Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-635
Chương 635: Ngày xuân rực rỡ [204]
Nhưng trong cuộc sống thường ngày thì thôi khỏi đi, anh hoàn toàn không cần.
Sở Lạc Nhất thấy phản ứng của anh thì lại càng thấy hả hê. Bốn người đi cả ngày mới trở về, còn mang cả đặc sản3về cho Kiều Vi Nhã.
“Chị có ngốc không mà mua những thứ này?” Kiều Vi Nhã khinh bỉ nói, “Chẳng lẽ ông đây không tự mua được chắc?” Sở Lạc Nhất: “...” Sở Lạc Nhất dứt khoát thu đông đặc sản0lại, “Chị nhổ vào, giỏi thì em đi đi, hàng của người tay mỗi ngày mỗi khác biệt không hả? Mai em đi còn lâu mới mua được những cái hoa văn này nhé!”
Kiều Vi Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã giật ngay5cái lắc tay kia lại, “Lý do này còn có thể chấp nhận được.”
Sở Lạc Nhất đang bày ra vẻ mặt khinh bỉ Kiều Vi Nhã thì lại bị gọi đi chuẩn bị cho chuyện lĩnh giải ngày mai. Còn về4chuyện Sở Lạc Nhất vẽ gì, trước mắt ngoài nhân viên công tác ra cũng không có nhiều người biết, mà Sở Lạc Nhất lại cứ muốn giữ bí mật không chịu nói cho họ biết. Cố Tỉ Thành cũng không9hỏi, chỉ cần mai để anh thấy được những bức tranh dự thi, anh sẽ biết bức tranh này là do cô vẽ ngay, chắc cũng chẳng mấy ai lấy quân nhân ra làm nhân vật chính để mang đi dự thi Quốc tế đâu.
Ngoài cô ấy. Cũng chỉ có cô ấy. Lễ trao giải được tổ chức vào buổi chiều.
Cả ngày đều không thấy bóng dáng Sở Lạc Nhất đầu, nghe nói là đang bận.
Tiểu Quỷ Quỷ được ba ăn diện cho rất bảnh bao. Một lát nữa cũng sẽ được đi xem mẹ nhận giải, tuy nhóc không biết đó là giải thưởng gì nhưng vẫn cảm thấy mẹ thật tài giỏi. Lần này tổng cộng có mười người dự thi, có quán quân, á quân, quý quân và bảy giải khuyến khích.
Quán quân là Sở Lạc Nhất, quý quân là một cô gái người Pháp, á quân là một chàng trai người Mỹ. Cảnh Hân không lọt được vào top ba, tác phẩm của cô đạt giải khuyến khích.
Cảnh Hân cũng tới, chỉ có điều cô không tới gặp Sở Lạc Nhất.
Lúc Sở Lạc Nhất đi vào sau cánh gà đã nhìn thấy tác phẩm của Cảnh Hân, bao nhiêu tác phẩm không ghi tên như thế, nhưng Sở Lạc Nhất chỉ nhìn một cái là nhận ra tác phẩm của cô ấy ngay. Cảnh Hân về một người con gái, một người con gái đang ngồi ngoài ban công, bên cạnh cô ấy là những tờ giấy vẽ bị xé rách, ngoài cửa sổ là bầu trời âm u. Là một bức tranh khá bức bối. Sở Lạc Nhất đứng trước bức tranh nhìn hồi lâu, bức tranh này gần như hoàn toàn dung nhập với cuộc đời của Cảnh Hân, mang một sắc thái bị thương. “Chúc mừng cô.” Cảnh Hân đứng sau lưng Sở Lạc Nhất. Cô ấy vẫn đeo kính râm bản to, nhưng giọng điệu không còn như trước nữa. Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Cảnh Hân, hôm nay cô ấy vẫn mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, là dáng vẻ lần đầu cô gặp cô ấy. Cảnh Hân đứng trước bức tranh, “Thật ra bức tranh này chứa đựng điều gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết, thậm chí nó còn chẳng xứng được giải khuyến khích. Đây là một cách biểu đạt cảm xúc u ám, tâm trạng chán ghét thế giới cực độ.”
Sở Lạc Nhất đứng cạnh Cảnh Hân, cô vẫn cảm thấy có thể diễn tả được ra cũng là một loại năng lực.
Mà Cảnh Hân lại có năng lực đó.
“Tôi đã nhìn thấy bức tranh của cô rồi, rất có sức lay động, tranh của cô là niềm hy vọng, còn của tôi là tuyệt vọng, tôi biết tại sao tôi lại thua cô rồi.” Cảnh Hân cười nói.
Sở Lạc Nhất cũng cong môi cười, “Kỳ thật tôi thấy cô đã lưu giữ lại cuộc đời cô trong bức tranh này rồi, những ngày tháng sau này của cô còn rất dài.”
Cảnh Hân cười, cô cười mất một lúc rồi mới lên tiếng, “Cô Đàm nói với tôi, trước kia nếu chúng ta gặp được nhau, có lẽ cuộc đời tôi sẽ không như vậy. Cô lúc nào cũng nhìn thông suốt cuộc đời hơn tuổi tác của cô.”
Sở Lạc Nhất không ngờ lại được sự phụ đánh giá như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng trong cuộc sống thường ngày thì thôi khỏi đi, anh hoàn toàn không cần.
Sở Lạc Nhất thấy phản ứng của anh thì lại càng thấy hả hê. Bốn người đi cả ngày mới trở về, còn mang cả đặc sản3về cho Kiều Vi Nhã.
“Chị có ngốc không mà mua những thứ này?” Kiều Vi Nhã khinh bỉ nói, “Chẳng lẽ ông đây không tự mua được chắc?” Sở Lạc Nhất: “...” Sở Lạc Nhất dứt khoát thu đông đặc sản0lại, “Chị nhổ vào, giỏi thì em đi đi, hàng của người tay mỗi ngày mỗi khác biệt không hả? Mai em đi còn lâu mới mua được những cái hoa văn này nhé!”
Kiều Vi Nhã: “...”
Kiều Vi Nhã giật ngay5cái lắc tay kia lại, “Lý do này còn có thể chấp nhận được.”
Sở Lạc Nhất đang bày ra vẻ mặt khinh bỉ Kiều Vi Nhã thì lại bị gọi đi chuẩn bị cho chuyện lĩnh giải ngày mai. Còn về4chuyện Sở Lạc Nhất vẽ gì, trước mắt ngoài nhân viên công tác ra cũng không có nhiều người biết, mà Sở Lạc Nhất lại cứ muốn giữ bí mật không chịu nói cho họ biết. Cố Tỉ Thành cũng không9hỏi, chỉ cần mai để anh thấy được những bức tranh dự thi, anh sẽ biết bức tranh này là do cô vẽ ngay, chắc cũng chẳng mấy ai lấy quân nhân ra làm nhân vật chính để mang đi dự thi Quốc tế đâu.
Ngoài cô ấy. Cũng chỉ có cô ấy. Lễ trao giải được tổ chức vào buổi chiều.
Cả ngày đều không thấy bóng dáng Sở Lạc Nhất đầu, nghe nói là đang bận.
Tiểu Quỷ Quỷ được ba ăn diện cho rất bảnh bao. Một lát nữa cũng sẽ được đi xem mẹ nhận giải, tuy nhóc không biết đó là giải thưởng gì nhưng vẫn cảm thấy mẹ thật tài giỏi. Lần này tổng cộng có mười người dự thi, có quán quân, á quân, quý quân và bảy giải khuyến khích.
Quán quân là Sở Lạc Nhất, quý quân là một cô gái người Pháp, á quân là một chàng trai người Mỹ. Cảnh Hân không lọt được vào top ba, tác phẩm của cô đạt giải khuyến khích.
Cảnh Hân cũng tới, chỉ có điều cô không tới gặp Sở Lạc Nhất.
Lúc Sở Lạc Nhất đi vào sau cánh gà đã nhìn thấy tác phẩm của Cảnh Hân, bao nhiêu tác phẩm không ghi tên như thế, nhưng Sở Lạc Nhất chỉ nhìn một cái là nhận ra tác phẩm của cô ấy ngay. Cảnh Hân về một người con gái, một người con gái đang ngồi ngoài ban công, bên cạnh cô ấy là những tờ giấy vẽ bị xé rách, ngoài cửa sổ là bầu trời âm u. Là một bức tranh khá bức bối. Sở Lạc Nhất đứng trước bức tranh nhìn hồi lâu, bức tranh này gần như hoàn toàn dung nhập với cuộc đời của Cảnh Hân, mang một sắc thái bị thương. “Chúc mừng cô.” Cảnh Hân đứng sau lưng Sở Lạc Nhất. Cô ấy vẫn đeo kính râm bản to, nhưng giọng điệu không còn như trước nữa. Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Cảnh Hân, hôm nay cô ấy vẫn mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, là dáng vẻ lần đầu cô gặp cô ấy. Cảnh Hân đứng trước bức tranh, “Thật ra bức tranh này chứa đựng điều gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết, thậm chí nó còn chẳng xứng được giải khuyến khích. Đây là một cách biểu đạt cảm xúc u ám, tâm trạng chán ghét thế giới cực độ.”
Sở Lạc Nhất đứng cạnh Cảnh Hân, cô vẫn cảm thấy có thể diễn tả được ra cũng là một loại năng lực.
Mà Cảnh Hân lại có năng lực đó.
“Tôi đã nhìn thấy bức tranh của cô rồi, rất có sức lay động, tranh của cô là niềm hy vọng, còn của tôi là tuyệt vọng, tôi biết tại sao tôi lại thua cô rồi.” Cảnh Hân cười nói.
Sở Lạc Nhất cũng cong môi cười, “Kỳ thật tôi thấy cô đã lưu giữ lại cuộc đời cô trong bức tranh này rồi, những ngày tháng sau này của cô còn rất dài.”
Cảnh Hân cười, cô cười mất một lúc rồi mới lên tiếng, “Cô Đàm nói với tôi, trước kia nếu chúng ta gặp được nhau, có lẽ cuộc đời tôi sẽ không như vậy. Cô lúc nào cũng nhìn thông suốt cuộc đời hơn tuổi tác của cô.”
Sở Lạc Nhất không ngờ lại được sự phụ đánh giá như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook