Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-576
Chương 576: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[145]
Cô chờ cơ hội này đã lâu rồi.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm ngay.” Cảnh Hân nói rồi đi lên lầu. Đến khi Cảnh Hân rời khỏi, Sở Lạc Nhất lại ôm lấy bả vai của Lục Tư Thần: “Này, đã bao lâu cô với sư phụ không gặp nhau rồi?”
“Hai năm rồi, lần trước tôi đến Mỹ có gặp bà ấy, sau đó có dẫn chồng ra mắt một lần rồi không có liên lạc với nhau nữa.” Lục Tư Thần nhàn nhạt nói. “Tôi cảm thấy cô3nên nói chuyện này với sự phụ. Cô là con gái của bà ấy chứ không phải kẻ thù, hai người định cả đời này vẫn cứ như vậy sao?” Sở Lạc Nhất đề nghị. “Ha, trong lòng bà ấy chắc tôi không nên tồn tại, bà ấy ước gì cả đời không gặp tôi ấy chứ, mà tôi chỉ có thể cố gắng tìm một lý do nào đó thật hợp tình hợp lý mới có thể làm phiền bà ấy, thật nực cười biết bao.” Lục Tư Thần0nói một cách tự giễu. Sở Lạc Nhất có chút không nỡ, tiếp tục ôm Lục Tư Thần nói: “Đứa nhỏ đáng thương...”
“Cô cút đi.” Lục Tư Thần hít hít cái mũi rồi đá chân Sở Lạc Nhất một cái, cô không cần người khác thương hại mình,
“Đồ con gái vô lương tâm.” Sở Lạc Nhất hừ hừ nói: “Cơ hội này là tối cho cô đó.”
“Thế sao cô còn chưa cút đi, thời gian của tôi có hạn đấy biết không?” Lục Tư Thần nói rồi cầm di động5lên, có vẻ như định gọi điện cho Đàm Thần Tiêu.
Sở Lạc Nhất đứng dậy: “Được rồi, đứa nhỏ đáng thương này, chị đây về là được chứ gì, cưng gọi điện thoại đi.” “Cút đi, cô là một đứa nhóc xấu xa.” Lục Tư Thần mắng một câu rồi bấm gọi.
Sở Lạc Nhất đi ra ngoài, chỉ là lúc ra tới của cô nghe được giọng điệu chẳng còn chút ngạo mạn nào như mọi khi của Lục Tư Thần, thay vào đó là sự mong đợi, cô nàng4nói cho Đàm Thần Tiểu rằng đây là cách do mình nghĩ ra, có thông minh hay không. Sở Lạc Nhất không biết đầu bên kia nói cái gì, nhưng cô nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt Lục Tư Thần đột nhiên biến mất trong khoảnh khắc. Sở Lạc Nhật bất giác thở dài một hơi, sau đó rời khỏi nơi này. Về đến nhà, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang quấn lấy ông nội chơi đùa, hoặc nói là hai người này đang nói móc nhau. Diệp Ngũ Vi9ngồi một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chồng mình, thấy Sở Lạc Nhất đã về chỉ nói: “Sao về nhanh như vậy?” Sở Lạc Nhất ngồi xuống ghế sofa, nhìn Tiểu Quỷ Quỷ đang ngồi trên đùi Cổ Tước Tỉ hò hét muốn tìm tóc bạc cho ông nội: “Mẹ, vì sao sư phụ của con lại không thích Lục Tư Thần vậy?”
Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Ngữ Vi lập tức thay đổi, nhưng người mạnh mẽ hừ một tiếng rồi thả Tiểu Quỷ Quỷ xuống ghế rồi đi lên lầu lại là Cố Tước Tỉ.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô hỏi sai chỗ nào rồi sao?
Diệp Ngữ Vi cười xấu hổ rồi cũng đứng dậy theo: “Không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Diệp Ngữ vị nói xong liền đi lên lầu theo.
Sở Lạc Nhất với con trai liếc nhìn nhau, thật khó xử.
Rốt cuộc là cô nói sai chỗ nào rồi?
Sở Lạc Nhất ôm thắc mắc không biết mình phạm sai lầm chỗ nào mà dắt tay con trai, nói: “Đi thôi, đi ngủ.” Xem ra lát nữa cô còn phải đi hỏi anh đẹp trai nhà giàu nhà mình xem rốt cuộc cô đã nói sai cái gì rồi mà khiến ba chồng của cô tức giận như vậy.
Dỗ được Tiểu Quỷ Quỷ đi ngủ đã là mười rưỡi tối, Sở Lạc Nhất thu dọn một chút rồi mới cầm di động của mình lên liền thấy Cố Tỉ Thành gửi cho cô mấy chục cái nhắc nhở, hơn nữa còn hỏi cô mất tích ở đâu rồi.
[Lạc Thần: Vừa mới hầu hạ tổ tông nhà anh đi ngủ.] [Lạc Thần: Thi thể run rẩy của anh đâu rồi?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Hừ.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Đã xong rồi.] [Lạc Thần: Nói nhảm, anh không xong việc thì liệu anh có thể đến lượt là của em được sao?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cô chờ cơ hội này đã lâu rồi.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm ngay.” Cảnh Hân nói rồi đi lên lầu. Đến khi Cảnh Hân rời khỏi, Sở Lạc Nhất lại ôm lấy bả vai của Lục Tư Thần: “Này, đã bao lâu cô với sư phụ không gặp nhau rồi?”
“Hai năm rồi, lần trước tôi đến Mỹ có gặp bà ấy, sau đó có dẫn chồng ra mắt một lần rồi không có liên lạc với nhau nữa.” Lục Tư Thần nhàn nhạt nói. “Tôi cảm thấy cô3nên nói chuyện này với sự phụ. Cô là con gái của bà ấy chứ không phải kẻ thù, hai người định cả đời này vẫn cứ như vậy sao?” Sở Lạc Nhất đề nghị. “Ha, trong lòng bà ấy chắc tôi không nên tồn tại, bà ấy ước gì cả đời không gặp tôi ấy chứ, mà tôi chỉ có thể cố gắng tìm một lý do nào đó thật hợp tình hợp lý mới có thể làm phiền bà ấy, thật nực cười biết bao.” Lục Tư Thần0nói một cách tự giễu. Sở Lạc Nhất có chút không nỡ, tiếp tục ôm Lục Tư Thần nói: “Đứa nhỏ đáng thương...”
“Cô cút đi.” Lục Tư Thần hít hít cái mũi rồi đá chân Sở Lạc Nhất một cái, cô không cần người khác thương hại mình,
“Đồ con gái vô lương tâm.” Sở Lạc Nhất hừ hừ nói: “Cơ hội này là tối cho cô đó.”
“Thế sao cô còn chưa cút đi, thời gian của tôi có hạn đấy biết không?” Lục Tư Thần nói rồi cầm di động5lên, có vẻ như định gọi điện cho Đàm Thần Tiêu.
Sở Lạc Nhất đứng dậy: “Được rồi, đứa nhỏ đáng thương này, chị đây về là được chứ gì, cưng gọi điện thoại đi.” “Cút đi, cô là một đứa nhóc xấu xa.” Lục Tư Thần mắng một câu rồi bấm gọi.
Sở Lạc Nhất đi ra ngoài, chỉ là lúc ra tới của cô nghe được giọng điệu chẳng còn chút ngạo mạn nào như mọi khi của Lục Tư Thần, thay vào đó là sự mong đợi, cô nàng4nói cho Đàm Thần Tiểu rằng đây là cách do mình nghĩ ra, có thông minh hay không. Sở Lạc Nhất không biết đầu bên kia nói cái gì, nhưng cô nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt Lục Tư Thần đột nhiên biến mất trong khoảnh khắc. Sở Lạc Nhật bất giác thở dài một hơi, sau đó rời khỏi nơi này. Về đến nhà, Tiểu Quỷ Quỷ vẫn đang quấn lấy ông nội chơi đùa, hoặc nói là hai người này đang nói móc nhau. Diệp Ngũ Vi9ngồi một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chồng mình, thấy Sở Lạc Nhất đã về chỉ nói: “Sao về nhanh như vậy?” Sở Lạc Nhất ngồi xuống ghế sofa, nhìn Tiểu Quỷ Quỷ đang ngồi trên đùi Cổ Tước Tỉ hò hét muốn tìm tóc bạc cho ông nội: “Mẹ, vì sao sư phụ của con lại không thích Lục Tư Thần vậy?”
Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Ngữ Vi lập tức thay đổi, nhưng người mạnh mẽ hừ một tiếng rồi thả Tiểu Quỷ Quỷ xuống ghế rồi đi lên lầu lại là Cố Tước Tỉ.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô hỏi sai chỗ nào rồi sao?
Diệp Ngữ Vi cười xấu hổ rồi cũng đứng dậy theo: “Không còn sớm nữa, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Diệp Ngữ vị nói xong liền đi lên lầu theo.
Sở Lạc Nhất với con trai liếc nhìn nhau, thật khó xử.
Rốt cuộc là cô nói sai chỗ nào rồi?
Sở Lạc Nhất ôm thắc mắc không biết mình phạm sai lầm chỗ nào mà dắt tay con trai, nói: “Đi thôi, đi ngủ.” Xem ra lát nữa cô còn phải đi hỏi anh đẹp trai nhà giàu nhà mình xem rốt cuộc cô đã nói sai cái gì rồi mà khiến ba chồng của cô tức giận như vậy.
Dỗ được Tiểu Quỷ Quỷ đi ngủ đã là mười rưỡi tối, Sở Lạc Nhất thu dọn một chút rồi mới cầm di động của mình lên liền thấy Cố Tỉ Thành gửi cho cô mấy chục cái nhắc nhở, hơn nữa còn hỏi cô mất tích ở đâu rồi.
[Lạc Thần: Vừa mới hầu hạ tổ tông nhà anh đi ngủ.] [Lạc Thần: Thi thể run rẩy của anh đâu rồi?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Hừ.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Đã xong rồi.] [Lạc Thần: Nói nhảm, anh không xong việc thì liệu anh có thể đến lượt là của em được sao?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com