Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-609
Chương 609: Ngày xuân rực rỡ[178]
Lục Tư Thần: Biết là tốt, khiêm tốn khiêm tốn.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy bây giờ tôi nói với cô, nếu như thực sự tồn tại một người như thế, người đó chính là hung thủ, cô cảm thấy người đó có thể là ai?
[Lục Tư Thần: ..]
[Lục Tư Thần: Cô nói người thích Viên Mặc à?]
[Lục Tư Thần: Tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết lúc nhỏ sức3khỏe Tây Tây không tốt lắm, Viền Mặc luôn rất gần gũi với Tây Tây.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế nên có người bạn nào không thường xuyên xuất hiện không?
[Lục Tư Thần: Vấn đề này thì tôi thực sự không biết, hay là cô hỏi người đàn ông của cô xem.) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc chắn là giữa họ thôi, Cảnh Hân và Cổ Tịch0Nguyệt đều bảo vệ người đó, nhưng người đó không phải La Phong, thế nên tôi mới thấy lạ.]
[Lục Tư Thần: Có lạ gì đầu, đến nước này rồi mà còn bảo vệ La Phong thì Cảnh Hân ngớ ngẩn tới mức nào?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nói cũng đúng, thôi để tôi đi hỏi Hải Dương. Sở Lạc Nhất kết thúc cuộc5hội thoại với Lục Tư Thần, vẫn đang nghĩ về người đó. Ngày hôm đó cô gặp được, hình như cũng chỉ có vài người thôi.
Có một cô gái tóc ngắn, hình như hôm đó rời đi cùng Cổ Tịch Nguyệt.
Khi Sở Lạc Nhất vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì Cố Tỉ Thành đã gọi điện tới, Sở Lạc Nhất vội vàng bắt máy. “A lô, tìm ai vậy?” Sở Lạc Nhất4tươi cười hỏi. “Tìm gái đẹp.” Cố Tỉ Thành cười cười nói.
Sở Lạc Nhất xì một tiếng, “Đi tìm gái đẹp đi, ở đây chỉ có con khọm già thôi.” Tiếng cười của Cố Tỉ Thành ở đầu dây bên kia càng lúc càng rõ ràng, “Tìm gái đẹp cỡ vợ anh đó, có không?”
“Thế còn được.” Sở Lạc Nhất ra vẻ hài lòng, quyết định nghiêm túc nghe cuộc điện thoại này.9“Đang làm gì vậy?” Lúc này hình như Cố Tỉ Thành đang rảnh rỗi, cho nên nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất.
“Đang nghĩ ngợi thôi, em vừa hỏi chuyện Lục Tư Thần, cái cô gái mù dở đó chẳng biết cái gì hết.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Em tìm cô ấy có khác gì em tìm cái đầu gối của mình đâu.” Cố Tỉ Thành nói rất đúng trọng tâm, “Vấn đề gì vậy, để xem anh có biết không.” Sở Lạc Nhất ngả người lên sofa tiếp tục trợn mắt khinh thường, “Anh cảm thấy em tìm anh có khác gì tìm cái đầu gối của mình không?” Có khi người này còn không biết nhiều bằng mình nữa ấy chứ.
“Nói cũng đúng nhỉ.” Cố Tỉ Thành thở dài, anh thường xuyên ở trong quân doanh, thực sự biết rất ít chuyện về họ.
Cho nên lúc này anh đang hối hận lắm, bây giờ chẳng giúp được gì cho vợ. “Cứ nói thử xem, lỡ đâu anh biết thì sao.” Cố Tỉ Thành nói thẳng, cho dù không biết, anh cũng có thể gánh vác áp lực “không biết” cùng vợ, đúng không nào? “Hôm nay con trai anh nói anh tốt hơn em.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừm, câu này chắc chắn không phải nói thật, vợ anh là tốt nhất.” Cố Tỉ Thành không buồn chớp mắt đã nói ngay.
“Thể còn được.” Sở Lạc Nhất thấy hài lòng, “Sau đó em đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh thường xuyên không ở nhà, cho nên con trai anh chỉ có thể nhớ tới chuyện tốt mà anh làm, mà em thường xuyên quát nạt thằng bé, lại luôn
bên cạnh nó, cho nên tất nhiên trong trí nhớ của nó thì ba nó tốt với nó, ba nó thương nó nhất, không có gì sai cả.”
Cố Tỉ Thành xoay xoay cây bút trong tay mình, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là không sai tí nào, “Rồi sao nữa?” “Nếu như người đó là La Phong, vậy thì Cảnh Hân tính tình tự ti nên vẫn bảo vệ anh ta, điều này có thể hiểu được. Nếu như Cổ Tịch Nguyệt yêu thầm La Phong, cô ta gánh tội cho La Phong cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ anh bảo người kia không phải La Phong, vậy thì còn ai xứng đáng để hai người này cùng bảo vệ đây, phải nhớ rằng hiện tại hai người họ là kẻ thù.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lục Tư Thần: Biết là tốt, khiêm tốn khiêm tốn.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy bây giờ tôi nói với cô, nếu như thực sự tồn tại một người như thế, người đó chính là hung thủ, cô cảm thấy người đó có thể là ai?
[Lục Tư Thần: ..]
[Lục Tư Thần: Cô nói người thích Viên Mặc à?]
[Lục Tư Thần: Tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết lúc nhỏ sức3khỏe Tây Tây không tốt lắm, Viền Mặc luôn rất gần gũi với Tây Tây.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế nên có người bạn nào không thường xuyên xuất hiện không?
[Lục Tư Thần: Vấn đề này thì tôi thực sự không biết, hay là cô hỏi người đàn ông của cô xem.) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chắc chắn là giữa họ thôi, Cảnh Hân và Cổ Tịch0Nguyệt đều bảo vệ người đó, nhưng người đó không phải La Phong, thế nên tôi mới thấy lạ.]
[Lục Tư Thần: Có lạ gì đầu, đến nước này rồi mà còn bảo vệ La Phong thì Cảnh Hân ngớ ngẩn tới mức nào?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nói cũng đúng, thôi để tôi đi hỏi Hải Dương. Sở Lạc Nhất kết thúc cuộc5hội thoại với Lục Tư Thần, vẫn đang nghĩ về người đó. Ngày hôm đó cô gặp được, hình như cũng chỉ có vài người thôi.
Có một cô gái tóc ngắn, hình như hôm đó rời đi cùng Cổ Tịch Nguyệt.
Khi Sở Lạc Nhất vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì Cố Tỉ Thành đã gọi điện tới, Sở Lạc Nhất vội vàng bắt máy. “A lô, tìm ai vậy?” Sở Lạc Nhất4tươi cười hỏi. “Tìm gái đẹp.” Cố Tỉ Thành cười cười nói.
Sở Lạc Nhất xì một tiếng, “Đi tìm gái đẹp đi, ở đây chỉ có con khọm già thôi.” Tiếng cười của Cố Tỉ Thành ở đầu dây bên kia càng lúc càng rõ ràng, “Tìm gái đẹp cỡ vợ anh đó, có không?”
“Thế còn được.” Sở Lạc Nhất ra vẻ hài lòng, quyết định nghiêm túc nghe cuộc điện thoại này.9“Đang làm gì vậy?” Lúc này hình như Cố Tỉ Thành đang rảnh rỗi, cho nên nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất.
“Đang nghĩ ngợi thôi, em vừa hỏi chuyện Lục Tư Thần, cái cô gái mù dở đó chẳng biết cái gì hết.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
“Em tìm cô ấy có khác gì em tìm cái đầu gối của mình đâu.” Cố Tỉ Thành nói rất đúng trọng tâm, “Vấn đề gì vậy, để xem anh có biết không.” Sở Lạc Nhất ngả người lên sofa tiếp tục trợn mắt khinh thường, “Anh cảm thấy em tìm anh có khác gì tìm cái đầu gối của mình không?” Có khi người này còn không biết nhiều bằng mình nữa ấy chứ.
“Nói cũng đúng nhỉ.” Cố Tỉ Thành thở dài, anh thường xuyên ở trong quân doanh, thực sự biết rất ít chuyện về họ.
Cho nên lúc này anh đang hối hận lắm, bây giờ chẳng giúp được gì cho vợ. “Cứ nói thử xem, lỡ đâu anh biết thì sao.” Cố Tỉ Thành nói thẳng, cho dù không biết, anh cũng có thể gánh vác áp lực “không biết” cùng vợ, đúng không nào? “Hôm nay con trai anh nói anh tốt hơn em.” Sở Lạc Nhất nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừm, câu này chắc chắn không phải nói thật, vợ anh là tốt nhất.” Cố Tỉ Thành không buồn chớp mắt đã nói ngay.
“Thể còn được.” Sở Lạc Nhất thấy hài lòng, “Sau đó em đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh thường xuyên không ở nhà, cho nên con trai anh chỉ có thể nhớ tới chuyện tốt mà anh làm, mà em thường xuyên quát nạt thằng bé, lại luôn
bên cạnh nó, cho nên tất nhiên trong trí nhớ của nó thì ba nó tốt với nó, ba nó thương nó nhất, không có gì sai cả.”
Cố Tỉ Thành xoay xoay cây bút trong tay mình, nghĩ đi nghĩ lại, đúng là không sai tí nào, “Rồi sao nữa?” “Nếu như người đó là La Phong, vậy thì Cảnh Hân tính tình tự ti nên vẫn bảo vệ anh ta, điều này có thể hiểu được. Nếu như Cổ Tịch Nguyệt yêu thầm La Phong, cô ta gánh tội cho La Phong cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ anh bảo người kia không phải La Phong, vậy thì còn ai xứng đáng để hai người này cùng bảo vệ đây, phải nhớ rằng hiện tại hai người họ là kẻ thù.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook