Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-561
Chương 561: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[130]
Cố Tỉ Thành cũng không để ý mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế dài, “Đến khám à?”
“Thăm chiến hữu.” Thiếu úy ngồi xuống cạnh Cố Tỉ Thành, đáp. Lúc này Cố Tỉ Thành chỉ đang mặc áo sơ mi quân đội, vì vội nên anh cũng không đeo quân hàm, chẳng trách Thượng úy3này nhìn thấy anh mà lại không chào.
“Xem ra tính khí của vợ anh cũng tốt nhỉ” Thượng úy cười nói.
Tốt?
Cố Tỉ Thành không khỏi thẫn thờ, lần này về không phải cứ quỳ sầu riêng là có thể giải quyết được vấn đề đâu.
Con trai càng khóc thì anh càng đen đủi.
“Anh nói0xem chúng ta muốn gì đây nhỉ? Như người chiến hữu của tôi ấy, lúc con gái làm phẫu thuật tim cũng không xin nghỉ phép, giờ vì chuyện này mà vợ cậu ta đang làm ầm lên đòi ly hôn với cậu ta kìa.” Thượng úy nói rồi hất cằm về phía phòng5bệnh.
Làm ầm lên đòi ly hôn?
Khóe miệng Cổ Tỉ Thành giật giật, không nghiêm trọng đến thế chứ. Cố Tỉ Thành theo phản xạ nhìn Sở Lạc Nhất đang dỗ con trai trong phòng bệnh, nghĩ một hồi lại thấy tim gan hơi đau.
Đây không phải là lần đầu tiên anh tự tìm đường4chết. Thượng úy nhìn đồng hồ, vỗ vai Cổ Tỉ Thành: “Chiến hữu, chúc anh may mắn.” Không ngờ Cổ Tỉ Thành lại bị một cậu lính trẻ dọa cho hết hồn.
Thượng úy đi rồi, Cố Tỉ Thành vẫn ngồi yên ở đó không dám vào.
Tiếng khóc của con trai càng lúc càng nhỏ9dần, mãi cho đến khi Sở Lạc Nhất dỗ được Tiểu Quỷ Quỷ ngủ lại. “Cổ Tỉ Thành.”
Giọng nói khàn khàn của Sở Lạc Nhất từ trong phòng bệnh truyền ra.
Cổ Tỉ Thành giật bắn người, không nhịn được nuốt nước bọt, chỉnh trang lại quần áo của mình rồi đi vào. Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt con trai xuống, đắp chăn cho nhóc. Nhóc con khóc đến mức nước mắt tèm lem. Cổ TỶ Thành đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, tim đập hơi nhanh hơn bình thường.
Sở Lạc Nhất đặt con xuống xong, quay ra nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành thấy ánh mắt của vợ, vội nói: “Ngoài ly hôn ra em nói gì cũng được. Anh nói cho em biết, kể cả anh có chết em cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó.” Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ sốt ruột đến mức giậm chân của anh như đang nhìn một tên thần kinh vậy.
“Bị điên à?” Sở Lạc Nhất ghét bỏ.
Cố Tỉ Thành khựng lại, hơi ngớ ra nhìn Sở Lạc Nhất, quả nhiên anh bị người ngoài dọa sợ rồi.
“Em đói rồi, cơm trưa em còn chưa kịp ăn nữa đấy.” Sở Lạc Nhất đá anh một cái, hung dữ nói. “Để anh đi mua cho em, giờ đi ngay, đi luôn.” Cố Tỉ Thành nói rồi vội chạy đi, thậm chí còn bị va vào cửa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Ai dọa anh ấy vậy?
Sao lại bị dọa sợ thành ra cái bộ dạng đó, đúng là ngứa đòn mà.
Gần bệnh viện quân khu không có cái nhà hàng nào lớn cả. Cố Tỉ Thành chạy tới một quán cơm trông có vẻ khá ngon ở con đường bên cạnh. Anh đóng gói một phần hải sản thập cẩm, hai suất cháo. Trong lúc chờ nhà hàng làm Xong anh lại ra ngoài mua cho vợ mấy món quà ăn vặt mà vợ thích.
Anh bị va đau cả đầu, hôm nay đúng là bị con trai hù chết rồi.
Cổ Tỉ Thành chạy một mạch về, Sở Lạc Nhất cũng đã vào nhà vệ sinh lau mặt mũi. Lúc ăn, Cố Tỉ Thành cứ dè dặt nhìn cô suốt. “Mai anh phải tới huyện X.” Anh cẩn thận gắp cho cô con tôm, “Hôm nay họ đã tới đó trước rồi.” Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn anh, “Anh không thể để em ăn bữa cơm cho nó đàng hoàng được à?”
Thể là Cổ Tỉ Thành im miệng luôn.
Sở Lạc Nhất cúi đầu ăn cơm, cô bực dọc ăn từng miếng, Cố Tỉ Thành lẳng lặng đưa tay qua.
“Làm gì.” “Ăn cơm có thể khiến em giải quyết bực dọc được không? Cho em cắn cái này.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành cũng không để ý mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế dài, “Đến khám à?”
“Thăm chiến hữu.” Thiếu úy ngồi xuống cạnh Cố Tỉ Thành, đáp. Lúc này Cố Tỉ Thành chỉ đang mặc áo sơ mi quân đội, vì vội nên anh cũng không đeo quân hàm, chẳng trách Thượng úy3này nhìn thấy anh mà lại không chào.
“Xem ra tính khí của vợ anh cũng tốt nhỉ” Thượng úy cười nói.
Tốt?
Cố Tỉ Thành không khỏi thẫn thờ, lần này về không phải cứ quỳ sầu riêng là có thể giải quyết được vấn đề đâu.
Con trai càng khóc thì anh càng đen đủi.
“Anh nói0xem chúng ta muốn gì đây nhỉ? Như người chiến hữu của tôi ấy, lúc con gái làm phẫu thuật tim cũng không xin nghỉ phép, giờ vì chuyện này mà vợ cậu ta đang làm ầm lên đòi ly hôn với cậu ta kìa.” Thượng úy nói rồi hất cằm về phía phòng5bệnh.
Làm ầm lên đòi ly hôn?
Khóe miệng Cổ Tỉ Thành giật giật, không nghiêm trọng đến thế chứ. Cố Tỉ Thành theo phản xạ nhìn Sở Lạc Nhất đang dỗ con trai trong phòng bệnh, nghĩ một hồi lại thấy tim gan hơi đau.
Đây không phải là lần đầu tiên anh tự tìm đường4chết. Thượng úy nhìn đồng hồ, vỗ vai Cổ Tỉ Thành: “Chiến hữu, chúc anh may mắn.” Không ngờ Cổ Tỉ Thành lại bị một cậu lính trẻ dọa cho hết hồn.
Thượng úy đi rồi, Cố Tỉ Thành vẫn ngồi yên ở đó không dám vào.
Tiếng khóc của con trai càng lúc càng nhỏ9dần, mãi cho đến khi Sở Lạc Nhất dỗ được Tiểu Quỷ Quỷ ngủ lại. “Cổ Tỉ Thành.”
Giọng nói khàn khàn của Sở Lạc Nhất từ trong phòng bệnh truyền ra.
Cổ Tỉ Thành giật bắn người, không nhịn được nuốt nước bọt, chỉnh trang lại quần áo của mình rồi đi vào. Sở Lạc Nhất cẩn thận đặt con trai xuống, đắp chăn cho nhóc. Nhóc con khóc đến mức nước mắt tèm lem. Cổ TỶ Thành đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, tim đập hơi nhanh hơn bình thường.
Sở Lạc Nhất đặt con xuống xong, quay ra nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành thấy ánh mắt của vợ, vội nói: “Ngoài ly hôn ra em nói gì cũng được. Anh nói cho em biết, kể cả anh có chết em cũng đừng có nghĩ đến chuyện đó.” Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ sốt ruột đến mức giậm chân của anh như đang nhìn một tên thần kinh vậy.
“Bị điên à?” Sở Lạc Nhất ghét bỏ.
Cố Tỉ Thành khựng lại, hơi ngớ ra nhìn Sở Lạc Nhất, quả nhiên anh bị người ngoài dọa sợ rồi.
“Em đói rồi, cơm trưa em còn chưa kịp ăn nữa đấy.” Sở Lạc Nhất đá anh một cái, hung dữ nói. “Để anh đi mua cho em, giờ đi ngay, đi luôn.” Cố Tỉ Thành nói rồi vội chạy đi, thậm chí còn bị va vào cửa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Ai dọa anh ấy vậy?
Sao lại bị dọa sợ thành ra cái bộ dạng đó, đúng là ngứa đòn mà.
Gần bệnh viện quân khu không có cái nhà hàng nào lớn cả. Cố Tỉ Thành chạy tới một quán cơm trông có vẻ khá ngon ở con đường bên cạnh. Anh đóng gói một phần hải sản thập cẩm, hai suất cháo. Trong lúc chờ nhà hàng làm Xong anh lại ra ngoài mua cho vợ mấy món quà ăn vặt mà vợ thích.
Anh bị va đau cả đầu, hôm nay đúng là bị con trai hù chết rồi.
Cổ Tỉ Thành chạy một mạch về, Sở Lạc Nhất cũng đã vào nhà vệ sinh lau mặt mũi. Lúc ăn, Cố Tỉ Thành cứ dè dặt nhìn cô suốt. “Mai anh phải tới huyện X.” Anh cẩn thận gắp cho cô con tôm, “Hôm nay họ đã tới đó trước rồi.” Sở Lạc Nhất ngẩng lên nhìn anh, “Anh không thể để em ăn bữa cơm cho nó đàng hoàng được à?”
Thể là Cổ Tỉ Thành im miệng luôn.
Sở Lạc Nhất cúi đầu ăn cơm, cô bực dọc ăn từng miếng, Cố Tỉ Thành lẳng lặng đưa tay qua.
“Làm gì.” “Ăn cơm có thể khiến em giải quyết bực dọc được không? Cho em cắn cái này.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook