Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-625
Chương 625: Ngày xuân rực rỡ [194]
Cố Tỉ Thành lật mạnh người lại, đè cô xuống dưới thân mình.
“Chơi đến nghiện rồi hả?” Anh đè thấp giọng, giọng hơi khàn khàn, Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn ai đó3mở mắt ra, “Không phải là ngủ rồi sao?”
Cố Tỉ Thành cười lạnh: “Xác chết cũng bị em chọc cho sống lại luôn rồi biết không?” Sở Lạc Nhất càng đắc ý cười, cô0ôm lấy cổ Cố Tỉ Thành, hai chân quắp lấy anh lộn một vòng, chuyển lại thành đè lên ngực anh. “Sao lại trốn em?” Sở Lạc Nhật bất mãn hỏi. Cố Tỉ Thành5nhíu mày nhìn cô gái đang tủi thân trên người mình, “Tại sao em còn không biết sao?” Sở Lạc Nhất: “...”
Chuyện này thì đúng là ngại ngùng thật rồi. “Không phải chỉ là4tỉnh khí của em mấy ngày nay hơi khó ở thôi à, sao anh phải trốn em như thế?” Sở Lạc Nhất không vui nói. “Anh làm vậy chẳng phải vì muốn tránh để9em cảm thấy khó chịu hơn sao?” Cố Tỉ Thành nghiêm túc đáp lại. Cô nghe vậy cũng chỉ “xì” một tiếng, “Nếu lần này em không thắng, em sẽ ở nhà cho anh nuôi.” Sở Lạc Nhất nằm bò lên ngực anh, nói một cách rất nghiêm túc. Cố Tỉ Thành nhíu mày nhìn Sở Lạc Nhất, “Tại sao không được hạng nhất thì sẽ từ bỏ?”
“Vì em chưa từng hạng hai bao giờ.” Sở Lạc Nhất thản nhiên đáp lời.
Cố Tỉ Thành: “...”
Đứa trẻ đứng hạng nhất từ trước đến giờ, quả nhiên đứng trên cao lâu rồi thì sẽ không biết thế nào là thất bại. “Được, dù sao anh cũng vẫn nuôi được em.” Cố Tỉ Thành nói xong lại hôn lên môi cô. “Anh nói gì thế? Anh không nói em nhất định sẽ được hạng nhất à?” Sở Lạc Nhất hung hăng bóp cổ Cố Tỉ Thành, nói. Cố Tỉ Thành: “...”
Đây là đứa trẻ đen đủi từ đầu đến vậy, câu nói vừa rồi chẳng phải rất lãng mạn đấy sao? “Được được được, em nhất định sẽ giành được hạng nhất.” Cố Tỉ Thành tốt tính sửa lời. “Ý của anh là, em mà không được hạng nhất thì anh không muốn nuôi em nữa hả.” Sở Lạc Nhất lại chỉ ra chỗ hổng.
Cố Tỉ Thành: “...”
Người phụ nữ này là người của ai thể:
Ai quen thì mau bể về hộ anh cái đi. Cố Tỉ Thành lật người lại đè cô xuống, “Anh thấy em rảnh rỗi quá rồi.” Còn anh thì có cách để khiến cô không rảnh rỗi sinh nông nổi như thế nữa, đây còn là một cách rất hay nữa.
Kết quả thành tích của Sở Lạc Nhất phải một tháng sau mới có, khoảng thời gian này cô luôn đưa con trai tới trường để “dự thính”, để hết kỳ nghỉ thằng bé có thể đi học được luôn.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nghe nói mai là có kết quả rồi, chị không căng thẳng à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị tên là Không Căng Thẳng!]
[Triệu mập: Chậc chậc chậc, giả bộ tốt lắm). [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, tớ nói thật đấy nhé.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện nhà cậu thế nào rồi?] [Triệu mập: Cũng ổn rồi, mẹ anh ấy tuổi tác cũng đã lớn, phán nửa năm, nhưng từ giờ trở đi Sở Vi sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với bọn họ nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế còn hơn một trăm vạn đã đưa cho ông anh cả thì sao?] [Triệu mập: Ba anh ấy trả lại hơn năm mươi vạn rồi, khoản còn lại Lâm Gia Vĩ bảo từ từ trả, Sở Văn nói không cần nữa.” [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thể có nghĩa là cuối cùng khoản tiền kia vẫn là Lâm Gia Vĩ trả à? Dựa vào cái gì? Lâm Gia Vĩ không đòi anh Sở Vi một cốc nào, sao ông anh cả không chịu nôn tiền ra?] [Triệu mập: Trông chờ lão đó nôn tiền ấy à?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha, chị không biết đấy thôi, ông anh cả của anh ấy giờ gặp ai cũng nói anh Sở Vilà kẻ vong ơn phụ nghĩa, chị còn mong lão nôn tiền?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành lật mạnh người lại, đè cô xuống dưới thân mình.
“Chơi đến nghiện rồi hả?” Anh đè thấp giọng, giọng hơi khàn khàn, Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn ai đó3mở mắt ra, “Không phải là ngủ rồi sao?”
Cố Tỉ Thành cười lạnh: “Xác chết cũng bị em chọc cho sống lại luôn rồi biết không?” Sở Lạc Nhất càng đắc ý cười, cô0ôm lấy cổ Cố Tỉ Thành, hai chân quắp lấy anh lộn một vòng, chuyển lại thành đè lên ngực anh. “Sao lại trốn em?” Sở Lạc Nhật bất mãn hỏi. Cố Tỉ Thành5nhíu mày nhìn cô gái đang tủi thân trên người mình, “Tại sao em còn không biết sao?” Sở Lạc Nhất: “...”
Chuyện này thì đúng là ngại ngùng thật rồi. “Không phải chỉ là4tỉnh khí của em mấy ngày nay hơi khó ở thôi à, sao anh phải trốn em như thế?” Sở Lạc Nhất không vui nói. “Anh làm vậy chẳng phải vì muốn tránh để9em cảm thấy khó chịu hơn sao?” Cố Tỉ Thành nghiêm túc đáp lại. Cô nghe vậy cũng chỉ “xì” một tiếng, “Nếu lần này em không thắng, em sẽ ở nhà cho anh nuôi.” Sở Lạc Nhất nằm bò lên ngực anh, nói một cách rất nghiêm túc. Cố Tỉ Thành nhíu mày nhìn Sở Lạc Nhất, “Tại sao không được hạng nhất thì sẽ từ bỏ?”
“Vì em chưa từng hạng hai bao giờ.” Sở Lạc Nhất thản nhiên đáp lời.
Cố Tỉ Thành: “...”
Đứa trẻ đứng hạng nhất từ trước đến giờ, quả nhiên đứng trên cao lâu rồi thì sẽ không biết thế nào là thất bại. “Được, dù sao anh cũng vẫn nuôi được em.” Cố Tỉ Thành nói xong lại hôn lên môi cô. “Anh nói gì thế? Anh không nói em nhất định sẽ được hạng nhất à?” Sở Lạc Nhất hung hăng bóp cổ Cố Tỉ Thành, nói. Cố Tỉ Thành: “...”
Đây là đứa trẻ đen đủi từ đầu đến vậy, câu nói vừa rồi chẳng phải rất lãng mạn đấy sao? “Được được được, em nhất định sẽ giành được hạng nhất.” Cố Tỉ Thành tốt tính sửa lời. “Ý của anh là, em mà không được hạng nhất thì anh không muốn nuôi em nữa hả.” Sở Lạc Nhất lại chỉ ra chỗ hổng.
Cố Tỉ Thành: “...”
Người phụ nữ này là người của ai thể:
Ai quen thì mau bể về hộ anh cái đi. Cố Tỉ Thành lật người lại đè cô xuống, “Anh thấy em rảnh rỗi quá rồi.” Còn anh thì có cách để khiến cô không rảnh rỗi sinh nông nổi như thế nữa, đây còn là một cách rất hay nữa.
Kết quả thành tích của Sở Lạc Nhất phải một tháng sau mới có, khoảng thời gian này cô luôn đưa con trai tới trường để “dự thính”, để hết kỳ nghỉ thằng bé có thể đi học được luôn.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Nghe nói mai là có kết quả rồi, chị không căng thẳng à?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị tên là Không Căng Thẳng!]
[Triệu mập: Chậc chậc chậc, giả bộ tốt lắm). [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, tớ nói thật đấy nhé.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chuyện nhà cậu thế nào rồi?] [Triệu mập: Cũng ổn rồi, mẹ anh ấy tuổi tác cũng đã lớn, phán nửa năm, nhưng từ giờ trở đi Sở Vi sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với bọn họ nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế còn hơn một trăm vạn đã đưa cho ông anh cả thì sao?] [Triệu mập: Ba anh ấy trả lại hơn năm mươi vạn rồi, khoản còn lại Lâm Gia Vĩ bảo từ từ trả, Sở Văn nói không cần nữa.” [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thể có nghĩa là cuối cùng khoản tiền kia vẫn là Lâm Gia Vĩ trả à? Dựa vào cái gì? Lâm Gia Vĩ không đòi anh Sở Vi một cốc nào, sao ông anh cả không chịu nôn tiền ra?] [Triệu mập: Trông chờ lão đó nôn tiền ấy à?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha, chị không biết đấy thôi, ông anh cả của anh ấy giờ gặp ai cũng nói anh Sở Vilà kẻ vong ơn phụ nghĩa, chị còn mong lão nôn tiền?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook