Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-744
Chương 11: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [11]
Toàn thân Tống Kha chằng chịt vết thương, nhất là phần eo, đau đến tê dại, nhưng gã không hề để tâm, chỉ khẽ mỉm cười.
“Lâu lắm không đánh nhau, đánh một trận sướng thật.” Tống Kha nói, gã được Sở Lạc Ninh đỡ dậy, “Bị anh vợ đánh gục, cảm giác thế nào?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Anh không muốn gì đâu, anh chỉ có thể nói, con người Sở Lạc Ninh quá3nham hiểm.
Nụ cười của Sở Lạc Ninh vẫn nho nhã trên môi, “Ôi, em rể à, chi bằng chú cứ nói với anh lãnh đạo của bên chú đang ở đâu, có khi...
“Người chết không thể nói chuyện.” Cố Tỉ Thành thản nhiên ngắt lời anh.
Sở Lạc Ninh: “...”
Nhập vai nhanh hơn cả anh nữa.
Được thôi, Cố Tỉ Thành là người chết, anh đây không thèm chấp nhặt.
Sở Lạc Ninh đang định0nói gì đó, Chim Chọi đột nhiên bước tới nói với anh, “Tin tức chung, một chi đội du kích của bên Đỏ đã tiêu diệt một liên đang ẩn núp của chúng ta.”
Sở Lạc Ninh nghe Chim Chọi nói vậy, hơi nheo mắt, nhìn về phía Cố Tỉ Thành, “Trong tay vẫn còn nhân tài hả?”
“Dùng quân không cốt ở nhiều, cốt ở giỏi.” Cố Tỉ Thành thản nhiên đáp lại.
“Người5chết thì đừng nói chuyện.” Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, đưa người của anh đi thẳng. Anh không ngờ rằng trong tay Cố Tỉ Thành vẫn còn một đội quân tinh nhuệ như thế.
Cố Tỉ Thành cười rất tươi, nhìn theo bóng lưng đã quay đi của Sở Lạc Ninh mà điểm nhiên cất tiếng hỏi, “Anh vợ, anh định để một cái xác như tôi tự chạy về à?”
“Cứ ở4đây đợi thối rữa ra đi.” Sở Lạc Ninh tức giận đáp lại, người đã đi xa rồi. “Tính khí y hệt như sư phụ vậy.” Tống Kha điềm tĩnh nói, chỉ có điều tư thế đứng thẳng của gã trống không được bình thường.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn chân của Tổng Kha, “Để tôi đưa anh ra ngoài.”
Tống Kha chậc chậc vài tiếng, bật cười, “Cậu còn là một cái9xác đấy.”
“Là một thi thể biết đi biết đứng, đi qua phía trước là đến biên giới rồi, bất kể thế nào, tôi biết, sự phụ không mong anh biến thành bộ dạng như bây giờ đâu, năng lực của anh hoàn toàn có thể giúp anh tránh xa những thứ đó.” Cố Tĩ Thành nghiêm túc nói, “Sư huynh, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, nhưng đây không phải lý do để tối từ bỏ Nhất Nhất, bởi vì tôi không muốn khiến mình phải hối hận, cũng không muốn để cô ấy phải hối hận, chỉ đơn giản thế thôi.”
Tổng Kha nhìn Cố Tỉ Thành, lần này gã thật sự mỉm cười.
Giống như, tất cả mọi thứ đã có được vị trí mà nó vốn thuộc về!
Như thế rất tốt, rất tốt!
Tổng Kha cúi đầu nhìn đôi chân mình, lúc này nó đang khẽ run lên. Có lẽ, một ngày nào đó gã sẽ không thể đứng lên được nữa, nhưng gã chưa từng hối hận khi mình đi đến bước đường này.
Thẩm Tâm Viên, thành phố A.
An Phong Dương nửa đêm nửa hôm qua báo với Sở Ninh Dực, Tống Kha đi rồi.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại, cầm chiếc cốc trên bàn lên, sau đó nói, “Đi thì cứ đi thôi, đủ lông đủ cánh rồi, sớm muộn gì cũng bay.”
An Phong Dương ngồi xuống vị trí đối diện anh, nhìn Sở Ninh Dực, “Những đứa nào nên bay đều bay hết rồi, chỉ còn lại hai cái thân già như chúng ta thôi.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn An Phong Dương ở phía đối diện, thản nhiên đáp lại, “Có cậu già thôi, tôi đâu có thừa nhận mình già.”
An Phong Dương: “...”
Anh không muốn nói chuyện với Sở Ninh Dực một chút nào nữa, người đàn ông này quá gợi đòn.
Sở Ninh Dực nhìn ra bầu trời bên ngoài, có chú chim bay ngang qua, những con nào nên bay, đã cất cánh cả rồi.
“Anh Xinh Trai, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ còn tới tìm tình nhân bé nhỏ của anh, không nghĩ tới cảm giác của chính thất như em à?” Thủy An Lạc bước xuống, nhìn đồng hồ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Toàn thân Tống Kha chằng chịt vết thương, nhất là phần eo, đau đến tê dại, nhưng gã không hề để tâm, chỉ khẽ mỉm cười.
“Lâu lắm không đánh nhau, đánh một trận sướng thật.” Tống Kha nói, gã được Sở Lạc Ninh đỡ dậy, “Bị anh vợ đánh gục, cảm giác thế nào?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Anh không muốn gì đâu, anh chỉ có thể nói, con người Sở Lạc Ninh quá3nham hiểm.
Nụ cười của Sở Lạc Ninh vẫn nho nhã trên môi, “Ôi, em rể à, chi bằng chú cứ nói với anh lãnh đạo của bên chú đang ở đâu, có khi...
“Người chết không thể nói chuyện.” Cố Tỉ Thành thản nhiên ngắt lời anh.
Sở Lạc Ninh: “...”
Nhập vai nhanh hơn cả anh nữa.
Được thôi, Cố Tỉ Thành là người chết, anh đây không thèm chấp nhặt.
Sở Lạc Ninh đang định0nói gì đó, Chim Chọi đột nhiên bước tới nói với anh, “Tin tức chung, một chi đội du kích của bên Đỏ đã tiêu diệt một liên đang ẩn núp của chúng ta.”
Sở Lạc Ninh nghe Chim Chọi nói vậy, hơi nheo mắt, nhìn về phía Cố Tỉ Thành, “Trong tay vẫn còn nhân tài hả?”
“Dùng quân không cốt ở nhiều, cốt ở giỏi.” Cố Tỉ Thành thản nhiên đáp lại.
“Người5chết thì đừng nói chuyện.” Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, đưa người của anh đi thẳng. Anh không ngờ rằng trong tay Cố Tỉ Thành vẫn còn một đội quân tinh nhuệ như thế.
Cố Tỉ Thành cười rất tươi, nhìn theo bóng lưng đã quay đi của Sở Lạc Ninh mà điểm nhiên cất tiếng hỏi, “Anh vợ, anh định để một cái xác như tôi tự chạy về à?”
“Cứ ở4đây đợi thối rữa ra đi.” Sở Lạc Ninh tức giận đáp lại, người đã đi xa rồi. “Tính khí y hệt như sư phụ vậy.” Tống Kha điềm tĩnh nói, chỉ có điều tư thế đứng thẳng của gã trống không được bình thường.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn chân của Tổng Kha, “Để tôi đưa anh ra ngoài.”
Tống Kha chậc chậc vài tiếng, bật cười, “Cậu còn là một cái9xác đấy.”
“Là một thi thể biết đi biết đứng, đi qua phía trước là đến biên giới rồi, bất kể thế nào, tôi biết, sự phụ không mong anh biến thành bộ dạng như bây giờ đâu, năng lực của anh hoàn toàn có thể giúp anh tránh xa những thứ đó.” Cố Tĩ Thành nghiêm túc nói, “Sư huynh, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi, nhưng đây không phải lý do để tối từ bỏ Nhất Nhất, bởi vì tôi không muốn khiến mình phải hối hận, cũng không muốn để cô ấy phải hối hận, chỉ đơn giản thế thôi.”
Tổng Kha nhìn Cố Tỉ Thành, lần này gã thật sự mỉm cười.
Giống như, tất cả mọi thứ đã có được vị trí mà nó vốn thuộc về!
Như thế rất tốt, rất tốt!
Tổng Kha cúi đầu nhìn đôi chân mình, lúc này nó đang khẽ run lên. Có lẽ, một ngày nào đó gã sẽ không thể đứng lên được nữa, nhưng gã chưa từng hối hận khi mình đi đến bước đường này.
Thẩm Tâm Viên, thành phố A.
An Phong Dương nửa đêm nửa hôm qua báo với Sở Ninh Dực, Tống Kha đi rồi.
Sở Ninh Dực hơi khựng lại, cầm chiếc cốc trên bàn lên, sau đó nói, “Đi thì cứ đi thôi, đủ lông đủ cánh rồi, sớm muộn gì cũng bay.”
An Phong Dương ngồi xuống vị trí đối diện anh, nhìn Sở Ninh Dực, “Những đứa nào nên bay đều bay hết rồi, chỉ còn lại hai cái thân già như chúng ta thôi.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn An Phong Dương ở phía đối diện, thản nhiên đáp lại, “Có cậu già thôi, tôi đâu có thừa nhận mình già.”
An Phong Dương: “...”
Anh không muốn nói chuyện với Sở Ninh Dực một chút nào nữa, người đàn ông này quá gợi đòn.
Sở Ninh Dực nhìn ra bầu trời bên ngoài, có chú chim bay ngang qua, những con nào nên bay, đã cất cánh cả rồi.
“Anh Xinh Trai, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ còn tới tìm tình nhân bé nhỏ của anh, không nghĩ tới cảm giác của chính thất như em à?” Thủy An Lạc bước xuống, nhìn đồng hồ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com