Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-572
Chương 572: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [141]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, gần đây anh Sở Vi cũng vì việc này mà sắp phát điên luôn rồi. Hôm qua tớ lên tầng tìm Bánh Bao Rau còn thấy anh ấy đang chửi bậy trong phòng làm việc đó.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tớ cảm thấy thật kỳ cục, năm đó người bỏ rơi anh Sở Vi là bà ta, mẹ tớ3một tay nuôi nấng mà còn chưa nói gì, vậy mà bà ta lại dám tới tìm hai người đời con của hai người lại còn đòi tiền?]
[Triệu mập: Do người anh trai kia đây.] [Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Các em gái, chị còn đang ở Mỹ đây này, hơn nửa đêm rồi còn chẳng được ngủ một giấc yên lành, cứ kêu tích tích tích.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Có0một chức năng gọi là tắt âm báo mà chị cũng không biết hả.] [Triệu mập: Chị đến từ thời kỳ Đồ Đá à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Mấy đứa có thể im hết! Ông đây phải tập kịch bản đến ba giờ, mẹ nó, chị chưa bao giờ thấy vai diễn nào kỳ lạ như vậy, thân làm một thằng đàn ông mà đi bĩu môi bĩu mỏ tỏ vẻ đáng yêu, điên5à?!!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, trong lòng chị chỉ có anh Húc Ninh mới là đàn ông thôi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Đương nhiên, mà mấy đứa nói cái gì thế, chị đọc chẳng hiểu gì cả, Bao Đậu bị làm sao?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Dính phải một ả đàn bà không biết xấu hổ, hiện tại đang so chiều với người ta đó.]
[Sư Tiểu4Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Bây giờ so chiêu? Không đến hai tháng nữa là cuộc thi diễn ra rồi, em không chuẩn bị đi?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không xử lý xong chuyện này em không thể nào vẽ được. [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: ...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em vừa mới đi tra cái cô Cổ Tịch Nguyệt kia trên baidu. Con bà nó, ả9ta đúng là người không biết xấu hổ đến mức tận cùng, cắn ngược lại mà còn cắn được hoành tráng như vậy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng thế, vậy mới nói tuyệt đối không thể nhịn.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, giúp chị đăng bài đi, em có nhiều người hâm mộ.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Được, sáng sớm mai là chị sẽ nhìn thấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị biết em trượng nghĩa mà.]
Sở Lạc Nhất trò chuyện với mấy chị em của mình xong mới ghé vào bên cạnh con trai ngủ một chút, đợi cô tỉnh dậy sẽ chính thức khai chiến với Cổ Tịch Nguyệt. Lúc này ở dưới lầu, Cổ Tước Tỉ đang gọi điện thoại, người ở đầu bên kia không biết là người nào nhưng điều có thể dễ dàng nhận thấy chính là tâm trạng của ông lúc này không tốt cho lắm.
Diệp Ngữ Vi bước xuống lầu, nghe mấy lời kia liền nghĩ hẳn là vì chuyện của Sở Lạc Nhất. Cố Tước Tỉ cúp máy, quay đầu lại thì thấy Diệp Ngữ Vi đang đi tới gần nên đặt điện thoại lên bàn, sau đó nhàn nhạt nói: “Chết rồi.” “Hả?” Diệp Ngữ Vi có chút khó tin nói: “Sao lại chết?”
“Cổ Tịch Nguyệt kia ghê gớm hơn anh nghĩ, trước đây quả thật anh vẫn hơi coi thường, không ngờ bên cạnh anh còn có một người như vậy.” Cố Tước Tỉ cười lạnh. Diệp Ngữ Vi có chút lo lắng: “Hay chuyện này để anh xử lý đi?”
“Anh xử lý cái gì? Trách nhiệm này ai nhận thì người đó đi mà tự làm.” Cố Tước Tỉ vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa: “Hơn nữa em phải tin tưởng Sở Lạc Nhất có năng lực giải quyết được chuyện này.”
“Vấn đề là nguy hiểm ấy chứ. Tỉ Thành không ở nhà, việc này anh làm thì có sao đâu?” Diệp Ngữ Vi ghét bỏ nói rồi ngồi xuống cạnh Cố Tước Tỉ, rõ ràng đang chờ chồng mình trả lời.
Cố Tước Tỉ bưng chén trên bàn lên rồi liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng của vợ mình: “Không có thời gian.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha, gần đây anh Sở Vi cũng vì việc này mà sắp phát điên luôn rồi. Hôm qua tớ lên tầng tìm Bánh Bao Rau còn thấy anh ấy đang chửi bậy trong phòng làm việc đó.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tớ cảm thấy thật kỳ cục, năm đó người bỏ rơi anh Sở Vi là bà ta, mẹ tớ3một tay nuôi nấng mà còn chưa nói gì, vậy mà bà ta lại dám tới tìm hai người đời con của hai người lại còn đòi tiền?]
[Triệu mập: Do người anh trai kia đây.] [Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Các em gái, chị còn đang ở Mỹ đây này, hơn nửa đêm rồi còn chẳng được ngủ một giấc yên lành, cứ kêu tích tích tích.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Có0một chức năng gọi là tắt âm báo mà chị cũng không biết hả.] [Triệu mập: Chị đến từ thời kỳ Đồ Đá à?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Mấy đứa có thể im hết! Ông đây phải tập kịch bản đến ba giờ, mẹ nó, chị chưa bao giờ thấy vai diễn nào kỳ lạ như vậy, thân làm một thằng đàn ông mà đi bĩu môi bĩu mỏ tỏ vẻ đáng yêu, điên5à?!!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, trong lòng chị chỉ có anh Húc Ninh mới là đàn ông thôi.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Đương nhiên, mà mấy đứa nói cái gì thế, chị đọc chẳng hiểu gì cả, Bao Đậu bị làm sao?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Dính phải một ả đàn bà không biết xấu hổ, hiện tại đang so chiều với người ta đó.]
[Sư Tiểu4Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Bây giờ so chiêu? Không đến hai tháng nữa là cuộc thi diễn ra rồi, em không chuẩn bị đi?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không xử lý xong chuyện này em không thể nào vẽ được. [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: ...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em vừa mới đi tra cái cô Cổ Tịch Nguyệt kia trên baidu. Con bà nó, ả9ta đúng là người không biết xấu hổ đến mức tận cùng, cắn ngược lại mà còn cắn được hoành tráng như vậy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng thế, vậy mới nói tuyệt đối không thể nhịn.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tiểu Bất Điểm, giúp chị đăng bài đi, em có nhiều người hâm mộ.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Được, sáng sớm mai là chị sẽ nhìn thấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị biết em trượng nghĩa mà.]
Sở Lạc Nhất trò chuyện với mấy chị em của mình xong mới ghé vào bên cạnh con trai ngủ một chút, đợi cô tỉnh dậy sẽ chính thức khai chiến với Cổ Tịch Nguyệt. Lúc này ở dưới lầu, Cổ Tước Tỉ đang gọi điện thoại, người ở đầu bên kia không biết là người nào nhưng điều có thể dễ dàng nhận thấy chính là tâm trạng của ông lúc này không tốt cho lắm.
Diệp Ngữ Vi bước xuống lầu, nghe mấy lời kia liền nghĩ hẳn là vì chuyện của Sở Lạc Nhất. Cố Tước Tỉ cúp máy, quay đầu lại thì thấy Diệp Ngữ Vi đang đi tới gần nên đặt điện thoại lên bàn, sau đó nhàn nhạt nói: “Chết rồi.” “Hả?” Diệp Ngữ Vi có chút khó tin nói: “Sao lại chết?”
“Cổ Tịch Nguyệt kia ghê gớm hơn anh nghĩ, trước đây quả thật anh vẫn hơi coi thường, không ngờ bên cạnh anh còn có một người như vậy.” Cố Tước Tỉ cười lạnh. Diệp Ngữ Vi có chút lo lắng: “Hay chuyện này để anh xử lý đi?”
“Anh xử lý cái gì? Trách nhiệm này ai nhận thì người đó đi mà tự làm.” Cố Tước Tỉ vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa: “Hơn nữa em phải tin tưởng Sở Lạc Nhất có năng lực giải quyết được chuyện này.”
“Vấn đề là nguy hiểm ấy chứ. Tỉ Thành không ở nhà, việc này anh làm thì có sao đâu?” Diệp Ngữ Vi ghét bỏ nói rồi ngồi xuống cạnh Cố Tước Tỉ, rõ ràng đang chờ chồng mình trả lời.
Cố Tước Tỉ bưng chén trên bàn lên rồi liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng của vợ mình: “Không có thời gian.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com