Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-6
Chương 6: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [6]
Sở Lạc Ninh nhìn Bé Bị Ăng-Ten bằng ánh mắt thương cảm, “Có biết làm thì cậu cũng không thắng nổi đầu.” Ít nhất thì có vài lần, tốc độ giải mã và bẻ khóa của An Hinh Duyệt còn nhanh hơn cả anh.
An Hinh Duyệt là một đứa trẻ mà ngày nhỏ đến cả đề Toán cũng không làm nổi, nhưng có những lúc, thứ mà người ta vẫn gọi là thiên phú dị bẩm, không phải ai cũng hiểu hết được.
Ba phần do trời3định, bảy phần nhờ cố gắng, câu nói này cũng không đúng hoàn toàn.
“Lão đại, anh đang bơm thêm chí khí cho người ta đấy à.” Bé Bị Ăng-Ten càng không phục.
Sở Lạc Ninh nhướng mày.
Người ta.
Nhìn thế nào cũng thấy, các cậu là người ta, vợ của ông đây mới là người mình.
“Họ cũng không thể nào cứ quan sát kênh thông tin chằm chằm mãi được, kiểu gì cũng sẽ có lúc cô ấy sơ suất thôi.” Chim Chọi trầm giọng nói.
“Đến lúc đó0thì lãnh đạo của họ đã di chuyển đi nơi khác xong lâu rồi, còn đợi chúng ta đến tóm chắc?” Sở Lạc Ninh ném cho người anh em của mình một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi đứng thẳng dậy, “Mau đi thôi, kiểu gì cũng phải kiếm cái ăn trước đã, nếu không chưa bị quân địch bắt được, chúng ta đã chết vì đói rồi.”
Khi họ đi về phía trước, Bé Bị Ăng-Ten vẫn đang bày tỏ sự oán hận của mình với5con rùa biển kia.
“A...”
“Tôi nói chứ cậu làm gì vậy hả, chỉ là...” Chim Chọi quay đầu lại, rất bực mình với kiểu oán hận của Bé Bị Ăng-Ten, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy một chân Bé Bị Ăng Ten đạp con rắn xanh dài hơn một mét ra xa, sau đó ngồi bệt xuống.
Mấy người kia bỗng chốc rơi vào trạng thái phòng bị toàn diện. Sở Lạc Ninh dùng dao găm xiên con rắn xanh đó xuống đất, quát lên, “Tam Giác4Ngược, Chim Chọi, lấy huyết thanh, khẩn trương, những người khác canh phòng.”
Rắn có đầu hình tam giác là loại rắn kịch độc.
Mà lúc này đây, chân của Bé Bị Ăng-Ten đã có một vết sưng to như cái bánh bao,
Chim Chọi mau chóng tìm hộp thuốc trong túi của mình, chân tay lanh lợi tiêm huyết thanh cho Bé Bị Ăng-Ten.
“Đậu mè, ở đây sao lại có thứ hàng khủng thế này chứ?”
“Khu vực không người mà, luôn phải tăng cường thứ gì đó chứng9minh đặc trưng độc đáo của nó.” Chim Chọi vừa xử lý vết thương trên chân cho Bé Bị Ăng-Ten, vừa nói đùa để hòa hoãn bầu không khí.
Lỗ tại Sở Lạc Ninh hơi động đậy, nghe ngóng âm thanh từ xung quanh, “Ba Sứt, Mắt To, chú ý xung quanh, có thứ gì đó đang đến gần.”
Sở Lạc Ninh dùng từ “thứ gì đó”, tức là nó không phải thứ dã thú thông thường.
“Ăng-Ten, liên lạc với kênh thông tin chung, có lẽ chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi.” Sở Lạc Ninh nói, bàn tay nắm khẩu súng không khỏi siết chặt vài phần.
Bé Bị Ăng-Ten đã được tiêm huyết thanh, đỡ hơn phần nào, tuy còn hơi choáng váng nhưng vẫn làm việc được.
Ăng-Ten mở kênh thông tin chung, nói rất to, “Đội đột kích Báo Tuyết, đội đột kích Báo Tuyết, khu vực không người xuất hiện sinh vật không rõ, khu vực không người xuất hiện sinh vật không rõ, lập tức rút lui tất cả chiến sĩ, lập tức rút lui tất cả chiến sĩ.”
Giọng của Bé Bị Ăng-Ten thông qua hệ thống mạng truyền tới tất cả các kênh, khiến tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.
“Lập tức mở vệ tinh, phóng to hình ảnh khu vực không người.” Thủ trưởng nói to.
Không đến mức bất đắc dĩ, Sở Lạc Ninh sẽ không phát tín hiệu này đi.
“Đồ ngốc, là tất cả chiến sĩ lập tức rút lui chứ.” Chim Chọi vẫn còn đang cười cậu, nhưng chỉ một giây sau, khi nghe thấy tiếng gầm đó, anh ta đã không cười nổi nữa.
Đây là...
Gấu!
Đây là gấu!
Ở khu vực số Ba, Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Nếu như người đó có thể sống sót, các anh đúng là một đội trời sinh đấy, một người thả hổ, một người thả gấu.” Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu.
Tống Kha nhíu mày, “Không phải do tôi làm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh nhìn Bé Bị Ăng-Ten bằng ánh mắt thương cảm, “Có biết làm thì cậu cũng không thắng nổi đầu.” Ít nhất thì có vài lần, tốc độ giải mã và bẻ khóa của An Hinh Duyệt còn nhanh hơn cả anh.
An Hinh Duyệt là một đứa trẻ mà ngày nhỏ đến cả đề Toán cũng không làm nổi, nhưng có những lúc, thứ mà người ta vẫn gọi là thiên phú dị bẩm, không phải ai cũng hiểu hết được.
Ba phần do trời3định, bảy phần nhờ cố gắng, câu nói này cũng không đúng hoàn toàn.
“Lão đại, anh đang bơm thêm chí khí cho người ta đấy à.” Bé Bị Ăng-Ten càng không phục.
Sở Lạc Ninh nhướng mày.
Người ta.
Nhìn thế nào cũng thấy, các cậu là người ta, vợ của ông đây mới là người mình.
“Họ cũng không thể nào cứ quan sát kênh thông tin chằm chằm mãi được, kiểu gì cũng sẽ có lúc cô ấy sơ suất thôi.” Chim Chọi trầm giọng nói.
“Đến lúc đó0thì lãnh đạo của họ đã di chuyển đi nơi khác xong lâu rồi, còn đợi chúng ta đến tóm chắc?” Sở Lạc Ninh ném cho người anh em của mình một ánh mắt “tự hiểu đi” rồi đứng thẳng dậy, “Mau đi thôi, kiểu gì cũng phải kiếm cái ăn trước đã, nếu không chưa bị quân địch bắt được, chúng ta đã chết vì đói rồi.”
Khi họ đi về phía trước, Bé Bị Ăng-Ten vẫn đang bày tỏ sự oán hận của mình với5con rùa biển kia.
“A...”
“Tôi nói chứ cậu làm gì vậy hả, chỉ là...” Chim Chọi quay đầu lại, rất bực mình với kiểu oán hận của Bé Bị Ăng-Ten, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy một chân Bé Bị Ăng Ten đạp con rắn xanh dài hơn một mét ra xa, sau đó ngồi bệt xuống.
Mấy người kia bỗng chốc rơi vào trạng thái phòng bị toàn diện. Sở Lạc Ninh dùng dao găm xiên con rắn xanh đó xuống đất, quát lên, “Tam Giác4Ngược, Chim Chọi, lấy huyết thanh, khẩn trương, những người khác canh phòng.”
Rắn có đầu hình tam giác là loại rắn kịch độc.
Mà lúc này đây, chân của Bé Bị Ăng-Ten đã có một vết sưng to như cái bánh bao,
Chim Chọi mau chóng tìm hộp thuốc trong túi của mình, chân tay lanh lợi tiêm huyết thanh cho Bé Bị Ăng-Ten.
“Đậu mè, ở đây sao lại có thứ hàng khủng thế này chứ?”
“Khu vực không người mà, luôn phải tăng cường thứ gì đó chứng9minh đặc trưng độc đáo của nó.” Chim Chọi vừa xử lý vết thương trên chân cho Bé Bị Ăng-Ten, vừa nói đùa để hòa hoãn bầu không khí.
Lỗ tại Sở Lạc Ninh hơi động đậy, nghe ngóng âm thanh từ xung quanh, “Ba Sứt, Mắt To, chú ý xung quanh, có thứ gì đó đang đến gần.”
Sở Lạc Ninh dùng từ “thứ gì đó”, tức là nó không phải thứ dã thú thông thường.
“Ăng-Ten, liên lạc với kênh thông tin chung, có lẽ chúng ta gặp phải rắc rối lớn rồi.” Sở Lạc Ninh nói, bàn tay nắm khẩu súng không khỏi siết chặt vài phần.
Bé Bị Ăng-Ten đã được tiêm huyết thanh, đỡ hơn phần nào, tuy còn hơi choáng váng nhưng vẫn làm việc được.
Ăng-Ten mở kênh thông tin chung, nói rất to, “Đội đột kích Báo Tuyết, đội đột kích Báo Tuyết, khu vực không người xuất hiện sinh vật không rõ, khu vực không người xuất hiện sinh vật không rõ, lập tức rút lui tất cả chiến sĩ, lập tức rút lui tất cả chiến sĩ.”
Giọng của Bé Bị Ăng-Ten thông qua hệ thống mạng truyền tới tất cả các kênh, khiến tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.
“Lập tức mở vệ tinh, phóng to hình ảnh khu vực không người.” Thủ trưởng nói to.
Không đến mức bất đắc dĩ, Sở Lạc Ninh sẽ không phát tín hiệu này đi.
“Đồ ngốc, là tất cả chiến sĩ lập tức rút lui chứ.” Chim Chọi vẫn còn đang cười cậu, nhưng chỉ một giây sau, khi nghe thấy tiếng gầm đó, anh ta đã không cười nổi nữa.
Đây là...
Gấu!
Đây là gấu!
Ở khu vực số Ba, Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Nếu như người đó có thể sống sót, các anh đúng là một đội trời sinh đấy, một người thả hổ, một người thả gấu.” Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu.
Tống Kha nhíu mày, “Không phải do tôi làm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook