Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-92
Chương 92: SINH NHẬT [8]
An Hinh Duyệt cho anh một nụ cười híp mắt, sau đó tiếp tục ăn phần của mình, quả nhiên có đồ ăn ngon một cái vẫn tốt hơn nhiều.
Ông chủ bưng lên một lần là ba mươi mấy xiên thịt. Sở Lạc Ninh không ăn, để một mình An Hinh Duyệt xử gọn toàn bộ chỗ đó. Có thể nhìn ra cô thật sự rất đói bụng.
Mà ba năm trước, An Hinh Duyệt chắc chắn sẽ không ăn những thứ này. “Ông chủ, thêm ba3mươi xiên nữa đi!” Sở Lạc Ninh không hề biết vợ mình có thể ăn nhiều như vậy, cho nên tiếp tục gọi thêm đồ cho cô: “Trước đây em sẽ không ăn những thứ này.” Lúc này An Hinh Duyệt đã ăn hơi ấm bụng rồi, cô vung vung que xiên bằng trúc trong tay, vừa nhìn Sở Lạc Ninh vừa nói: “Asim nói, lần đầu tiên anh tham gia dã ngoại sinh tồn gần như là bị đói chết cũng nhất quyết không chịu0ăn mấy con vật gì gì đó mình bắt được.”
Sở Lạc Ninh nhướng mày: “Nhưng mà anh cũng đâu có chết đói.” “Bởi vì chết đói cũng là một cách đào thải!” An Hinh Duyệt nói: “Asim cũng nói với em như vậy, từ khi đó em đã hiểu rằng em đã không còn cách nào quay lại như trước kia được nữa. Em không thể trở về cuộc sống của cô công chúa nhỏ chỉ ăn uống ở những nhà hàng cao cấp, thậm chí5còn chỉ ăn ở nhà hàng năm sao! Có đồ ăn chín mà nhét vào mồm đã là một loại hạnh phúc rồi, khi đó động lực duy nhất để em tiếp tục chính là suy nghĩ Sở Lạc Ninh cũng đã từng làm như vậy! Nếu em vượt qua được thì Sở Lạc Ninh sẽ không nói em vô dụng nữa!”
Ánh mắt Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt mang theo cả sự xót xa, anh đưa tay, xoa nhẹ đầu của cô rồi nói:4“Em là một đứa ngốc! Cần gì phải vì anh mà tự hành hạ bản thân mình như thế! Nhớ kỹ lời anh nói, về sau nếu như em giận anh thì có thể đánh anh, mắng anh đều được, thế nhưng em không thể tự hành hạ bản thân mình như vậy!” “Nhưng mà nếu em đối xử với bản thân em như vậy thì anh mới có thể càng thương em hơn, có đúng không nào?” An Hinh Duyệt cười tươi rói: “Dù sao9thì đánh rắn cũng phải đánh chỗ bảy tấc, em chính là chỗ bảy tấc của anh.”
Sở Lạc Ninh giơ tay, chọc vào đầu cô một cái: “Em thành tinh rồi đấy.”
An Hinh Duyệt chỉ cười không đáp.
Sau khi hai người ăn xong, Sở Lạc Ninh đi tính tiền, An Hinh Duyệt nhìn đống que trúc xếp đầy trên bàn, sờ sờ cái bụng của mình, thầm nghĩ cô ăn khỏe ghê.
“Con bà nó, sao em có thể ăn lắm thế hả?” An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy thấy hơi nhột, nghiêng đầu nhìn đống que trúc bên cạnh, đang nói cô đấy à?
“Con người anh sao lại như thế chứ? Em mới chỉ ăn có năm xiên nướng thôi mà, làm sạt nghiệp anh được chắc?”
“Em thử nhìn xem có đứa con gái nào giống như em không hả?” Người đàn ông kia có chút ghét bỏ.
An Hinh Duyệt: “...” Ông đây ăn gần năm mươi xiên thịt nướng rồi đây này, chú có ý kiến gì không?
Lúc Sở Lạc Ninh đi ra liền thấy ánh mắt lấp lánh của An Hinh Duyệt, anh cất ví tiền đi rồi nhìn cô, nói: “Đi thôi.”
“Anh không cảm thấy em ăn nhiều à?” An Hinh Duyệt có chút bất an trong lòng.
“Ăn nhiều là có phúc đó, một lần mà chỉ ăn có năm bảy viên, em nghĩ em là con mèo con chắc?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa dắt An Hinh Duyệt rời đi.
An Hinh Duyệt yên lòng.
Đấy, cô có vậy mới là bình thường chứ! Mặc kệ đôi tình nhân phía sau đang cãi nhau ỏm tỏi như thế nào, nhưng An Hinh Duyệt vui vẻ là được rồi. Có điều An Hinh Duyệt có vui vẻ đến cỡ nào thì cũng không tránh được cuộc tỷ thí ngày hôm sau.
Vì hôm nay có ba người tham gia cho nên phải tiến hành rút thăm.
Có một người có thể trực tiếp đi vào vòng thứ hai, lợi thế của người này lớn hơn hai người còn lại không phải chỉ là một chút. Thứ nhất, người này có thể bớt được một lần thi đấu cũng đồng nghĩa với việc giữ được thể lực, hơn nữa khi quan sát trận đấu thứ nhất có thể thấy rõ được cách thức chiến đấu của đối thủ của mình.
Hai nam chiến sĩ này cũng được coi là lịch sự, ngay từ đầu đã có ý để hai người họ so tài còn để nữ chiến sĩ duy nhất đi vào vòng trong. Nhưng mà An Hinh Duyệt lại không vui, cô không cần người khác phải nhường!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cho anh một nụ cười híp mắt, sau đó tiếp tục ăn phần của mình, quả nhiên có đồ ăn ngon một cái vẫn tốt hơn nhiều.
Ông chủ bưng lên một lần là ba mươi mấy xiên thịt. Sở Lạc Ninh không ăn, để một mình An Hinh Duyệt xử gọn toàn bộ chỗ đó. Có thể nhìn ra cô thật sự rất đói bụng.
Mà ba năm trước, An Hinh Duyệt chắc chắn sẽ không ăn những thứ này. “Ông chủ, thêm ba3mươi xiên nữa đi!” Sở Lạc Ninh không hề biết vợ mình có thể ăn nhiều như vậy, cho nên tiếp tục gọi thêm đồ cho cô: “Trước đây em sẽ không ăn những thứ này.” Lúc này An Hinh Duyệt đã ăn hơi ấm bụng rồi, cô vung vung que xiên bằng trúc trong tay, vừa nhìn Sở Lạc Ninh vừa nói: “Asim nói, lần đầu tiên anh tham gia dã ngoại sinh tồn gần như là bị đói chết cũng nhất quyết không chịu0ăn mấy con vật gì gì đó mình bắt được.”
Sở Lạc Ninh nhướng mày: “Nhưng mà anh cũng đâu có chết đói.” “Bởi vì chết đói cũng là một cách đào thải!” An Hinh Duyệt nói: “Asim cũng nói với em như vậy, từ khi đó em đã hiểu rằng em đã không còn cách nào quay lại như trước kia được nữa. Em không thể trở về cuộc sống của cô công chúa nhỏ chỉ ăn uống ở những nhà hàng cao cấp, thậm chí5còn chỉ ăn ở nhà hàng năm sao! Có đồ ăn chín mà nhét vào mồm đã là một loại hạnh phúc rồi, khi đó động lực duy nhất để em tiếp tục chính là suy nghĩ Sở Lạc Ninh cũng đã từng làm như vậy! Nếu em vượt qua được thì Sở Lạc Ninh sẽ không nói em vô dụng nữa!”
Ánh mắt Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt mang theo cả sự xót xa, anh đưa tay, xoa nhẹ đầu của cô rồi nói:4“Em là một đứa ngốc! Cần gì phải vì anh mà tự hành hạ bản thân mình như thế! Nhớ kỹ lời anh nói, về sau nếu như em giận anh thì có thể đánh anh, mắng anh đều được, thế nhưng em không thể tự hành hạ bản thân mình như vậy!” “Nhưng mà nếu em đối xử với bản thân em như vậy thì anh mới có thể càng thương em hơn, có đúng không nào?” An Hinh Duyệt cười tươi rói: “Dù sao9thì đánh rắn cũng phải đánh chỗ bảy tấc, em chính là chỗ bảy tấc của anh.”
Sở Lạc Ninh giơ tay, chọc vào đầu cô một cái: “Em thành tinh rồi đấy.”
An Hinh Duyệt chỉ cười không đáp.
Sau khi hai người ăn xong, Sở Lạc Ninh đi tính tiền, An Hinh Duyệt nhìn đống que trúc xếp đầy trên bàn, sờ sờ cái bụng của mình, thầm nghĩ cô ăn khỏe ghê.
“Con bà nó, sao em có thể ăn lắm thế hả?” An Hinh Duyệt nghe thấy anh nói vậy thấy hơi nhột, nghiêng đầu nhìn đống que trúc bên cạnh, đang nói cô đấy à?
“Con người anh sao lại như thế chứ? Em mới chỉ ăn có năm xiên nướng thôi mà, làm sạt nghiệp anh được chắc?”
“Em thử nhìn xem có đứa con gái nào giống như em không hả?” Người đàn ông kia có chút ghét bỏ.
An Hinh Duyệt: “...” Ông đây ăn gần năm mươi xiên thịt nướng rồi đây này, chú có ý kiến gì không?
Lúc Sở Lạc Ninh đi ra liền thấy ánh mắt lấp lánh của An Hinh Duyệt, anh cất ví tiền đi rồi nhìn cô, nói: “Đi thôi.”
“Anh không cảm thấy em ăn nhiều à?” An Hinh Duyệt có chút bất an trong lòng.
“Ăn nhiều là có phúc đó, một lần mà chỉ ăn có năm bảy viên, em nghĩ em là con mèo con chắc?” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa dắt An Hinh Duyệt rời đi.
An Hinh Duyệt yên lòng.
Đấy, cô có vậy mới là bình thường chứ! Mặc kệ đôi tình nhân phía sau đang cãi nhau ỏm tỏi như thế nào, nhưng An Hinh Duyệt vui vẻ là được rồi. Có điều An Hinh Duyệt có vui vẻ đến cỡ nào thì cũng không tránh được cuộc tỷ thí ngày hôm sau.
Vì hôm nay có ba người tham gia cho nên phải tiến hành rút thăm.
Có một người có thể trực tiếp đi vào vòng thứ hai, lợi thế của người này lớn hơn hai người còn lại không phải chỉ là một chút. Thứ nhất, người này có thể bớt được một lần thi đấu cũng đồng nghĩa với việc giữ được thể lực, hơn nữa khi quan sát trận đấu thứ nhất có thể thấy rõ được cách thức chiến đấu của đối thủ của mình.
Hai nam chiến sĩ này cũng được coi là lịch sự, ngay từ đầu đã có ý để hai người họ so tài còn để nữ chiến sĩ duy nhất đi vào vòng trong. Nhưng mà An Hinh Duyệt lại không vui, cô không cần người khác phải nhường!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook