Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-562
Chương 562: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[131]
Sở Lạc Nhất hung dữ ngẩng lên lườm anh.
“Em vẫn còn đang giận đấy, đừng có chọc cười em.” Cố Tỉ Thành rụt tay về, lại bị Sở Lạc Nhất kéo3tay cắn cho một cái thật mạnh. Cố Tỉ Thành không hề biến sắc, nhưng đúng là cô cắn rất đau. Nhưng anh lại cam tâm tình nguyện để có cắn.0Cắn xong, Sở Lạc Nhất hất tay anh ra, “Vừa rồi tại sao anh lại bảo em muốn ly hôn với anh?” Cố Tỉ Thành ngẩn ra, lại kể một lượt5những chuyện mà Thượng úy kia đã nói với anh cho Sở Lạc Nhất nghe. Sở Lạc Nhất nghe xong phạt cười, tại sao, vì để người ta nói một câu4lính nghèo, thế này cũng được phết.
“Tại sao, vì lương chứ gì, không biết tiền lương làm lính mấy năm nay đều tăng lên rồi hả. Tiền lương của Lữ đoàn9trưởng Cố nhà chúng ta chắc cũng vượt qua hàng vạn rồi ấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nói, “Lính nghèo giờ có tiền rồi không biết hả?”
Cố Tỉ Thành vò vò tóc vợ, “Đừng có nói linh tinh, nói chuyện này cũng phải nhìn xem là ai đã chứ.”
Sở Lạc Nhất nuốt con tôm được Cố Tỉ Thành đút cho, vừa ăn vừa đáp: “Em đang nhai...” “Nuốt xuống rồi nói, em vội cái gì hả? Đi vệ sinh à?” Cố Tỉ Thành mắng, rồi lại bị Sở Lạc Nhất lườm cho một cái. Sở Lạc Nhất nuốt thức ăn, “Em thấy anh có một cô vợ tốt thế này chắc chắn là vì kiếp trước đã giải cứu thế giới.” “Ừ, kiếp này anh cũng đang cố gắng cứu đây, hy vọng kiếp sau vẫn có thể lấy được em.” Cố Tỉ Thành tiếp lời một cách rất tự nhiên. Sở Lạc Nhất nghe thấy thể là vui ngay. Cô chính là kiểu người dễ vui vẻ như thế đấy.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất vui sướng ăn cơm. Sở Lạc Nhất chính là mùa xuân của anh.
Là hơi ẩm của anh, là tình yêu của anh, hơn thế nữa chính là hi vọng của anh.
Nhìn gì thế?” Sở Lạc Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của anh, không nhịn được hỏi.
“Vợ anh thật là đẹp.” Cố Tỉ Thành mặt không đỏ, tim không đập mạnh đáp lại, sau đó lại lấy cho cô con tôm mà cô thích rồi bóc vỏ. Sở Lạc Nhất ăn uống rất vui. Cô có giận không? Cô giận chứ, trên đường tới đây cô giận phát điện cả lên.
Không phải cố Tỉ Thành giỏi giang lắm sao? Tại sao lại không thể chăm sóc tốt cho con trai? Không phải Cố Tỉ Thành là tướng lĩnh tài giỏi sao? Tại sao lại để con trai bị bệnh như thế?
Trong lòng Cổ Tỉ Thành, có phải không có gì quan trọng hơn công việc của anh nữa không? Mẹ nó, ông đây muốn ly hôn với anh ta. Ly hôn, lần này nhất định phải ly hôn. Cảm giác căm phẫn này lúc mới đầu rất kinh khủng, nhưng trải qua sáu tiếng đi đường nó cũng dần nhạt đi. Cuối cùng trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc con trai cô có bị bệnh nặng không, tên ngốc kia tay còn đang bị thương, có thể chăm sóc tốt cho con trai không?
Đến bệnh viện, thấy dáng vẻ tự trách của anh, một chút trách cứ cuối cùng lại như một quả bóng bị người ta đâm cho một kim, toàn bộ khí đều thoát hết ra ngoài. Hết giận rồi lại thấy thương anh hơn.
Thật ra lúc con trai khóc, cô có thể cảm nhận được sự bất lực của Cổ TỶ Thành. Đặc biệt là từ sau lúc anh vào như bị dọa cho sợ chết khiếp mà nói ra câu không muốn ly hôn.
Cô thương người đàn ông này. Người đàn ông này luôn có cách để cô đang giận anh lại cảm thấy thương anh. Cố Tỉ Thành thấy vợ mình cười thì lại càng xót hơn, anh xoa đầu cô, “Bảo bối ngốc của anh.” “Em còn lâu mới ngốc.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ hất tay anh ra, “Anh bận thì đi đi, để mai em xem con có đỡ hơn không thì sẽ đưa nó về, bên phía Cảnh Hân lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Con mẹ Cổ Tịch Nguyệt này đúng là làm thay đổi hết tam quan của em luôn rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất hung dữ ngẩng lên lườm anh.
“Em vẫn còn đang giận đấy, đừng có chọc cười em.” Cố Tỉ Thành rụt tay về, lại bị Sở Lạc Nhất kéo3tay cắn cho một cái thật mạnh. Cố Tỉ Thành không hề biến sắc, nhưng đúng là cô cắn rất đau. Nhưng anh lại cam tâm tình nguyện để có cắn.0Cắn xong, Sở Lạc Nhất hất tay anh ra, “Vừa rồi tại sao anh lại bảo em muốn ly hôn với anh?” Cố Tỉ Thành ngẩn ra, lại kể một lượt5những chuyện mà Thượng úy kia đã nói với anh cho Sở Lạc Nhất nghe. Sở Lạc Nhất nghe xong phạt cười, tại sao, vì để người ta nói một câu4lính nghèo, thế này cũng được phết.
“Tại sao, vì lương chứ gì, không biết tiền lương làm lính mấy năm nay đều tăng lên rồi hả. Tiền lương của Lữ đoàn9trưởng Cố nhà chúng ta chắc cũng vượt qua hàng vạn rồi ấy nhỉ.” Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nói, “Lính nghèo giờ có tiền rồi không biết hả?”
Cố Tỉ Thành vò vò tóc vợ, “Đừng có nói linh tinh, nói chuyện này cũng phải nhìn xem là ai đã chứ.”
Sở Lạc Nhất nuốt con tôm được Cố Tỉ Thành đút cho, vừa ăn vừa đáp: “Em đang nhai...” “Nuốt xuống rồi nói, em vội cái gì hả? Đi vệ sinh à?” Cố Tỉ Thành mắng, rồi lại bị Sở Lạc Nhất lườm cho một cái. Sở Lạc Nhất nuốt thức ăn, “Em thấy anh có một cô vợ tốt thế này chắc chắn là vì kiếp trước đã giải cứu thế giới.” “Ừ, kiếp này anh cũng đang cố gắng cứu đây, hy vọng kiếp sau vẫn có thể lấy được em.” Cố Tỉ Thành tiếp lời một cách rất tự nhiên. Sở Lạc Nhất nghe thấy thể là vui ngay. Cô chính là kiểu người dễ vui vẻ như thế đấy.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất vui sướng ăn cơm. Sở Lạc Nhất chính là mùa xuân của anh.
Là hơi ẩm của anh, là tình yêu của anh, hơn thế nữa chính là hi vọng của anh.
Nhìn gì thế?” Sở Lạc Nhất nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của anh, không nhịn được hỏi.
“Vợ anh thật là đẹp.” Cố Tỉ Thành mặt không đỏ, tim không đập mạnh đáp lại, sau đó lại lấy cho cô con tôm mà cô thích rồi bóc vỏ. Sở Lạc Nhất ăn uống rất vui. Cô có giận không? Cô giận chứ, trên đường tới đây cô giận phát điện cả lên.
Không phải cố Tỉ Thành giỏi giang lắm sao? Tại sao lại không thể chăm sóc tốt cho con trai? Không phải Cố Tỉ Thành là tướng lĩnh tài giỏi sao? Tại sao lại để con trai bị bệnh như thế?
Trong lòng Cổ Tỉ Thành, có phải không có gì quan trọng hơn công việc của anh nữa không? Mẹ nó, ông đây muốn ly hôn với anh ta. Ly hôn, lần này nhất định phải ly hôn. Cảm giác căm phẫn này lúc mới đầu rất kinh khủng, nhưng trải qua sáu tiếng đi đường nó cũng dần nhạt đi. Cuối cùng trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc con trai cô có bị bệnh nặng không, tên ngốc kia tay còn đang bị thương, có thể chăm sóc tốt cho con trai không?
Đến bệnh viện, thấy dáng vẻ tự trách của anh, một chút trách cứ cuối cùng lại như một quả bóng bị người ta đâm cho một kim, toàn bộ khí đều thoát hết ra ngoài. Hết giận rồi lại thấy thương anh hơn.
Thật ra lúc con trai khóc, cô có thể cảm nhận được sự bất lực của Cổ TỶ Thành. Đặc biệt là từ sau lúc anh vào như bị dọa cho sợ chết khiếp mà nói ra câu không muốn ly hôn.
Cô thương người đàn ông này. Người đàn ông này luôn có cách để cô đang giận anh lại cảm thấy thương anh. Cố Tỉ Thành thấy vợ mình cười thì lại càng xót hơn, anh xoa đầu cô, “Bảo bối ngốc của anh.” “Em còn lâu mới ngốc.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ hất tay anh ra, “Anh bận thì đi đi, để mai em xem con có đỡ hơn không thì sẽ đưa nó về, bên phía Cảnh Hân lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Con mẹ Cổ Tịch Nguyệt này đúng là làm thay đổi hết tam quan của em luôn rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com