Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-615
Chương 615: Ngày xuân rực rỡ [184]
“Nếu như anh đã đến, vậy thì hai người cùng chết đi, muốn chết thì tất cả cùng chết, chỉ tiếc là tha cho con nhỏ Cảnh Hân kia.” Viên Họa gào lên rồi nổ súng hướng thẳng vào Sở Lạc Nhất.
“Pằng...”
“Đệt..” Sở Lạc Nhất mắng to một tiếng rồi lăn sang bên khác.
Mà khi Văn Hải Dương cướp được sáng từ Viên Họa, bị người mà cô ta dẫn3tới bắn trúng cánh tay. “A...” Tiếng thét nhức đầu của Cổ Tịch Nguyệt vang lên trong căn biệt thự. Sở Lạc Nhất kéo Văn Hải Dương lần tới sau ghế sofa, “Anh không sao chứ?”
“Không ngờ làm luật sư vẫn phải đụng tới súng đạn, sơ suất rồi, sơ suất rồi.” Văn Hải Dương nên cơn đau, nghe thấy tiếng súng vang lên sau chiếc ghế cùng với tiếng0bước chân càng lúc càng tới gần, “Chồng cô vẫn còn đang trên đường tới đây, nếu như cô mà tèo ở chỗ này, chắc tôi cũng không sống được.”
“Tôi không biết anh có chết được không, tóm lại là tôi không chết được.” Sở Lạc Nhất nói, ném hết những thứ có thể ném trên bàn trà về phía bên kia.
“Tôi đếm ba hai một, anh qua phía sau5của ghế sofa đối diện nhé.” Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, đếm bước chân của người phía sau, sau đó từ từ đếm ba hai một.
Đợi khi đếm đến một, Sở Lạc Nhất đẩy Văn Hải Dương qua đó, còn mình đột nhiên đẩy chiếc ghế sofa về sau, mấy người bước tới bị đụng phải, ngã thẳng lên sofa. Sở Lạc Nhất nhân cơ hội này4mà túm chặt lấy khẩu súng trong tay họ, sau đó nổ súng về phía hai người ở hai bên sofa. Khi họ trúng đạn ở chân và khuỵu xuống, Sở Lạc Nhất một lần nữa cướp lấy khẩu súng, lăn về phía sau sofa.
Văn Hải Dương: “...” “Có phải phụ nữ không vậy?”
Sở Lạc Nhất đưa khẩu súng cho Văn Hải Dương, tiếp tục nhìn bên ngoài, để phòng9chúng tới gần, “Bây giờ tối nghi ngờ anh không phải đàn ông.”
“Tôi là dân lành, dân lành không đụng tới súng đạn.” Văn Hải Dương thẳng thừng.
“Hờ hờ, chắc tôi tin anh.” Sở Lạc Nhất nói rồi một lần nữa đẩy lùi kẻ đang tới gần, “Ôi, luật sư à, tôi đang giết người, có tính là phạm pháp không?”
“Không tính đâu, tự vệ thôi.” Văn Hải Dương nói thẳng.
“Còn dám nói mình là dân lành, anh đang xúi giục tôi giết người đấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
Văn Hải Dương: “...”
Anh ta có nói như vậy đâu, lão Cổ à, anh cưới phải cô vợ kiểu gì thế này? Anh còn lo ngay ngáy, anh lo cái quái gì, vợ anh hoàn toàn không cần anh đâu, anh biết chưa? Khi cánh cửa bị người ta đạp bung ra, chiến sự trong phòng đã gần kết thúc, người mặc áo đen về cơ bản đều bị phế cánh tay, phế hai chân, lúc này Viên Họa đang ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ như không còn lưu luyến gì nữa.
Sở Lạc Nhất kéo Văn Hải Dương bị thương ra ngoài, khi thấy Cố Tỉ Thành thì kinh ngạc hô lên, đột ngột thả Văn Hải Dương ra, chạy tới phóng vụt lên người Cố Tỉ Thành. Văn Hải Dương bị ném lại trên nền đất bị thương lần hai, nằm trên sàn ngửa mặt nhìn trần nhà với vẻ mặt không luyến tiếc gì cuộc đời nữa. Cố Tỉ Thành vội vàng đưa tay ôm lấy người đang nhảy lên người mình. “Nhìn đi, tự em cũng có thể giải quyết được, có phải em rất giỏi không.” Sở Lạc Nhất kẹp hai chân vào eo anh, hai tay ôm cổ anh, cười tít cả mắt mà tranh công. Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất cười tươi như vậy mà chỉ thấy lồng ngực đau đớn, đau đớn vô cùng.
Đau đến mức làm người ta nghẹt thở.
Cô ấy vừa đối mặt với sinh tử, nhưng lại tươi cười đòi anh khen thưởng. Cô vợ ngốc của anh. Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn vợ mình, giơ tay xoa đầu cô, “Làm tốt lắm“. Không có anh, vẫn làm rất tốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nếu như anh đã đến, vậy thì hai người cùng chết đi, muốn chết thì tất cả cùng chết, chỉ tiếc là tha cho con nhỏ Cảnh Hân kia.” Viên Họa gào lên rồi nổ súng hướng thẳng vào Sở Lạc Nhất.
“Pằng...”
“Đệt..” Sở Lạc Nhất mắng to một tiếng rồi lăn sang bên khác.
Mà khi Văn Hải Dương cướp được sáng từ Viên Họa, bị người mà cô ta dẫn3tới bắn trúng cánh tay. “A...” Tiếng thét nhức đầu của Cổ Tịch Nguyệt vang lên trong căn biệt thự. Sở Lạc Nhất kéo Văn Hải Dương lần tới sau ghế sofa, “Anh không sao chứ?”
“Không ngờ làm luật sư vẫn phải đụng tới súng đạn, sơ suất rồi, sơ suất rồi.” Văn Hải Dương nên cơn đau, nghe thấy tiếng súng vang lên sau chiếc ghế cùng với tiếng0bước chân càng lúc càng tới gần, “Chồng cô vẫn còn đang trên đường tới đây, nếu như cô mà tèo ở chỗ này, chắc tôi cũng không sống được.”
“Tôi không biết anh có chết được không, tóm lại là tôi không chết được.” Sở Lạc Nhất nói, ném hết những thứ có thể ném trên bàn trà về phía bên kia.
“Tôi đếm ba hai một, anh qua phía sau5của ghế sofa đối diện nhé.” Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, đếm bước chân của người phía sau, sau đó từ từ đếm ba hai một.
Đợi khi đếm đến một, Sở Lạc Nhất đẩy Văn Hải Dương qua đó, còn mình đột nhiên đẩy chiếc ghế sofa về sau, mấy người bước tới bị đụng phải, ngã thẳng lên sofa. Sở Lạc Nhất nhân cơ hội này4mà túm chặt lấy khẩu súng trong tay họ, sau đó nổ súng về phía hai người ở hai bên sofa. Khi họ trúng đạn ở chân và khuỵu xuống, Sở Lạc Nhất một lần nữa cướp lấy khẩu súng, lăn về phía sau sofa.
Văn Hải Dương: “...” “Có phải phụ nữ không vậy?”
Sở Lạc Nhất đưa khẩu súng cho Văn Hải Dương, tiếp tục nhìn bên ngoài, để phòng9chúng tới gần, “Bây giờ tối nghi ngờ anh không phải đàn ông.”
“Tôi là dân lành, dân lành không đụng tới súng đạn.” Văn Hải Dương thẳng thừng.
“Hờ hờ, chắc tôi tin anh.” Sở Lạc Nhất nói rồi một lần nữa đẩy lùi kẻ đang tới gần, “Ôi, luật sư à, tôi đang giết người, có tính là phạm pháp không?”
“Không tính đâu, tự vệ thôi.” Văn Hải Dương nói thẳng.
“Còn dám nói mình là dân lành, anh đang xúi giục tôi giết người đấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng.
Văn Hải Dương: “...”
Anh ta có nói như vậy đâu, lão Cổ à, anh cưới phải cô vợ kiểu gì thế này? Anh còn lo ngay ngáy, anh lo cái quái gì, vợ anh hoàn toàn không cần anh đâu, anh biết chưa? Khi cánh cửa bị người ta đạp bung ra, chiến sự trong phòng đã gần kết thúc, người mặc áo đen về cơ bản đều bị phế cánh tay, phế hai chân, lúc này Viên Họa đang ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ như không còn lưu luyến gì nữa.
Sở Lạc Nhất kéo Văn Hải Dương bị thương ra ngoài, khi thấy Cố Tỉ Thành thì kinh ngạc hô lên, đột ngột thả Văn Hải Dương ra, chạy tới phóng vụt lên người Cố Tỉ Thành. Văn Hải Dương bị ném lại trên nền đất bị thương lần hai, nằm trên sàn ngửa mặt nhìn trần nhà với vẻ mặt không luyến tiếc gì cuộc đời nữa. Cố Tỉ Thành vội vàng đưa tay ôm lấy người đang nhảy lên người mình. “Nhìn đi, tự em cũng có thể giải quyết được, có phải em rất giỏi không.” Sở Lạc Nhất kẹp hai chân vào eo anh, hai tay ôm cổ anh, cười tít cả mắt mà tranh công. Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất cười tươi như vậy mà chỉ thấy lồng ngực đau đớn, đau đớn vô cùng.
Đau đến mức làm người ta nghẹt thở.
Cô ấy vừa đối mặt với sinh tử, nhưng lại tươi cười đòi anh khen thưởng. Cô vợ ngốc của anh. Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn vợ mình, giơ tay xoa đầu cô, “Làm tốt lắm“. Không có anh, vẫn làm rất tốt.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com