Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-697
Chương 697: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [59]
Triệu Hân Hân mở cửa lên xe, nhìn Kiều Vi Nhã có vẻ không vui vẻ gì lắm.
“Cậu thực sự không muốn có con à?” Triệu Hân Hân vừa nói vừa khởi động xe, “Thứ sinh vật này tuy là đa phần sẽ khiến cậu tức chết,3nhưng lần đầu tiên nó biết gọi mẹ, cảm giác ấy thực sự có cho cậu bất cứ thứ gì cũng không đổi lại được.”
Kiều Vi Nhã liếc cô một cái, “Đi đâu ăn cơm đây?”
“Khách sạn chứ đâu, dù sao tớ cũng lười nấu, hay là0cậu nấu nhé?” Triệu Hân Hân nói rất thật thà.
“Không ăn!” Tiểu Sở Khả lập tức hô lên, “Không ăn cơm cô Ba nấu đâu.” Chẳng khác gì địa ngục trần gian cả. Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, tháo kính xuống, buộc mái tóc dài lên,5“Cái thứ kia, không phải cháu nói thích cô Ba nhất à?”
“Nhưng cô Ba nấu cơm khó nuốt lắm.” Tiểu Sở Khả gân cổ cãi, kiên trì không muốn ngược đãi dạ dày của mình. Kiều Vi Nhã liếc nhìn Tiểu Sở Khả với vẻ ghét bỏ,4“Thế thì về Thẩm Tâm Viên đi, vừa đúng lúc mẹ cũng nói nhớ anh bạn nhỏ này.”
Triệu Hân Hân nghĩ ngợi, cũng không phản đối.
“Tớ nói chuyện với bạn tớ rồi, bảo cậu ấy liên lạc với Lục Tư Thần rồi.” Triệu Hân Hân nghĩ đi9nghĩ lại rồi nói thêm, “Thực ra tớ cảm thấy, cậu có thể tự động nữ chính, chỉ với nhan sắc của cậu, chắc chắn không lỗ được.”
“Chị đây dung nhan quý giá, một bộ phim điện ảnh mời nổi sao?” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, đeo kính lên lần nữa, “Người bạn kia của cậu là nam hay nữ?” “Là nam, cực kỳ đẹp trai.” Triệu Hân Hân nói, một bàn tay rảnh rỗi lấy điện thoại tìm ảnh của người đó đưa cho Kiều Vi Nhã xem. Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng, đưa tay cầm lấy điện thoại, chàng trai trong ảnh mặc áo cử nhân, cầm bằng tốt nghiệp, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Ôi, đẹp trai đấy chứ, sao cậu không nói sớm là đẹp trai thế này, nếu không tớ có thể bảo Lục Tư Thần đi tiếp xúc rồi.” Kiều Vi Nhã phàn nàn, lườm Triệu Hân Hân một cái. “Ghi âm lại báo cáo đó nha.” Triệu Hân Hân nói rồi lấy lại điện thoại của mình, “Đây là một người bạn học tớ quen hồi đi du học, cậu ấy cũng từng bị trầm cảm nghiêm trọng, nhiều lần tự sát mà không thành công.”
Sau đó thì sao? Làm sao mà chữa được vậy?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi. “Sao đó hả?” Triệu Hân Hân nghĩ lại rồi trả lời, “Cái này tớ cũng không biết, hình như ba năm trước, năm tớ với Sở Vi kết hôn ấy, hình như cậu ấy vẫn còn bệnh, sau đó tham gia hôn lễ của tớ xong là quay về mà? Cậu ấy gửi email cho tớ, kể rằng đã thăm khám bác sĩ tâm lý rồi, hơn nữa tình trạng hồi phục rất ổn.”
“Hôn lễ của cậu còn có tác dụng này hả?” Kiều Vi Nhã cười cười nói, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Sở Khả đang huơ chân múa tay một mình rất vui, “Để cậu ấy diễn nam chính tớ thấy cũng rất ổn, diễn vai của Sở Lạc Duy ấy.” Triệu Hân Hân gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ vậy. “Nhưng không phải cậu ấy học kinh tế à?” Kiều Vi Nhã đột nhiên nhớ ra chuyện này, tò mò hỏi.
“Không phải đâu, cậu ấy học diễn xuất, chỉ cùng trường thôi.” Triệu Hân Hân trả lời. Kiều Vi Nhã không hỏi thêm nữa, dù sao cũng do Triệu Hân Hân giới thiệu, cô tin tưởng Triệu Hân Hân. Hai người dẫn Tiểu Sở Khả về Thẩm Tâm Viên, Tiểu Sở Khả vừa xuống xe đã sải chân vừa gọi bà nội vừa chạy vào nhà. Kiều Vi Nhã ôm Triệu Hân Hân đi vào, “Nhìn xem, còn bảo mẹ thương thằng nhỏ này, có thể không thương được chắc?” Tiểu Sở Khả chạy vào, bổ nhào lên người Thủy An Lạc, gân cổ lên nghiêm chỉnh nói, “Bà nội ơi, Khả Khả nhớ bà lắm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Triệu Hân Hân mở cửa lên xe, nhìn Kiều Vi Nhã có vẻ không vui vẻ gì lắm.
“Cậu thực sự không muốn có con à?” Triệu Hân Hân vừa nói vừa khởi động xe, “Thứ sinh vật này tuy là đa phần sẽ khiến cậu tức chết,3nhưng lần đầu tiên nó biết gọi mẹ, cảm giác ấy thực sự có cho cậu bất cứ thứ gì cũng không đổi lại được.”
Kiều Vi Nhã liếc cô một cái, “Đi đâu ăn cơm đây?”
“Khách sạn chứ đâu, dù sao tớ cũng lười nấu, hay là0cậu nấu nhé?” Triệu Hân Hân nói rất thật thà.
“Không ăn!” Tiểu Sở Khả lập tức hô lên, “Không ăn cơm cô Ba nấu đâu.” Chẳng khác gì địa ngục trần gian cả. Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, tháo kính xuống, buộc mái tóc dài lên,5“Cái thứ kia, không phải cháu nói thích cô Ba nhất à?”
“Nhưng cô Ba nấu cơm khó nuốt lắm.” Tiểu Sở Khả gân cổ cãi, kiên trì không muốn ngược đãi dạ dày của mình. Kiều Vi Nhã liếc nhìn Tiểu Sở Khả với vẻ ghét bỏ,4“Thế thì về Thẩm Tâm Viên đi, vừa đúng lúc mẹ cũng nói nhớ anh bạn nhỏ này.”
Triệu Hân Hân nghĩ ngợi, cũng không phản đối.
“Tớ nói chuyện với bạn tớ rồi, bảo cậu ấy liên lạc với Lục Tư Thần rồi.” Triệu Hân Hân nghĩ đi9nghĩ lại rồi nói thêm, “Thực ra tớ cảm thấy, cậu có thể tự động nữ chính, chỉ với nhan sắc của cậu, chắc chắn không lỗ được.”
“Chị đây dung nhan quý giá, một bộ phim điện ảnh mời nổi sao?” Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nói, đeo kính lên lần nữa, “Người bạn kia của cậu là nam hay nữ?” “Là nam, cực kỳ đẹp trai.” Triệu Hân Hân nói, một bàn tay rảnh rỗi lấy điện thoại tìm ảnh của người đó đưa cho Kiều Vi Nhã xem. Kiều Vi Nhã kêu lên một tiếng, đưa tay cầm lấy điện thoại, chàng trai trong ảnh mặc áo cử nhân, cầm bằng tốt nghiệp, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Ôi, đẹp trai đấy chứ, sao cậu không nói sớm là đẹp trai thế này, nếu không tớ có thể bảo Lục Tư Thần đi tiếp xúc rồi.” Kiều Vi Nhã phàn nàn, lườm Triệu Hân Hân một cái. “Ghi âm lại báo cáo đó nha.” Triệu Hân Hân nói rồi lấy lại điện thoại của mình, “Đây là một người bạn học tớ quen hồi đi du học, cậu ấy cũng từng bị trầm cảm nghiêm trọng, nhiều lần tự sát mà không thành công.”
Sau đó thì sao? Làm sao mà chữa được vậy?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi. “Sao đó hả?” Triệu Hân Hân nghĩ lại rồi trả lời, “Cái này tớ cũng không biết, hình như ba năm trước, năm tớ với Sở Vi kết hôn ấy, hình như cậu ấy vẫn còn bệnh, sau đó tham gia hôn lễ của tớ xong là quay về mà? Cậu ấy gửi email cho tớ, kể rằng đã thăm khám bác sĩ tâm lý rồi, hơn nữa tình trạng hồi phục rất ổn.”
“Hôn lễ của cậu còn có tác dụng này hả?” Kiều Vi Nhã cười cười nói, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Sở Khả đang huơ chân múa tay một mình rất vui, “Để cậu ấy diễn nam chính tớ thấy cũng rất ổn, diễn vai của Sở Lạc Duy ấy.” Triệu Hân Hân gật đầu, hiển nhiên cũng nghĩ vậy. “Nhưng không phải cậu ấy học kinh tế à?” Kiều Vi Nhã đột nhiên nhớ ra chuyện này, tò mò hỏi.
“Không phải đâu, cậu ấy học diễn xuất, chỉ cùng trường thôi.” Triệu Hân Hân trả lời. Kiều Vi Nhã không hỏi thêm nữa, dù sao cũng do Triệu Hân Hân giới thiệu, cô tin tưởng Triệu Hân Hân. Hai người dẫn Tiểu Sở Khả về Thẩm Tâm Viên, Tiểu Sở Khả vừa xuống xe đã sải chân vừa gọi bà nội vừa chạy vào nhà. Kiều Vi Nhã ôm Triệu Hân Hân đi vào, “Nhìn xem, còn bảo mẹ thương thằng nhỏ này, có thể không thương được chắc?” Tiểu Sở Khả chạy vào, bổ nhào lên người Thủy An Lạc, gân cổ lên nghiêm chỉnh nói, “Bà nội ơi, Khả Khả nhớ bà lắm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com