Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-691
Chương 691: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[53]
Kiều Vi Nhã về đến nhà muốn đi vệ sinh, cho nên cầm túi của mình đi thẳng vào phòng vệ sinh.
“Đi vệ sinh mà em cầm túi làm gì?” Sở Lạc Duy vừa đôi giày vừa nhìn người phụ nữ đang chạy vào3trong. “Cái kia đến rồi, không được à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng trả lời, lần này có khóa cửa luôn.
Sở Lạc Duy bước tới, xoay hai vòng, không chuyển động gì, “Khóa cửa làm gì?” “Anh quá biến thái.” Kiều Vi Nhã trả0lời rất hùng hồn, sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, lúc này đang đợi kết quả. Kiều Vi Nhã cứ hít thở sâu mãi, trong hướng dẫn sử dụng nói, phải đợi từ ba đến mười phút, mà Sở Lạc5Duy ở bên ngoài cứ gõ cửa suốt.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên.
[Bà xã là nữ hoàng: Đi nặng, anh lướt giùm.]
Sở Lạc Duy nghe thấy âm báo của điện thoại, cầm lên liếc nhìn tin nhắn bên trên, ngẩng đầu lên nhìn4cửa phòng tắm lần nữa mới quay người rời đi.
Kiều Vi Nhã ngồi trên bồn cầu, hai chân run run bất an, nhìn chiếc que nhỏ trên tay mình.
Ngàn vạn lần đừng phải nha, đừng như vậy nha. Con à, bây giờ con đến,9có khi mẹ phải đi chết cùng con đó. Kiều Vi Nhã đợi năm phút, nhìn vạch đỏ trên đó, lòng thấp thỏm, không chắc chắn lắm, chụp một tấm hình gửi cho Sở Lạc Nhất.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hai vạch, chúc mừng cưng đã thăng cấp.] Kiều Vi Nhã nhìn tin nhắn trả lời của Sở Lạc Nhất, bỗng chốc trái tim xám xịt như tro tàn. “Đừng ngồi lâu quá, dễ bị trĩ đấy.” Sở Lạc Duy vừa đi nấu cơm vừa lên tiếng nhắc nhở. Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Duy nói vậy mà suýt nữa cắm người xuống bồn cầu, người này không biết nói câu nào dễ nghe chút à? [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao bây giờ?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bình tĩnh nào, mà không phải em phải về bên ba em hả? Sao lại quay về cùng anh trai chị?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Quên mất tiêu chuyện này luôn.)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, một trong số những bệnh vặt của phụ nữ mang thai, chị cảm thấy em thật sự có rồi đấy.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ngay lần trước, em bảo anh trai chị cùng em đến bệnh viện tâm thần, người ta còn không đi vào, chị nói xem anh ấy có bình thường nổi không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Những vấn đề hiện tại là, em thực sự có rồi đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ngay lần trước, em cố ý nhắc đến vấn đề người nhà của họ, thế mà anh không nắm bắt được, thực ra em muốn nói, những bệnh nhân tâm thần cũng có những người nhà bình thường mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tại sao em muốn bắt anh ấy nắm bắt điểm mà anh ấy đang trốn tránh chứ, chuyện này không thực tế tí nào.]
Kiều Vi Nhã nhìn câu nói mà Sở Lạc Nhất nhất, cứ nghĩ mãi, lẽ nào cô đã dùng sai cách rồi?
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chuyện này chỉ có chị biết thôi, chớ nói với anh trai chị.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đã biết.] Kiều Vi Nhã nhìn chiếc que thử thai hai vạch đỏ trên tay mình, ném thẳng vào bồn cầu, giật nước, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ra ngoài.
Sở Lạc Duy vẫn đang trong bếp nấu cơm, “Không phải đã bảo sẽ về nhà em rồi sao?” “Anh lái xe về nhà em cũng không phản đối, anh có bệnh gì đâu mà nhắc nhở em?” Sở Lạc Duy vừa thái rau vừa đáp lại. Kiều Vi Nhã lầm bầm đối trả một câu, chẳng phải anh có bệnh còn gì? “Anh làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã nhón chân nhìn qua, lập tức được Sở Lạc Duy nhét cho một cốc nước gừng nấu đường nóng bỏng tay.
“Uống đi rồi đi nằm một lát, khi nào ăn cơm tối anh sẽ gọi.” Sở Lạc Duy thực sự tin lời Kiều Vi Nhã rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vi Nhã về đến nhà muốn đi vệ sinh, cho nên cầm túi của mình đi thẳng vào phòng vệ sinh.
“Đi vệ sinh mà em cầm túi làm gì?” Sở Lạc Duy vừa đôi giày vừa nhìn người phụ nữ đang chạy vào3trong. “Cái kia đến rồi, không được à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng trả lời, lần này có khóa cửa luôn.
Sở Lạc Duy bước tới, xoay hai vòng, không chuyển động gì, “Khóa cửa làm gì?” “Anh quá biến thái.” Kiều Vi Nhã trả0lời rất hùng hồn, sau khi làm xong tất cả công tác chuẩn bị, lúc này đang đợi kết quả. Kiều Vi Nhã cứ hít thở sâu mãi, trong hướng dẫn sử dụng nói, phải đợi từ ba đến mười phút, mà Sở Lạc5Duy ở bên ngoài cứ gõ cửa suốt.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại lên.
[Bà xã là nữ hoàng: Đi nặng, anh lướt giùm.]
Sở Lạc Duy nghe thấy âm báo của điện thoại, cầm lên liếc nhìn tin nhắn bên trên, ngẩng đầu lên nhìn4cửa phòng tắm lần nữa mới quay người rời đi.
Kiều Vi Nhã ngồi trên bồn cầu, hai chân run run bất an, nhìn chiếc que nhỏ trên tay mình.
Ngàn vạn lần đừng phải nha, đừng như vậy nha. Con à, bây giờ con đến,9có khi mẹ phải đi chết cùng con đó. Kiều Vi Nhã đợi năm phút, nhìn vạch đỏ trên đó, lòng thấp thỏm, không chắc chắn lắm, chụp một tấm hình gửi cho Sở Lạc Nhất.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hai vạch, chúc mừng cưng đã thăng cấp.] Kiều Vi Nhã nhìn tin nhắn trả lời của Sở Lạc Nhất, bỗng chốc trái tim xám xịt như tro tàn. “Đừng ngồi lâu quá, dễ bị trĩ đấy.” Sở Lạc Duy vừa đi nấu cơm vừa lên tiếng nhắc nhở. Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Duy nói vậy mà suýt nữa cắm người xuống bồn cầu, người này không biết nói câu nào dễ nghe chút à? [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Làm sao bây giờ?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bình tĩnh nào, mà không phải em phải về bên ba em hả? Sao lại quay về cùng anh trai chị?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Quên mất tiêu chuyện này luôn.)
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chậc chậc chậc, một trong số những bệnh vặt của phụ nữ mang thai, chị cảm thấy em thật sự có rồi đấy.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ngay lần trước, em bảo anh trai chị cùng em đến bệnh viện tâm thần, người ta còn không đi vào, chị nói xem anh ấy có bình thường nổi không?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Những vấn đề hiện tại là, em thực sự có rồi đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ngay lần trước, em cố ý nhắc đến vấn đề người nhà của họ, thế mà anh không nắm bắt được, thực ra em muốn nói, những bệnh nhân tâm thần cũng có những người nhà bình thường mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tại sao em muốn bắt anh ấy nắm bắt điểm mà anh ấy đang trốn tránh chứ, chuyện này không thực tế tí nào.]
Kiều Vi Nhã nhìn câu nói mà Sở Lạc Nhất nhất, cứ nghĩ mãi, lẽ nào cô đã dùng sai cách rồi?
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Chuyện này chỉ có chị biết thôi, chớ nói với anh trai chị.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đã biết.] Kiều Vi Nhã nhìn chiếc que thử thai hai vạch đỏ trên tay mình, ném thẳng vào bồn cầu, giật nước, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới ra ngoài.
Sở Lạc Duy vẫn đang trong bếp nấu cơm, “Không phải đã bảo sẽ về nhà em rồi sao?” “Anh lái xe về nhà em cũng không phản đối, anh có bệnh gì đâu mà nhắc nhở em?” Sở Lạc Duy vừa thái rau vừa đáp lại. Kiều Vi Nhã lầm bầm đối trả một câu, chẳng phải anh có bệnh còn gì? “Anh làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã nhón chân nhìn qua, lập tức được Sở Lạc Duy nhét cho một cốc nước gừng nấu đường nóng bỏng tay.
“Uống đi rồi đi nằm một lát, khi nào ăn cơm tối anh sẽ gọi.” Sở Lạc Duy thực sự tin lời Kiều Vi Nhã rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook