Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-652
Chương 652: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [14]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Anh ấy có bệnh mà chị không biết hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải đã khỏi từ lâu rồi à?] Kiều Vi Nhã nhìn thấy Sư Niệm xuống xe, mình ở trên xe, không xuống.
Chỉ có điều, lúc nhìn thấy dòng này của Sở Lạc Nhất, cô cũng chỉ có thể thở dài, cái gọi là khỏi rồi, chẳng qua là mọi người nhìn thấy thế thôi. Chỉ là khỏi theo cách không muốn để mọi người nhìn thấy. Nhưng có rất nhiều lúc, anh ấy có băn khoăn của riêng mình.3Bây giờ có rất nhiều chuyện do cô quyết định, mà chủ yếu là Sở Lạc Duy tin tưởng cô.
Cô không dám tin, nếu như có một ngày đến cả cô Sở Lạc Duy cũng không tin nữa, anh phải làm sao đây?
Cuộc phỏng vấn của Sư Niệm tuy rằng vẫn được tiếp tục, nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Kiều Vi Nhã biết Sư Niệm đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, cho nên cô không ra mà cứ ở nguyên trong xe ôm điện thoại nói chuyện cùng mấy người kia.
Sở Lạc Duy xử lý0mọi chuyện xong lập tức tới nói chuyện cùng cô. [Bà xã là nữ hoàng: Ông xã em giỏi quá.] [ông xã: Biết thế là tốt.] [Ông xã: Cho nên rốt cuộc bao giờ em về:] [Bà xã là nữ hoàng: Lúc nào nên về thì về thôi.]
[Ông xã: Dám thôi những lời thừa thãi đi không?
[Bà xã là nữ hoàng: Ha ha ha...]
[Bà xã là nữ hoàng: Nghe nói anh cho Bánh Bao Nhỏ tập đi hả?]
[Ông xã: Thực tế chứng minh thằng bé không được di truyền gen từ ba nó, ngốc chết đi được.]
Kiều Vi Nhã: “...”
Nếu anh5không phải chồng em, lúc này em đã chụp ảnh màn hình cho anh trai anh xem rồi, thế này có thể nói là quá đáng rồi đấy, đúng không, đúng không.
[Bà xã là nữ hoàng: Người ta mới sáu tháng tuổi, anh biết gì chứ?]
[Ông xã: Không có con, anh không biết.]
[Bà xã là nữ hoàng:...]
Sở Lạc Duy ngồi sau bàn làm việc nhìn khung chat, Kiều Vi Nhã không phải chỉ nhắc đến chuyện không muốn có con một lần, cho nên cho dù họ không có con, cô cũng không để ý đâu đúng không. Sở Lạc Duy4đang nghĩ, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Nhưng khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, Sở Lạc Duy khựng lại một lúc mới bắt máy, “A lô...” “Lạc Duy, trợ lý của chú nói cháu tìm chú hả?” Giọng nam ở đầu dây bên kia có vẻ rất hồn hậu. “Chú Kiều, chú đã về nước chưa?” Sở Lạc Duy khẽ hỏi. Kiều Bắc, từng là bác sĩ tâm lý cho ba anh. Anh biết, người trong nhà đều tưởng rằng anh đã bình thường trở lại, anh cũng tưởng mình đã bình thường rồi, bởi vì sau khi9kết hôn cùng Kiều Vi Nhã, anh thật sự đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng từ khi kết hôn vào năm ngoái, mẹ anh luôn miệng nhắc đến chuyện con cái, anh biết mình vẫn chưa khỏi, anh vẫn luôn để tâm đến chuyện này, anh vẫn luôn, chưa tha cho chính mình.
Nhưng anh không thể đi tìm người khác được, không thể đi tìm An Hinh Duyệt, chỉ có thể tìm Kiều Bắc.
Người này từng là bác sĩ tâm lý của ba anh. “Bây giờ vừa xuống máy bay, biết cháu tìm chú nên chú gọi cho cháu luôn.” Kiều Bắc ở đầu dây bên kia vừa cười vừa nói, “Sao thế?”
“Chú Kiều, chú có tiện đến công ty cháu một chuyến không? Cháu có vài chuyện muốn hỏi chú.” Sở Lạc Duy lễ phép nói.
“Được, bây giờ chú qua đây.” Kết thúc cuộc gọi với Kiều Bắc, Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã gửi tới một đống tin nhắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho dù vì cô, anh cũng phải nhanh chóng giúp mình khỏe lên. [Ông xã: Ban nãy vừa nhận một cuộc gọi.]
[Bà xã là nữ hoàng: Ai thế?]
[Bà xã là nữ hoàng: Nói chuyện lâu vậy, là cô gái nào đó?] [Ông xã: Em nghĩ nhiều thật, mau mau về đây em sẽ biết ngay có cô gái nào không thôi.] Sở Lạc Duy muốn chia sẻ với Kiều Vi Nhã về chuyện mình bị mẹ nói có bệnh, nhưng anh không nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Anh ấy có bệnh mà chị không biết hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải đã khỏi từ lâu rồi à?] Kiều Vi Nhã nhìn thấy Sư Niệm xuống xe, mình ở trên xe, không xuống.
Chỉ có điều, lúc nhìn thấy dòng này của Sở Lạc Nhất, cô cũng chỉ có thể thở dài, cái gọi là khỏi rồi, chẳng qua là mọi người nhìn thấy thế thôi. Chỉ là khỏi theo cách không muốn để mọi người nhìn thấy. Nhưng có rất nhiều lúc, anh ấy có băn khoăn của riêng mình.3Bây giờ có rất nhiều chuyện do cô quyết định, mà chủ yếu là Sở Lạc Duy tin tưởng cô.
Cô không dám tin, nếu như có một ngày đến cả cô Sở Lạc Duy cũng không tin nữa, anh phải làm sao đây?
Cuộc phỏng vấn của Sư Niệm tuy rằng vẫn được tiếp tục, nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. Kiều Vi Nhã biết Sư Niệm đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, cho nên cô không ra mà cứ ở nguyên trong xe ôm điện thoại nói chuyện cùng mấy người kia.
Sở Lạc Duy xử lý0mọi chuyện xong lập tức tới nói chuyện cùng cô. [Bà xã là nữ hoàng: Ông xã em giỏi quá.] [ông xã: Biết thế là tốt.] [Ông xã: Cho nên rốt cuộc bao giờ em về:] [Bà xã là nữ hoàng: Lúc nào nên về thì về thôi.]
[Ông xã: Dám thôi những lời thừa thãi đi không?
[Bà xã là nữ hoàng: Ha ha ha...]
[Bà xã là nữ hoàng: Nghe nói anh cho Bánh Bao Nhỏ tập đi hả?]
[Ông xã: Thực tế chứng minh thằng bé không được di truyền gen từ ba nó, ngốc chết đi được.]
Kiều Vi Nhã: “...”
Nếu anh5không phải chồng em, lúc này em đã chụp ảnh màn hình cho anh trai anh xem rồi, thế này có thể nói là quá đáng rồi đấy, đúng không, đúng không.
[Bà xã là nữ hoàng: Người ta mới sáu tháng tuổi, anh biết gì chứ?]
[Ông xã: Không có con, anh không biết.]
[Bà xã là nữ hoàng:...]
Sở Lạc Duy ngồi sau bàn làm việc nhìn khung chat, Kiều Vi Nhã không phải chỉ nhắc đến chuyện không muốn có con một lần, cho nên cho dù họ không có con, cô cũng không để ý đâu đúng không. Sở Lạc Duy4đang nghĩ, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Nhưng khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, Sở Lạc Duy khựng lại một lúc mới bắt máy, “A lô...” “Lạc Duy, trợ lý của chú nói cháu tìm chú hả?” Giọng nam ở đầu dây bên kia có vẻ rất hồn hậu. “Chú Kiều, chú đã về nước chưa?” Sở Lạc Duy khẽ hỏi. Kiều Bắc, từng là bác sĩ tâm lý cho ba anh. Anh biết, người trong nhà đều tưởng rằng anh đã bình thường trở lại, anh cũng tưởng mình đã bình thường rồi, bởi vì sau khi9kết hôn cùng Kiều Vi Nhã, anh thật sự đã đỡ hơn rất nhiều. Nhưng từ khi kết hôn vào năm ngoái, mẹ anh luôn miệng nhắc đến chuyện con cái, anh biết mình vẫn chưa khỏi, anh vẫn luôn để tâm đến chuyện này, anh vẫn luôn, chưa tha cho chính mình.
Nhưng anh không thể đi tìm người khác được, không thể đi tìm An Hinh Duyệt, chỉ có thể tìm Kiều Bắc.
Người này từng là bác sĩ tâm lý của ba anh. “Bây giờ vừa xuống máy bay, biết cháu tìm chú nên chú gọi cho cháu luôn.” Kiều Bắc ở đầu dây bên kia vừa cười vừa nói, “Sao thế?”
“Chú Kiều, chú có tiện đến công ty cháu một chuyến không? Cháu có vài chuyện muốn hỏi chú.” Sở Lạc Duy lễ phép nói.
“Được, bây giờ chú qua đây.” Kết thúc cuộc gọi với Kiều Bắc, Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã gửi tới một đống tin nhắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho dù vì cô, anh cũng phải nhanh chóng giúp mình khỏe lên. [Ông xã: Ban nãy vừa nhận một cuộc gọi.]
[Bà xã là nữ hoàng: Ai thế?]
[Bà xã là nữ hoàng: Nói chuyện lâu vậy, là cô gái nào đó?] [Ông xã: Em nghĩ nhiều thật, mau mau về đây em sẽ biết ngay có cô gái nào không thôi.] Sở Lạc Duy muốn chia sẻ với Kiều Vi Nhã về chuyện mình bị mẹ nói có bệnh, nhưng anh không nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook