Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-604
Chương 604: Ngày xuân rực rỡ[173]
Lúc này Kiều Vi Nhã đã ngáp ngắn ngáp dài, cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn Tiểu Sở Khả đang ngủ rồi theo Sở Lạc Duy về nhà.
Sắc mặt Sở Vi không tốt lắm, tuy rằng Triệu Hân Hân không trách anh, nhưng nói cho cùng thì vẫn là lỗi ở anh. Ngay từ đầu anh đã không nên dung túng cho người nhà họ Lâm. Khi hai người về nhà, ba Triệu và mẹ Triệu đều có mặt, trước kia để tiện cho ba mẹ vợ qua lại, Sở Vi cũng đưa chìa khóa nhà cho3họ. Nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Triệu vội vàng đứng dậy, cả đêm không ngủ, cũng không dám gọi điện thoại cho họ. Lúc này thấy hai người về nhà nên bà vội vàng bước tới. Sở Vi mở cửa nhìn thấy mẹ vợ, vội vàng cất tiếng chào hỏi, “Mẹ.” Mẹ Triệu cúi đầu nhìn Sở Khả đang ngủ, “Không sao chứ?” Triệu Hân Hân lắc đầu, “Chỉ bị hù dọa thôi ạ.” “Sao có thể làm như vậy với thằng bé chứ?” Mẹ Triệu bất đắc dĩ nói, “Không sao là tốt, không sao là0tốt rồi, vất vả cả đêm cũng không nghỉ ngơi được gì đúng không, đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi chuẩn bị vài món ăn cho hai đứa.”
Mẹ Triệu nói rồi quay người vào bếp.
Sở Vi đưa Triệu Hân Hân và Tiểu Sở Khả vào phòng ngủ. Triệu Hân Hân không nói năng gì. Sở Vi cũng không thể nói gì được, chỉ có thể bảo cô nghỉ ngơi trước rồi đi ra ngoài. Lúc này ba Triệu đang ngồi trong phòng khách. “Ba”, Sở Vi bước tới, khẽ cất tiếng gọi. “Ngồi đi con.” Ba Triệu5ra hiệu cho Sở Vi ngồi xuống đối diện mình, “Sở Vi, thực ra ba rất thích con, còn trẻ mà có bản lĩnh, giỏi giang.”
Sở Vi ngồi trước mặt ba Triệu, khẽ cụp mắt. Anh biết ba vợ muốn nói gì, mà anh hoàn toàn không thể nào phản bác được. “Ba, chuyện này là do lúc trước con nhu nhược mềm yếu, suy nghĩ như đàn bà.” Sở Vi lên tiếng nhận lỗi, thái độ vô cùng chân thành. Ba Triệu bưng cốc trên bàn lên, giữ trong lòng bàn tay, “Trước kia ba đã nhìn4ra rồi, nhưng mẹ con không cho ba nói, mẹ con bảo con hiếu thuận là chuyện tốt, không thể vì con lấy con gái ba mà ba mẹ nhúng tay vào chuyện gia đình con được.”
“Tại con trước kia thiếu quả quyết.” Thái độ của Sở Vi vẫn rất tốt, “Sau này con sẽ không quan tâm chuyện nhà họ Lâm nữa. Hơn nữa bản thân con cũng không quay về nhà họ Lâm. Con mang họ Sở, ba con là Sở Ninh Dực, điều này con nên nhận thức rõ.”
Ba Triệu nghe Sở Vi nói vậy9cũng khẽ gật đầu, “Trước kia mẹ con đòi tiền từ chỗ Hân Hân, ba mẹ đều biết. Chuyện này cũng không trách con được. Khi ấy Hân Hân cứ đưa nên sau này mẹ con mới càng ngày càng quá đáng.”
“Hân Hân không muốn làm con khó xử, con biết, ba, chuyện này là lỗi của con, con xin nhận. Lần này mẹ con kiện nhà họ Lâm, con cũng không định tham gia vào nữa, con cảm thấy mình đã đủ hết lòng vì họ rồi.” Sở Vi khẽ nói.
Ba Triệu hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Sở Vi. Nếu như lần này Sở Vi vẫn còn nói đỡ cho nhà họ Lâm thì ông phải nghĩ lại về tương lai của con gái mình. Mẹ Lâm nấu trước một bát mì đặt trước mặt Sở Vi, “Ăn tạm lót dạ đã, Hân Hân thương con, nếu nó làm ầm lên với con, con cứ nhịn một chút.”
Sở Vi cúi đầu nhìn bát mì trứng mà khẽ mím môi, hốc mắt cũng nung nóng. Chuyện này vốn là lỗi sai của anh, nhưng ba mẹ vợ đều không trách anh, đây mới là điều khiến anh cảm động nhất.
Sở Vi hít một hơi thật sâu mới đưa tay bưng bát mì lên, “Mẹ, con biết, cô ấy làm ầm lên với con cũng là chuyện đương nhiên, chuyện này tại con, con không thể trách cô ấy được.”
“Ăn đi đã.” Mẹ Triệu mỉm cười, quay người đi vào bếp một lần nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này Kiều Vi Nhã đã ngáp ngắn ngáp dài, cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn Tiểu Sở Khả đang ngủ rồi theo Sở Lạc Duy về nhà.
Sắc mặt Sở Vi không tốt lắm, tuy rằng Triệu Hân Hân không trách anh, nhưng nói cho cùng thì vẫn là lỗi ở anh. Ngay từ đầu anh đã không nên dung túng cho người nhà họ Lâm. Khi hai người về nhà, ba Triệu và mẹ Triệu đều có mặt, trước kia để tiện cho ba mẹ vợ qua lại, Sở Vi cũng đưa chìa khóa nhà cho3họ. Nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Triệu vội vàng đứng dậy, cả đêm không ngủ, cũng không dám gọi điện thoại cho họ. Lúc này thấy hai người về nhà nên bà vội vàng bước tới. Sở Vi mở cửa nhìn thấy mẹ vợ, vội vàng cất tiếng chào hỏi, “Mẹ.” Mẹ Triệu cúi đầu nhìn Sở Khả đang ngủ, “Không sao chứ?” Triệu Hân Hân lắc đầu, “Chỉ bị hù dọa thôi ạ.” “Sao có thể làm như vậy với thằng bé chứ?” Mẹ Triệu bất đắc dĩ nói, “Không sao là tốt, không sao là0tốt rồi, vất vả cả đêm cũng không nghỉ ngơi được gì đúng không, đi nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi chuẩn bị vài món ăn cho hai đứa.”
Mẹ Triệu nói rồi quay người vào bếp.
Sở Vi đưa Triệu Hân Hân và Tiểu Sở Khả vào phòng ngủ. Triệu Hân Hân không nói năng gì. Sở Vi cũng không thể nói gì được, chỉ có thể bảo cô nghỉ ngơi trước rồi đi ra ngoài. Lúc này ba Triệu đang ngồi trong phòng khách. “Ba”, Sở Vi bước tới, khẽ cất tiếng gọi. “Ngồi đi con.” Ba Triệu5ra hiệu cho Sở Vi ngồi xuống đối diện mình, “Sở Vi, thực ra ba rất thích con, còn trẻ mà có bản lĩnh, giỏi giang.”
Sở Vi ngồi trước mặt ba Triệu, khẽ cụp mắt. Anh biết ba vợ muốn nói gì, mà anh hoàn toàn không thể nào phản bác được. “Ba, chuyện này là do lúc trước con nhu nhược mềm yếu, suy nghĩ như đàn bà.” Sở Vi lên tiếng nhận lỗi, thái độ vô cùng chân thành. Ba Triệu bưng cốc trên bàn lên, giữ trong lòng bàn tay, “Trước kia ba đã nhìn4ra rồi, nhưng mẹ con không cho ba nói, mẹ con bảo con hiếu thuận là chuyện tốt, không thể vì con lấy con gái ba mà ba mẹ nhúng tay vào chuyện gia đình con được.”
“Tại con trước kia thiếu quả quyết.” Thái độ của Sở Vi vẫn rất tốt, “Sau này con sẽ không quan tâm chuyện nhà họ Lâm nữa. Hơn nữa bản thân con cũng không quay về nhà họ Lâm. Con mang họ Sở, ba con là Sở Ninh Dực, điều này con nên nhận thức rõ.”
Ba Triệu nghe Sở Vi nói vậy9cũng khẽ gật đầu, “Trước kia mẹ con đòi tiền từ chỗ Hân Hân, ba mẹ đều biết. Chuyện này cũng không trách con được. Khi ấy Hân Hân cứ đưa nên sau này mẹ con mới càng ngày càng quá đáng.”
“Hân Hân không muốn làm con khó xử, con biết, ba, chuyện này là lỗi của con, con xin nhận. Lần này mẹ con kiện nhà họ Lâm, con cũng không định tham gia vào nữa, con cảm thấy mình đã đủ hết lòng vì họ rồi.” Sở Vi khẽ nói.
Ba Triệu hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Sở Vi. Nếu như lần này Sở Vi vẫn còn nói đỡ cho nhà họ Lâm thì ông phải nghĩ lại về tương lai của con gái mình. Mẹ Lâm nấu trước một bát mì đặt trước mặt Sở Vi, “Ăn tạm lót dạ đã, Hân Hân thương con, nếu nó làm ầm lên với con, con cứ nhịn một chút.”
Sở Vi cúi đầu nhìn bát mì trứng mà khẽ mím môi, hốc mắt cũng nung nóng. Chuyện này vốn là lỗi sai của anh, nhưng ba mẹ vợ đều không trách anh, đây mới là điều khiến anh cảm động nhất.
Sở Vi hít một hơi thật sâu mới đưa tay bưng bát mì lên, “Mẹ, con biết, cô ấy làm ầm lên với con cũng là chuyện đương nhiên, chuyện này tại con, con không thể trách cô ấy được.”
“Ăn đi đã.” Mẹ Triệu mỉm cười, quay người đi vào bếp một lần nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook