Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-96
Chương 96: YÊU EM, LÀ YÊU MỌI THỨ VỀ EM![2]
Sở Lạc Ninh muốn đập đầu chết luôn tại chỗ. Công chúa nhỏ của anh đâu rồi?
Tên lưu manh này là ai? Từ đâu tới? Sở Lạc Ninh đi tới chống hai tay xuống bàn, nói: “Em là hoa đã có chủ, biết chưa hả?”
An Hinh Duyệt cũng làm một động tác giống y hệt Sở Lạc Ninh, sau đó cô nói: “Anh3cũng là người đã có chủ, biết chưa?”
Sở Lạc Ninh phất một cái lên đầu cô: “Được rồi, chúc mừng em trở thành một thành viên trong đội Sói Săn của bọn anh.”
“Tại sao lại là sói Săn? Gọi là Sói Chiến có phải nghe hay hơn bao nhiêu không, còn “hot” nữa!” An Hinh Duyệt có chút ghét bỏ nói, sau đó0lại bị Sở Lạc Ninh đẩy đầu sang một bên.
“Anh gắn cho em đôi cánh, em lên trời luôn hộ anh đi.”
“Suốt ngày nói thế, anh giỏi thì anh cho em đi!” An Hinh Duyệt cứng cổ nhìn Sở Lạc Ninh, rất có khí thế quyết tâm không chịu cúi đầu.
Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, anh đang định nói gì đó thì5nghe được bên ngoài có tiếng động: “Lăn hết vào đây cho ông!!!”
Sở Lạc Ninh vừa mới dứt lời, cánh cửa phòng lập tức bị đẩy ra. An Hinh Duyệt cười híp mắt đứng dậy, nhìn ba người đang đi vào: “Chào các anh, từ hôm nay trở đi chúng ta là chiến hữu rồi nhé.” Ba người kia cười khúc khích. Ba4sứt khá hài lòng với chuyện này bởi vì so với hai người còn lại, cậu ta mong An Hinh Duyệt nhập đội với bọn họ hơn. Nhưng Chim Chọi lại cười đầy thâm ý, anh ta đại khái có thể biết được lão đại nhà mình muốn làm gì. Nếu không thì lão đại đã không nhắm vào cậu lính gác cổng9có bối cảnh hùng hậu kia, Ăng-Ten là một nút thắt trong lòng An Hinh Duyệt, cho nên lão đại muốn cho cô hoàn thành tâm nguyện này, nhưng người thật sự được gia nhập vào tiểu đội Sói Săn này tuyệt đối không phải là An Hinh Duyệt.
Sau khi chuyện này kết thúc, An Hinh Duyệt vẫn sẽ rút khỏi đội, còn cậu lính gác cổng đang điên cuồng huấn luyện ở trạm gác kia mới là người chân chính nhập hội với bọn họ.
Chỉ sợ rằng mời thần đến thì dễ, tiễn thần thì khó, không biết lần này lão đại của bọn họ định tiễn thần đi như thế nào đây.
Bởi vì có sự gia nhập của An Hinh Duyệt cho nên bọn họ dự định ăn bữa cơm trưa chúc mừng, thế nhưng Sở Lạc Ninh lại từ chối.
Chim Chọi đập cho mỗi người còn lại một cái, nói: “Có bị đần độn không thể hả? Trên người chị dâu toàn là vết thương, phải cho cô ấy nghỉ ngơi một chút chứ! Tôi thấy để buổi tối đi!”
Sở Lạc Ninh: ...” Anh nói vậy có khác quái gì là không nói đâu hả!
Chim Chọi dẫn đám người kia rời đi, trước khi đi còn để lại mấy gói cao dán.
An Hinh Duyệt cảm động nhìn họ. Sở Lạc Ninh bước qua, đóng cửa, sau đó quay đầu nhìn người đang cảm động ôm lấy mớ thuốc, nhưng anh cũng không chút lưu tình cướp sạch đồng thuốc đó đi: “Sao em cứ phải đày đọa bản thân mình như thế cơ chứ?”
“Chuyện anh đã biết rồi thì đừng có hỏi lại nữa!” An Hinh Duyệt bĩu môi nói, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Ninh: “Hiện tại coi như là em đã đuổi kịp bước chân của anh rồi đúng không?” Sở Lạc Ninh hờ một tiếng, rồi chỉ chỉ cái giường của mình: “Còn kém xa lắm!”
An Hinh Duyệt chậc lưỡi rồi cũng đi qua ngồi xuống giường, Sở Lạc Ninh ngồi bên cạnh cô, sau đó đưa tay cởi bộ đồ huấn luyện mùa hè của cô ra, trên lưng của An Hinh Duyệt là một mảnh bầm tím, nhìn cũng đủ dọa người.
Khóe mắt của Sở Lạc Ninh giật một cái, sau đó anh tự tay cầm một cái khăn mặt lạnh rồi chườm lên vết thương giúp cô, dịu dàng nói: “Anh đúng là đồ miệng qua mà.”
“Biết là tốt rồi, cứ từ từ mà hối hận đi!” An Hinh Duyệt hơi nhắm mắt lại. Có lẽ là vì đau cho nên thi thoảng cô sẽ phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vuốt lên vết máu đọng trên người cô, sau đó khẽ khom người, hôn lên vết thương đáng sợ đó.
“Ui... Anh đừng có nhân cơ hội mà giở trò lưu manh!” An Hinh Duyệt thấp giọng cười, mắng một câu.
Sở Lạc Ninh lại đập vào vai cô một cái. Anh không mạnh tay thậm chí nó chỉ nhẹ như lướt qua một chút, đôi môi của anh vẫn đặt lên lưng của cô: “Anh có giở trò lưu manh thì đã sao, cũng có phải chưa từng hôn đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh muốn đập đầu chết luôn tại chỗ. Công chúa nhỏ của anh đâu rồi?
Tên lưu manh này là ai? Từ đâu tới? Sở Lạc Ninh đi tới chống hai tay xuống bàn, nói: “Em là hoa đã có chủ, biết chưa hả?”
An Hinh Duyệt cũng làm một động tác giống y hệt Sở Lạc Ninh, sau đó cô nói: “Anh3cũng là người đã có chủ, biết chưa?”
Sở Lạc Ninh phất một cái lên đầu cô: “Được rồi, chúc mừng em trở thành một thành viên trong đội Sói Săn của bọn anh.”
“Tại sao lại là sói Săn? Gọi là Sói Chiến có phải nghe hay hơn bao nhiêu không, còn “hot” nữa!” An Hinh Duyệt có chút ghét bỏ nói, sau đó0lại bị Sở Lạc Ninh đẩy đầu sang một bên.
“Anh gắn cho em đôi cánh, em lên trời luôn hộ anh đi.”
“Suốt ngày nói thế, anh giỏi thì anh cho em đi!” An Hinh Duyệt cứng cổ nhìn Sở Lạc Ninh, rất có khí thế quyết tâm không chịu cúi đầu.
Sở Lạc Ninh hừ một tiếng, anh đang định nói gì đó thì5nghe được bên ngoài có tiếng động: “Lăn hết vào đây cho ông!!!”
Sở Lạc Ninh vừa mới dứt lời, cánh cửa phòng lập tức bị đẩy ra. An Hinh Duyệt cười híp mắt đứng dậy, nhìn ba người đang đi vào: “Chào các anh, từ hôm nay trở đi chúng ta là chiến hữu rồi nhé.” Ba người kia cười khúc khích. Ba4sứt khá hài lòng với chuyện này bởi vì so với hai người còn lại, cậu ta mong An Hinh Duyệt nhập đội với bọn họ hơn. Nhưng Chim Chọi lại cười đầy thâm ý, anh ta đại khái có thể biết được lão đại nhà mình muốn làm gì. Nếu không thì lão đại đã không nhắm vào cậu lính gác cổng9có bối cảnh hùng hậu kia, Ăng-Ten là một nút thắt trong lòng An Hinh Duyệt, cho nên lão đại muốn cho cô hoàn thành tâm nguyện này, nhưng người thật sự được gia nhập vào tiểu đội Sói Săn này tuyệt đối không phải là An Hinh Duyệt.
Sau khi chuyện này kết thúc, An Hinh Duyệt vẫn sẽ rút khỏi đội, còn cậu lính gác cổng đang điên cuồng huấn luyện ở trạm gác kia mới là người chân chính nhập hội với bọn họ.
Chỉ sợ rằng mời thần đến thì dễ, tiễn thần thì khó, không biết lần này lão đại của bọn họ định tiễn thần đi như thế nào đây.
Bởi vì có sự gia nhập của An Hinh Duyệt cho nên bọn họ dự định ăn bữa cơm trưa chúc mừng, thế nhưng Sở Lạc Ninh lại từ chối.
Chim Chọi đập cho mỗi người còn lại một cái, nói: “Có bị đần độn không thể hả? Trên người chị dâu toàn là vết thương, phải cho cô ấy nghỉ ngơi một chút chứ! Tôi thấy để buổi tối đi!”
Sở Lạc Ninh: ...” Anh nói vậy có khác quái gì là không nói đâu hả!
Chim Chọi dẫn đám người kia rời đi, trước khi đi còn để lại mấy gói cao dán.
An Hinh Duyệt cảm động nhìn họ. Sở Lạc Ninh bước qua, đóng cửa, sau đó quay đầu nhìn người đang cảm động ôm lấy mớ thuốc, nhưng anh cũng không chút lưu tình cướp sạch đồng thuốc đó đi: “Sao em cứ phải đày đọa bản thân mình như thế cơ chứ?”
“Chuyện anh đã biết rồi thì đừng có hỏi lại nữa!” An Hinh Duyệt bĩu môi nói, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Ninh: “Hiện tại coi như là em đã đuổi kịp bước chân của anh rồi đúng không?” Sở Lạc Ninh hờ một tiếng, rồi chỉ chỉ cái giường của mình: “Còn kém xa lắm!”
An Hinh Duyệt chậc lưỡi rồi cũng đi qua ngồi xuống giường, Sở Lạc Ninh ngồi bên cạnh cô, sau đó đưa tay cởi bộ đồ huấn luyện mùa hè của cô ra, trên lưng của An Hinh Duyệt là một mảnh bầm tím, nhìn cũng đủ dọa người.
Khóe mắt của Sở Lạc Ninh giật một cái, sau đó anh tự tay cầm một cái khăn mặt lạnh rồi chườm lên vết thương giúp cô, dịu dàng nói: “Anh đúng là đồ miệng qua mà.”
“Biết là tốt rồi, cứ từ từ mà hối hận đi!” An Hinh Duyệt hơi nhắm mắt lại. Có lẽ là vì đau cho nên thi thoảng cô sẽ phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng vuốt lên vết máu đọng trên người cô, sau đó khẽ khom người, hôn lên vết thương đáng sợ đó.
“Ui... Anh đừng có nhân cơ hội mà giở trò lưu manh!” An Hinh Duyệt thấp giọng cười, mắng một câu.
Sở Lạc Ninh lại đập vào vai cô một cái. Anh không mạnh tay thậm chí nó chỉ nhẹ như lướt qua một chút, đôi môi của anh vẫn đặt lên lưng của cô: “Anh có giở trò lưu manh thì đã sao, cũng có phải chưa từng hôn đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com