Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-620
Chương 620: Ngày xuân rực rỡ[189]
Lúc này, Cố Tỉ Thành thấy chột dạ, hơn nữa còn là kiểu vô cùng chột dạ nữa.
“ Anh phải nói gì nữa đây?
“Giờ anh nói chuyện diễn tập quân sự anh không hề biết, em có tin không?” Cố Tỉ Thành hơi giận, hỏi.
Sở Lạc Nhất cả tiếng: “Anh coi ai không phải là con em cán bộ thế? Từ nhỏ em đã sống trong quân doanh cùng với ông ngoại em rồi đấy,3anh có thể lấy cái lý do nào nghe ra hồn hơn không?” “Suyt suyt...” Cố Tỉ Thành vội vỗ lên cơ thể giật mình của con trai, “Con vẫn chưa tỉnh mà, giờ mà làm nó tỉnh ngủ là nó lại quấy đấy.” Cố Tỉ Thành khẽ nói, “Cải tính gắt ngủ này giống y hệt ba em.” “Trách em à?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt, có suy nghĩ nếu người này dám0trách cô thật thì cô sẽ lập tức bóp chết ngay. “Không, trách gien của ba vợ đại nhân quá tốt.” Cố Tỉ Thành quả quyết đáp. Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, “Em có chuyện này muốn nói với anh.” Cô nói nhỏ.
“Nói đi.”
“Trước đó lúc anh làm phẫu thuật, em gái anh có gọi điện tới muốn gặp em, nhưng em không nghe máy. Lần này mẹ anh dữ5lắm, em có cảm giác em gái anh bị mắng phát khóc luôn, có phải em bao đồng quá rồi không.” Sở Lạc Nhất thỏ thẻ.
Cố Tỉ Thành thở dài, lại cảm thấy thương cô, anh xoa đầu cô đáp: “Thế này mà gọi là bao đồng cái gì? Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, giờ em mới là người của Cổ gia, con bé là người của Viên gia. Em làm4như vậy là vì thương nó, người sai là nó với Viên Mặc, không liên quan gì đến em cả. Chuyện này chờ vết thương của anh khỏi, anh sẽ xử lý những vấn đề còn sót lại, em đã làm rất tốt rồi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, hít sâu một hơi, “Em không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác đâu, anh nói em không sai là được.” Cố Tỉ Thành xoa9đầu cô, “Cô gái ngốc của anh.” “Ngốc chỗ nào chứ.” Sở Lạc Nhất lườm Cố Tỉ Thành, lại ôm cánh tay anh, “Thể có nghĩa là gần hai tháng tới anh đều có thể ở bên em đúng không?”
Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, “Thế thì không được.” Sở Lạc Nhất: “...” “Nhưng chắc không bận lắm đâu, có thể thường xuyên về nhà, thật đấy.” Cố Tỉ Thành thiếu điều giơ tay đảm bảo. Sở Lạc Nhất hất tay anh ra, “Em biết ngay là thế mà.”
“Thế chuyện cho con trai đi học thì sao? Những đứa bằng tuổi thằng bé cũng đã đi học hơn một năm rồi, em vẫn chưa cho con đi học.” Sở Lạc Nhất cau mày nói.
“Vài ngày nữa chúng ta thử đưa thằng bé đến trường mầm non ở quân khu xem thế nào. Trường mầm non quân khu cách khu nhà thân nhân không xa, hơn nữa đều là trẻ con trong khu, cứ đưa tới đó là được.” Cố Tỉ Thành không lo vấn đề này, trước đây không cho Tiểu Quỷ Quỷ đi học là vì anh vẫn chưa ở lại hẳn một nơi, giờ chắc cũng đâu vào đó cả rồi.
Sở Lạc Nhất thấy cũng được, dù sao anh có nghĩ đến là được rồi. Cố Tỉ Thành ở lại bệnh viện vài ngày, người nào có thể đến thăm đều đến cả rồi. Cảnh Hân cũng đến một lần, nhưng Sở Lạc Nhất không muốn nói chuyện với cô ấy. Cảnh Hân thấy hơi đau lòng nhưng vẫn ra về. La Phong cũng đã trở về, anh ta đã tìm Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất cũng không muốn nói chuyện với anh ta lắm nhưng anh ta đã tìm gặp riêng cô. Sau khi được Cố Tỉ Thành đồng ý, Sở Lạc Nhất vẫn ra ngoài với La Phong.
“Có gì thì nói đi, tôi không muốn quan tâm tới anh đâu.” Sở Lạc Nhất tỏ rõ sự ghét bỏ của mình.
Lúc này các bác sĩ y tá vẫn đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc này, Cố Tỉ Thành thấy chột dạ, hơn nữa còn là kiểu vô cùng chột dạ nữa.
“ Anh phải nói gì nữa đây?
“Giờ anh nói chuyện diễn tập quân sự anh không hề biết, em có tin không?” Cố Tỉ Thành hơi giận, hỏi.
Sở Lạc Nhất cả tiếng: “Anh coi ai không phải là con em cán bộ thế? Từ nhỏ em đã sống trong quân doanh cùng với ông ngoại em rồi đấy,3anh có thể lấy cái lý do nào nghe ra hồn hơn không?” “Suyt suyt...” Cố Tỉ Thành vội vỗ lên cơ thể giật mình của con trai, “Con vẫn chưa tỉnh mà, giờ mà làm nó tỉnh ngủ là nó lại quấy đấy.” Cố Tỉ Thành khẽ nói, “Cải tính gắt ngủ này giống y hệt ba em.” “Trách em à?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt, có suy nghĩ nếu người này dám0trách cô thật thì cô sẽ lập tức bóp chết ngay. “Không, trách gien của ba vợ đại nhân quá tốt.” Cố Tỉ Thành quả quyết đáp. Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, “Em có chuyện này muốn nói với anh.” Cô nói nhỏ.
“Nói đi.”
“Trước đó lúc anh làm phẫu thuật, em gái anh có gọi điện tới muốn gặp em, nhưng em không nghe máy. Lần này mẹ anh dữ5lắm, em có cảm giác em gái anh bị mắng phát khóc luôn, có phải em bao đồng quá rồi không.” Sở Lạc Nhất thỏ thẻ.
Cố Tỉ Thành thở dài, lại cảm thấy thương cô, anh xoa đầu cô đáp: “Thế này mà gọi là bao đồng cái gì? Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, giờ em mới là người của Cổ gia, con bé là người của Viên gia. Em làm4như vậy là vì thương nó, người sai là nó với Viên Mặc, không liên quan gì đến em cả. Chuyện này chờ vết thương của anh khỏi, anh sẽ xử lý những vấn đề còn sót lại, em đã làm rất tốt rồi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, hít sâu một hơi, “Em không thèm để ý đến suy nghĩ của người khác đâu, anh nói em không sai là được.” Cố Tỉ Thành xoa9đầu cô, “Cô gái ngốc của anh.” “Ngốc chỗ nào chứ.” Sở Lạc Nhất lườm Cố Tỉ Thành, lại ôm cánh tay anh, “Thể có nghĩa là gần hai tháng tới anh đều có thể ở bên em đúng không?”
Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, “Thế thì không được.” Sở Lạc Nhất: “...” “Nhưng chắc không bận lắm đâu, có thể thường xuyên về nhà, thật đấy.” Cố Tỉ Thành thiếu điều giơ tay đảm bảo. Sở Lạc Nhất hất tay anh ra, “Em biết ngay là thế mà.”
“Thế chuyện cho con trai đi học thì sao? Những đứa bằng tuổi thằng bé cũng đã đi học hơn một năm rồi, em vẫn chưa cho con đi học.” Sở Lạc Nhất cau mày nói.
“Vài ngày nữa chúng ta thử đưa thằng bé đến trường mầm non ở quân khu xem thế nào. Trường mầm non quân khu cách khu nhà thân nhân không xa, hơn nữa đều là trẻ con trong khu, cứ đưa tới đó là được.” Cố Tỉ Thành không lo vấn đề này, trước đây không cho Tiểu Quỷ Quỷ đi học là vì anh vẫn chưa ở lại hẳn một nơi, giờ chắc cũng đâu vào đó cả rồi.
Sở Lạc Nhất thấy cũng được, dù sao anh có nghĩ đến là được rồi. Cố Tỉ Thành ở lại bệnh viện vài ngày, người nào có thể đến thăm đều đến cả rồi. Cảnh Hân cũng đến một lần, nhưng Sở Lạc Nhất không muốn nói chuyện với cô ấy. Cảnh Hân thấy hơi đau lòng nhưng vẫn ra về. La Phong cũng đã trở về, anh ta đã tìm Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất cũng không muốn nói chuyện với anh ta lắm nhưng anh ta đã tìm gặp riêng cô. Sau khi được Cố Tỉ Thành đồng ý, Sở Lạc Nhất vẫn ra ngoài với La Phong.
“Có gì thì nói đi, tôi không muốn quan tâm tới anh đâu.” Sở Lạc Nhất tỏ rõ sự ghét bỏ của mình.
Lúc này các bác sĩ y tá vẫn đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com