Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-740
Chương 7: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [7]
Cố Tỉ Thành khựng lại, anh không hoàn toàn hiểu hết về nhân cách của Tổng Kha, nhưng gã tuyệt đối không biết nói dối, chuyện này tuyệt đối có thể tin được.
Cho nên, chuyện này không phải do gã làm.
“Khả năng tấn công của gấu hoang dã còn mạnh mẽ và ác liệt hơn gấu được nuôi dưỡng nhiều.” Tống Kha lên tiếng nhắc nhở, “Nhất là ở khu vực không người trong thời gian Thế chiến thứ hai thế này, cho nên...” Khi Cố3Tỉ Thành định đi, Tống Kha đột ngột giơ tay ra, chặn đường Cố Ti Thành.
Cố Tỉ Thành khựng lại, nhanh chóng lùi về sau một bước, nheo mắt nhìn Tống Kha.
“Anh cũng biết đấy, anh không phải đối thủ của tôi.” Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn hai chân của gã, nhắc nhở gã về một hiện thực.
Tổng Kha khẽ nghiêng đầu, “Tất nhiên tôi biết.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cố Tỉ Thành trầm giọng hỏi.
“Để cậu nhìn xem đám phế vật của cậu0bị đào thải như thế nào. Tôi cảm thấy đối với cậu mà nói, đây mới là chuyện đau khổ nhất.” Tống Kha nói, ném cho anh một chiếc ống nhòm, “Một đám người dùng thứ vũ khí huấn luyện chất lượng kém, nhưng không một ai muốn nói ra, Lữ đoàn trưởng Cố, tôi nghĩ đây là sai lầm của cậu.”
Cố Tỉ Thành nhíu mày, không nói gì.
Tống Kha quay đầu nhìn xuống núi, “Lữ đoàn trưởng Cô đừng đi vội, chúng ta cứ coi5như đứng đây nói chuyện, hiếm có khi anh em chúng ta có thể gặp một lần trong đời.”
Cố Tỉ Thành siết chặt tay mình, “Bây giờ không phải lúc để hóng chuyện.”
“Cậu ta là Sở Lạc Ninh, nếu như chỉ mấy con gấu này mà Sở Lạc Ninh cũng không giải quyết được, e rằng sư phụ sẽ không cho cậu ta về nhà nữa đâu, chi bằng chúng ta cứ ở lại đây mà xem kịch hay thôi.” Tổng Kha nói, tiện tay ném4cho anh một chai rượu trắng.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Anh vào đây kiểu gì?” Khu vực này đã được phong tỏa toàn bộ từ nửa tháng trước khi diễn tập quân sự diễn ra, mà bốn ngày trước khi diễn tập quân sự gã còn tham gia lễ cầu hôn của anh, làm sao giờ lại ở đây được?
Tổng Kha ngửa đầu từ một hớp rượu mạnh, hưởng thụ cảm giác cay xè và bỏng rát khi rượu mạnh trôi xuống họng, sau đó mới nói, “Bây9giờ chỉ có nơi tôi muốn đến, chứ không có nơi tôi không đến được.”
Gã có thể xuất hiện ở đây, Cố Tỉ Thành tuyệt đối tin lời gã nói.
Vì thế Cố Tỉ Thành vô thức nhìn xuống chân gã, nếu như năm đó gã không gặp sự cố, có lẽ thực sự không đến lượt anh.
Tổng Kha quay đầu nhìn anh, thấy anh chỉ cầm chai rượu chứ không uống, “Quy định hả, không được uống?”
“Tôi muốn biết tại sao anh lại làm như vậy? Và chỗ tiền bẩn trong tay anh từ đầu mà có?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng thừng, bởi vì anh cảm thấy anh không hiểu người này như anh đã nghĩ.
“Tiền bẩn? Tiền sạch? Người tốt: Người xấu?” Tống Kha cười khà khà, ngồi bệt xuống đất, cẩm ống nhòm nhìn ra phía xa, “Tính đến bây giờ năm trăm người của cậu chỉ còn lại một trăm, mà mới được một phần ba thời gian kể từ khi diễn tập quân sự bắt đầu thôi đấy.”
Cố Tỉ Thành vẫn đứng sau lưng Tống Kha, “Nhất Nhất đối với anh quan trọng đến thế sao?”
“Chuộc tội.” Tống Kha cười, tiếp tục uống rượu, “Cậu và cô ấy không hợp nhau đâu. Cô ấy luôn là công chúa bé bỏng trong tay sư phụ. Cậu và cô ấy ở bên nhau, cậu không thể cho cô ấy một cuộc sống bình ổn được.”
Cố Tỉ Thành siết chặt hai tay, chai rượu trong tay anh dường như sắp bị bóp vỡ.
Câu hỏi mà Sở Lạc Nhất đã hỏi anh vào ngày cầu hôn, đến sau cùng anh vẫn không trả lời cô, bởi vì anh không trả lời được, bởi vì, anh cũng không biết mình có làm được không.
Có lẽ, anh không làm nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành khựng lại, anh không hoàn toàn hiểu hết về nhân cách của Tổng Kha, nhưng gã tuyệt đối không biết nói dối, chuyện này tuyệt đối có thể tin được.
Cho nên, chuyện này không phải do gã làm.
“Khả năng tấn công của gấu hoang dã còn mạnh mẽ và ác liệt hơn gấu được nuôi dưỡng nhiều.” Tống Kha lên tiếng nhắc nhở, “Nhất là ở khu vực không người trong thời gian Thế chiến thứ hai thế này, cho nên...” Khi Cố3Tỉ Thành định đi, Tống Kha đột ngột giơ tay ra, chặn đường Cố Ti Thành.
Cố Tỉ Thành khựng lại, nhanh chóng lùi về sau một bước, nheo mắt nhìn Tống Kha.
“Anh cũng biết đấy, anh không phải đối thủ của tôi.” Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn hai chân của gã, nhắc nhở gã về một hiện thực.
Tổng Kha khẽ nghiêng đầu, “Tất nhiên tôi biết.”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cố Tỉ Thành trầm giọng hỏi.
“Để cậu nhìn xem đám phế vật của cậu0bị đào thải như thế nào. Tôi cảm thấy đối với cậu mà nói, đây mới là chuyện đau khổ nhất.” Tống Kha nói, ném cho anh một chiếc ống nhòm, “Một đám người dùng thứ vũ khí huấn luyện chất lượng kém, nhưng không một ai muốn nói ra, Lữ đoàn trưởng Cố, tôi nghĩ đây là sai lầm của cậu.”
Cố Tỉ Thành nhíu mày, không nói gì.
Tống Kha quay đầu nhìn xuống núi, “Lữ đoàn trưởng Cô đừng đi vội, chúng ta cứ coi5như đứng đây nói chuyện, hiếm có khi anh em chúng ta có thể gặp một lần trong đời.”
Cố Tỉ Thành siết chặt tay mình, “Bây giờ không phải lúc để hóng chuyện.”
“Cậu ta là Sở Lạc Ninh, nếu như chỉ mấy con gấu này mà Sở Lạc Ninh cũng không giải quyết được, e rằng sư phụ sẽ không cho cậu ta về nhà nữa đâu, chi bằng chúng ta cứ ở lại đây mà xem kịch hay thôi.” Tổng Kha nói, tiện tay ném4cho anh một chai rượu trắng.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Anh vào đây kiểu gì?” Khu vực này đã được phong tỏa toàn bộ từ nửa tháng trước khi diễn tập quân sự diễn ra, mà bốn ngày trước khi diễn tập quân sự gã còn tham gia lễ cầu hôn của anh, làm sao giờ lại ở đây được?
Tổng Kha ngửa đầu từ một hớp rượu mạnh, hưởng thụ cảm giác cay xè và bỏng rát khi rượu mạnh trôi xuống họng, sau đó mới nói, “Bây9giờ chỉ có nơi tôi muốn đến, chứ không có nơi tôi không đến được.”
Gã có thể xuất hiện ở đây, Cố Tỉ Thành tuyệt đối tin lời gã nói.
Vì thế Cố Tỉ Thành vô thức nhìn xuống chân gã, nếu như năm đó gã không gặp sự cố, có lẽ thực sự không đến lượt anh.
Tổng Kha quay đầu nhìn anh, thấy anh chỉ cầm chai rượu chứ không uống, “Quy định hả, không được uống?”
“Tôi muốn biết tại sao anh lại làm như vậy? Và chỗ tiền bẩn trong tay anh từ đầu mà có?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng thừng, bởi vì anh cảm thấy anh không hiểu người này như anh đã nghĩ.
“Tiền bẩn? Tiền sạch? Người tốt: Người xấu?” Tống Kha cười khà khà, ngồi bệt xuống đất, cẩm ống nhòm nhìn ra phía xa, “Tính đến bây giờ năm trăm người của cậu chỉ còn lại một trăm, mà mới được một phần ba thời gian kể từ khi diễn tập quân sự bắt đầu thôi đấy.”
Cố Tỉ Thành vẫn đứng sau lưng Tống Kha, “Nhất Nhất đối với anh quan trọng đến thế sao?”
“Chuộc tội.” Tống Kha cười, tiếp tục uống rượu, “Cậu và cô ấy không hợp nhau đâu. Cô ấy luôn là công chúa bé bỏng trong tay sư phụ. Cậu và cô ấy ở bên nhau, cậu không thể cho cô ấy một cuộc sống bình ổn được.”
Cố Tỉ Thành siết chặt hai tay, chai rượu trong tay anh dường như sắp bị bóp vỡ.
Câu hỏi mà Sở Lạc Nhất đã hỏi anh vào ngày cầu hôn, đến sau cùng anh vẫn không trả lời cô, bởi vì anh không trả lời được, bởi vì, anh cũng không biết mình có làm được không.
Có lẽ, anh không làm nổi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook