Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-610
Chương 610: Ngày xuân rực rỡ[179]
Cố Tỉ Thành khựng lại, dường như không nghĩ đến vấn đề này mà đang nghĩ một vấn đề khác, khả năng tư duy logic của Sở Lạc Nhất dường như chặt chẽ hơn anh biết nhiều.
Nhưng nhớ tới mẹ vợ, cũng khó trách. Hai mẹ con họ bình thường thích làm con thỏ trắng vô hại, nhưng lúc tàn nhẫn thì ba vợ không phải đối thủ của mẹ vợ, anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của VỢ anh.
“Cho nên, người đó chắc chắn không xuất hiện thường xuyên, nhưng3đồng thời đối xử rất tốt với Cảnh Hân và Cổ Tịch Nguyệt, có thể cả hai người họ đều coi cô ta là người bạn tốt nhất.” Sở Lạc Nhất càng nói càng nghiêm túc. “Bạn tốt nhất có liên quan gì tới việc không thường xuyên xuất hiện?” “Anh trai à, Cảnh Hân với Cổ Tịch Nguyệt là kẻ thù, kẻ thù đó, một người thường xuyên gặp mặt hai kẻ thù ghét nhau, anh cảm thấy có duy trì nổi không? Một người thường xuyên xuất hiện, anh cảm thấy0có thể khiến người ta ghi nhớ việc tốt của cô ta trong nhiều năm như vậy không?” Sở Lạc Nhất nằm xuống sofa, “Anh nói xem, anh có phải anh đẹp trai của em không vậy, em cảm thấy bây giờ em đang nói chuyện với một tên ngốc.” “Người em nói, anh biết một người như thế đấy.” Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng gõ cây bút trong tay.
“Ai ai ai...” Sở Lạc Nhất ngồi bật dậy, kích động nói. “Ai là tên ngốc?” Cố Tỉ Thành lạnh nhạt hỏi. “Em chứ5ai, chắc chắn là em rồi, làm sao em có thể nói anh đẹp trai nhà em là tên ngốc được? Em chính là một đứa ngốc, được chưa, được chưa, anh mau nói đi mau nói đi.” Sở Lạc Nhất kích động nói.
Cố Tỉ Thành nằm thẳng ra bàn mà bật cười, vợ anh sao mà đáng yêu thể.
Câu kia là gì nhỉ. Em là ngày xuân rực rỡ. Là tình yêu, là ấm áp, là hy vọng.
Vợ anh là tất cả mọi thứ của anh, là mùa xuân giữa trời đất4của anh.
“Em có nhớ hôm anh dẫn em đi gặp họ, có một cô gái ngồi bên cạnh Cổ Tịch Nguyệt không?” Cố Tỉ Thành cười xong mới cất tiếng hỏi. “Là cô ta thật à?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc hỏi.
Cố Tỉ Thành khựng lại, “Sao, em đã nghĩ tới cô ấy rồi à?”
“Không phải, chỉ là ban nãy đột nhiên nhớ ra hôm ấy có một người như vậy, nhìn cô ấy đi theo Cổ Tịch Nguyệt ra ngoài, cô ấy là ai vậy?” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi. “Em9họ của Viện Mặc, Viên Họa.” Cố Tỉ Thành nói. “Viên Họa gì, em thấy là viên hoạt* thì đúng hơn.” Sở Lạc Nhất bật cười chế giễu, “Cô ta là em họ của Viện Mặc, họ ruột hả?”
*Viễn hoạt: khôn khéo.
“Đúng thế, em họ ruột, sao vậy?” Cố Tỉ Thành hỏi. “Không phải thể chứ, tại sao cô ấy phải hại Tây Tây?” Sở Lạc Nhất nhíu mày, “Nếu không phải ruột thịt, em còn có thể nghĩ là vì cô ấy thích anh họ của mình.” “Em thực sự cảm thấy là Viên Họa à?” Cố Tỉ Thành nhíu mày, “Đây không phải chuyện đùa đâu, bây giờ Viện Mặc là chồng Tây Tây, em muốn động vào ai trong số hai người Cổ Tịch Nguyệt với Cảnh Hân cũng được, nhưng dù gì thì Viên Họa cũng là em họ của Viện Mặc.” “Cố Tỉ Thành, anh có ý gì vậy? Em lại hại Tây Tây được chắc?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói. Cố Tỉ Thành khựng lại, “Không phải, bảo bối, anh không có ý đó, anh định nói là...” “Cục diện rối rắm của gia đình anh anh tưởng em muốn xử trí chắc, nếu không phải vì sợ hung thủ không chịu từ bỏ, thấy Cảnh Hân quay về sẽ tiếp tục ra tay với Tây Tây, em ăn no rửng mỡ hả? Sao em có thể đùa được?” Sở Lạc Nhất nói rồi bất ngờ bật khóc. Cố Tỉ Thành nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô mà bỗng chốc hoảng hốt, “Bảo bối, anh không phải...” “Không muốn nói chuyện với anh nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy luôn, cuộn người trên sofa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành khựng lại, dường như không nghĩ đến vấn đề này mà đang nghĩ một vấn đề khác, khả năng tư duy logic của Sở Lạc Nhất dường như chặt chẽ hơn anh biết nhiều.
Nhưng nhớ tới mẹ vợ, cũng khó trách. Hai mẹ con họ bình thường thích làm con thỏ trắng vô hại, nhưng lúc tàn nhẫn thì ba vợ không phải đối thủ của mẹ vợ, anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của VỢ anh.
“Cho nên, người đó chắc chắn không xuất hiện thường xuyên, nhưng3đồng thời đối xử rất tốt với Cảnh Hân và Cổ Tịch Nguyệt, có thể cả hai người họ đều coi cô ta là người bạn tốt nhất.” Sở Lạc Nhất càng nói càng nghiêm túc. “Bạn tốt nhất có liên quan gì tới việc không thường xuyên xuất hiện?” “Anh trai à, Cảnh Hân với Cổ Tịch Nguyệt là kẻ thù, kẻ thù đó, một người thường xuyên gặp mặt hai kẻ thù ghét nhau, anh cảm thấy có duy trì nổi không? Một người thường xuyên xuất hiện, anh cảm thấy0có thể khiến người ta ghi nhớ việc tốt của cô ta trong nhiều năm như vậy không?” Sở Lạc Nhất nằm xuống sofa, “Anh nói xem, anh có phải anh đẹp trai của em không vậy, em cảm thấy bây giờ em đang nói chuyện với một tên ngốc.” “Người em nói, anh biết một người như thế đấy.” Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng gõ cây bút trong tay.
“Ai ai ai...” Sở Lạc Nhất ngồi bật dậy, kích động nói. “Ai là tên ngốc?” Cố Tỉ Thành lạnh nhạt hỏi. “Em chứ5ai, chắc chắn là em rồi, làm sao em có thể nói anh đẹp trai nhà em là tên ngốc được? Em chính là một đứa ngốc, được chưa, được chưa, anh mau nói đi mau nói đi.” Sở Lạc Nhất kích động nói.
Cố Tỉ Thành nằm thẳng ra bàn mà bật cười, vợ anh sao mà đáng yêu thể.
Câu kia là gì nhỉ. Em là ngày xuân rực rỡ. Là tình yêu, là ấm áp, là hy vọng.
Vợ anh là tất cả mọi thứ của anh, là mùa xuân giữa trời đất4của anh.
“Em có nhớ hôm anh dẫn em đi gặp họ, có một cô gái ngồi bên cạnh Cổ Tịch Nguyệt không?” Cố Tỉ Thành cười xong mới cất tiếng hỏi. “Là cô ta thật à?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc hỏi.
Cố Tỉ Thành khựng lại, “Sao, em đã nghĩ tới cô ấy rồi à?”
“Không phải, chỉ là ban nãy đột nhiên nhớ ra hôm ấy có một người như vậy, nhìn cô ấy đi theo Cổ Tịch Nguyệt ra ngoài, cô ấy là ai vậy?” Sở Lạc Nhất nhíu mày hỏi. “Em9họ của Viện Mặc, Viên Họa.” Cố Tỉ Thành nói. “Viên Họa gì, em thấy là viên hoạt* thì đúng hơn.” Sở Lạc Nhất bật cười chế giễu, “Cô ta là em họ của Viện Mặc, họ ruột hả?”
*Viễn hoạt: khôn khéo.
“Đúng thế, em họ ruột, sao vậy?” Cố Tỉ Thành hỏi. “Không phải thể chứ, tại sao cô ấy phải hại Tây Tây?” Sở Lạc Nhất nhíu mày, “Nếu không phải ruột thịt, em còn có thể nghĩ là vì cô ấy thích anh họ của mình.” “Em thực sự cảm thấy là Viên Họa à?” Cố Tỉ Thành nhíu mày, “Đây không phải chuyện đùa đâu, bây giờ Viện Mặc là chồng Tây Tây, em muốn động vào ai trong số hai người Cổ Tịch Nguyệt với Cảnh Hân cũng được, nhưng dù gì thì Viên Họa cũng là em họ của Viện Mặc.” “Cố Tỉ Thành, anh có ý gì vậy? Em lại hại Tây Tây được chắc?” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói. Cố Tỉ Thành khựng lại, “Không phải, bảo bối, anh không có ý đó, anh định nói là...” “Cục diện rối rắm của gia đình anh anh tưởng em muốn xử trí chắc, nếu không phải vì sợ hung thủ không chịu từ bỏ, thấy Cảnh Hân quay về sẽ tiếp tục ra tay với Tây Tây, em ăn no rửng mỡ hả? Sao em có thể đùa được?” Sở Lạc Nhất nói rồi bất ngờ bật khóc. Cố Tỉ Thành nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô mà bỗng chốc hoảng hốt, “Bảo bối, anh không phải...” “Không muốn nói chuyện với anh nữa.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp máy luôn, cuộn người trên sofa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com