Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-621
Chương 621: Ngày xuân rực rỡ [100]
Hôm nay La Phong mặc một bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta nhét hai tay trong túi áo, nhưng không còn vẻ sáng sủa như trước nữa. A A “Có phải cô thấy tôi hèn nhát lắm đúng không.” La Phong bỗng lên tiếng. “Vẫn còn biết nhận thức thế cơ à, được đấy. La Phong, tôi thật sự rất tò mò, người anh thích rốt cuộc là ai vậy hả? Tây Tây? Cảnh Hân? Hay là Viên Họa? Anh có thể khiến3ba người phụ nữ vì anh mà xảy ra tranh chấp long trời lở đất như thế, anh cũng giỏi thật.”
La Phong hơi cụp mắt, cũng không phản ứng lại với lời châm biếm này của Sở Lạc Nhất.
Cổ Tịch Nguyệt đã bị bắt, Viên Họa cũng chết rồi, giờ Cảnh Hân...” La Phong nói tới đây lại nhún vai, “Mong cô ấy có thể thắng được trong cuộc thi này, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô vì đã xử lý êm xuôi cái0mớ hỗn độn này của chúng tôi.”
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong, bỗng bật cười, “La Phong, thật ra anh nên biết, năm đó nếu như anh chịu tin Cảnh Hân, căn bản sẽ không xảy ra những chuyện sau này. Giờ trôi qua nhiều năm rồi anh vẫn không chịu buông tha cho bản thân mình. Không phải là anh không chịu buông, mà lương tâm của anh không cho phép. Hiện tại anh không nên tới tìm tôi xin lỗi, anh phải đi5xin lỗi Cảnh Hân kia kìa.”
Sở Lạc Nhất nói xong liền quay người đi thẳng vào phòng bệnh. Vào đến phòng cô liền đóng luôn cửa lại.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, chắc phải tức lắm mới có thể đến mức này chứ.
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang đi tới đi lui trong phòng để chơi, vì nhóc chán. Cố Tỉ Thành cũng thấy chán. “Anh cảm thấy anh có thể xuất viện được rồi.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.
“Anh là bác sĩ đấy à,4cảm giác của anh có đáng tiền không?” Sở Lạc Nhất đốp lại, cô ngồi xuống giường, cầm bảng vẽ lên, có vẻ như nghĩ đến điều gì đó nên lại bỏ xuống.
Cố Tỉ Thành: “...”
Có vẻ như anh nói không đúng lúc rồi. “Tên nhãi La Phong kia chọc tức em à?” Cố Tỉ Thành cẩn thận dò hỏi. Sở Lạc Nhất nheo mắt nhìn Cố Tỉ Thành, cô tóm lấy cổ áo anh: “Sau này bớt chơi với cái đám đó đi, chơi9với Hải Dương tốt hơn bao nhiêu.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành lại kéo cổ áo cô, “Cô gái, sao gọi Hải Dương nghe thân mật thể, hai người có quan hệ gì?” Tuy cơn ghen của Cố Tỉ Thành ập tới hơi nhanh, nhưng Sở Lạc Nhất vẫn tỏ ý rất vui, đặc biệt là những lúc thấy anh ghen, cổ càng vui hơn. “Quan hệ chung hoạn nạn.” Sở Lạc Nhất đáp, cô bỏ cổ áo của anh ra, “Người ta là anh hùng từ trên trời rơi xuống đấy.”
Sở Lạc Nhất vừa buông anh ra, Cố Tỉ Thành liền kéo cô lại, để cô nằm lên ngực anh. Sở Lạc Nhất “ối” một tiếng, né cánh tay đang bị thương của anh ra. “Làm gì đấy?” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn anh. Tiểu Quỷ Quỷ cũng đôi chao” một tiếng, vội bịt mắt lại, nhưng vẫn nhìn qua khe tay. Sở Lạc Nhất hắng giọng, sau khi bị Cố Tỉ Thành hôn một cái liền vùng vằng ngồi dậy, tiện thể còn đánh một cái lên ngực anh.
Cố Tỉ Thành cười tươi rói: “Nói thật, chỉ có cánh tay bị thương thôi, hoàn toàn có thể về nhà tĩnh dưỡng, không thì em đi hỏi bác sĩ thử xem.”
Sở Lạc Nhất nhíu mày, cái nơi như bệnh viện này quả thật chẳng phải nơi hay ho gì, hơn nữa cứ để con trai theo đến đây cùng cũng không tốt lắm.
Cô bắt đầu hơi dao động.
Lúc Sở Lạc Nhật bắt đầu dao động, Cố Tỉ Thành lại nói thêm một câu, “Bảo Bảo còn nhỏ như thế, cứ ở mãi trong viện cũng không hay, em nói xem? Chỉ thay thuốc gì đó thôi, đến lúc cần thì cứ đến bệnh viện thay là được, không phải
sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hôm nay La Phong mặc một bộ đồ thể thao màu đen. Anh ta nhét hai tay trong túi áo, nhưng không còn vẻ sáng sủa như trước nữa. A A “Có phải cô thấy tôi hèn nhát lắm đúng không.” La Phong bỗng lên tiếng. “Vẫn còn biết nhận thức thế cơ à, được đấy. La Phong, tôi thật sự rất tò mò, người anh thích rốt cuộc là ai vậy hả? Tây Tây? Cảnh Hân? Hay là Viên Họa? Anh có thể khiến3ba người phụ nữ vì anh mà xảy ra tranh chấp long trời lở đất như thế, anh cũng giỏi thật.”
La Phong hơi cụp mắt, cũng không phản ứng lại với lời châm biếm này của Sở Lạc Nhất.
Cổ Tịch Nguyệt đã bị bắt, Viên Họa cũng chết rồi, giờ Cảnh Hân...” La Phong nói tới đây lại nhún vai, “Mong cô ấy có thể thắng được trong cuộc thi này, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô vì đã xử lý êm xuôi cái0mớ hỗn độn này của chúng tôi.”
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong, bỗng bật cười, “La Phong, thật ra anh nên biết, năm đó nếu như anh chịu tin Cảnh Hân, căn bản sẽ không xảy ra những chuyện sau này. Giờ trôi qua nhiều năm rồi anh vẫn không chịu buông tha cho bản thân mình. Không phải là anh không chịu buông, mà lương tâm của anh không cho phép. Hiện tại anh không nên tới tìm tôi xin lỗi, anh phải đi5xin lỗi Cảnh Hân kia kìa.”
Sở Lạc Nhất nói xong liền quay người đi thẳng vào phòng bệnh. Vào đến phòng cô liền đóng luôn cửa lại.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, chắc phải tức lắm mới có thể đến mức này chứ.
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang đi tới đi lui trong phòng để chơi, vì nhóc chán. Cố Tỉ Thành cũng thấy chán. “Anh cảm thấy anh có thể xuất viện được rồi.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.
“Anh là bác sĩ đấy à,4cảm giác của anh có đáng tiền không?” Sở Lạc Nhất đốp lại, cô ngồi xuống giường, cầm bảng vẽ lên, có vẻ như nghĩ đến điều gì đó nên lại bỏ xuống.
Cố Tỉ Thành: “...”
Có vẻ như anh nói không đúng lúc rồi. “Tên nhãi La Phong kia chọc tức em à?” Cố Tỉ Thành cẩn thận dò hỏi. Sở Lạc Nhất nheo mắt nhìn Cố Tỉ Thành, cô tóm lấy cổ áo anh: “Sau này bớt chơi với cái đám đó đi, chơi9với Hải Dương tốt hơn bao nhiêu.”
Sở Lạc Nhất nói xong, Cố Tỉ Thành lại kéo cổ áo cô, “Cô gái, sao gọi Hải Dương nghe thân mật thể, hai người có quan hệ gì?” Tuy cơn ghen của Cố Tỉ Thành ập tới hơi nhanh, nhưng Sở Lạc Nhất vẫn tỏ ý rất vui, đặc biệt là những lúc thấy anh ghen, cổ càng vui hơn. “Quan hệ chung hoạn nạn.” Sở Lạc Nhất đáp, cô bỏ cổ áo của anh ra, “Người ta là anh hùng từ trên trời rơi xuống đấy.”
Sở Lạc Nhất vừa buông anh ra, Cố Tỉ Thành liền kéo cô lại, để cô nằm lên ngực anh. Sở Lạc Nhất “ối” một tiếng, né cánh tay đang bị thương của anh ra. “Làm gì đấy?” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn anh. Tiểu Quỷ Quỷ cũng đôi chao” một tiếng, vội bịt mắt lại, nhưng vẫn nhìn qua khe tay. Sở Lạc Nhất hắng giọng, sau khi bị Cố Tỉ Thành hôn một cái liền vùng vằng ngồi dậy, tiện thể còn đánh một cái lên ngực anh.
Cố Tỉ Thành cười tươi rói: “Nói thật, chỉ có cánh tay bị thương thôi, hoàn toàn có thể về nhà tĩnh dưỡng, không thì em đi hỏi bác sĩ thử xem.”
Sở Lạc Nhất nhíu mày, cái nơi như bệnh viện này quả thật chẳng phải nơi hay ho gì, hơn nữa cứ để con trai theo đến đây cùng cũng không tốt lắm.
Cô bắt đầu hơi dao động.
Lúc Sở Lạc Nhật bắt đầu dao động, Cố Tỉ Thành lại nói thêm một câu, “Bảo Bảo còn nhỏ như thế, cứ ở mãi trong viện cũng không hay, em nói xem? Chỉ thay thuốc gì đó thôi, đến lúc cần thì cứ đến bệnh viện thay là được, không phải
sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook