Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-746
Chương 13: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [13]
Bốn người đồng loạt hướng mắt nhìn về Sở Lạc Ninh vẫn đang ngồi trên ghế, trong cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh, họ cảm thấy lão đại của họ không phải người bình tĩnh một cách bình thường đầu, đến lúc này rồi mà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh như vậy.
“Lão đại, chị dâu quay về rồi à?” Câu hỏi này3do chú Chim Chọi rất chững chạc hỏi ra.
“Ừm.” Câu trả lời rất thờ ơ, con dao ngắn trong tay quay tới quay lui trông rất hãi.
“Lão đại, con rùa biển kia là chị dâu thật à?” Câu hỏi này là của Bé Bị Ăng-Ten hận con rùa biển thấu trời này.
“Ừm.” Câu trả lời vẫn rất hờ hững.
“Cảm giác như bị lừa một cú rất0nặng ấy, chị dâu hiền hòa như vậy mà lại bị lão đại chèn ép đến mức thành người mạnh mẽ thế.” Câu này do Mắt To nhỏ tuổi nhất nói.
“Hửm?” Trong vẻ thờ ở đó đã pha thêm chút cảm xúc khác.
“Ôi đệt, chị dâu quay về, chúng ta còn sống yên ổn được không? Với tính cách như hiện tại của chị dâu mà5không chẹt chết được lão đại, chúng ta...” Ba Sứt tính nết như một quả bom vậy, nói đến đây bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
Chim Chọi bấu chặt lấy cậu, không nói ra thì cậu chết đấy à?
Cho nên, lần này Sở Lạc Ninh không còn vẻ thờ ơ nữa, mà đứng hẳn dậy nhìn về phía Ba Sút vừa4chó buông lời thẳng thắn thật thà.
Ba Sứt lập tức ngậm miệng lại. Hình như, cậu đã nói điều gì không nên nói rồi.
Sở Lạc Ninh bước tới, dùng một tay đè lên vai Ba Sứt.
Ba Sứt khẽ run rẩy, bầu không khí này không ổn rồi, hình như cậu đã nói điều gì đó không nên nói.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Ba Sút.
Mắt To9dùng một tay che mặt mình, “Tôi đã bảo rồi mà, cái miệng của Ba Sứt...”
“Cậu cũng lắm lời quá nhỉ?” Sở Lạc Ninh đột ngột lên tiếng.
Mắt To lập tức im bặt, tỏ ý cậu chưa hề nói gì hết.
Sở Lạc Ninh rất vừa lòng, cúi đầu nhìn Ba Sứt đang khiếp sợ đến run rẩy, “Đi thôi, ra ngoài, tôi luyện tập với cậu.”
Ba Sút khóc không ra nước mắt. Cậu không muốn tập luyện cùng lão đại đầu,
Mấy người còn lại cười như mấy con vịt, cứ khặc khặc khặc khặc mãi.
Sau khi kết thúc diễn tập quân sự, An Hinh Duyệt về nhà. Mấn Hinh nhìn con gái mà hai mắt đỏ hoe lên.
An Hinh Duyệt cứ ôm mẹ mãi, kể cho mẹ cô nghe về những chuyện thú vị trong vài năm đó, nhưng Mân Hinh làm sao mà không biết trường quân đội là nơi thế nào cơ chứ, nơi đó có khác gì chỗ bán mạng đầu.
Hôm nay An Phong Dương không đi làm, ở nhà nấu nướng cho con gái.
“Lần diễn tập này thua rồi hả?” An Phong Dương vừa nấu cơm vừa hỏi.
“Ba, tại sao ba phải nhắc đến chuyện này chứ?” Cô cảm thấy, Sở Lạc Ninh trong lần diễn tập quân sự lần này hoàn toàn khác với Sở Lạc Ninh trong trí nhớ của cô, vừa nham hiểm vừa gian xảo, hơn nữa không ai nắm bắt nổi chiều trò của anh.
Tâm tư của Sở Lạc Ninh, rất ít người đoán được.
“Thua cũng là chuyện bình thường thôi. Thằng nhóc đó ấy mà, đến bác Cả của con còn phải công nhận nó nham hiểm. Nham hiểm đến mức người nham hiểm như bác Cả của con phải nói ra hai chữ ấy, con thua cũng là chuyện rất đỗi bình thường.” An Phong Dương nói, gọi hai mẹ con cô tới ăn cơm.
An Hinh Duyệt đỡ mẹ đứng dậy, không khỏi nhíu mày, “Lúc trước anh ấy không như vậy đâu.”
“Lúc trước nó cũng thế, chỉ là con không thấy mà thôi.” An Phong Dương mỉm cười, “Mau ăn đi, lát nữa còn qua thăm bác Cả với bác gái. Mấy năm nay bác gái nhớ con lắm đấy.”
“Vâng.” An Hinh Duyệt đáp lời, dù sao người kia cũng không ở nhà, thăm thì thăm thôi.
Mân Hinh nhìn con gái, đưa tay ra xoa đầu cô, “Về rồi là tốt, về rồi là tốt.” Cô cũng không mong mỏi gì hơn.
An Hinh Duyệt gắp đồ ăn cho mẹ, “Lâu lắm không được ăn món ba làm rồi, nhớ quá đi mất.” An Hinh Duyệt nói xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài cửa.
An Phong Dương hờ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Thằng nhóc này, về đúng lúc thế cơ chứ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bốn người đồng loạt hướng mắt nhìn về Sở Lạc Ninh vẫn đang ngồi trên ghế, trong cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh, họ cảm thấy lão đại của họ không phải người bình tĩnh một cách bình thường đầu, đến lúc này rồi mà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh như vậy.
“Lão đại, chị dâu quay về rồi à?” Câu hỏi này3do chú Chim Chọi rất chững chạc hỏi ra.
“Ừm.” Câu trả lời rất thờ ơ, con dao ngắn trong tay quay tới quay lui trông rất hãi.
“Lão đại, con rùa biển kia là chị dâu thật à?” Câu hỏi này là của Bé Bị Ăng-Ten hận con rùa biển thấu trời này.
“Ừm.” Câu trả lời vẫn rất hờ hững.
“Cảm giác như bị lừa một cú rất0nặng ấy, chị dâu hiền hòa như vậy mà lại bị lão đại chèn ép đến mức thành người mạnh mẽ thế.” Câu này do Mắt To nhỏ tuổi nhất nói.
“Hửm?” Trong vẻ thờ ở đó đã pha thêm chút cảm xúc khác.
“Ôi đệt, chị dâu quay về, chúng ta còn sống yên ổn được không? Với tính cách như hiện tại của chị dâu mà5không chẹt chết được lão đại, chúng ta...” Ba Sứt tính nết như một quả bom vậy, nói đến đây bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
Chim Chọi bấu chặt lấy cậu, không nói ra thì cậu chết đấy à?
Cho nên, lần này Sở Lạc Ninh không còn vẻ thờ ơ nữa, mà đứng hẳn dậy nhìn về phía Ba Sút vừa4chó buông lời thẳng thắn thật thà.
Ba Sứt lập tức ngậm miệng lại. Hình như, cậu đã nói điều gì không nên nói rồi.
Sở Lạc Ninh bước tới, dùng một tay đè lên vai Ba Sứt.
Ba Sứt khẽ run rẩy, bầu không khí này không ổn rồi, hình như cậu đã nói điều gì đó không nên nói.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Ba Sút.
Mắt To9dùng một tay che mặt mình, “Tôi đã bảo rồi mà, cái miệng của Ba Sứt...”
“Cậu cũng lắm lời quá nhỉ?” Sở Lạc Ninh đột ngột lên tiếng.
Mắt To lập tức im bặt, tỏ ý cậu chưa hề nói gì hết.
Sở Lạc Ninh rất vừa lòng, cúi đầu nhìn Ba Sứt đang khiếp sợ đến run rẩy, “Đi thôi, ra ngoài, tôi luyện tập với cậu.”
Ba Sút khóc không ra nước mắt. Cậu không muốn tập luyện cùng lão đại đầu,
Mấy người còn lại cười như mấy con vịt, cứ khặc khặc khặc khặc mãi.
Sau khi kết thúc diễn tập quân sự, An Hinh Duyệt về nhà. Mấn Hinh nhìn con gái mà hai mắt đỏ hoe lên.
An Hinh Duyệt cứ ôm mẹ mãi, kể cho mẹ cô nghe về những chuyện thú vị trong vài năm đó, nhưng Mân Hinh làm sao mà không biết trường quân đội là nơi thế nào cơ chứ, nơi đó có khác gì chỗ bán mạng đầu.
Hôm nay An Phong Dương không đi làm, ở nhà nấu nướng cho con gái.
“Lần diễn tập này thua rồi hả?” An Phong Dương vừa nấu cơm vừa hỏi.
“Ba, tại sao ba phải nhắc đến chuyện này chứ?” Cô cảm thấy, Sở Lạc Ninh trong lần diễn tập quân sự lần này hoàn toàn khác với Sở Lạc Ninh trong trí nhớ của cô, vừa nham hiểm vừa gian xảo, hơn nữa không ai nắm bắt nổi chiều trò của anh.
Tâm tư của Sở Lạc Ninh, rất ít người đoán được.
“Thua cũng là chuyện bình thường thôi. Thằng nhóc đó ấy mà, đến bác Cả của con còn phải công nhận nó nham hiểm. Nham hiểm đến mức người nham hiểm như bác Cả của con phải nói ra hai chữ ấy, con thua cũng là chuyện rất đỗi bình thường.” An Phong Dương nói, gọi hai mẹ con cô tới ăn cơm.
An Hinh Duyệt đỡ mẹ đứng dậy, không khỏi nhíu mày, “Lúc trước anh ấy không như vậy đâu.”
“Lúc trước nó cũng thế, chỉ là con không thấy mà thôi.” An Phong Dương mỉm cười, “Mau ăn đi, lát nữa còn qua thăm bác Cả với bác gái. Mấy năm nay bác gái nhớ con lắm đấy.”
“Vâng.” An Hinh Duyệt đáp lời, dù sao người kia cũng không ở nhà, thăm thì thăm thôi.
Mân Hinh nhìn con gái, đưa tay ra xoa đầu cô, “Về rồi là tốt, về rồi là tốt.” Cô cũng không mong mỏi gì hơn.
An Hinh Duyệt gắp đồ ăn cho mẹ, “Lâu lắm không được ăn món ba làm rồi, nhớ quá đi mất.” An Hinh Duyệt nói xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài cửa.
An Phong Dương hờ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Thằng nhóc này, về đúng lúc thế cơ chứ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook