Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-773
Chương 40: ANH KHÔNG XỨNG [4]
Sở Lạc Nhất ôm lấy chồng mình, nhìn hai người vừa đi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành, “Thấy là lạ.”
Cố Tỉ Thành vẫn đang thỏa mãn với câu “Đây là chồng của em”, ngay cả vết thương cũng không thấy đau. Nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh3vươn tay xoa đầu cô, sau đó nói: “Đó là đương nhiên, thân phận thay đổi nhất định sẽ có thay đổi nhất định.”
Sở Lạc Nhất thở dài, “Trước đây chị Miên Miên là người dịu dàng nhất trong số bọn em. Em không ngờ tính tình chị ấy lại quyết đoán0như vậy. Năm đó chỉ cãi một trận với anh em thôi đã đi làm bộ đội đặc chủng thật luôn.”
“Những người dịu dàng mới là đáng sợ nhất. Họ có thể có sự dịu dàng mà em không thể có, nhưng cũng có sự quật cường mà em không nhìn thấy5được. Nhưng em yên tâm, anh em còn đáng sợ hơn.” Lúc này Cố Tỉ Thành mới thấy hơi đau, tên kia ra tay ác thật.
An Hinh Duyệt vốn định về nhà, lại bị Sở Lạc Ninh kéo lại trước khi về đến cửa.
An Hinh Duyệt quay lại nhìn anh, mặt mày4hờ hững.
Dù sao, người anh thích là An Hinh Duyệt trước kia, nhưng An Hinh Duyệt trước kia đã chết từ lâu rồi, cô cũng không thể trở lại dịu dàng như trước nữa.
“Anh nghĩ chúng ta phải nói chuyện.” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, anh không muốn phải chiến tranh9lạnh với cô cả một tuần nghỉ lễ này.
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh. Dưới ánh trăng, trên gương mặt anh thoáng chút tím đen, đó là di chứng từ trận đánh nhau lúc nãy, nhưng trách ai được?
“Anh muốn nói chuyện gì?” An Hinh Duyệt lạnh nhạt hỏi.
Sự chẳng nóng chẳng lạnh này khiến Sở Lạc Ninh nhíu chặt mày. Anh nói: “Qua bên kia đi.” Rồi chẳng đợi An Hinh Duyệt phản đối, anh đã kéo cô đến đình nghỉ mát cách đó không xa.
Đến đình nghỉ mát, An Hinh Duyệt hất tay anh ra, sau đó nhìn người đàn ông đối diện mình.
Cuối cùng cũng có chút tức giận.
Sở Lạc Ninh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, sau khi suy nghĩ một lúc mở miệng nói: “Anh chỉ muốn hỏi em...” Sở Lạc Ninh nói xong, lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
An Hinh Duyệt cũng đang nhìn anh, biết đại khái anh muốn hỏi gì, nhưng vấn đề này không phải cô không muốn trả lời, chí ít đến giờ vẫn chưa muốn.
Sở Lạc Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Bao giờ em mới giới thiệu bạn gái cho đám Ăng-Ten?”
What?
Cái gì thế?
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Lạc Ninh hơi sững ra.
Anh đang nói cái quỷ gì vậy?
Anh đâu muốn nói cái này chứ.
Những lời nói đã ra khỏi miệng, anh còn sửa thế nào được?
Suy nghĩ một chút, coi như là anh giành chút phúc lợi cho mấy thằng ranh kia.
“Chuyện đó, không phải em cũng có bốn nữ binh à, hay em xem xem, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, người ta học đại học yêu đương còn phải mời cả phòng ký túc đi ăn mà.”
“Em với anh có yêu đương ?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đau lòng quá!
Sở Lạc Ninh hít sâu, tiếp tục mở miệng nói: “Em xem mấy thằng nhóc kia, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Chim Chọi còn lớn hơn anh hai tuổi kia, đến giờ vẫn không có cơ hội ra ngoài làm quen với con gái. Mắt To dù nhỏ tuổi, nhưng chờ đến khi cậu ta bằng tuổi anh thì không phải đã trễ rồi hay sao?
An Hinh Duyệt à một tiếng, xoay người đi thẳng, không nói chuyện này có được hay không.
Sở Lạc Ninh vỗ lên đầu mình một cái, sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ.
Quả nhiên là lời nói ngớ ngẩn nào cũng thốt ra được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất ôm lấy chồng mình, nhìn hai người vừa đi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành, “Thấy là lạ.”
Cố Tỉ Thành vẫn đang thỏa mãn với câu “Đây là chồng của em”, ngay cả vết thương cũng không thấy đau. Nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh3vươn tay xoa đầu cô, sau đó nói: “Đó là đương nhiên, thân phận thay đổi nhất định sẽ có thay đổi nhất định.”
Sở Lạc Nhất thở dài, “Trước đây chị Miên Miên là người dịu dàng nhất trong số bọn em. Em không ngờ tính tình chị ấy lại quyết đoán0như vậy. Năm đó chỉ cãi một trận với anh em thôi đã đi làm bộ đội đặc chủng thật luôn.”
“Những người dịu dàng mới là đáng sợ nhất. Họ có thể có sự dịu dàng mà em không thể có, nhưng cũng có sự quật cường mà em không nhìn thấy5được. Nhưng em yên tâm, anh em còn đáng sợ hơn.” Lúc này Cố Tỉ Thành mới thấy hơi đau, tên kia ra tay ác thật.
An Hinh Duyệt vốn định về nhà, lại bị Sở Lạc Ninh kéo lại trước khi về đến cửa.
An Hinh Duyệt quay lại nhìn anh, mặt mày4hờ hững.
Dù sao, người anh thích là An Hinh Duyệt trước kia, nhưng An Hinh Duyệt trước kia đã chết từ lâu rồi, cô cũng không thể trở lại dịu dàng như trước nữa.
“Anh nghĩ chúng ta phải nói chuyện.” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, anh không muốn phải chiến tranh9lạnh với cô cả một tuần nghỉ lễ này.
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh. Dưới ánh trăng, trên gương mặt anh thoáng chút tím đen, đó là di chứng từ trận đánh nhau lúc nãy, nhưng trách ai được?
“Anh muốn nói chuyện gì?” An Hinh Duyệt lạnh nhạt hỏi.
Sự chẳng nóng chẳng lạnh này khiến Sở Lạc Ninh nhíu chặt mày. Anh nói: “Qua bên kia đi.” Rồi chẳng đợi An Hinh Duyệt phản đối, anh đã kéo cô đến đình nghỉ mát cách đó không xa.
Đến đình nghỉ mát, An Hinh Duyệt hất tay anh ra, sau đó nhìn người đàn ông đối diện mình.
Cuối cùng cũng có chút tức giận.
Sở Lạc Ninh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, sau khi suy nghĩ một lúc mở miệng nói: “Anh chỉ muốn hỏi em...” Sở Lạc Ninh nói xong, lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ xem nên nói thế nào.
An Hinh Duyệt cũng đang nhìn anh, biết đại khái anh muốn hỏi gì, nhưng vấn đề này không phải cô không muốn trả lời, chí ít đến giờ vẫn chưa muốn.
Sở Lạc Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Bao giờ em mới giới thiệu bạn gái cho đám Ăng-Ten?”
What?
Cái gì thế?
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Sở Lạc Ninh hơi sững ra.
Anh đang nói cái quỷ gì vậy?
Anh đâu muốn nói cái này chứ.
Những lời nói đã ra khỏi miệng, anh còn sửa thế nào được?
Suy nghĩ một chút, coi như là anh giành chút phúc lợi cho mấy thằng ranh kia.
“Chuyện đó, không phải em cũng có bốn nữ binh à, hay em xem xem, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, người ta học đại học yêu đương còn phải mời cả phòng ký túc đi ăn mà.”
“Em với anh có yêu đương ?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Đau lòng quá!
Sở Lạc Ninh hít sâu, tiếp tục mở miệng nói: “Em xem mấy thằng nhóc kia, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Chim Chọi còn lớn hơn anh hai tuổi kia, đến giờ vẫn không có cơ hội ra ngoài làm quen với con gái. Mắt To dù nhỏ tuổi, nhưng chờ đến khi cậu ta bằng tuổi anh thì không phải đã trễ rồi hay sao?
An Hinh Duyệt à một tiếng, xoay người đi thẳng, không nói chuyện này có được hay không.
Sở Lạc Ninh vỗ lên đầu mình một cái, sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ.
Quả nhiên là lời nói ngớ ngẩn nào cũng thốt ra được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook