Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-73
Chương 73: CHUYỆN DANH CHÍNH NGÔN THUẬN NÀY ẤY MÀ[2]
Trong quân doanh.
Đám anh em Chim Chọi băng đĩa thức ăn của mình, run run rẩy rẩy đặt trước mặt An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt khựng lại, đặt công văn trong tay xuống, ngẩng lên nhìn họ, “Sao thế?”
“Chị dâu, chị dâu ăn... chị dâu ăn đi ạ.” Mắt To tươi cười nói, “Tôi mới ăn một nửa, thật đấy, nửa kia3tôi chưa đụng vào đầu.”
“Phải, chị dâu, con tôm hùm này tôi chưa chạm tới đâu, chị dâu ăn đi.” Chim Chọi cũng vội vàng lên tiếng, “Lão đại chúng tôi ấy mà, đầu óc không được ổn định lắm, chắc chắn do gần đây bị thương, ảnh hưởng tới não, cho nên mới quên mất chị dâu.”
“Chị dâu, món Tứ Xuyên,0hơi cay đấy, chị dâu ăn được không?” Ba Sứt gãi gãi đầu, có vẻ lúng túng.
An Hinh Duyệt nhìn họ, bật cười thành tiếng. Cô đẩy phần đồ ăn về, “Các anh cứ ăn đi, tôi đã ăn ở nhà ăn rồi, đội trưởng của các anh không quên đầu, anh ấy không mua được món tôi thích thôi.”
An Hinh Duyệt5nói, trong lòng lại có chút thất vọng. Ba năm rồi, gần một nghìn ngày, có lẽ anh ấy đã quên lâu rồi. “Vậy nếu chị dâu không ngại thì ăn cùng chúng tôi một chút nhé?” Chim Chọi vẫn đề nghị như vậy bởi anh ta cảm thấy đội trưởng của mình đúng là ngốc không thể tả nổi.
An Hinh Duyệt4nghĩ tới chuyện muốn gia nhập cùng họ, vừa hay có thể nhân cơ hội này kéo gần mối quan hệ, vì thế cô gập văn kiện trong tay lại, “Được, vậy tôi ăn một chút nhé?” “Tất nhiên rồi, nào nào nào.” Mắt To nói, vội vàng bước tới giúp An Hinh Duyệt dọn dẹp bàn làm việc, đặt đồ ăn9lên mặt bàn.
An Hinh Duyệt ăn cơm cùng họ chỉ là giả, nghe ngóng tình hình mới là việc chính, cô hỏi rất nhiều về tình hình Sở Lạc Ninh mấy năm nay. Họ cũng muốn nói chuyện thêm với An Hinh Duyệt, nên tổng thể, cả đám nói chuyện rất vui vẻ.
Sở Lạc Ninh mua xong bánh ngọt đã là năm giờ rưỡi chiều, anh xếp hàng ba tiếng rưỡi, cuối cùng cũng mua được.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt trong tay mình, khóe môi khẽ cong lên, anh đứng bên vệ đường bắt xe đi ngược về quân doanh.
Chỉ có điều, sau khi lên xe, từ gương chiếu hậu, Sở Lạc Ninh nhìn thấy chiếc xe phía sau, hai mắt khẽ nheo lại, khi tài xế hỏi anh muốn đi đầu, anh thông báo địa điểm rồi mới thôi không nhìn nữa. Anh còn chưa đi tìm chúng, chúng đã vác mặt tới tìm anh rồi. Hay lắm! Khi Sở Lạc Ninh về đến quân doanh đã là hơn bảy giờ tối, trời đã tối mù từ lâu. Anh trả tiền xe, xách hộp bánh ngọt bước vào.
Sở Lạc Ninh vừa đi tới cổng, một cậu lính mới tới đã ngăn anh lại.
“Anh là ai?” Cậu lính nhíu mày hỏi, “ở đây không thể tùy tiện vào được.”
Sở Lạc Ninh chớp mắt, anh ở quân doanh này vài năm rồi, lần đầu tiên “được” người ta chặn ở cổng. Sở Lạc Ninh cúi đầu, ô, anh không mặc quân phục. “Người mới hả?” Sở Lạc Ninh cà lơ phất phơ dựa người vào cổng nhìn cậu lính kia.
Cậu lính kia nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ đầu đường xó chợ của Sở Lạc Ninh, không thể nào đánh dấu bằng cho bộ dáng của anh bây giờ và hai chữ “đoàn trưởng” được.
“Đồng chí này, mời anh ra khỏi đây ngay lập tức.” Cậu lính nói, nhìn Sở Lạc Ninh bằng vẻ cương trực. Sở Lạc Ninh chậc chậc vài tiếng, lấy điện thoại ra gọi điện.
An Hinh Duyệt nhìn thấy cuộc gọi của anh hiện lên, cô khựng lại một chút rồi mới bắt máy, “Lại sao nữa đây?”
“Anh ở cổng nè, em mau ra đây đi.” “Không phải chứ, anh đã đến cổng rồi còn không tự vào được hả?” Sở Lạc Ninh nói, cô đã đứng dậy. “Anh vào được anh còn gọi điện cho em làm gì, mau ra đi.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn về phía cậu lính kia lần nữa. Cậu lính kia vẫn còn đang nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng, “Từ phòng làm việc của em chạy tới mất ba phút thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trong quân doanh.
Đám anh em Chim Chọi băng đĩa thức ăn của mình, run run rẩy rẩy đặt trước mặt An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt khựng lại, đặt công văn trong tay xuống, ngẩng lên nhìn họ, “Sao thế?”
“Chị dâu, chị dâu ăn... chị dâu ăn đi ạ.” Mắt To tươi cười nói, “Tôi mới ăn một nửa, thật đấy, nửa kia3tôi chưa đụng vào đầu.”
“Phải, chị dâu, con tôm hùm này tôi chưa chạm tới đâu, chị dâu ăn đi.” Chim Chọi cũng vội vàng lên tiếng, “Lão đại chúng tôi ấy mà, đầu óc không được ổn định lắm, chắc chắn do gần đây bị thương, ảnh hưởng tới não, cho nên mới quên mất chị dâu.”
“Chị dâu, món Tứ Xuyên,0hơi cay đấy, chị dâu ăn được không?” Ba Sứt gãi gãi đầu, có vẻ lúng túng.
An Hinh Duyệt nhìn họ, bật cười thành tiếng. Cô đẩy phần đồ ăn về, “Các anh cứ ăn đi, tôi đã ăn ở nhà ăn rồi, đội trưởng của các anh không quên đầu, anh ấy không mua được món tôi thích thôi.”
An Hinh Duyệt5nói, trong lòng lại có chút thất vọng. Ba năm rồi, gần một nghìn ngày, có lẽ anh ấy đã quên lâu rồi. “Vậy nếu chị dâu không ngại thì ăn cùng chúng tôi một chút nhé?” Chim Chọi vẫn đề nghị như vậy bởi anh ta cảm thấy đội trưởng của mình đúng là ngốc không thể tả nổi.
An Hinh Duyệt4nghĩ tới chuyện muốn gia nhập cùng họ, vừa hay có thể nhân cơ hội này kéo gần mối quan hệ, vì thế cô gập văn kiện trong tay lại, “Được, vậy tôi ăn một chút nhé?” “Tất nhiên rồi, nào nào nào.” Mắt To nói, vội vàng bước tới giúp An Hinh Duyệt dọn dẹp bàn làm việc, đặt đồ ăn9lên mặt bàn.
An Hinh Duyệt ăn cơm cùng họ chỉ là giả, nghe ngóng tình hình mới là việc chính, cô hỏi rất nhiều về tình hình Sở Lạc Ninh mấy năm nay. Họ cũng muốn nói chuyện thêm với An Hinh Duyệt, nên tổng thể, cả đám nói chuyện rất vui vẻ.
Sở Lạc Ninh mua xong bánh ngọt đã là năm giờ rưỡi chiều, anh xếp hàng ba tiếng rưỡi, cuối cùng cũng mua được.
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt trong tay mình, khóe môi khẽ cong lên, anh đứng bên vệ đường bắt xe đi ngược về quân doanh.
Chỉ có điều, sau khi lên xe, từ gương chiếu hậu, Sở Lạc Ninh nhìn thấy chiếc xe phía sau, hai mắt khẽ nheo lại, khi tài xế hỏi anh muốn đi đầu, anh thông báo địa điểm rồi mới thôi không nhìn nữa. Anh còn chưa đi tìm chúng, chúng đã vác mặt tới tìm anh rồi. Hay lắm! Khi Sở Lạc Ninh về đến quân doanh đã là hơn bảy giờ tối, trời đã tối mù từ lâu. Anh trả tiền xe, xách hộp bánh ngọt bước vào.
Sở Lạc Ninh vừa đi tới cổng, một cậu lính mới tới đã ngăn anh lại.
“Anh là ai?” Cậu lính nhíu mày hỏi, “ở đây không thể tùy tiện vào được.”
Sở Lạc Ninh chớp mắt, anh ở quân doanh này vài năm rồi, lần đầu tiên “được” người ta chặn ở cổng. Sở Lạc Ninh cúi đầu, ô, anh không mặc quân phục. “Người mới hả?” Sở Lạc Ninh cà lơ phất phơ dựa người vào cổng nhìn cậu lính kia.
Cậu lính kia nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ đầu đường xó chợ của Sở Lạc Ninh, không thể nào đánh dấu bằng cho bộ dáng của anh bây giờ và hai chữ “đoàn trưởng” được.
“Đồng chí này, mời anh ra khỏi đây ngay lập tức.” Cậu lính nói, nhìn Sở Lạc Ninh bằng vẻ cương trực. Sở Lạc Ninh chậc chậc vài tiếng, lấy điện thoại ra gọi điện.
An Hinh Duyệt nhìn thấy cuộc gọi của anh hiện lên, cô khựng lại một chút rồi mới bắt máy, “Lại sao nữa đây?”
“Anh ở cổng nè, em mau ra đây đi.” “Không phải chứ, anh đã đến cổng rồi còn không tự vào được hả?” Sở Lạc Ninh nói, cô đã đứng dậy. “Anh vào được anh còn gọi điện cho em làm gì, mau ra đi.” Sở Lạc Ninh nói, nhìn về phía cậu lính kia lần nữa. Cậu lính kia vẫn còn đang nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng, “Từ phòng làm việc của em chạy tới mất ba phút thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com