Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-8
Chương 8: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [8]
Hình ảnh của khu vực không người đã được phóng to hết mức.
An Hinh Duyệt đặt hai tay lên bàn, nhìn người xuất hiện trong khung hình, người mà ba năm rồi cô chưa được gặp, bây giờ đang bị nguy3hiểm bao vây cùng những đồng đội của anh.
Bốn con gấu hoang, con nào cũng là con trưởng thành, hình thể vô cùng to lớn.
An Hinh Duyệt đẩy nhân viên kỹ thuật đang ngồi ở bên đó ra, bước tới ngồi0xuống, phóng to bản đồ các khu vực xung quanh. Cô muốn giúp họ tìm một con đường có thể thoát thân.
“Lập tức chuẩn bị trực thăng, ngay lập tức.” Tư lệnh của quân Xanh quát ầm lên.
“Báo cáo, trực thăng5đã cất cánh rồi ạ.”
Gấu hoang dã vô cùng bài xích sự xâm nhập của người ngoài, liên tục gầm gừ nhìn bọn họ.
“Mẹ kiếp, chúng ta chỉ dùng đạn giấy.” Lúc này đây, mồ hôi lạnh trên đầu Mắt To4đã theo mi mắt chảy dọc xuống mắt.
“Chim Chọi, đưa Bé Bị Ăng-Ten rút lui trước đi.” Sở Lạc Ninh nhìn con gấu hoang càng lúc càng tiến gần. Không chỉ một con, mà tận bốn con, con nào cũng là9một mối đe dọa chí mạng.
Chim Chọi công Bé Bị Ăng-Ten đứng dậy, nhưng không dám bước mạnh.
“Gào...”
Gấu hoang gầm lên, đột ngột tấn công.
“Tản ra.” Sở Lạc Ninh quát to, nhanh chóng tránh khỏi đòn tấn công của gấu hoang.
Trong tai nghe vang lên tiếng hít khí lạnh từ phòng chỉ huy, còn cả tiếng bàn phím lạch cạch lạch cạch. Đòn tấn công của gấu rất nhanh, mạnh và chuẩn xác, chỉ hơi lơ là một chút sẽ bị móng vuốt của nó tát cho xây xẩm.
Mắt To trúng một phát tát của gấu, nằm thẳng cẳng trên mặt đất luôn, toàn thân như sắp tàn tật.
“Bà nội cha nó chứ...” Sau khi Mắt To hoàn hồn, không khỏi mắng một câu, đang định quay người lại, con gấu hoang đó đã chạy tới.
“Yểm hộ cho Mắt To.” Sở Lạc Ninh quát, bật nhảy lên, bám mạnh vào đầu của con gấu hoang dã. Lúc này Ba Sứt đã nhanh chóng kéo Mắt To về phía sau.
Sở Lạc Ninh lăn một vòng rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của gấu hoang.
“Hướng ba giờ, ở chỗ năm mươi mét có một khu vực tuyết đọng.”
Chất giọng trong trẻo lẫn chút lo lắng ấy vang lên trong tai nghe của họ.
Đó là một khu vực tuyết, cũng là nơi cứu sống họ.
Sở Lạc Ninh nghe thấy giọng nói này, hơi ngẩn người trong chốc lát, nhưng khi gấu đen vung đòn tấn công tới, anh lập tức hoàn hồn, quát to, “Ba Sứt, lấy dây thừng, Mắt To, Chim Chọi đưa Bé Bị Ăng-Ten vào khu vực tuyết.”
Sở Lạc Ninh dứt câu, Ba Sứt đã vung đoạn dây thừng trong tay mình, sau đó phối hợp cùng Sở Lạc Ninh khóa chặt đòn tấn công của gấu hoang, tranh thủ thời gian chạy trốn cho họ.
Con gấu đen bị dây thừng quấn lấy, ra sức vùng vẫy, gần như có thể hất bay bọn họ. Hai người dựa vào sức của con gấu đen để quay vòng xung quanh nó, thu hút những con gấu còn lại vây lấy họ và tấn công chúng.
“Trước mắt chưa rõ độ dài của khu vực tuyết đọng, qua khu vực tuyết đọng, đằng sau là một khu đầm lầy, qua khu đầm lấy đó là có thể đến biên giới.” An Hinh Duyệt tiếp tục điều chỉnh bản đồ đến mức rõ nhất có thể, “Đó là khu đồi cao số Ba.”
An Hinh Duyệt nói, giọng của cô cũng hạ xuống.
Hình như đó là nơi Cố Tỉ Thành vừa mới tới.
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, vừa chiến đấu với gấu vừa nói, “Muốn bọn anh rút lui vào trận doanh của em à? Em xác định khi bọn anh rút lui qua đó sẽ không có mấy chục họng súng đen ngòm chờ đợi bọn anh đó chứ?”
“Tôi chắc chắn rằng súng của tôi đang đợi anh.” An Hinh Duyệt tức giận. Đến giờ phút này mà anh vẫn có tâm trạng để đùa cợt, không chăm chú đối phó với thứ quái vật kềnh càng trí mạng kia.
“Ba Sứt, rút...”
Nhìn thấy mấy con gấu đen bị quấn cùng với nhau sắp giấy đứt cả dây thừng, Sở Lạc Ninh hổ to.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hình ảnh của khu vực không người đã được phóng to hết mức.
An Hinh Duyệt đặt hai tay lên bàn, nhìn người xuất hiện trong khung hình, người mà ba năm rồi cô chưa được gặp, bây giờ đang bị nguy3hiểm bao vây cùng những đồng đội của anh.
Bốn con gấu hoang, con nào cũng là con trưởng thành, hình thể vô cùng to lớn.
An Hinh Duyệt đẩy nhân viên kỹ thuật đang ngồi ở bên đó ra, bước tới ngồi0xuống, phóng to bản đồ các khu vực xung quanh. Cô muốn giúp họ tìm một con đường có thể thoát thân.
“Lập tức chuẩn bị trực thăng, ngay lập tức.” Tư lệnh của quân Xanh quát ầm lên.
“Báo cáo, trực thăng5đã cất cánh rồi ạ.”
Gấu hoang dã vô cùng bài xích sự xâm nhập của người ngoài, liên tục gầm gừ nhìn bọn họ.
“Mẹ kiếp, chúng ta chỉ dùng đạn giấy.” Lúc này đây, mồ hôi lạnh trên đầu Mắt To4đã theo mi mắt chảy dọc xuống mắt.
“Chim Chọi, đưa Bé Bị Ăng-Ten rút lui trước đi.” Sở Lạc Ninh nhìn con gấu hoang càng lúc càng tiến gần. Không chỉ một con, mà tận bốn con, con nào cũng là9một mối đe dọa chí mạng.
Chim Chọi công Bé Bị Ăng-Ten đứng dậy, nhưng không dám bước mạnh.
“Gào...”
Gấu hoang gầm lên, đột ngột tấn công.
“Tản ra.” Sở Lạc Ninh quát to, nhanh chóng tránh khỏi đòn tấn công của gấu hoang.
Trong tai nghe vang lên tiếng hít khí lạnh từ phòng chỉ huy, còn cả tiếng bàn phím lạch cạch lạch cạch. Đòn tấn công của gấu rất nhanh, mạnh và chuẩn xác, chỉ hơi lơ là một chút sẽ bị móng vuốt của nó tát cho xây xẩm.
Mắt To trúng một phát tát của gấu, nằm thẳng cẳng trên mặt đất luôn, toàn thân như sắp tàn tật.
“Bà nội cha nó chứ...” Sau khi Mắt To hoàn hồn, không khỏi mắng một câu, đang định quay người lại, con gấu hoang đó đã chạy tới.
“Yểm hộ cho Mắt To.” Sở Lạc Ninh quát, bật nhảy lên, bám mạnh vào đầu của con gấu hoang dã. Lúc này Ba Sứt đã nhanh chóng kéo Mắt To về phía sau.
Sở Lạc Ninh lăn một vòng rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của gấu hoang.
“Hướng ba giờ, ở chỗ năm mươi mét có một khu vực tuyết đọng.”
Chất giọng trong trẻo lẫn chút lo lắng ấy vang lên trong tai nghe của họ.
Đó là một khu vực tuyết, cũng là nơi cứu sống họ.
Sở Lạc Ninh nghe thấy giọng nói này, hơi ngẩn người trong chốc lát, nhưng khi gấu đen vung đòn tấn công tới, anh lập tức hoàn hồn, quát to, “Ba Sứt, lấy dây thừng, Mắt To, Chim Chọi đưa Bé Bị Ăng-Ten vào khu vực tuyết.”
Sở Lạc Ninh dứt câu, Ba Sứt đã vung đoạn dây thừng trong tay mình, sau đó phối hợp cùng Sở Lạc Ninh khóa chặt đòn tấn công của gấu hoang, tranh thủ thời gian chạy trốn cho họ.
Con gấu đen bị dây thừng quấn lấy, ra sức vùng vẫy, gần như có thể hất bay bọn họ. Hai người dựa vào sức của con gấu đen để quay vòng xung quanh nó, thu hút những con gấu còn lại vây lấy họ và tấn công chúng.
“Trước mắt chưa rõ độ dài của khu vực tuyết đọng, qua khu vực tuyết đọng, đằng sau là một khu đầm lầy, qua khu đầm lấy đó là có thể đến biên giới.” An Hinh Duyệt tiếp tục điều chỉnh bản đồ đến mức rõ nhất có thể, “Đó là khu đồi cao số Ba.”
An Hinh Duyệt nói, giọng của cô cũng hạ xuống.
Hình như đó là nơi Cố Tỉ Thành vừa mới tới.
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy, vừa chiến đấu với gấu vừa nói, “Muốn bọn anh rút lui vào trận doanh của em à? Em xác định khi bọn anh rút lui qua đó sẽ không có mấy chục họng súng đen ngòm chờ đợi bọn anh đó chứ?”
“Tôi chắc chắn rằng súng của tôi đang đợi anh.” An Hinh Duyệt tức giận. Đến giờ phút này mà anh vẫn có tâm trạng để đùa cợt, không chăm chú đối phó với thứ quái vật kềnh càng trí mạng kia.
“Ba Sứt, rút...”
Nhìn thấy mấy con gấu đen bị quấn cùng với nhau sắp giấy đứt cả dây thừng, Sở Lạc Ninh hổ to.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com