Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-674
Chương 674: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [36]
Vậy nên An Phong Dương càng thấy vui hơn, còn khuôn mặt của Phong Phong thì lập tức đen sì.
“Xong chưa hả?” Phong Phong dùng dằng nói rồi hung hăng trợn mắt với Thủy An Lạc. “Để làm chi?” Thủy An Lạc cũng hung dữ đáp trả. “Tôi nói cho mấy người biết, Tiểu Bất Điểm nói con bé muốn làm biên kịch.” Phong Phong cười lạnh. Động tác của Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút: “Cái này là chuyện khi nào,3đêm qua nói chuyện với em cũng không thấy nó nói năng gì mà?” “Hôm nay anh mới được biết đấy, vẫn là vì người nào đó thôi.” Phong Phong nói đến đây lại hung hăng trợn mắt với Thủy An Lạc. Thủy An Lạc rất vô tội nhìn về phía Sở Ninh Dực, cái này thì có liên quan gì đến cô: “Nhìn tôi làm gì? Việc này tôi cũng không hề biết có được không?”
“Là vì Sở Lạc Duy!” Sở Ninh Dực0vừa ăn cơm vừa nói.
Sở Ninh Dực nói xong, mọi người liền trở nên im lặng.
Bọn họ rất ít khi nhắc tới vấn đề của Sở Lạc Duy, Thủy An Lạc là không muốn nhắc tới theo bản năng nên tất cả mọi người cũng không nhắc đến để tránh làm cho Thủy An Lạc đau lòng. Một lý do nữa là mấy năm nay Sở Lạc Duy đã khá hơn rất nhiều, cho nên bọn họ đều dùng thái độ bình thường để5đối xử với Sở Lạc Duy, thể là lại càng chẳng ai nhắc đến.
Nhưng hôm nay, chính Sở Ninh Dực lại nói ra.
Không cần biết bọn họ có muốn thừa nhận hay không, bọn họ đều không thể không đối mặt với vấn đề này.
Hiện giờ bọn họ đang trốn tránh, nhưng mà Kiều Vi Nhã đã đứng ra, cô vì Sở Lạc Duy mà quay một bộ phim, cô muốn nói cho Sở Lạc Duy biết rằng, trên đời này, bệnh tâm thần4không quá đáng sợ như vậy. “Thế nên mới nói, con gái tôi chưa bao giờ quan tâm tôi đến mức độ đó luôn.” Phong Phong đúng lúc dời đi trọng tâm câu chuyện. “Đắc ý cái gì, con gái anh vẫn đang ở trước mặt anh đó! Còn con gái của tôi đâu?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Gả là coi như đi luôn rồi kia kìa.” Nói đến chuyện này chính bản thân Sở Ninh Dực cũng có chút chột9dạ, bởi vì người mà con gái mình gả cho chính là đồ đệ của anh.
Cho nên mỗi lần nhắc đến việc này Sở Ninh Dực đều không dám ho he.
“Mấy người đủ chưa, hai bọn tôi chỉ có một đứa con gái mà bây giờ thì hay rồi, suốt ngày bận rộn ở quân đội, chúng tôi đã nói cái gì chưa?” An Phong Dương cắt lời.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cảm giác mình không dám lên tiếng vì cô chính là người làm trong quân đội. Cho nên bữa cơm này, mỗi người đều có chuyện mà mình không dám nói gì.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác thổn thức, vẫn cảm thấy bản thân phải chạy theo con cái, mắng mỏ chúng nó rồi đột nhiên tụi nhỏ không còn ở bên cạnh nữa.
Theo như Sở Ninh Dực nói thì đó là chuyện vô cùng tốt.
Theo như An Phong Dương nói thì đó là không thể trò chuyện nhiều. Theo như Phong Phong nói thì tức là bảo bối của mình đã bị thằng khác trộm mất.
Sau đó lại bị Thủy An Lạc đá một cái.
Thế là cả đám đều không nói gì. “Vẫn cảm thấy bản thân mình còn trẻ lắm.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. “Ừ, em mãi mãi mười tám tuổi.” Sở Ninh Dực nói chẳng chút thành tâm nào khiến Thủy An Lạc tức đến mức phải đánh người. Sở Ninh Dực cầm lấy tay vợ mình rồi dỗ vợ ăn cơm y như đang dỗ con. Mân Hinh bật cười, nói: “Đúng là Lạc Lạc mãi mãi mười tám tuổi.” Người phụ nữ được Sở Ninh Dực cưng chiều cả đời quả thật mãi mãi mười tám tuổi.
An Phong Dương không vui: “Em mười chín.”
Mân Hinh dứt khoát ngẩng đầu lên, trừng mắt với An Phong Dương rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ. Lúc trở về, Thủy An Lạc đã say rồi nên Sở Ninh Dực bế cô về. Sở Lạc Duy vẫn chưa ngủ nhưng Bánh Bao Nhỏ đã ngủ rồi, lúc này nhóc đang nằm trong nội thổi bong bóng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Vậy nên An Phong Dương càng thấy vui hơn, còn khuôn mặt của Phong Phong thì lập tức đen sì.
“Xong chưa hả?” Phong Phong dùng dằng nói rồi hung hăng trợn mắt với Thủy An Lạc. “Để làm chi?” Thủy An Lạc cũng hung dữ đáp trả. “Tôi nói cho mấy người biết, Tiểu Bất Điểm nói con bé muốn làm biên kịch.” Phong Phong cười lạnh. Động tác của Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút: “Cái này là chuyện khi nào,3đêm qua nói chuyện với em cũng không thấy nó nói năng gì mà?” “Hôm nay anh mới được biết đấy, vẫn là vì người nào đó thôi.” Phong Phong nói đến đây lại hung hăng trợn mắt với Thủy An Lạc. Thủy An Lạc rất vô tội nhìn về phía Sở Ninh Dực, cái này thì có liên quan gì đến cô: “Nhìn tôi làm gì? Việc này tôi cũng không hề biết có được không?”
“Là vì Sở Lạc Duy!” Sở Ninh Dực0vừa ăn cơm vừa nói.
Sở Ninh Dực nói xong, mọi người liền trở nên im lặng.
Bọn họ rất ít khi nhắc tới vấn đề của Sở Lạc Duy, Thủy An Lạc là không muốn nhắc tới theo bản năng nên tất cả mọi người cũng không nhắc đến để tránh làm cho Thủy An Lạc đau lòng. Một lý do nữa là mấy năm nay Sở Lạc Duy đã khá hơn rất nhiều, cho nên bọn họ đều dùng thái độ bình thường để5đối xử với Sở Lạc Duy, thể là lại càng chẳng ai nhắc đến.
Nhưng hôm nay, chính Sở Ninh Dực lại nói ra.
Không cần biết bọn họ có muốn thừa nhận hay không, bọn họ đều không thể không đối mặt với vấn đề này.
Hiện giờ bọn họ đang trốn tránh, nhưng mà Kiều Vi Nhã đã đứng ra, cô vì Sở Lạc Duy mà quay một bộ phim, cô muốn nói cho Sở Lạc Duy biết rằng, trên đời này, bệnh tâm thần4không quá đáng sợ như vậy. “Thế nên mới nói, con gái tôi chưa bao giờ quan tâm tôi đến mức độ đó luôn.” Phong Phong đúng lúc dời đi trọng tâm câu chuyện. “Đắc ý cái gì, con gái anh vẫn đang ở trước mặt anh đó! Còn con gái của tôi đâu?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Gả là coi như đi luôn rồi kia kìa.” Nói đến chuyện này chính bản thân Sở Ninh Dực cũng có chút chột9dạ, bởi vì người mà con gái mình gả cho chính là đồ đệ của anh.
Cho nên mỗi lần nhắc đến việc này Sở Ninh Dực đều không dám ho he.
“Mấy người đủ chưa, hai bọn tôi chỉ có một đứa con gái mà bây giờ thì hay rồi, suốt ngày bận rộn ở quân đội, chúng tôi đã nói cái gì chưa?” An Phong Dương cắt lời.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn cảm giác mình không dám lên tiếng vì cô chính là người làm trong quân đội. Cho nên bữa cơm này, mỗi người đều có chuyện mà mình không dám nói gì.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác thổn thức, vẫn cảm thấy bản thân phải chạy theo con cái, mắng mỏ chúng nó rồi đột nhiên tụi nhỏ không còn ở bên cạnh nữa.
Theo như Sở Ninh Dực nói thì đó là chuyện vô cùng tốt.
Theo như An Phong Dương nói thì đó là không thể trò chuyện nhiều. Theo như Phong Phong nói thì tức là bảo bối của mình đã bị thằng khác trộm mất.
Sau đó lại bị Thủy An Lạc đá một cái.
Thế là cả đám đều không nói gì. “Vẫn cảm thấy bản thân mình còn trẻ lắm.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. “Ừ, em mãi mãi mười tám tuổi.” Sở Ninh Dực nói chẳng chút thành tâm nào khiến Thủy An Lạc tức đến mức phải đánh người. Sở Ninh Dực cầm lấy tay vợ mình rồi dỗ vợ ăn cơm y như đang dỗ con. Mân Hinh bật cười, nói: “Đúng là Lạc Lạc mãi mãi mười tám tuổi.” Người phụ nữ được Sở Ninh Dực cưng chiều cả đời quả thật mãi mãi mười tám tuổi.
An Phong Dương không vui: “Em mười chín.”
Mân Hinh dứt khoát ngẩng đầu lên, trừng mắt với An Phong Dương rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với bọn họ. Lúc trở về, Thủy An Lạc đã say rồi nên Sở Ninh Dực bế cô về. Sở Lạc Duy vẫn chưa ngủ nhưng Bánh Bao Nhỏ đã ngủ rồi, lúc này nhóc đang nằm trong nội thổi bong bóng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com