Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-93
Chương 93: SINH NHẬT [9]
Sở Lạc Ninh bất lực vỗ một cái vào gáy của mình, cái đồ ngốc này!
Sao vợ của anh lại ngốc đến mức độ này cơ chứ?
Mắt To run lẩy bẩy dựa vào người Ba Sứt: “Có người nói nửa đêm hôm qua, lão đại với chị dâu vẫn còn luyện tập, chắc không phải chị dâu bị lão đại đánh cho ngu não rồi đấy chứ?”
Ba Sứt gật đầu, tỏ ý tán thành.
Chim Chọi nhìn hai người này như đang3nhìn hai kẻ ngớ ngẩn, thế này mà còn chưa hiểu sao? Cái tính tình bướng bỉnh này của chị dâu giống lão đại của bọn họ như đúc, đúng là trời sinh một đôi.
An Hinh Duyệt rút thăm đấu vòng thứ nhất cùng với vị Trung úy kia, còn Thượng úy được vào thẳng vòng trong.
Thượng úy nhíu mày, nói: “Thiếu tá, tôi thấy...” “Không có vấn đề gì cả!” An Hinh Duyệt thả lỏng gân cốt của mình, tỏ0rõ thái độ rằng cô chấp nhận kết quả này. Lữ đoàn trưởng cười ha hả, đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh, nói: “Đúng là cái vẻ mặt quật cường của cậu khi tôi chọn cậu năm xưa! Bây giờ mà nói đó không phải là vợ cậu thì chẳng ai tin đâu!” Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn Lữ đoàn trưởng, anh có cứng đầu như thế sao? Lữ đoàn trưởng trả lại cho anh một ánh mắt: Đừng có5giả vờ, so với cậu thì độ cứng đầu của vợ cậu đã là cái quái gì. Thế nên Sở Lạc Ninh cũng dần bình tĩnh lại. Hai chiến sĩ lần này được ở dưới chọn lên, cho nên bọn họ cũng không rõ ràng lắm về thân phận khác của An Hinh Duyệt, chỉ cảm thấy cô gái này không phải mạnh mẽ dạng vừa đâu. Vòng thi đấu thứ nhất, lúc An Hinh Duyệt chuẩn bị đi lên thì4bị Sở Lạc Ninh gọi lại.
“Gái à, em đã nghĩ kỹ chưa đấy, đây chính là ký giấy sinh tử đó!” Giọng điệu của Sở Lạc Ninh vô cùng cứng rắn, An Hinh Duyệt quẳng cho anh một ánh mắt không phục rồi nhảy lên sàn đấu.
Sở Lạc Ninh hừ một tiếng rồi vuốt mặt mình: “Cái đồ... cái đồ...”
“Đại đội trưởng cố lên! Đại đội trưởng cổ lên...” “Đại đội trưởng của mấy người là đội nào mà mạnh mẽ9quá vậy?” Thượng úy kia đứng bên cạnh một nữ binh trong đội của An Hinh Duyệt hỏi một cách tò mò. “Tổ đội nghiên cứu tâm lý!” “Tổ đội nghiên cứu tâm lý?!!!” Thượng úy kia trợn mắt há mồm, anh ta cứ tưởng đây là lính thông tin chứ. Thế nên anh ta cũng nhìn An Hinh Duyệt bằng ánh mắt tán thưởng hơn vài phần. Sở Lạc Ninh bày tỏ, răng của ông đau quá rồi đấy! Mắt To cười đến mức run cả người. Cậu ta cảm thấy chắc lát nữa lão đại nhà mình kiểu gì cũng đi tìm cái cậu Thượng úy kia để đàm đạo một phen cho mà xem. Ván đấu đầu tiên, nếu xét về mặt thể lực thì chắc chắn An Hinh Duyệt không thể thắng nổi, thế nhưng cũng may là cô lẩn trốn rất nhanh, cho nên nhất thời khó phân được thắng bại. Nhưng đến cuối cùng, thể lực của An Hinh Duyệt dần dần không trụ nổi nữa, mấy lần bị Trung úy kia chiếm được cơ hội, trong một lần cánh tay của An Hinh Duyệt bị anh ta bắt được rồi bẻ ngược ra đằng sau.
Sắc mặt của An Hinh Duyệt khẽ đổi, ngay khi anh ta thả lỏng cánh tay, cô đột nhiên nghiêng người, nhắm thẳng vào nửa người dưới của Trung úy mà tấn công, anh ta hết cách, chỉ có thể thả cánh tay của An Hinh Duyệt ra rồi vội vã lui về sau mới có thể bảo vệ được mình.
Sở Lạc Ninh hơi híp mắt lại, không lên tiếng.
“Cái này mà cũng nhìn ra cơ à? Mấy ngày trước lúc đánh nhau với tôi còn chưa nhận ra nửa người dưới của tôi không vững chắc đầu đấy!”
“Thế chứng tỏ là gì? Chứng tỏ cậu quá kém đó! Lão đại chỉ cần dạy một buổi tối là người ta hiểu rồi! Không biết xấu hổ à mà còn nói ra!” Ba sứt nói một cách khinh bỉ.
Mắt To: “...”
Ây, xấu hổ ghê. An Hinh Duyệt lắc lắc cánh tay hơi đau đớn của mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. [Nhớ kỹ, xét về thể lực thì em mãi mãi không có khả năng thắng được một người đàn ông! Thế nhưng em cũng phải biết rằng, muốn đi vòng ra đằng sau một người thì độ linh hoạt quan trọng hơn việc mạnh hay yếu rất nhiều! Mà phía sau một người, thường thường chỉ có một điểm mù mà em có thể tấn công được đối phương!] An Hinh Duyệt siết chặt hai tay của mình, âm thầm tìm một cơ hội có thể vọt đến sau lưng đối thủ của mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh bất lực vỗ một cái vào gáy của mình, cái đồ ngốc này!
Sao vợ của anh lại ngốc đến mức độ này cơ chứ?
Mắt To run lẩy bẩy dựa vào người Ba Sứt: “Có người nói nửa đêm hôm qua, lão đại với chị dâu vẫn còn luyện tập, chắc không phải chị dâu bị lão đại đánh cho ngu não rồi đấy chứ?”
Ba Sứt gật đầu, tỏ ý tán thành.
Chim Chọi nhìn hai người này như đang3nhìn hai kẻ ngớ ngẩn, thế này mà còn chưa hiểu sao? Cái tính tình bướng bỉnh này của chị dâu giống lão đại của bọn họ như đúc, đúng là trời sinh một đôi.
An Hinh Duyệt rút thăm đấu vòng thứ nhất cùng với vị Trung úy kia, còn Thượng úy được vào thẳng vòng trong.
Thượng úy nhíu mày, nói: “Thiếu tá, tôi thấy...” “Không có vấn đề gì cả!” An Hinh Duyệt thả lỏng gân cốt của mình, tỏ0rõ thái độ rằng cô chấp nhận kết quả này. Lữ đoàn trưởng cười ha hả, đứng bên cạnh Sở Lạc Ninh, nói: “Đúng là cái vẻ mặt quật cường của cậu khi tôi chọn cậu năm xưa! Bây giờ mà nói đó không phải là vợ cậu thì chẳng ai tin đâu!” Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn Lữ đoàn trưởng, anh có cứng đầu như thế sao? Lữ đoàn trưởng trả lại cho anh một ánh mắt: Đừng có5giả vờ, so với cậu thì độ cứng đầu của vợ cậu đã là cái quái gì. Thế nên Sở Lạc Ninh cũng dần bình tĩnh lại. Hai chiến sĩ lần này được ở dưới chọn lên, cho nên bọn họ cũng không rõ ràng lắm về thân phận khác của An Hinh Duyệt, chỉ cảm thấy cô gái này không phải mạnh mẽ dạng vừa đâu. Vòng thi đấu thứ nhất, lúc An Hinh Duyệt chuẩn bị đi lên thì4bị Sở Lạc Ninh gọi lại.
“Gái à, em đã nghĩ kỹ chưa đấy, đây chính là ký giấy sinh tử đó!” Giọng điệu của Sở Lạc Ninh vô cùng cứng rắn, An Hinh Duyệt quẳng cho anh một ánh mắt không phục rồi nhảy lên sàn đấu.
Sở Lạc Ninh hừ một tiếng rồi vuốt mặt mình: “Cái đồ... cái đồ...”
“Đại đội trưởng cố lên! Đại đội trưởng cổ lên...” “Đại đội trưởng của mấy người là đội nào mà mạnh mẽ9quá vậy?” Thượng úy kia đứng bên cạnh một nữ binh trong đội của An Hinh Duyệt hỏi một cách tò mò. “Tổ đội nghiên cứu tâm lý!” “Tổ đội nghiên cứu tâm lý?!!!” Thượng úy kia trợn mắt há mồm, anh ta cứ tưởng đây là lính thông tin chứ. Thế nên anh ta cũng nhìn An Hinh Duyệt bằng ánh mắt tán thưởng hơn vài phần. Sở Lạc Ninh bày tỏ, răng của ông đau quá rồi đấy! Mắt To cười đến mức run cả người. Cậu ta cảm thấy chắc lát nữa lão đại nhà mình kiểu gì cũng đi tìm cái cậu Thượng úy kia để đàm đạo một phen cho mà xem. Ván đấu đầu tiên, nếu xét về mặt thể lực thì chắc chắn An Hinh Duyệt không thể thắng nổi, thế nhưng cũng may là cô lẩn trốn rất nhanh, cho nên nhất thời khó phân được thắng bại. Nhưng đến cuối cùng, thể lực của An Hinh Duyệt dần dần không trụ nổi nữa, mấy lần bị Trung úy kia chiếm được cơ hội, trong một lần cánh tay của An Hinh Duyệt bị anh ta bắt được rồi bẻ ngược ra đằng sau.
Sắc mặt của An Hinh Duyệt khẽ đổi, ngay khi anh ta thả lỏng cánh tay, cô đột nhiên nghiêng người, nhắm thẳng vào nửa người dưới của Trung úy mà tấn công, anh ta hết cách, chỉ có thể thả cánh tay của An Hinh Duyệt ra rồi vội vã lui về sau mới có thể bảo vệ được mình.
Sở Lạc Ninh hơi híp mắt lại, không lên tiếng.
“Cái này mà cũng nhìn ra cơ à? Mấy ngày trước lúc đánh nhau với tôi còn chưa nhận ra nửa người dưới của tôi không vững chắc đầu đấy!”
“Thế chứng tỏ là gì? Chứng tỏ cậu quá kém đó! Lão đại chỉ cần dạy một buổi tối là người ta hiểu rồi! Không biết xấu hổ à mà còn nói ra!” Ba sứt nói một cách khinh bỉ.
Mắt To: “...”
Ây, xấu hổ ghê. An Hinh Duyệt lắc lắc cánh tay hơi đau đớn của mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. [Nhớ kỹ, xét về thể lực thì em mãi mãi không có khả năng thắng được một người đàn ông! Thế nhưng em cũng phải biết rằng, muốn đi vòng ra đằng sau một người thì độ linh hoạt quan trọng hơn việc mạnh hay yếu rất nhiều! Mà phía sau một người, thường thường chỉ có một điểm mù mà em có thể tấn công được đối phương!] An Hinh Duyệt siết chặt hai tay của mình, âm thầm tìm một cơ hội có thể vọt đến sau lưng đối thủ của mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com