Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-90
Chương 90: SINH NHẬT [6]
“Được rồi, mau về đi, lát nữa là em mà không thấy em lại giận đấy.” Sở Lạc Ninh cũng muốn cô ở
lại, nhưng thời điểm này không thích hợp để chọc tức3bà nội cô. “Vậy, chuyện gia nhập của em...”
“Về ngay...” An Hinh Duyệt lại tức giận đạp anh thêm phát nữa, sau đó xoay người bỏ đi. Mà kể từ lần Sở Lạc0Ninh nhắc đến cậu lính kia xong liền không đề cập đến nữa, nhưng Chim Chọi đã để ý đến cậu ta.
Sau hôm sinh nhật, Mắt To phụ trách luyện tập cận chiến5cho An Hinh Duyệt, lần nào luyện tập xong cũng oán giận với Sở Lạc Ninh. Chị dâu muốn thành cô ba liều mạng hay sao?
Sở Lạc Ninh biết, An Hinh Duyệt đã4hạ quyết tâm nhất định phải gia nhập vào đội của họ. Nếu lúc này anh vẫn cự tuyệt An Hinh Duyệt, cô nhóc kia chắc sẽ không bao giờ để ý đến9anh nữa.
Cho nên, yêu cầu của Sở Lạc Ninh dành cho Mắt To là, phải huấn luyện cô ấy mạnh hơn anh.
Thể lực của An Hinh Duyệt có hạn, Sở Lạc Ninh bảo cô hãy tận lực vận dụng ưu điểm đặc trưng của phái nữ, ví dụ như độ linh hoạt. Nhưng điểm này lại có một khiếm khuyết, nếu như kẻ địch có sức mạnh quá lớn thì rất có khả năng sẽ kiềm chế cô, căn bản không thể nhúc nhích, đến lúc đó độ linh hoạt cũng chẳng có ích lợi gì. Cho nên, chỉ có thể khẩn cầu cô không phải đánh nhau cận chiến với người ta.
Sau hai tháng tuyển chọn, cuối cùng còn sót lại ba người, một trong số đó là An Hinh Duyệt. Cửa ải cuối cùng là do Sở Lạc Ninh vừa quay lại quân doanh tự mình chọn lựa.
An Hinh Duyệt thấy hơi bồn chồn, sợ người đàn ông này thực sự dùng việc công báo thù riêng, chèn ép cô.
Hôm sau là ngày so tài cuối cùng, hai người kia tuy có kỹ thuật kém hơn cô một chút, có điều đối với lính kỹ thuật mà nói, như vậy đã đủ rồi, nhưng thể lực của hai người này đều mạnh hơn cô.
Cho nên, An Hinh Duyệt vẫn thấy bất an. Sau khi tuần tra xong, Sở Lạc Ninh quay về, nhìn thấy ánh đèn từ phòng huấn luyện, anh từ từ bước tới, quả nhiên trông thấy An Hinh Duyệt còn đang luyện bao cát bên trong.
Cô quyết tâm muốn thắng.
Sở Lạc Ninh bước vào, cởi chiếc áo huấn luyện của mình ra ném xuống đất. An Hinh Duyệt quay lại, đầu đầy mồ hôi, nhìn người đàn ông đang bước tới. Lúc này đang là giữa tháng sáu, xung quanh hầm hập hơi nóng. “Làm gì thế?” An Hinh Duyệt hiếu kỳ hỏi. “Anh luyện với em.” An Hinh Duyệt không ngờ người vẫn không muốn dạy cô lúc này lại đồng ý đánh nhau với cô, “Chẳng lẽ anh muốn đánh em tàn phế để ngày mai em không tham gia thi đấu được?”
“Một cô nhóc như em, tuổi cũng không lớn lắm, sao tâm lý lại u ám thể hả? Anh muốn làm cho em tàn phế còn cần phải đánh nhau với em chắc?”
An Hinh Duyệt ngẫm lại, hình như cũng đúng.
Cho nên cô liền xốc lại tinh thần, về tư thế chiến đấu để đánh một trận với Sở Lạc Ninh. Nhưng cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tên biến thái Sở Lạc Ninh này, mới mấy chiêu đã bị anh đè dưới người rồi. “Ai dạy em mấy cái thể bình hoa này thế hả, chờ em bày thế xong thì đã bị người ta Kao rồi, đứng lên, tiếp tục.” Sở Lạc Ninh trầm giọng mở miệng nói, đứng thẳng dậy, kéo cô gái đang bị ẩn dưới đất lên.
An Hinh Duyệt hạ quyết tâm, lao vào tấn công anh.
“Phần dưới chưa vững.” Sở Lạc Ninh đá quét một cú, An Hinh Duyệt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lại bị Sở Lạc Ninh kéo cổ tay, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung, đáp xuống sau lưng anh, “Bên trên ra đòn phải thật nhanh, nhưng nhất định phải nhớ ổn định thân dưới, đừng cho kẻ địch có cơ hội tấn công.”
Sở Lạc Ninh nói nhanh, ra tay cũng nhanh. An Hinh Duyệt vừa nghe, vừa đánh, có chút phân tâm, cho nên nhanh chóng bị Sở Lạc Ninh giữ lấy cánh tay, sau đó kiềm chế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Được rồi, mau về đi, lát nữa là em mà không thấy em lại giận đấy.” Sở Lạc Ninh cũng muốn cô ở
lại, nhưng thời điểm này không thích hợp để chọc tức3bà nội cô. “Vậy, chuyện gia nhập của em...”
“Về ngay...” An Hinh Duyệt lại tức giận đạp anh thêm phát nữa, sau đó xoay người bỏ đi. Mà kể từ lần Sở Lạc0Ninh nhắc đến cậu lính kia xong liền không đề cập đến nữa, nhưng Chim Chọi đã để ý đến cậu ta.
Sau hôm sinh nhật, Mắt To phụ trách luyện tập cận chiến5cho An Hinh Duyệt, lần nào luyện tập xong cũng oán giận với Sở Lạc Ninh. Chị dâu muốn thành cô ba liều mạng hay sao?
Sở Lạc Ninh biết, An Hinh Duyệt đã4hạ quyết tâm nhất định phải gia nhập vào đội của họ. Nếu lúc này anh vẫn cự tuyệt An Hinh Duyệt, cô nhóc kia chắc sẽ không bao giờ để ý đến9anh nữa.
Cho nên, yêu cầu của Sở Lạc Ninh dành cho Mắt To là, phải huấn luyện cô ấy mạnh hơn anh.
Thể lực của An Hinh Duyệt có hạn, Sở Lạc Ninh bảo cô hãy tận lực vận dụng ưu điểm đặc trưng của phái nữ, ví dụ như độ linh hoạt. Nhưng điểm này lại có một khiếm khuyết, nếu như kẻ địch có sức mạnh quá lớn thì rất có khả năng sẽ kiềm chế cô, căn bản không thể nhúc nhích, đến lúc đó độ linh hoạt cũng chẳng có ích lợi gì. Cho nên, chỉ có thể khẩn cầu cô không phải đánh nhau cận chiến với người ta.
Sau hai tháng tuyển chọn, cuối cùng còn sót lại ba người, một trong số đó là An Hinh Duyệt. Cửa ải cuối cùng là do Sở Lạc Ninh vừa quay lại quân doanh tự mình chọn lựa.
An Hinh Duyệt thấy hơi bồn chồn, sợ người đàn ông này thực sự dùng việc công báo thù riêng, chèn ép cô.
Hôm sau là ngày so tài cuối cùng, hai người kia tuy có kỹ thuật kém hơn cô một chút, có điều đối với lính kỹ thuật mà nói, như vậy đã đủ rồi, nhưng thể lực của hai người này đều mạnh hơn cô.
Cho nên, An Hinh Duyệt vẫn thấy bất an. Sau khi tuần tra xong, Sở Lạc Ninh quay về, nhìn thấy ánh đèn từ phòng huấn luyện, anh từ từ bước tới, quả nhiên trông thấy An Hinh Duyệt còn đang luyện bao cát bên trong.
Cô quyết tâm muốn thắng.
Sở Lạc Ninh bước vào, cởi chiếc áo huấn luyện của mình ra ném xuống đất. An Hinh Duyệt quay lại, đầu đầy mồ hôi, nhìn người đàn ông đang bước tới. Lúc này đang là giữa tháng sáu, xung quanh hầm hập hơi nóng. “Làm gì thế?” An Hinh Duyệt hiếu kỳ hỏi. “Anh luyện với em.” An Hinh Duyệt không ngờ người vẫn không muốn dạy cô lúc này lại đồng ý đánh nhau với cô, “Chẳng lẽ anh muốn đánh em tàn phế để ngày mai em không tham gia thi đấu được?”
“Một cô nhóc như em, tuổi cũng không lớn lắm, sao tâm lý lại u ám thể hả? Anh muốn làm cho em tàn phế còn cần phải đánh nhau với em chắc?”
An Hinh Duyệt ngẫm lại, hình như cũng đúng.
Cho nên cô liền xốc lại tinh thần, về tư thế chiến đấu để đánh một trận với Sở Lạc Ninh. Nhưng cô đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tên biến thái Sở Lạc Ninh này, mới mấy chiêu đã bị anh đè dưới người rồi. “Ai dạy em mấy cái thể bình hoa này thế hả, chờ em bày thế xong thì đã bị người ta Kao rồi, đứng lên, tiếp tục.” Sở Lạc Ninh trầm giọng mở miệng nói, đứng thẳng dậy, kéo cô gái đang bị ẩn dưới đất lên.
An Hinh Duyệt hạ quyết tâm, lao vào tấn công anh.
“Phần dưới chưa vững.” Sở Lạc Ninh đá quét một cú, An Hinh Duyệt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lại bị Sở Lạc Ninh kéo cổ tay, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung, đáp xuống sau lưng anh, “Bên trên ra đòn phải thật nhanh, nhưng nhất định phải nhớ ổn định thân dưới, đừng cho kẻ địch có cơ hội tấn công.”
Sở Lạc Ninh nói nhanh, ra tay cũng nhanh. An Hinh Duyệt vừa nghe, vừa đánh, có chút phân tâm, cho nên nhanh chóng bị Sở Lạc Ninh giữ lấy cánh tay, sau đó kiềm chế.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com