Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-570
Chương 570: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [139]
“Tiểu Quỷ Quỷ hét một tiếng, sau khi xe dừng lại Sở Lạc Nhất vội vàng quay đầu nhìn con trai rồi mở cửa bể nhóc ra, kiểm tra từ trên xuống dưới.
May mà3ghế trẻ em kia có chất lượng tốt nên Tiểu Quỷ Quỷ chỉ hơi choáng một chút thôi. Cố Tước Tỉ dừng xe bên cạnh cô, Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên0xe rồi liếc mắt nhìn chiếc xe của mình: “Em phá một trong những chiếc xe ba em thích nhất rồi, cuối cùng cũng có cơ hội kiểm tra xem trong lòng ba em5thì xe quan trọng hơn hay em quan trong hơn.” Trong xe của Cố Tước Tỉ không có thể trẻ em nên Sở Lạc Nhất chỉ đành ôm con trai ngồi phía sau suốt4cả quãng đường. Cố Tỉ Thành biết hai mẹ con họ đã lên xe của Cố Tước Tỉ mới thực sự yên tâm: “Không có việc gì, trong ga ra ở chung cư vẫn9còn một chiếc xe thể thao bản giới hạn, tặng ba vợ là được rồi.”
“Hừ...”
Cổ Tước Tỉ đang lái xe phía trước hừ lạnh một tiếng. Tiểu Quỷ Quỷ chống hai cái tay nhỏ lên lưng ghế: “Ông nội không vui à, về sau để bé kiếm thật nhiều tiền rồi mua cho ông có được không, cũng mua cho cả ông ngoại luôn.” Tiểu Quỷ Quỷ nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tỏ vẻ nghiêm túc kia còn cổ bôi thêm một câu.
Sở Lạc Nhất nhìn rõ ba chồng của mình lúc đầu có chút vui vẻ, nhưng sau khi Tiểu Quỷ Quỷ nói thêm thì sắc mặt lại trở nên như cũ.
“Con trai làm tốt lắm.”
“Cút đi làm việc của mày đi, nghe thấy giọng là thấy phiền.” Cố Tước Tỉ lạnh giọng nói. Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng. Để tránh cho ông xã nhà mình bị đánh nên cô cố quả quyết cúp máy rồi nhanh nhẹn ôm con trai lại. “Sao con lại bị bọn họ để mắt?” Tuy rằng thanh âm của Cố Tước Tỉ vẫn lạnh tanh không chút nhiệt độ nhưng vẫn có thể nghe ra sự quan tâm trong đó. “Ngày hôm qua Cảnh Hân đi tìm Cổ Tịch Nguyệt. Cô ta biết con chú ý đến cô ta rồi.” Sở Lạc Nhất không giấu giếm mà nói thẳng. Cố Tước Tỉ chậc lưỡi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên vô lăng. Sở Lạc Nhất phát hiện thói quen này của ba chồng liền thầm nghĩ, quả nhiên là bố con ruột, lúc Cố Tỉ Thành lái xe cũng có thói quen này nhất là khi đang có chuyện gì phải suy nghĩ. “Nhưng mà con có thể tự giải quyết, lần này là do con chủ quan không ngờ cô ta lại hành động nhanh như vậy.” Sở Lạc Nhất không dám làm phiền ba chồng của mình nên lập tức nói. “Ông nội, ông có nhớ Bảo Bảo không?” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Con trai làm tốt lắm! Ngay lúc cô đang lúng túng không biết nên nói như thế nào với ba chồng.
“Không nhớ.” Cố Tước Tỉ không nóng không lạnh nói. Sở Lạc Nhất cố gắng nhịn cười nhìn con trai mình, chỉ thấy nhóc con đang tức giận phừng phừng, thậm chí còn nắm tay thành cả đấm nhỏ, nói: “Bà nội gạt người, bà nội nói ông nội rất nhớ Bảo Bảo mà.” “Có nhớ.” Cố Tước Tỉnói. Sở Lạc Nhất khiếp sợ trợn to đôi mắt chó bằng hợp kim titan của mình.
Hóa ra phô diễn tình yêu còn có thể chơi như vậy!
Con bà nó, anh Cổ, vì sao anh không học được chứ hả? Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng: “Bảo Bảo biết là ông nội nhớ Bảo Bảo mà.” Sở Lạc Nhất tựa lưng vào ghế, cô đã bị hai ông cháu này đánh cho trong sống ngoài cháy rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ có được câu trả lời liền ngáp một cái sau đó chui vào lòng mẹ, tỉnh ngủ một lát. Dù sao nhóc vẫn chưa khỏi bệnh, căn cứ vào nguyên tắc trò chuyện với ông nội sẽ càng khiến nhóc không thoải mái mà nhóc vốn đã đang mệt mỏi lắm rồi.
Sở Lạc Nhất cầm di động gọi cho ba mình, nói cho ba biết bên này cố xảy ra chút việc, xe bị đâm vào núi rồi có lẽ sẽ phải cho người kéo xe về. “Có người hãm hại?” Sở Ninh Dực nói, thanh âm nhuốm mùi nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất nuốt nước miếng, hai lão đại cùng lúc xuất hiện, một người là vì cháu đích tôn còn một người là vì con gái bảo bối.
Có cảm giác lần này Cổ Tịch Nguyệt hoàn toàn hết đường sống rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tiểu Quỷ Quỷ hét một tiếng, sau khi xe dừng lại Sở Lạc Nhất vội vàng quay đầu nhìn con trai rồi mở cửa bể nhóc ra, kiểm tra từ trên xuống dưới.
May mà3ghế trẻ em kia có chất lượng tốt nên Tiểu Quỷ Quỷ chỉ hơi choáng một chút thôi. Cố Tước Tỉ dừng xe bên cạnh cô, Sở Lạc Nhất ôm Tiểu Quỷ Quỷ lên0xe rồi liếc mắt nhìn chiếc xe của mình: “Em phá một trong những chiếc xe ba em thích nhất rồi, cuối cùng cũng có cơ hội kiểm tra xem trong lòng ba em5thì xe quan trọng hơn hay em quan trong hơn.” Trong xe của Cố Tước Tỉ không có thể trẻ em nên Sở Lạc Nhất chỉ đành ôm con trai ngồi phía sau suốt4cả quãng đường. Cố Tỉ Thành biết hai mẹ con họ đã lên xe của Cố Tước Tỉ mới thực sự yên tâm: “Không có việc gì, trong ga ra ở chung cư vẫn9còn một chiếc xe thể thao bản giới hạn, tặng ba vợ là được rồi.”
“Hừ...”
Cổ Tước Tỉ đang lái xe phía trước hừ lạnh một tiếng. Tiểu Quỷ Quỷ chống hai cái tay nhỏ lên lưng ghế: “Ông nội không vui à, về sau để bé kiếm thật nhiều tiền rồi mua cho ông có được không, cũng mua cho cả ông ngoại luôn.” Tiểu Quỷ Quỷ nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tỏ vẻ nghiêm túc kia còn cổ bôi thêm một câu.
Sở Lạc Nhất nhìn rõ ba chồng của mình lúc đầu có chút vui vẻ, nhưng sau khi Tiểu Quỷ Quỷ nói thêm thì sắc mặt lại trở nên như cũ.
“Con trai làm tốt lắm.”
“Cút đi làm việc của mày đi, nghe thấy giọng là thấy phiền.” Cố Tước Tỉ lạnh giọng nói. Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng. Để tránh cho ông xã nhà mình bị đánh nên cô cố quả quyết cúp máy rồi nhanh nhẹn ôm con trai lại. “Sao con lại bị bọn họ để mắt?” Tuy rằng thanh âm của Cố Tước Tỉ vẫn lạnh tanh không chút nhiệt độ nhưng vẫn có thể nghe ra sự quan tâm trong đó. “Ngày hôm qua Cảnh Hân đi tìm Cổ Tịch Nguyệt. Cô ta biết con chú ý đến cô ta rồi.” Sở Lạc Nhất không giấu giếm mà nói thẳng. Cố Tước Tỉ chậc lưỡi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trên vô lăng. Sở Lạc Nhất phát hiện thói quen này của ba chồng liền thầm nghĩ, quả nhiên là bố con ruột, lúc Cố Tỉ Thành lái xe cũng có thói quen này nhất là khi đang có chuyện gì phải suy nghĩ. “Nhưng mà con có thể tự giải quyết, lần này là do con chủ quan không ngờ cô ta lại hành động nhanh như vậy.” Sở Lạc Nhất không dám làm phiền ba chồng của mình nên lập tức nói. “Ông nội, ông có nhớ Bảo Bảo không?” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Con trai làm tốt lắm! Ngay lúc cô đang lúng túng không biết nên nói như thế nào với ba chồng.
“Không nhớ.” Cố Tước Tỉ không nóng không lạnh nói. Sở Lạc Nhất cố gắng nhịn cười nhìn con trai mình, chỉ thấy nhóc con đang tức giận phừng phừng, thậm chí còn nắm tay thành cả đấm nhỏ, nói: “Bà nội gạt người, bà nội nói ông nội rất nhớ Bảo Bảo mà.” “Có nhớ.” Cố Tước Tỉnói. Sở Lạc Nhất khiếp sợ trợn to đôi mắt chó bằng hợp kim titan của mình.
Hóa ra phô diễn tình yêu còn có thể chơi như vậy!
Con bà nó, anh Cổ, vì sao anh không học được chứ hả? Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng: “Bảo Bảo biết là ông nội nhớ Bảo Bảo mà.” Sở Lạc Nhất tựa lưng vào ghế, cô đã bị hai ông cháu này đánh cho trong sống ngoài cháy rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ có được câu trả lời liền ngáp một cái sau đó chui vào lòng mẹ, tỉnh ngủ một lát. Dù sao nhóc vẫn chưa khỏi bệnh, căn cứ vào nguyên tắc trò chuyện với ông nội sẽ càng khiến nhóc không thoải mái mà nhóc vốn đã đang mệt mỏi lắm rồi.
Sở Lạc Nhất cầm di động gọi cho ba mình, nói cho ba biết bên này cố xảy ra chút việc, xe bị đâm vào núi rồi có lẽ sẽ phải cho người kéo xe về. “Có người hãm hại?” Sở Ninh Dực nói, thanh âm nhuốm mùi nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất nuốt nước miếng, hai lão đại cùng lúc xuất hiện, một người là vì cháu đích tôn còn một người là vì con gái bảo bối.
Có cảm giác lần này Cổ Tịch Nguyệt hoàn toàn hết đường sống rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook