Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-650
Chương 650: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [12]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ôi chao mẹ tôi ơi, hết hồn chim én.]
A [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...) Kiều Vi Nhã vốn đang tựa nửa người vào hàng ghế sau, nhìn thấy đạo diễn nhận3cuộc gọi, sau đó bị mắng cho té tát, bỗng chốc có thể tưởng tượng ra Sở Lạc Duy bây giờ đang thế nào.
Khủng bố. Đạo diễn nhìn về phía Kiều Vi Nhã với vẻ cầu xin, Kiều Vi Nhã0quay phắt lại, nhìn về phía điện thoại của mình.
Đùa chắc, lúc này cô cũng không dám dây vào Sở Lạc Duy đầu, biết không? [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Khủng bố quá, đạo diễn bị mắng xối xả,5em ở đằng sau cũng nghe được tiếng Sở Lạc Duy mắng người ta.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tính tình anh trai chị đúng là càng ngày càng khó ở.]
[Triệu Mập: Cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không4áp chế được.]
[Triệu Mập: Ban nãy Sở Vi ghi âm một đoạn bên ngoài phòng làm việc gửi cho tớ, ôi mẹ ơi, thật là chấn động.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ..] [Kẹo bông gòn: Tính tình9Bao Rau đợt này khó ở lắm hả?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cũng tạm mà, không khó ở lắm đâu.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cưng có tư cách gì lên tiếng ở đây, cho dù ảnh phì nhổ chết tụi chị, cũng không mắng cùng nửa câu, biết chưa?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..]
[Triệu Mập: Chuẩn cơm mẹ nấu rồi!) [Kẹo bông gòn: Tối qua nghe mẹ chị kể, sau khi quay về cậu ấy cứ khăng khăng đòi dạy Bánh Bao Nhỏ tập đi.]
[Triệu Mập: ..] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy điên rồi hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bánh Bao Nhỏ chưa đầy sáu tháng, đi đứng cái gì?]
[Kẹo bông gòn: Chị cũng đơ hết cả ra, mẹ chị còn bảo chị hỏi lại Tiểu Bất Điểm, hai đứa chúng bây không có bệnh tật gì chứ, một đứa là vua trẻ con, một đứa trông cũng có vẻ thích trẻ con, sao vẫn chưa thấy có con?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: What?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, không bầu không đẻ, đến XXX, cưng xứng đáng có một đứa.]
[Triệu Mập: Ha ha ha ha ha ha ha, Tiểu Bất Điểm, không nhìn ra nha, hóa ra cậu còn bị bệnh này, bệnh viện Hiệp Hòa chào đón cậu.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cút đi mấy người kia, ông đây vẫn ngon lành cành đào nhé.]
Lúc này, Kiều Vi Nhã tức tới mức râu tóc bay ngược lên, làm sao mà biến thành không bầu không để rồi? Ông đây là vì trong nhà có vị tự ti kia, được chưa? Ai bảo ông đây không muốn có con, ông đây muốn chết đi được! Nhưng ai bảo trong nhà còn có một bé bị bị bệnh tâm lý đến mức tự ti, nhất là tối qua cô lần theo dấu vết của Sở Lạc Duy, trong đó có một điểm là anh ấn theo dõi” weibo của một minh tinh nào đó tự sát vì bị trầm cảm. Mà trầm cảm là loại bệnh về tinh thần, người này đã nghiêm trọng đến mức đó rồi đấy, biết không hả?
Sao cô có thể dám nhắc đến chuyện con cái chứ. Tuy rằng bề ngoài Sở Lạc Duy rất bình thường, nhưng nội tâm anh đúng là một đống bã đậu, có khi không cẩn thận, chọc nát ra, đến lúc đó ai đến chồng cho cô. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ông đây còn trẻ, chưa muốn mà thôi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị cảm thấy anh trai chị muốn.
Xi...
Cái gì chị cảm thấy đều sai lè lè hết, được chưa? Anh trai chị sợ chuyện này, anh ấy sợ sinh ra một đứa bị bệnh thần kinh kia kìa. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Con mắt bên nào của chị thấy anh trai chị muốn có con vậy?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cả hai mắt nhe cung.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ồ, thể thì cả hai mắt chị mù dở rồi.]
Kiều Vi Nhã đấu võ mồm với Sở Lạc Nhất trong nhóm chat, Sư Niệm đã cúp máy, đạo diễn cũng đã bị mắng xong. Biểu cảm của Sư Niệm rất không ổn, cứ bóp trán mãi. “Quay về đã, phỏng vấn cứ để đó.” Sư Niệm trầm giọng nói, “Chỗ ở tối nay cũng không cần quay về nữa, bây giờ chắc chắn đã bị phóng viên bao vây rồi, tới sân bay trước.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ôi chao mẹ tôi ơi, hết hồn chim én.]
A [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...) Kiều Vi Nhã vốn đang tựa nửa người vào hàng ghế sau, nhìn thấy đạo diễn nhận3cuộc gọi, sau đó bị mắng cho té tát, bỗng chốc có thể tưởng tượng ra Sở Lạc Duy bây giờ đang thế nào.
Khủng bố. Đạo diễn nhìn về phía Kiều Vi Nhã với vẻ cầu xin, Kiều Vi Nhã0quay phắt lại, nhìn về phía điện thoại của mình.
Đùa chắc, lúc này cô cũng không dám dây vào Sở Lạc Duy đầu, biết không? [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Khủng bố quá, đạo diễn bị mắng xối xả,5em ở đằng sau cũng nghe được tiếng Sở Lạc Duy mắng người ta.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tính tình anh trai chị đúng là càng ngày càng khó ở.]
[Triệu Mập: Cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không4áp chế được.]
[Triệu Mập: Ban nãy Sở Vi ghi âm một đoạn bên ngoài phòng làm việc gửi cho tớ, ôi mẹ ơi, thật là chấn động.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ..] [Kẹo bông gòn: Tính tình9Bao Rau đợt này khó ở lắm hả?] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cũng tạm mà, không khó ở lắm đâu.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cưng có tư cách gì lên tiếng ở đây, cho dù ảnh phì nhổ chết tụi chị, cũng không mắng cùng nửa câu, biết chưa?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..]
[Triệu Mập: Chuẩn cơm mẹ nấu rồi!) [Kẹo bông gòn: Tối qua nghe mẹ chị kể, sau khi quay về cậu ấy cứ khăng khăng đòi dạy Bánh Bao Nhỏ tập đi.]
[Triệu Mập: ..] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy điên rồi hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bánh Bao Nhỏ chưa đầy sáu tháng, đi đứng cái gì?]
[Kẹo bông gòn: Chị cũng đơ hết cả ra, mẹ chị còn bảo chị hỏi lại Tiểu Bất Điểm, hai đứa chúng bây không có bệnh tật gì chứ, một đứa là vua trẻ con, một đứa trông cũng có vẻ thích trẻ con, sao vẫn chưa thấy có con?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: What?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, không bầu không đẻ, đến XXX, cưng xứng đáng có một đứa.]
[Triệu Mập: Ha ha ha ha ha ha ha, Tiểu Bất Điểm, không nhìn ra nha, hóa ra cậu còn bị bệnh này, bệnh viện Hiệp Hòa chào đón cậu.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Cút đi mấy người kia, ông đây vẫn ngon lành cành đào nhé.]
Lúc này, Kiều Vi Nhã tức tới mức râu tóc bay ngược lên, làm sao mà biến thành không bầu không để rồi? Ông đây là vì trong nhà có vị tự ti kia, được chưa? Ai bảo ông đây không muốn có con, ông đây muốn chết đi được! Nhưng ai bảo trong nhà còn có một bé bị bị bệnh tâm lý đến mức tự ti, nhất là tối qua cô lần theo dấu vết của Sở Lạc Duy, trong đó có một điểm là anh ấn theo dõi” weibo của một minh tinh nào đó tự sát vì bị trầm cảm. Mà trầm cảm là loại bệnh về tinh thần, người này đã nghiêm trọng đến mức đó rồi đấy, biết không hả?
Sao cô có thể dám nhắc đến chuyện con cái chứ. Tuy rằng bề ngoài Sở Lạc Duy rất bình thường, nhưng nội tâm anh đúng là một đống bã đậu, có khi không cẩn thận, chọc nát ra, đến lúc đó ai đến chồng cho cô. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ông đây còn trẻ, chưa muốn mà thôi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị cảm thấy anh trai chị muốn.
Xi...
Cái gì chị cảm thấy đều sai lè lè hết, được chưa? Anh trai chị sợ chuyện này, anh ấy sợ sinh ra một đứa bị bệnh thần kinh kia kìa. [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Con mắt bên nào của chị thấy anh trai chị muốn có con vậy?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cả hai mắt nhe cung.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ồ, thể thì cả hai mắt chị mù dở rồi.]
Kiều Vi Nhã đấu võ mồm với Sở Lạc Nhất trong nhóm chat, Sư Niệm đã cúp máy, đạo diễn cũng đã bị mắng xong. Biểu cảm của Sư Niệm rất không ổn, cứ bóp trán mãi. “Quay về đã, phỏng vấn cứ để đó.” Sư Niệm trầm giọng nói, “Chỗ ở tối nay cũng không cần quay về nữa, bây giờ chắc chắn đã bị phóng viên bao vây rồi, tới sân bay trước.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com