Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-578
Chương 578: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[147]
[Lạc Thần: What?]
| [Lạc Thần: Chẳng phải anh nói nhà anh ta mở sân bay sao?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Nhà cậu ta mở sân bay với việc cậu ta làm luật sư không ảnh hưởng gì đến nhau cả.]
[Lạc Thần: ...]
[Lạc Thần: Đường học đạo quá sâu, em muốn về quê.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Anh đang3ở trong thôn đây, em có muốn đến không? [Lạc Thần: Thôi thôi, cái này thật sự không được.] [Anh đẹp trai nhà giàu: ...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em đề phòng cô ta chó cùng giật giậu. Anh vừa mới hỏi ông già rồi, mấy người táy máy tay chân với cái xe của em đều bị xử lý0rồi, nếu như đúng là cô ta làm chuyện đó thì lá gan của cô ta lớn đến mức em không nghĩ tới đâu.]
[Lạc Thần: Em biết rồi, gần đây em đều ở Cố Viên, cô ta không dám làm gì em.) [Anh đẹp trai nhà giàu: vậy ngủ sớm một chút đi, anh chờ xem chiến trường của em.]5[Lạc Thần: Anh cứ chờ mà xem, chị đây nhất định sẽ khiến cưng mở rộng tầm mắt xem chị làm thế nào để con yêu quái kia phải lòi đuôi ra.] Cổ Tỉ Thành nhìn câu chat cuối của vợ mình, tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Đáng tiếc, bây giờ anh không ở bên cạnh cô. Quên4đi, đã bao giờ anh có thể ở bên cạnh cô đâu cơ chứ. “Báo cáo!” Tiểu Mã đứng ở cửa kêu lên.
“Vào đi.” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt di động trong tay xuống, sau đó nhìn Tiểu Mã đi vào.
Sau khi vào phòng, Tiểu Mã đặt tài liệu trong tay xuống mặt bàn rồi nói: “Đây là công9văn mới nhất được phát xuống, bên trên đã quyết định đợt diễn tập quân sự mùa hè sẽ diễn ra vào trung tuần tháng Bảy.”
Trung tuần tháng Bảy? Cố Tỉ Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Mã, sau đó cầm lấy tập tài liệu rồi nhìn chúng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đúng là ngày bắt đầu là ngày 12 tháng 7. Nhưng ngày Sở Lạc Nhất thi đấu lại là ngày 16 tháng 7.
Sở Lạc Nhất còn quấn lấy anh hỏi xem anh có thể nghỉ một hai ngày để đi cùng cô hay không, lúc đó anh đã đồng ý.
Nhưng mà giờ... Tiểu Mã cũng biết chuyện Sở Lạc Nhất đi thi cho nên lúc này cậu ta nhìn Lữ đoàn trưởng nhà mình có chút không biết làm thế nào.
Thật ra chính cậu ta là người đã nhìn cả chặng đường từ lúc Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất quen nhau cho đến tận giờ.
Mấy năm nay, chị dâu vẫn luôn nhường nhịn Lữ đoàn trưởng, không ầm ĩ với anh, không làm loạn cái gì nhưng đây là một trong những chuyện quan trọng nhất trong mấy năm nay của chị dâu, nếu không phải thì sao Sở Lạc Nhất có thể chủ động hỏi Cổ Tỉ Thành có thể xin nghỉ hay không.
Bây giờ diễn tập quân sự lại diễn ra vào lúc đó nên chuyện đã không còn là có thể xin nghỉ được hay không.
“Lữ đoàn trưởng...” Tiểu Mã nhỏ giọng nói. Cố Tỉ Thành dựa lưng vào ghế rồi bóp bóp trán của mình: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Tiểu Mã đáp một tiếng, thở dài bất đắc dĩ rồi đi ra ngoài. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cái biểu tượng hôn nhẹ do Sở Lạc Nhất gửi tới để chúc ngủ ngon, nhất thời anh cảm thấy đầu của mình càng đau thêm.
Anh phải nói thế nào với Sở Lạc Nhất về chuyện tháng Bảy có diễn tập quân sự đây. Anh biết chỉ cần anh nói là Sở Lạc Nhất sẽ đồng ý, nhưng anh lại không đành lòng khiến cô buồn. Suốt mấy năm nay chỉ có đúng chuyện này là cô chủ động yêu cầu anh, cũng là lần duy nhất Sở Lạc Nhất yêu cầu anh nghỉ phép. Trước đây dù là cô bị bệnh hay là con trai bị bệnh cũng đều là cô một mình gánh vác.
Nhưng mà hiện tại... Cổ Tỉ Thành nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu chặt đầy phiền não.
Sở Lạc Nhất không thấy anh trả lời, nghĩ là anh lại bận rộn rồi cho nên cô liền vui vẻ đặt di động xuống rồi ôm con trai đi ngủ. Không thể không nói, đêm nay lại là một đêm mất ngủ với Cố Tỉ Thành. Thậm chí là một khoảng thời gian sắp tới anh cũng không thể ngủ một giấc yên lành. Cố Tỉ Thành đặt di động xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn sân huấn luyện không một bóng người. Mấy năm nay, chưa có một lần nào anh có thể khiến Sở Lạc Nhất thật sự hài lòng, chưa có một lời hứa nào với cô mà anh có thể hoàn thành được cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Lạc Thần: What?]
| [Lạc Thần: Chẳng phải anh nói nhà anh ta mở sân bay sao?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Nhà cậu ta mở sân bay với việc cậu ta làm luật sư không ảnh hưởng gì đến nhau cả.]
[Lạc Thần: ...]
[Lạc Thần: Đường học đạo quá sâu, em muốn về quê.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Anh đang3ở trong thôn đây, em có muốn đến không? [Lạc Thần: Thôi thôi, cái này thật sự không được.] [Anh đẹp trai nhà giàu: ...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em đề phòng cô ta chó cùng giật giậu. Anh vừa mới hỏi ông già rồi, mấy người táy máy tay chân với cái xe của em đều bị xử lý0rồi, nếu như đúng là cô ta làm chuyện đó thì lá gan của cô ta lớn đến mức em không nghĩ tới đâu.]
[Lạc Thần: Em biết rồi, gần đây em đều ở Cố Viên, cô ta không dám làm gì em.) [Anh đẹp trai nhà giàu: vậy ngủ sớm một chút đi, anh chờ xem chiến trường của em.]5[Lạc Thần: Anh cứ chờ mà xem, chị đây nhất định sẽ khiến cưng mở rộng tầm mắt xem chị làm thế nào để con yêu quái kia phải lòi đuôi ra.] Cổ Tỉ Thành nhìn câu chat cuối của vợ mình, tâm trạng liền trở nên vui vẻ. Đáng tiếc, bây giờ anh không ở bên cạnh cô. Quên4đi, đã bao giờ anh có thể ở bên cạnh cô đâu cơ chứ. “Báo cáo!” Tiểu Mã đứng ở cửa kêu lên.
“Vào đi.” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt di động trong tay xuống, sau đó nhìn Tiểu Mã đi vào.
Sau khi vào phòng, Tiểu Mã đặt tài liệu trong tay xuống mặt bàn rồi nói: “Đây là công9văn mới nhất được phát xuống, bên trên đã quyết định đợt diễn tập quân sự mùa hè sẽ diễn ra vào trung tuần tháng Bảy.”
Trung tuần tháng Bảy? Cố Tỉ Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Mã, sau đó cầm lấy tập tài liệu rồi nhìn chúng bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Đúng là ngày bắt đầu là ngày 12 tháng 7. Nhưng ngày Sở Lạc Nhất thi đấu lại là ngày 16 tháng 7.
Sở Lạc Nhất còn quấn lấy anh hỏi xem anh có thể nghỉ một hai ngày để đi cùng cô hay không, lúc đó anh đã đồng ý.
Nhưng mà giờ... Tiểu Mã cũng biết chuyện Sở Lạc Nhất đi thi cho nên lúc này cậu ta nhìn Lữ đoàn trưởng nhà mình có chút không biết làm thế nào.
Thật ra chính cậu ta là người đã nhìn cả chặng đường từ lúc Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Nhất quen nhau cho đến tận giờ.
Mấy năm nay, chị dâu vẫn luôn nhường nhịn Lữ đoàn trưởng, không ầm ĩ với anh, không làm loạn cái gì nhưng đây là một trong những chuyện quan trọng nhất trong mấy năm nay của chị dâu, nếu không phải thì sao Sở Lạc Nhất có thể chủ động hỏi Cổ Tỉ Thành có thể xin nghỉ hay không.
Bây giờ diễn tập quân sự lại diễn ra vào lúc đó nên chuyện đã không còn là có thể xin nghỉ được hay không.
“Lữ đoàn trưởng...” Tiểu Mã nhỏ giọng nói. Cố Tỉ Thành dựa lưng vào ghế rồi bóp bóp trán của mình: “Cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Tiểu Mã đáp một tiếng, thở dài bất đắc dĩ rồi đi ra ngoài. Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cái biểu tượng hôn nhẹ do Sở Lạc Nhất gửi tới để chúc ngủ ngon, nhất thời anh cảm thấy đầu của mình càng đau thêm.
Anh phải nói thế nào với Sở Lạc Nhất về chuyện tháng Bảy có diễn tập quân sự đây. Anh biết chỉ cần anh nói là Sở Lạc Nhất sẽ đồng ý, nhưng anh lại không đành lòng khiến cô buồn. Suốt mấy năm nay chỉ có đúng chuyện này là cô chủ động yêu cầu anh, cũng là lần duy nhất Sở Lạc Nhất yêu cầu anh nghỉ phép. Trước đây dù là cô bị bệnh hay là con trai bị bệnh cũng đều là cô một mình gánh vác.
Nhưng mà hiện tại... Cổ Tỉ Thành nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu chặt đầy phiền não.
Sở Lạc Nhất không thấy anh trả lời, nghĩ là anh lại bận rộn rồi cho nên cô liền vui vẻ đặt di động xuống rồi ôm con trai đi ngủ. Không thể không nói, đêm nay lại là một đêm mất ngủ với Cố Tỉ Thành. Thậm chí là một khoảng thời gian sắp tới anh cũng không thể ngủ một giấc yên lành. Cố Tỉ Thành đặt di động xuống, đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn sân huấn luyện không một bóng người. Mấy năm nay, chưa có một lần nào anh có thể khiến Sở Lạc Nhất thật sự hài lòng, chưa có một lời hứa nào với cô mà anh có thể hoàn thành được cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook