Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-753
Chương 20: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [20]
Nhưng hiện tại sao cô lại ở đây, lại còn là... Thiếu tá, cấp bậc cao hơn cô ta một bậc.
Làm sao lại như thế được?
Bị gọi tên, An Hinh Duyệt chỉ có thể đứng3dậy, nhìn về phía người đang bước tới, “Bác sĩ Trịnh, trùng hợp quá.”
Trịnh Hoan mặt mày như bị táo bón, hiển nhiên cô ta không hề thích sự trùng hợp này.
“Họ nói cô đi0rồi.” Trịnh Hoan lạnh nhạt nói một câu.
“Ra nước ngoài du học, bây giờ quay về rồi.” An Hinh Duyệt không hề có cảm xúc gì với khuôn mặt táo bón của cô ta, mà5như đang trần thuật một sự việc.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Trịnh Hoạn lúng túng nói, nhanh chóng đi ăn cơm cùng các đồng nghiệp.
An Hinh Duyệt khẽ nhếch môi, sau đó ngồi xuống tiếp tục4ăn cơm.
“Liên trưởng, cố quên cái cô Trịnh Hoan đó à?” Thiếu úy kia nhỏ giọng hỏi.
“Trước kia từng gặp, không thân lắm.” An Hinh Duyệt điềm nhiên nói, “Ăn cơm đi, lát nữa còn9phải đi trực ban.”
Lúc ăn cơm, An Hinh Duyệt nhận được tin nhắn của Sở Lạc Ninh.
[Sủi cảo ngon không em? Anh vẫn còn ở bên này nghe họ nói hươu nói vượn, bây giờ chỉ muốn ăn cơm thôi.]
An Hinh Duyệt hừ một tiếng, tắt màn hình, tiếp tục ăn cơm.
“Liên trưởng, bạn trai cô à?” Thiếu úy hóng chuyện.
“Không phải.” An Hinh Duyệt tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện trên mặt, thấy vậy họ không hỏi gì thêm nữa.
Sở Lạc Ninh trong tin nhắn vẫn là Sở Lạc Ninh đó, nhưng Sở Lạc Ninh trong hiện thực dường như lại không phải Sở Lạc Ninh mà cô biết.
Khi Sở Lạc Ninh từ cơ sở về đã là ngày thứ năm của năm mới rồi.
Sở Lạc Ninh vừa về đã gõ cửa phòng An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt mở cửa, chưa kịp nói gì, anh đã bước vào phòng.
An Hinh Duyệt: “...”
“Mau tìm gì đó cho anh ăn đi, đói chết mất thôi.” Sở Lạc Ninh nói, áo khoác cũng đã cởi ra, treo lên mắc áo gắn ở cửa, quay đầu lại thấy An Hinh Duyệt vẫn đứng ở cửa.
“Đi nhầm à?”
“Thừa lời, đi nhầm chỗ là vi phạm kỷ luật đó. Mau mau, chạy từ huyện W về đây, gặp phải tuyết lớn, chắn hết đường qua lại, anh chạy về đấy. Đóng cửa vào, đóng cửa vào, em không thấy lạnh à.” Sở Lạc Ninh nói, còn thò tay ra xoa xoa hai cái, bắt đầu đi tìm đồ ăn.
An Hinh Duyệt khựng lại, khi anh nói tuyết lớn lấp đường phải chạy về đây, cô thấy hơi mềm lòng.
Cho nên An Hinh Duyệt thở dài rồi đóng cửa lại, nhìn thấy Sở Lạc Ninh đang lục đồ của mình.
“Làm gì đấy?”
“Mì gói đầu, nước sôi đâu?” Sở Lạc Ninh vừa tìm vừa hỏi.
An Hinh Duyệt tức giận đi tới đẩy anh ra, “Tôi nợ anh đấy à, không có.”
“Ôi đệt, làm một người lính mà những thứ cơ bản này em cũng không trữ à?” Sở Lạc Ninh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
“Bớt nói bậy đi.” An Hinh Duyệt nhíu mày nói.
Sở Lạc Ninh tựa người vào bàn nhìn cô gái đang nhíu mày kia, “Sao thế, vẫn chưa quen với bầu không khí này à? Có ai làm lính mà không buột miệng chửi thề vài câu đầu”
“Trước kia anh không như vậy.” An Hinh Duyệt tức giận nói.
Sở Lạc Ninh bật cười, đến cả nụ cười này cũng không giống trước kia nữa.
Sở Lạc Ninh của trước kia ở bên cạnh An Hinh Duyệt luôn nho nhã, lịch thiệp, một người như hoàng tử.
Nhưng Sở Lạc Ninh hiện tại như một tên lưu manh vậy, chỉ nho nhã hơn lưu manh một chút thôi.
Hoàng tử gì chứ, không tồn tại đầu.
Sở Lạc Ninh khẽ nhích tới gần An Hinh Duyệt, “Anh định làm hoàng tử của em cả đời đó chứ, nhưng em cứ khăng khăng đòi chen tới cái nơi kia, em nói xem em có ý gì đây?”
An Hinh Duyệt lại nhíu mày. Khi anh nhích tới gần, cô lại lùi ra xa hơn một chút.
“Anh đang nhắc nhở tôi rằng may mà tôi đã chia tay với anh rồi đấy à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng hiện tại sao cô lại ở đây, lại còn là... Thiếu tá, cấp bậc cao hơn cô ta một bậc.
Làm sao lại như thế được?
Bị gọi tên, An Hinh Duyệt chỉ có thể đứng3dậy, nhìn về phía người đang bước tới, “Bác sĩ Trịnh, trùng hợp quá.”
Trịnh Hoan mặt mày như bị táo bón, hiển nhiên cô ta không hề thích sự trùng hợp này.
“Họ nói cô đi0rồi.” Trịnh Hoan lạnh nhạt nói một câu.
“Ra nước ngoài du học, bây giờ quay về rồi.” An Hinh Duyệt không hề có cảm xúc gì với khuôn mặt táo bón của cô ta, mà5như đang trần thuật một sự việc.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Trịnh Hoạn lúng túng nói, nhanh chóng đi ăn cơm cùng các đồng nghiệp.
An Hinh Duyệt khẽ nhếch môi, sau đó ngồi xuống tiếp tục4ăn cơm.
“Liên trưởng, cố quên cái cô Trịnh Hoan đó à?” Thiếu úy kia nhỏ giọng hỏi.
“Trước kia từng gặp, không thân lắm.” An Hinh Duyệt điềm nhiên nói, “Ăn cơm đi, lát nữa còn9phải đi trực ban.”
Lúc ăn cơm, An Hinh Duyệt nhận được tin nhắn của Sở Lạc Ninh.
[Sủi cảo ngon không em? Anh vẫn còn ở bên này nghe họ nói hươu nói vượn, bây giờ chỉ muốn ăn cơm thôi.]
An Hinh Duyệt hừ một tiếng, tắt màn hình, tiếp tục ăn cơm.
“Liên trưởng, bạn trai cô à?” Thiếu úy hóng chuyện.
“Không phải.” An Hinh Duyệt tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện trên mặt, thấy vậy họ không hỏi gì thêm nữa.
Sở Lạc Ninh trong tin nhắn vẫn là Sở Lạc Ninh đó, nhưng Sở Lạc Ninh trong hiện thực dường như lại không phải Sở Lạc Ninh mà cô biết.
Khi Sở Lạc Ninh từ cơ sở về đã là ngày thứ năm của năm mới rồi.
Sở Lạc Ninh vừa về đã gõ cửa phòng An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt mở cửa, chưa kịp nói gì, anh đã bước vào phòng.
An Hinh Duyệt: “...”
“Mau tìm gì đó cho anh ăn đi, đói chết mất thôi.” Sở Lạc Ninh nói, áo khoác cũng đã cởi ra, treo lên mắc áo gắn ở cửa, quay đầu lại thấy An Hinh Duyệt vẫn đứng ở cửa.
“Đi nhầm à?”
“Thừa lời, đi nhầm chỗ là vi phạm kỷ luật đó. Mau mau, chạy từ huyện W về đây, gặp phải tuyết lớn, chắn hết đường qua lại, anh chạy về đấy. Đóng cửa vào, đóng cửa vào, em không thấy lạnh à.” Sở Lạc Ninh nói, còn thò tay ra xoa xoa hai cái, bắt đầu đi tìm đồ ăn.
An Hinh Duyệt khựng lại, khi anh nói tuyết lớn lấp đường phải chạy về đây, cô thấy hơi mềm lòng.
Cho nên An Hinh Duyệt thở dài rồi đóng cửa lại, nhìn thấy Sở Lạc Ninh đang lục đồ của mình.
“Làm gì đấy?”
“Mì gói đầu, nước sôi đâu?” Sở Lạc Ninh vừa tìm vừa hỏi.
An Hinh Duyệt tức giận đi tới đẩy anh ra, “Tôi nợ anh đấy à, không có.”
“Ôi đệt, làm một người lính mà những thứ cơ bản này em cũng không trữ à?” Sở Lạc Ninh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
“Bớt nói bậy đi.” An Hinh Duyệt nhíu mày nói.
Sở Lạc Ninh tựa người vào bàn nhìn cô gái đang nhíu mày kia, “Sao thế, vẫn chưa quen với bầu không khí này à? Có ai làm lính mà không buột miệng chửi thề vài câu đầu”
“Trước kia anh không như vậy.” An Hinh Duyệt tức giận nói.
Sở Lạc Ninh bật cười, đến cả nụ cười này cũng không giống trước kia nữa.
Sở Lạc Ninh của trước kia ở bên cạnh An Hinh Duyệt luôn nho nhã, lịch thiệp, một người như hoàng tử.
Nhưng Sở Lạc Ninh hiện tại như một tên lưu manh vậy, chỉ nho nhã hơn lưu manh một chút thôi.
Hoàng tử gì chứ, không tồn tại đầu.
Sở Lạc Ninh khẽ nhích tới gần An Hinh Duyệt, “Anh định làm hoàng tử của em cả đời đó chứ, nhưng em cứ khăng khăng đòi chen tới cái nơi kia, em nói xem em có ý gì đây?”
An Hinh Duyệt lại nhíu mày. Khi anh nhích tới gần, cô lại lùi ra xa hơn một chút.
“Anh đang nhắc nhở tôi rằng may mà tôi đã chia tay với anh rồi đấy à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook