên, lạnh lùng lườm cô ta: “Con người tôi lại thích bị gạt đấy, cô Cổ, để tôi dạy cô một đạo lý làm người này, nếu không có khả năng gạt người ta cả đời thì tốt nhất đừng có gạt.” Sở Lạc Nhất nói rồi kéo luôn Cảnh Hân đi.
Lục tư Thần nhìn vẻ mặt4tái nhợt của Cổ Tịch Nguyệt, “Ôi chao, thiên đạo luân hồi, Cổ Tịch Nguyệt, chúc mừng cô nhé, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.” Sắc mặt của Cổ Tịch Nguyệt càng lúc càng khó coi, nhưng cô ta chỉ có thể đứng trơ ra đó nhìn họ bỏ đi chứ không thể làm gì được. Sở Lạc Nhất kéo Cảnh Hân ra ngoài, “Lúc này cô đến đây tìm cô ta không phải là tự rước chuyện và9người à? Hiện giờ, năng lực của cô ta hơn cô, cô tới tìm cô ta thì chỉ có nước tự rước nhục vào người thôi.”
Cả người Cảnh Hân vẫn căng cứng, “Tại sao cô ta lại phải làm như vậy, tôi thi đấu xong sẽ rời đi ngay mà.”
“Kẻ đê tiện thì sẽ để tiện đến cùng, giờ thì biết rồi chứ.” Lục Tư Thần lạnh lùng nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái bộ dạng đắc ý của cô nàng này thật khiến người ta muốn hung hăng tát cho một phát. “Cô có thể đắc ý hơn nữa được không?” Sở Lạc Nhất đá cô nàng một cái, “Chuyện này không thể khống chế lại được nữa rồi, cô nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào đi.”
“Tiếp theo không phải là vấn đề của cô à? Cô gọi tôi về không phải chỉ là để bật lại đám người kia thôi sao, tôi bật hết lại rồi đấy còn gì.” Lục Tư Thần lên xe, trưng ra dáng vẻ bản thân thật lợi hại. Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất nhìn qua Cảnh Hân đang ngồi phía sau một cái rồi lại nhìn Lục Tư Thần: “Vâng, cô giỏi quá mà, tôi cảm ơn cô nhé.” “Khỏi khách khí.” Lục Tư Thần đắc ý nói. Sở Lạc Nhất: “...” “Sở Lạc Nhất, có thể làm phiền cố đưa tôi đến chỗ của bạn tôi được không?” Lúc này cảm xúc của Cảnh Hân cũng đã dịu xuống, cô khẽ nói. Sở Lạc Nhất cau mày, nghĩ đến chuyện gì đó, “Không phải cô muốn cắn lại người ta sao? Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, nhưng giờ tôi có một vấn đề muốn biết, Cảnh Hân, người năm ấy hại cô là cô ta sao?” Sở Lạc Nhất vừa hỏi xong, cả xe liền yên tĩnh lại, ngay đến cả Lục Tư Thần cũng nhướng mày nhìn về phía Cảnh Hân. Sở Lạc Nhất đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô hỏi một cách nghiêm túc như thế.
Thế nên lần này Cảnh Hân chỉ bật bật móng tay của mình, không biết liệu cô có chịu trả lời không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com