Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-560
Chương 560: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [129]
“Ba ơi, đau.” Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân chỉ lên đầu mình.
Cố Tỉ Thành ngăn không cho nhóc nhấc tay lên để tránh bị động vào kim truyền, sự áy náy gần như muốn nhấn chìm anh. “Là tại ba không tốt, mấy ngày nay không để tâm tới con.” Cố Tỉ Thành khẽ xin lỗi, đầu thằng bé vẫn rất nóng,3thiêu đốt trái tim anh. Tiểu Quỷ Quỷ không khóc, chỉ có điều hơi phụng phịu, thấy dáng vẻ tự trách của ba liền đưa tay còn lại lên khẽ chạm vào mặt ba. Cố Tỉ Thành hôn lên tay nhóc, ôm nhóc chặt hơn. Giờ nghỉ trưa, một chiến sĩ trẻ ở nhà bếp mang mấy con vật được khắc từ0cà rốt đến cho nhóc. Tiểu Quỷ Quỷ vui vẻ cảm ơn chú, còn cầm đưa cho ba xem như muốn chọc cho ba cười. Các lãnh đạo cũng tới thăm Tiểu Quỷ Quỷ, Tiểu Quỷ Quỷ vực dậy tinh thần, có vẻ như không muốn để ba lo lắng cho mình. “Đã liên lạc với em dâu chưa?” Một Thiếu tá5tuổi tác cũng đã lớn hỏi.
“Rồi ạ, cô ấy đang trên đường tới đây.” Cố Tỉ Thành bể con đáp.
Thiếu tá khẽ gật, “Thằng bé này nghe lời thật đấy. Có giận ba không?” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng lên nhìn ba một cái rồi lắc đầu, “Ba tốt ạ.” Cố Tỉ Thành nghe con trai nói vậy liền ngẩng đầu, không muốn4để mình rơi nước mắt.
Anh biết là anh không tốt, thân là một người cha, anh không hề tốt chút nào.
Thiếu tá xoa đầu Tiểu Quỷ Quỷ, “Để mẹ thằng bé đưa đi đi, nó còn nhỏ như thế này, cả ngày cứ chạy theo cậu liệu có chịu nổi không?”
Cố Tỉ Thành gật đầu, tiễn các chiến hữu về, Tiểu Quỷ9Quỷ đã hơi mệt liền khép mắt lại trong lòng ba. Sở Lạc Nhất gần như chạy xe như bay tới. Lúc cô đến là năm giờ chiều, Tiểu Quỷ Quỷ đã truyền nước xong và ngủ rồi. Sở Lạc Nhất cởi áo khoác ra, sải bước đi tới cũng không buồn nhìn Cố Tỉ Thành lấy một cái mà đi thẳng tới bên giường, sờ lên trán con trai.
Chắc vì cảm nhận được mẹ tới nên Tiểu Quỷ Quỷ liền mở mắt ra, trông thấy mẹ, nhóc òa khóc, với tay đòi mẹ bế. Sở Lạc Nhất ôm con trai vào lòng, nhóc con ôm mẹ khóc lại càng ghế hơn.
Sở Lạc Nhất xót không thôi. Cô lườm Cố Tỉ Thành một cái, suýt nữa thì lăng trì anh. Cố Tỉ Thành cảm thấy bản thân có lỗi trước cho nên lúc này cũng chỉ có thể chịu tội. Con trai khóc khiến anh cũng cảm thấy rất đau lòng.
Sở Lạc Nhất khẽ vỗ về rồi ôm chặt lấy con trai, “Có mẹ ở đây, mẹ đây rồi, con thấy khó chịu ở đâu nói cho mẹ nghe xem nào.” “Con nhớ mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ òa khóc, lúc này đã khóc đến mức không thể thở nổi. Cố Tỉ Thành nghe lời con trai nói mà trong lòng khó chịu vô cùng. Lúc Sở Lạc Nhất còn chưa đến, thằng bé vẫn luôn an ủi anh. Thì ra nhóc con vẫn cố gắng chịu đựng cho đến tận bây giờ. Sở Lạc Nhất ôm con trai, cô với tay lấy cái chăn đắp lên cho con trai, “Có mẹ đây rồi.”
Cổ Tỉ Thành đứng bên giường, lồng ngực bức bách không thôi.
Cho nên lúc con trai khóc anh đành ra ngoài. Sở Lạc Nhất chỉ liếc một cái rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục dỗ con. Ra ngoài rồi, Cố Tỉ Thành dựa vào tường nhìn trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
“Khó chịu đúng không.” Cố Tỉ Thành nghe thấy giọng nói này liền thu hồi lại tầm mắt, nhìn thấy một người đàn ông đang mặc quân phục đúng cách đó không xa. Người đàn ông kia cấp bậc thượng úy, nhìn thấy anh cũng không hành lễ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ba ơi, đau.” Tiểu Quỷ Quỷ tủi thân chỉ lên đầu mình.
Cố Tỉ Thành ngăn không cho nhóc nhấc tay lên để tránh bị động vào kim truyền, sự áy náy gần như muốn nhấn chìm anh. “Là tại ba không tốt, mấy ngày nay không để tâm tới con.” Cố Tỉ Thành khẽ xin lỗi, đầu thằng bé vẫn rất nóng,3thiêu đốt trái tim anh. Tiểu Quỷ Quỷ không khóc, chỉ có điều hơi phụng phịu, thấy dáng vẻ tự trách của ba liền đưa tay còn lại lên khẽ chạm vào mặt ba. Cố Tỉ Thành hôn lên tay nhóc, ôm nhóc chặt hơn. Giờ nghỉ trưa, một chiến sĩ trẻ ở nhà bếp mang mấy con vật được khắc từ0cà rốt đến cho nhóc. Tiểu Quỷ Quỷ vui vẻ cảm ơn chú, còn cầm đưa cho ba xem như muốn chọc cho ba cười. Các lãnh đạo cũng tới thăm Tiểu Quỷ Quỷ, Tiểu Quỷ Quỷ vực dậy tinh thần, có vẻ như không muốn để ba lo lắng cho mình. “Đã liên lạc với em dâu chưa?” Một Thiếu tá5tuổi tác cũng đã lớn hỏi.
“Rồi ạ, cô ấy đang trên đường tới đây.” Cố Tỉ Thành bể con đáp.
Thiếu tá khẽ gật, “Thằng bé này nghe lời thật đấy. Có giận ba không?” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng lên nhìn ba một cái rồi lắc đầu, “Ba tốt ạ.” Cố Tỉ Thành nghe con trai nói vậy liền ngẩng đầu, không muốn4để mình rơi nước mắt.
Anh biết là anh không tốt, thân là một người cha, anh không hề tốt chút nào.
Thiếu tá xoa đầu Tiểu Quỷ Quỷ, “Để mẹ thằng bé đưa đi đi, nó còn nhỏ như thế này, cả ngày cứ chạy theo cậu liệu có chịu nổi không?”
Cố Tỉ Thành gật đầu, tiễn các chiến hữu về, Tiểu Quỷ9Quỷ đã hơi mệt liền khép mắt lại trong lòng ba. Sở Lạc Nhất gần như chạy xe như bay tới. Lúc cô đến là năm giờ chiều, Tiểu Quỷ Quỷ đã truyền nước xong và ngủ rồi. Sở Lạc Nhất cởi áo khoác ra, sải bước đi tới cũng không buồn nhìn Cố Tỉ Thành lấy một cái mà đi thẳng tới bên giường, sờ lên trán con trai.
Chắc vì cảm nhận được mẹ tới nên Tiểu Quỷ Quỷ liền mở mắt ra, trông thấy mẹ, nhóc òa khóc, với tay đòi mẹ bế. Sở Lạc Nhất ôm con trai vào lòng, nhóc con ôm mẹ khóc lại càng ghế hơn.
Sở Lạc Nhất xót không thôi. Cô lườm Cố Tỉ Thành một cái, suýt nữa thì lăng trì anh. Cố Tỉ Thành cảm thấy bản thân có lỗi trước cho nên lúc này cũng chỉ có thể chịu tội. Con trai khóc khiến anh cũng cảm thấy rất đau lòng.
Sở Lạc Nhất khẽ vỗ về rồi ôm chặt lấy con trai, “Có mẹ ở đây, mẹ đây rồi, con thấy khó chịu ở đâu nói cho mẹ nghe xem nào.” “Con nhớ mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ òa khóc, lúc này đã khóc đến mức không thể thở nổi. Cố Tỉ Thành nghe lời con trai nói mà trong lòng khó chịu vô cùng. Lúc Sở Lạc Nhất còn chưa đến, thằng bé vẫn luôn an ủi anh. Thì ra nhóc con vẫn cố gắng chịu đựng cho đến tận bây giờ. Sở Lạc Nhất ôm con trai, cô với tay lấy cái chăn đắp lên cho con trai, “Có mẹ đây rồi.”
Cổ Tỉ Thành đứng bên giường, lồng ngực bức bách không thôi.
Cho nên lúc con trai khóc anh đành ra ngoài. Sở Lạc Nhất chỉ liếc một cái rồi lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục dỗ con. Ra ngoài rồi, Cố Tỉ Thành dựa vào tường nhìn trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
“Khó chịu đúng không.” Cố Tỉ Thành nghe thấy giọng nói này liền thu hồi lại tầm mắt, nhìn thấy một người đàn ông đang mặc quân phục đúng cách đó không xa. Người đàn ông kia cấp bậc thượng úy, nhìn thấy anh cũng không hành lễ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com