Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
C45 “nữ nhân của em”
“Kiếp sau cũng đừng gặp lại”
Cô giật mình mở mắt nhìn lên trần nhà chằm chằm, trái tim đập mạnh rộn ràng, đến cả bản thân còn nghe thấy. Sao đương nhiên lại nghe giọng của cậu cả vang lên làm giật mình.
-Thiếu phu nhân à, thân thể không được tốt mà người cứ đi ra ngoài làm gì? Người có biết đương không người ngất đi như vậy khiến em lo lắm không, với lại nếu cậu cả trách phạt thì sao em gánh nổi chứ?
-A Hoang...ta lại ngất đi hả?
-Phải đó...
Nó bước lại gần, đưa khăn lau mồ hôi trên trán cô rồi ủ rũ.
Cô chỉ nhớ lúc đi gặp con nha hoàn kia, lúc về thì đã không nhớ gì cả, tự mình đập tay vào đầu mình vò đầu bức tóc. Tự cảm thấy dạo này cơ thể không được tốt cho lắm. Người lúc nào cũng đãng trí.
-Cậu cả đâu?
Cô trợn mắt lên, nó liền nói.
-Cậu cả...đang nói chuyện với cậu hai...ngoài hồ sen...
-Nói chuyện...?
-Trước nay em đâu thấy hai người đó nói chuyện. Lạ thật đó...anh em trong nhà cứ như lửa với nước ấy. Người mau ngủ đi, họ là anh em mà, không lí nào lại giết nhau đâu. Người đừng có lo.
Nó kéo chăn rồi ấn cô xuống, cô thở một hơi ra rồi nhắm mắt lại.
Đang nhắm mắt thì giật mình, cô bất ngờ kéo tay A Hoang.
-Khoan đã, còn tên tiểu quỷ đâu?
-Cậu cả có mướn người chăm rồi ạ.
-Hắn để người lạ chăm sao? Sao có thể chứ?
Cô cảm thấy rất bất ngờ.
-Thì cậu đâu có thời gian rảnh chứ, với lại người chăm không phải là vú nuôi bình thường đâu. Nghe nói là một sát thủ. Chỉ cần đi ngang thôi đã thấy lạnh sóng lưng rồi. Lại là nữ nhân đấy ạ.
Cô nghe xong có chút trầm ngâm. Trước nay ngoài tay Thượng Quan Nhất ra thì nó chỉ chịu nằm im trong tay cô mà thôi, với lại cái mạng này giữ được cũng là ăn may từ thằng tiểu quỷ đó, nếu có người thay thế chăm được nó thì có phải giá trị của mình sẽ giảm sút không? Vậy sau này có chết cũng không ai cứu rồi.
-Chết tiệt.
Cô cắn răng vào chăn rồi nghiến, tưởng tượng một con đàn bà khác ôm tiểu quỷ trong tay, lại còn kè kè bên Quan Nhất, còn tưởng tượng ra cảnh họ lấy võ thuật ra đấu đá với nhau, dao người này cắt y phục của người kia ra. Sau đó là một màn động chạm.
-không được...
Cô đập tay xuống giường rồi bước xuống, chân đất chạy ra khỏi cửa.
-Phòng của Thượng Quan Nhất đâu?
Cô hét vào mặt mấy tên gia nhân đứng canh cửa, chúng nó giật mình run run chỉ về phòng bên kia.
-Kia ạ...
Cô tức tốc chạy qua đó, A Hoang phía sau cầm đôi hài chạy ra sau.
-Người mang vào đi ạ, kẻo lạnh.
Nó chạy theo, vừa đến cô đã tung cửa đi vào, bên trong là một màn khiến cô mãn nhản. Một cô gái mặc một bộ y phục màu trắng tinh đang trêu tiểu quỷ nhỏ bằng ngón tay, còn khiến nó cười sặc sụa nữa. Nhưng cái cô quan tâm nhất là cách ăn mặc của cô ta. Nhìn cái bầu sữa kia lộ ra bên ngoài hết một nửa. So với thời cô thì đấy là hở bạo. Thời này chẳng thấy ai ăn mặc thế này cả.
Cô thấy vậy nên chướng mắt, nàng ta đang cười thì quay qua nhìn cô, cả hành lễ cũng không làm, chỉ gật đầu nhẹ, xem như hai người ngang hàng ngang vế nhau.
-Thượng Quan Nhất đâu?
Cô nhìn nàng hỏi, nàng chỉ đưa tay bế tiểu quỷ lên rồi quay ra cửa sổ. A Hoang chạy đến kéo tay cô.
-Thiếu phu nhân...người đừng vào trong, cậu có lệnh ai lại gần cậu chủ mà không có sự cho phép thì nàng ta sẽ ra tay thẳng đấy ạ. Đợi cậu cả về rồi vào được không?
-A Hoang à, hắn là chồng ta, kia là em chồng ta, từ lúc nó sinh ra là ta ẵm bồng nó đầu tiên. Sao bây giờ...rốt cuộc ai mới là vợ đây? Chàng còn dám giấu ta cất một người phụ nữ như vậy bên cạnh nữa.
Cô bừng bừng sát khí làm nó sợ muốn mất hồn. Chợt phía xa có người đi lại, cô vừa thấy đã hừng hực lại gần. Giơ tay ra...
A Hoang giật mình kêu lên.
-Thiếu phu nhân đừng làm vậy...
Cậu cả chụp lấy cổ tay cô rồi cúi người bế xốc lên. Quay về căn phòng của cô.
-A Hoang...
Cậu kêu làm nó dựng tóc gáy.
-Dạ...
-Quay về...
Cô thấy cậu bế mình về phòng chứ không quay lại vào căn phòng có nữ nhân kia thì sinh ra ấm ức, có nghĩa là cậu không muốn nữ nhân kia bị cô truy cứu. Là bảo vệ nàng ta rồi.
Cậu đặt cô ngồi lên giường, hai bàn tay cầm lấy hai bàn chân của cô, ngẩn mặt lên nhìn.
-Sao không mang hài vào? Không biết trời đang lạnh à?
Cô vẫn không chịu trả lời, muốn cậu nói về người phụ nữ ấy.
Cậu thấy cô im lặng, giơ tay định chỉnh lại tóc thì cô gạt cánh tay ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mình. Cậu cúi đầu xuống, không khí như bị đè nén lại, cô và cậu đều im lặng. A Hoang nhìn mà tim nó đập phịch phịch.
Tay cậu vẫn đang nắm lấy chân cô, lát sau vuốt ve ấm lại rồi thì buông ra, kéo chăn lại rồi đứng dậy.
-A Hoang, không được sự cho phép của ta không được để thiếu phu nhân ra ngoài.
-D...dạ...
Nói xong cậu quay lưng đi, cô tức tối không kìm được đứng dậy hét lên.
-Chàng làm vậy là sao?
Cậu đứng lại quay qua nhìn, cô cắn môi, đầu tóc rối bù rồi cung nắm đấm.
-Ý nàng là sao?
-Chàng giấu ta cất giữ nữ nhân trong phòng.
-A Hoang chắc đã nói nàng nghe rồi đúng không? Vậy nàng còn quấy phá gì?
-Ta không tin.
-Mấy hôm nay ta đều ở đây...nàng nghĩ...ta muốn nữ nhân mà cần phải giấu sao? Nàng thật sự nghĩ ta là sợ nàng mới giấu sao? Nàng nghĩ...ta là người như vậy sao?
Cậu nhìn vào cô bằng cặp mắt xét nét, trong lời nói chất chứa sự khinh khỉnh.
-Cũng giống như việc dỗ Hoàn Nhất vậy, không phải chỉ có mình nàng làm được.
Cô giống như bị mũi tên đâm thẳng vào người, cậu quay đi mà không thèm nhìn lại, cô ngồi phịch xuống giường. A Hoang đi lại rồi ngồi xuống đất.
-Thiếu phu nhân, cậu cả là trưởng tôn. Người có cưới 100 người vợ hay giữ bên cạnh một nghìn người lẻ thì đó cũng là lẽ thường tình. Người chỉ cần khiến cậu cảm thấy yêu thương thì người đã thắng rồi, với lại người là vợ lớn, mọi nữ nhân đến sau người đều thấp hơn người. Vì thế nên người đừng làm tâm trạng cậu cả tức giận. Như thế là không nên đâu ạ.
Nó nói xong cô cũng không có phản ứng gì. Dường như cô đã quên rồi, đây là thời nào, tư tưởng và suy nghĩ khác nhau. Cô cũng đừng nên mưu cầu thứ gì từ người đó.
-Thật nực cười quá mà...
Cô nhìn ra cửa, nhớ đến ánh mắt của người con gái kia lại khiến cô tức giận. Cả một người trông trẻ cũng có thể nhìn cô bằng nửa con mắt, đúng là khó chịu thật mà. Cả thái độ của cậu cả cũng khiến cô khó chịu nữa.
-Chàng ấy tỏ thái độ như vậy là muốn bảo vệ nàng ta mà...a...
Cô đấm vào gối liên tiếp, thở hồng hộc. A Hoang đứng cạnh mà người nổi gai óc. Nó giật giật chân mày rồi nép qua một bên.
——
-Thiếu phu nhân à, chiều rồi ạ, người ăn gì đó đi, người không ăn lại ốm ra đấy.
-Ta không có tâm trạng lắm, miệng ta cứ bị lạc làm sao ấy, không ăn được gì cả.
-Người có muốn ăn một chút xí muội không? Nghe nói nhà họ Huỳnh này làm xí muội ăn ngon lắm đó.
-Cũng muốn ăn, nhưng mà sao ta cảm giác bà bà nhà họ Huỳnh làm sao ấy. Cứ lạ lạ thế nào, đồ ăn ở đây cũng không dám ăn đó.
-Lạ sao? Em thấy đâu có gì lạ, người xem, họ vì muốn lấy lòng người nên làm nhiều món như vậy, người ăn đi. Không ấy em ăn trước rồi người hãy ăn.
-Không...ta cảm giác...mỗi khi ăn xong cả người đều thấy mệt mỏi. Cảm giác lâng lâng...
A Hoang nghệch mặt ra, nó không hiểu, cô trầm tư.
Mỗi lần ăn xong cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, cảm thấy như có ai đó nhập vào người mình, sau đó không còn nhớ gì nữa.
A Hoang đưa tay sờ lên cằm một lát rồi nói.
-Nếu người không dám ăn thức ăn ở đây vậy chúng ta trốn ra ngoài mua gì đó ăn đi. Nghe bảo gần đây có chợ đấy ạ....
Cô nghe vậy thì sáng mắt ra, miệng nhếch lên rồi gật đầu.
Thích cái cảm giác trốn đi này quá đi mất, cô và A Hoang canh đến tối để dễ dàng trốn đi.Tối đó hai người mặc hai bộ đồ màu đen. Do trước cửa có gia nhân canh gác nên họ quyết định leo cửa sổ đi.
-Thiếu phu nhân à, hôm nay em có dạo một vòng đấy ạ, ngoài cửa sổ có một cây bách tùng. Nó to lắm nên có thể leo qua rồi lẻn xuống dưới. Người cẩn thận đấy.
Cô là vua leo trèo nên mấy cái này là chuyện dễ, thoăn thoắt cái đã đu qua được, cô níu tay A Hoang. Hai người hì hụt mãi cũng xuống được. Nhưng khi xuống chỉ thấy một bức tường. Cô quay qua nhìn A Hoang.
-Em xem rồi...dọc bức tường này có một lỗ chó...
-Lỗ chó á? Thế có chó không?
-Có, nhưng sớm em đã dùng cách dẫn nó đi rồi, em giả vờ bị nó doạ nên người nhà họ Huỳnh dắt nó đi nơi khác rồi ạ.
-A Hoang thông minh thật.
Nói xong cô xoắn tay áo. Cúi người chu mông ra chui qua lỗ chó. A Hoang phía sau tích cực đẩy qua. Cuối cùng hai người cũng thuận lợi rời đi.
Cô vừa chui qua xong đã đứng dậy kéo tay A Hoang, cả hai thuận lợi thoát ra khỏi đó. Nhưng hai người đâu biết, từ bên kia cậu cả đã nhìn theo. Nhưng cậu chẳng nói gì. Chỉ quay lưng ngược lại.
Cậu bước vào phòng, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh. Giữa giường có một cái gối nhô lên. Chăn đắp ngang qua như người đang ngủ, đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra mấy trò này. Cậu ngồi xuống bàn...trên bàn có một tờ giấy. Mở tờ giấy ấy ra thấy một dòng chữ.
-Ta hẹn người ở chợ. Tối nay...
Dòng chữ ngắn gọn đã bị cậu nắm lại nhào nát trong tay. Cậu quay ra rồi đóng cửa lại.
-Không cho bất kì ai vào phiền thiếu phu nhân biết chưa.
-Dạ rõ...
Nói xong cậu bước ra ngoài.
Ý Như bên kia đã chạy đến chợ, ngoài chợ mọi người bán đầy những thứ đồ ăn. Cô và A Hoang ăn muốn xệ bụng. Đang cầm xâu thịt nướng nóng hổi ăn thì có nghe trong đám ồn ào ấy có người phớt qua tai kêu cô.
-Thiếu phu nhân...
Cô giật mình quay qua hướng kêu đó, chợt thấy trong đám người có bóng trắng lướt qua. Cô nhai nhai rồi nhìn A Hoang. Nó đang say mê gặm thịt, chẳng để ý đến cô.
Cô quay lại nhìn thêm cái nữa...
-Theo ta...
Lại giọng nói ấy vang lên, cô trợn mắt rồi nhìn quanh.
-Ta là Huỳnh Giao đây...
-Hở...?
A Hoang thấy cô quay vòng vòng mới kéo tay.
-Thiếu phu nhân có chuyện gì vậy?
-À...à đâu...ăn xong chưa? Ta muốn ra đây một chút.
-Đi đâu ạ, nguy hiểm lắm đó...hay chúng ta về nhà đi...
Cô kéo tay nó chạy theo bóng trắng, không biết tại sao Huỳnh Giao lại tìm mình, nhưng nể tình lần trước nàng cứu mạng nên quyết theo nàng hỏi.
Đang chạy thì bỗng lướt qua một gương mặt, cô thấy Bảo Nhất đang hoà trộn vào đám người lạ. Cô bị đám người khác lấp vào nên không thấy rõ. A Hoang cũng bị tuột tay ra khỏi cô. Cô lại mãi mê chạy theo Huỳnh Giao. Cho đến khi rời chợ rồi mới nhận ra đã lạc mất A Hoang rồi.
-A Hoang...
Cô gọi lớn rồi quay quanh. Phía sau lại vang lên tiếng nàng Huỳnh Giao.
-Thiếu phu nhân à...
Nơi này yên tĩnh thật. Cô xoay người cũng nghe thấy tiếng cỏ dưới chân.
-Nàng là Huỳnh Giao sao?
-Đúng vậy...ta có chuyện muốn nói với người...
-Nàng muốn nói gì?
Cô đối mặt với một nữ nhân có nhan sắc diễm lệ, sắc đẹp mỏng manh dịu dàng như pha lê. Cô đứng nhìn một linh hồn giống như treo lơ lửng. Bàn chân cách mặt đất ba phân. Cô nhìn lên, nói tiếp...
-Nàng cứ nói đi...
-Ta...ta chết là do ta tự sát...vì thế ta phải chịu phạt...đày ở dưới giếng đến hết phần thọ của mình. Vì thế ta muốn nhờ người một chuyện.
-Nàng nói đi...
-Người...người ngăn bà bà của ta lại được không?
-Đấy là...giúp nàng sao? Ngăn chuyện gì?
-Bà bà của ta...sắp hết dương thọ. Vì thế nên đã tìm cách hưởng thêm. Bà nghe người ta nói nhà họ Thượng có long mạch, mà long mạch và mệnh của Quan Nhất được hợp nhất với nhau. Vì thế lúc gả ta đi...bà đã dặn gặp được cậu hãy ra tay giết chàng. Nay ta đã chết, bà bà nhất định tìm cách gả thêm chị gái ta cho cậu. Rồi bắt phải tìm cách giết cậu để mở long mạch ra. Nhưng mà...ta chỉ sợ chưa cầm được dao đã bị diệt tộc rồi. Vì thế ta muốn người ngăn bà bà ta ra tay với cậu cả. Coi như là cứu cả nhà ta.
-Ngăn hắn lấy vợ, hay là ngăn bà của nàng giết cậu.
-Là cả hai...
Cô im lặng, cả người rơi vào trầm ngâm.
-Giết Thượng Quan Nhất mới mở được long mạch sao?
Cô nhìn lên Huỳnh Giao, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
-Đấy là con đường bí mật, một trong ba người con nhà họ Thượng mới biết được. Nhưng chỉ có cậu cả mở ra được thôi.
-Thiếu phu nhân cũng biết mà, thọ dương cậu cả ngắn ngủi. Không sớm thì muộn cũng sẽ được mở ra. Nhưng bà bà ta đã già, gấp gáp muốn hưởng thêm thọ. Nên sẽ nghĩ ra cách khác...ta không muốn nhìn cảnh đó diễn ra, máu đổ thành dòng...
-Sao ai cũng...
Cô đứng như tượng, từ lúc đến đây cho tới giờ thứ ám ảnh nhất đối với cô chính là long mạch. Nhưng nay lại nghe thêm một chuyện. Thượng Quan Nhất chết đi long mạch mới được mở ra.
-Sao có thể chứ...
-Và còn...xin hãy chăm sóc người...hãy thành thật với người. Hãy bên cạnh người cho đến khi người chết đi...
Nói xong phía sau đã vang lên tiếng người kêu.
-Thiếu phu nhân à...
Nó từ xa chạy lại, bên cạnh nó là cậu hai. Đi sau cậu là một tên gia nhân.
-Bảo Nhất...trùng hợp thật, cậu cũng ra ngoài à?
-Thiếu phu nhân à, có chuyện rồi ạ...
-Chuyện gì? Ra ngoài bị phát hiện rồi sao?
A Hoang gấp gáp nói.
-Cậu Bảo Nhất nói là có người đưa thư qua mạo danh người hẹn chúng ta ra. Nhưng chẳng phải chúng ta chỉ tình cờ ra thôi sao?
-Thư? Ta đâu có biết viết chữ?
-Có khi nào có người muốn hại cậu hai không? Ta đâu có hẹn chứ?
Bảo Nhất suy nghĩ một hồi rồi khẽ cười.
-Ta nghĩ đối tượng là người đấy...
-Ta sao? Ta phải quay về nhà họ Huỳnh gấp. Có người dụ cậu hai ra ngoài, ta lại không có trong phủ, vậy còn mỗi cậu cả thôi.
Thế là bốn người tức tốc chạy về, về đến nơi bọn họ lại phải leo rào đi vào. Nhưng đang leo qua bên cửa sổ thì chợt chân té. Do Thượng Quan Nhất đã đứng sẵn trong phòng. Cậu chụp lấy tay cô rồi giật mạnh kéo vào trong. Bên kia A Hoang bán cành cây mà run cầm cập.
-Anh cả...không định cho A Hoang qua sao?
Cậu hai ngồi trên bức tường gác chân lên. Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm. Cậu vẫn còn nắm lấy lá thư trong tay. Vò thật chặt rồi đóng cửa sổ lại.
-Nè...còn A Hoang mà...
Cô vừa giơ tay ra đã bị cậu đẩy.
-Ây...chàng bị điên sao? Sao lại đẩy ta chứ?
Cô bực dọc đứng dậy. Tiến lại cửa sổ, không bỏ ý định mở cửa ra đón A Hoang.
Cậu giật tay lại ép vào cửa, tay va vào cửa kêu cạch thật rõ. Cô nhăn nhó rồi thở vào mặt cậu, cả người đầu tóc bù xù.
-Hai người dám hẹn hò nhau ra ngoài sao? Bộ dạng này là thế nào?
-Ta đói quá nên ra ngoài ăn chút gì đó thôi. Vô tình gặp Bảo Nhất ngoài đó.
Cậu liếc qua mâm đồ ăn nguội trên bàn, gương mặt biểu cảm cười khinh. Cô biết cậu không tin đâu, nhưng đó là sự thật.
Cậu nghiến răng bấu lấy cánh tay cô, cô la oai oái than đau.
-Tay đau quá, chàng làm sao vậy hả?
-Hai người...nối lại tình xưa đúng không?
-Không có...ta không có mà, ta hớt hải quay về là vì lo cho chàng kia mà, chàng làm sao vậy? Có người muốn hại chàng đó...
Cậu cười khẩy rồi túm lấy mặt cô, ép sát đầu cô vào cửa.
-Nàng giả vờ rất giỏi...
-Ta giả vờ? Ta hẹn hò với Bảo Nhất sao? Chàng có bị điên không? Ta hẹn cậu ấy thì đợi chàng về không tốt sao? Bây giờ có chàng ở đây lại hẹn, không thấy có vấn đề sao?
Cô vùng vằng ra khỏi tay cậu. Chỉnh lại đồ đạc rồi tóc tai. Mở toang cửa sổ ra tìm A Hoang. Nhưng mở ra đã không thấy, cô ngó xuống gốc cây tìm, cũng không thấy.
-Chàng đừng có vô lí, chàng giấu nữ nhân ta còn chưa nói đến. Chàng còn chấn vấn ta?
Cô tức tối đi ra khỏi phòng, cậu nhìn theo...lời nói của Bảo Nhất vang lên. Lúc đứng ngoài hồ sen hai anh em mỗi người đứng một bên.
-Khoẻ rồi sao? Anh cả phải cảm ơn em đấy...em đã cứu anh mà.
-Nàng ấy...là nữ nhân của em. Tạm thời mất trí mà thôi, nếu nàng nhớ lại chuyện trước kia anh có 10 sợi xích e cũng không giữ được đâu. Anh chỉ sinh ra trước ta, lớn hơn ta một chút chứ chưa chắc đã hơn ta cái gì.
Nói xong cậu hai cầm cái quạt đập đập vào cánh tay, quạt đó là của cậu cả cho Ý Như. Cậu hai mỉm cười rời đi. Câu nói “nàng ấy là nữ nhân của em” khiến cậu cả chấn động mạnh vào đầu óc. Tay chân lạnh toát.
-Nữ nhân của em...hơ...
C45 “nữ nhân của em”
“Kiếp sau cũng đừng gặp lại”
Cô giật mình mở mắt nhìn lên trần nhà chằm chằm, trái tim đập mạnh rộn ràng, đến cả bản thân còn nghe thấy. Sao đương nhiên lại nghe giọng của cậu cả vang lên làm giật mình.
-Thiếu phu nhân à, thân thể không được tốt mà người cứ đi ra ngoài làm gì? Người có biết đương không người ngất đi như vậy khiến em lo lắm không, với lại nếu cậu cả trách phạt thì sao em gánh nổi chứ?
-A Hoang...ta lại ngất đi hả?
-Phải đó...
Nó bước lại gần, đưa khăn lau mồ hôi trên trán cô rồi ủ rũ.
Cô chỉ nhớ lúc đi gặp con nha hoàn kia, lúc về thì đã không nhớ gì cả, tự mình đập tay vào đầu mình vò đầu bức tóc. Tự cảm thấy dạo này cơ thể không được tốt cho lắm. Người lúc nào cũng đãng trí.
-Cậu cả đâu?
Cô trợn mắt lên, nó liền nói.
-Cậu cả...đang nói chuyện với cậu hai...ngoài hồ sen...
-Nói chuyện...?
-Trước nay em đâu thấy hai người đó nói chuyện. Lạ thật đó...anh em trong nhà cứ như lửa với nước ấy. Người mau ngủ đi, họ là anh em mà, không lí nào lại giết nhau đâu. Người đừng có lo.
Nó kéo chăn rồi ấn cô xuống, cô thở một hơi ra rồi nhắm mắt lại.
Đang nhắm mắt thì giật mình, cô bất ngờ kéo tay A Hoang.
-Khoan đã, còn tên tiểu quỷ đâu?
-Cậu cả có mướn người chăm rồi ạ.
-Hắn để người lạ chăm sao? Sao có thể chứ?
Cô cảm thấy rất bất ngờ.
-Thì cậu đâu có thời gian rảnh chứ, với lại người chăm không phải là vú nuôi bình thường đâu. Nghe nói là một sát thủ. Chỉ cần đi ngang thôi đã thấy lạnh sóng lưng rồi. Lại là nữ nhân đấy ạ.
Cô nghe xong có chút trầm ngâm. Trước nay ngoài tay Thượng Quan Nhất ra thì nó chỉ chịu nằm im trong tay cô mà thôi, với lại cái mạng này giữ được cũng là ăn may từ thằng tiểu quỷ đó, nếu có người thay thế chăm được nó thì có phải giá trị của mình sẽ giảm sút không? Vậy sau này có chết cũng không ai cứu rồi.
-Chết tiệt.
Cô cắn răng vào chăn rồi nghiến, tưởng tượng một con đàn bà khác ôm tiểu quỷ trong tay, lại còn kè kè bên Quan Nhất, còn tưởng tượng ra cảnh họ lấy võ thuật ra đấu đá với nhau, dao người này cắt y phục của người kia ra. Sau đó là một màn động chạm.
-không được...
Cô đập tay xuống giường rồi bước xuống, chân đất chạy ra khỏi cửa.
-Phòng của Thượng Quan Nhất đâu?
Cô hét vào mặt mấy tên gia nhân đứng canh cửa, chúng nó giật mình run run chỉ về phòng bên kia.
-Kia ạ...
Cô tức tốc chạy qua đó, A Hoang phía sau cầm đôi hài chạy ra sau.
-Người mang vào đi ạ, kẻo lạnh.
Nó chạy theo, vừa đến cô đã tung cửa đi vào, bên trong là một màn khiến cô mãn nhản. Một cô gái mặc một bộ y phục màu trắng tinh đang trêu tiểu quỷ nhỏ bằng ngón tay, còn khiến nó cười sặc sụa nữa. Nhưng cái cô quan tâm nhất là cách ăn mặc của cô ta. Nhìn cái bầu sữa kia lộ ra bên ngoài hết một nửa. So với thời cô thì đấy là hở bạo. Thời này chẳng thấy ai ăn mặc thế này cả.
Cô thấy vậy nên chướng mắt, nàng ta đang cười thì quay qua nhìn cô, cả hành lễ cũng không làm, chỉ gật đầu nhẹ, xem như hai người ngang hàng ngang vế nhau.
-Thượng Quan Nhất đâu?
Cô nhìn nàng hỏi, nàng chỉ đưa tay bế tiểu quỷ lên rồi quay ra cửa sổ. A Hoang chạy đến kéo tay cô.
-Thiếu phu nhân...người đừng vào trong, cậu có lệnh ai lại gần cậu chủ mà không có sự cho phép thì nàng ta sẽ ra tay thẳng đấy ạ. Đợi cậu cả về rồi vào được không?
-A Hoang à, hắn là chồng ta, kia là em chồng ta, từ lúc nó sinh ra là ta ẵm bồng nó đầu tiên. Sao bây giờ...rốt cuộc ai mới là vợ đây? Chàng còn dám giấu ta cất một người phụ nữ như vậy bên cạnh nữa.
Cô bừng bừng sát khí làm nó sợ muốn mất hồn. Chợt phía xa có người đi lại, cô vừa thấy đã hừng hực lại gần. Giơ tay ra...
A Hoang giật mình kêu lên.
-Thiếu phu nhân đừng làm vậy...
Cậu cả chụp lấy cổ tay cô rồi cúi người bế xốc lên. Quay về căn phòng của cô.
-A Hoang...
Cậu kêu làm nó dựng tóc gáy.
-Dạ...
-Quay về...
Cô thấy cậu bế mình về phòng chứ không quay lại vào căn phòng có nữ nhân kia thì sinh ra ấm ức, có nghĩa là cậu không muốn nữ nhân kia bị cô truy cứu. Là bảo vệ nàng ta rồi.
Cậu đặt cô ngồi lên giường, hai bàn tay cầm lấy hai bàn chân của cô, ngẩn mặt lên nhìn.
-Sao không mang hài vào? Không biết trời đang lạnh à?
Cô vẫn không chịu trả lời, muốn cậu nói về người phụ nữ ấy.
Cậu thấy cô im lặng, giơ tay định chỉnh lại tóc thì cô gạt cánh tay ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mình. Cậu cúi đầu xuống, không khí như bị đè nén lại, cô và cậu đều im lặng. A Hoang nhìn mà tim nó đập phịch phịch.
Tay cậu vẫn đang nắm lấy chân cô, lát sau vuốt ve ấm lại rồi thì buông ra, kéo chăn lại rồi đứng dậy.
-A Hoang, không được sự cho phép của ta không được để thiếu phu nhân ra ngoài.
-D...dạ...
Nói xong cậu quay lưng đi, cô tức tối không kìm được đứng dậy hét lên.
-Chàng làm vậy là sao?
Cậu đứng lại quay qua nhìn, cô cắn môi, đầu tóc rối bù rồi cung nắm đấm.
-Ý nàng là sao?
-Chàng giấu ta cất giữ nữ nhân trong phòng.
-A Hoang chắc đã nói nàng nghe rồi đúng không? Vậy nàng còn quấy phá gì?
-Ta không tin.
-Mấy hôm nay ta đều ở đây...nàng nghĩ...ta muốn nữ nhân mà cần phải giấu sao? Nàng thật sự nghĩ ta là sợ nàng mới giấu sao? Nàng nghĩ...ta là người như vậy sao?
Cậu nhìn vào cô bằng cặp mắt xét nét, trong lời nói chất chứa sự khinh khỉnh.
-Cũng giống như việc dỗ Hoàn Nhất vậy, không phải chỉ có mình nàng làm được.
Cô giống như bị mũi tên đâm thẳng vào người, cậu quay đi mà không thèm nhìn lại, cô ngồi phịch xuống giường. A Hoang đi lại rồi ngồi xuống đất.
-Thiếu phu nhân, cậu cả là trưởng tôn. Người có cưới 100 người vợ hay giữ bên cạnh một nghìn người lẻ thì đó cũng là lẽ thường tình. Người chỉ cần khiến cậu cảm thấy yêu thương thì người đã thắng rồi, với lại người là vợ lớn, mọi nữ nhân đến sau người đều thấp hơn người. Vì thế nên người đừng làm tâm trạng cậu cả tức giận. Như thế là không nên đâu ạ.
Nó nói xong cô cũng không có phản ứng gì. Dường như cô đã quên rồi, đây là thời nào, tư tưởng và suy nghĩ khác nhau. Cô cũng đừng nên mưu cầu thứ gì từ người đó.
-Thật nực cười quá mà...
Cô nhìn ra cửa, nhớ đến ánh mắt của người con gái kia lại khiến cô tức giận. Cả một người trông trẻ cũng có thể nhìn cô bằng nửa con mắt, đúng là khó chịu thật mà. Cả thái độ của cậu cả cũng khiến cô khó chịu nữa.
-Chàng ấy tỏ thái độ như vậy là muốn bảo vệ nàng ta mà...a...
Cô đấm vào gối liên tiếp, thở hồng hộc. A Hoang đứng cạnh mà người nổi gai óc. Nó giật giật chân mày rồi nép qua một bên.
——
-Thiếu phu nhân à, chiều rồi ạ, người ăn gì đó đi, người không ăn lại ốm ra đấy.
-Ta không có tâm trạng lắm, miệng ta cứ bị lạc làm sao ấy, không ăn được gì cả.
-Người có muốn ăn một chút xí muội không? Nghe nói nhà họ Huỳnh này làm xí muội ăn ngon lắm đó.
-Cũng muốn ăn, nhưng mà sao ta cảm giác bà bà nhà họ Huỳnh làm sao ấy. Cứ lạ lạ thế nào, đồ ăn ở đây cũng không dám ăn đó.
-Lạ sao? Em thấy đâu có gì lạ, người xem, họ vì muốn lấy lòng người nên làm nhiều món như vậy, người ăn đi. Không ấy em ăn trước rồi người hãy ăn.
-Không...ta cảm giác...mỗi khi ăn xong cả người đều thấy mệt mỏi. Cảm giác lâng lâng...
A Hoang nghệch mặt ra, nó không hiểu, cô trầm tư.
Mỗi lần ăn xong cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, cảm thấy như có ai đó nhập vào người mình, sau đó không còn nhớ gì nữa.
A Hoang đưa tay sờ lên cằm một lát rồi nói.
-Nếu người không dám ăn thức ăn ở đây vậy chúng ta trốn ra ngoài mua gì đó ăn đi. Nghe bảo gần đây có chợ đấy ạ....
Cô nghe vậy thì sáng mắt ra, miệng nhếch lên rồi gật đầu.
Thích cái cảm giác trốn đi này quá đi mất, cô và A Hoang canh đến tối để dễ dàng trốn đi.Tối đó hai người mặc hai bộ đồ màu đen. Do trước cửa có gia nhân canh gác nên họ quyết định leo cửa sổ đi.
-Thiếu phu nhân à, hôm nay em có dạo một vòng đấy ạ, ngoài cửa sổ có một cây bách tùng. Nó to lắm nên có thể leo qua rồi lẻn xuống dưới. Người cẩn thận đấy.
Cô là vua leo trèo nên mấy cái này là chuyện dễ, thoăn thoắt cái đã đu qua được, cô níu tay A Hoang. Hai người hì hụt mãi cũng xuống được. Nhưng khi xuống chỉ thấy một bức tường. Cô quay qua nhìn A Hoang.
-Em xem rồi...dọc bức tường này có một lỗ chó...
-Lỗ chó á? Thế có chó không?
-Có, nhưng sớm em đã dùng cách dẫn nó đi rồi, em giả vờ bị nó doạ nên người nhà họ Huỳnh dắt nó đi nơi khác rồi ạ.
-A Hoang thông minh thật.
Nói xong cô xoắn tay áo. Cúi người chu mông ra chui qua lỗ chó. A Hoang phía sau tích cực đẩy qua. Cuối cùng hai người cũng thuận lợi rời đi.
Cô vừa chui qua xong đã đứng dậy kéo tay A Hoang, cả hai thuận lợi thoát ra khỏi đó. Nhưng hai người đâu biết, từ bên kia cậu cả đã nhìn theo. Nhưng cậu chẳng nói gì. Chỉ quay lưng ngược lại.
Cậu bước vào phòng, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh. Giữa giường có một cái gối nhô lên. Chăn đắp ngang qua như người đang ngủ, đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra mấy trò này. Cậu ngồi xuống bàn...trên bàn có một tờ giấy. Mở tờ giấy ấy ra thấy một dòng chữ.
-Ta hẹn người ở chợ. Tối nay...
Dòng chữ ngắn gọn đã bị cậu nắm lại nhào nát trong tay. Cậu quay ra rồi đóng cửa lại.
-Không cho bất kì ai vào phiền thiếu phu nhân biết chưa.
-Dạ rõ...
Nói xong cậu bước ra ngoài.
Ý Như bên kia đã chạy đến chợ, ngoài chợ mọi người bán đầy những thứ đồ ăn. Cô và A Hoang ăn muốn xệ bụng. Đang cầm xâu thịt nướng nóng hổi ăn thì có nghe trong đám ồn ào ấy có người phớt qua tai kêu cô.
-Thiếu phu nhân...
Cô giật mình quay qua hướng kêu đó, chợt thấy trong đám người có bóng trắng lướt qua. Cô nhai nhai rồi nhìn A Hoang. Nó đang say mê gặm thịt, chẳng để ý đến cô.
Cô quay lại nhìn thêm cái nữa...
-Theo ta...
Lại giọng nói ấy vang lên, cô trợn mắt rồi nhìn quanh.
-Ta là Huỳnh Giao đây...
-Hở...?
A Hoang thấy cô quay vòng vòng mới kéo tay.
-Thiếu phu nhân có chuyện gì vậy?
-À...à đâu...ăn xong chưa? Ta muốn ra đây một chút.
-Đi đâu ạ, nguy hiểm lắm đó...hay chúng ta về nhà đi...
Cô kéo tay nó chạy theo bóng trắng, không biết tại sao Huỳnh Giao lại tìm mình, nhưng nể tình lần trước nàng cứu mạng nên quyết theo nàng hỏi.
Đang chạy thì bỗng lướt qua một gương mặt, cô thấy Bảo Nhất đang hoà trộn vào đám người lạ. Cô bị đám người khác lấp vào nên không thấy rõ. A Hoang cũng bị tuột tay ra khỏi cô. Cô lại mãi mê chạy theo Huỳnh Giao. Cho đến khi rời chợ rồi mới nhận ra đã lạc mất A Hoang rồi.
-A Hoang...
Cô gọi lớn rồi quay quanh. Phía sau lại vang lên tiếng nàng Huỳnh Giao.
-Thiếu phu nhân à...
Nơi này yên tĩnh thật. Cô xoay người cũng nghe thấy tiếng cỏ dưới chân.
-Nàng là Huỳnh Giao sao?
-Đúng vậy...ta có chuyện muốn nói với người...
-Nàng muốn nói gì?
Cô đối mặt với một nữ nhân có nhan sắc diễm lệ, sắc đẹp mỏng manh dịu dàng như pha lê. Cô đứng nhìn một linh hồn giống như treo lơ lửng. Bàn chân cách mặt đất ba phân. Cô nhìn lên, nói tiếp...
-Nàng cứ nói đi...
-Ta...ta chết là do ta tự sát...vì thế ta phải chịu phạt...đày ở dưới giếng đến hết phần thọ của mình. Vì thế ta muốn nhờ người một chuyện.
-Nàng nói đi...
-Người...người ngăn bà bà của ta lại được không?
-Đấy là...giúp nàng sao? Ngăn chuyện gì?
-Bà bà của ta...sắp hết dương thọ. Vì thế nên đã tìm cách hưởng thêm. Bà nghe người ta nói nhà họ Thượng có long mạch, mà long mạch và mệnh của Quan Nhất được hợp nhất với nhau. Vì thế lúc gả ta đi...bà đã dặn gặp được cậu hãy ra tay giết chàng. Nay ta đã chết, bà bà nhất định tìm cách gả thêm chị gái ta cho cậu. Rồi bắt phải tìm cách giết cậu để mở long mạch ra. Nhưng mà...ta chỉ sợ chưa cầm được dao đã bị diệt tộc rồi. Vì thế ta muốn người ngăn bà bà ta ra tay với cậu cả. Coi như là cứu cả nhà ta.
-Ngăn hắn lấy vợ, hay là ngăn bà của nàng giết cậu.
-Là cả hai...
Cô im lặng, cả người rơi vào trầm ngâm.
-Giết Thượng Quan Nhất mới mở được long mạch sao?
Cô nhìn lên Huỳnh Giao, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
-Đấy là con đường bí mật, một trong ba người con nhà họ Thượng mới biết được. Nhưng chỉ có cậu cả mở ra được thôi.
-Thiếu phu nhân cũng biết mà, thọ dương cậu cả ngắn ngủi. Không sớm thì muộn cũng sẽ được mở ra. Nhưng bà bà ta đã già, gấp gáp muốn hưởng thêm thọ. Nên sẽ nghĩ ra cách khác...ta không muốn nhìn cảnh đó diễn ra, máu đổ thành dòng...
-Sao ai cũng...
Cô đứng như tượng, từ lúc đến đây cho tới giờ thứ ám ảnh nhất đối với cô chính là long mạch. Nhưng nay lại nghe thêm một chuyện. Thượng Quan Nhất chết đi long mạch mới được mở ra.
-Sao có thể chứ...
-Và còn...xin hãy chăm sóc người...hãy thành thật với người. Hãy bên cạnh người cho đến khi người chết đi...
Nói xong phía sau đã vang lên tiếng người kêu.
-Thiếu phu nhân à...
Nó từ xa chạy lại, bên cạnh nó là cậu hai. Đi sau cậu là một tên gia nhân.
-Bảo Nhất...trùng hợp thật, cậu cũng ra ngoài à?
-Thiếu phu nhân à, có chuyện rồi ạ...
-Chuyện gì? Ra ngoài bị phát hiện rồi sao?
A Hoang gấp gáp nói.
-Cậu Bảo Nhất nói là có người đưa thư qua mạo danh người hẹn chúng ta ra. Nhưng chẳng phải chúng ta chỉ tình cờ ra thôi sao?
-Thư? Ta đâu có biết viết chữ?
-Có khi nào có người muốn hại cậu hai không? Ta đâu có hẹn chứ?
Bảo Nhất suy nghĩ một hồi rồi khẽ cười.
-Ta nghĩ đối tượng là người đấy...
-Ta sao? Ta phải quay về nhà họ Huỳnh gấp. Có người dụ cậu hai ra ngoài, ta lại không có trong phủ, vậy còn mỗi cậu cả thôi.
Thế là bốn người tức tốc chạy về, về đến nơi bọn họ lại phải leo rào đi vào. Nhưng đang leo qua bên cửa sổ thì chợt chân té. Do Thượng Quan Nhất đã đứng sẵn trong phòng. Cậu chụp lấy tay cô rồi giật mạnh kéo vào trong. Bên kia A Hoang bán cành cây mà run cầm cập.
-Anh cả...không định cho A Hoang qua sao?
Cậu hai ngồi trên bức tường gác chân lên. Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt nhìn nhau chằm chằm. Cậu vẫn còn nắm lấy lá thư trong tay. Vò thật chặt rồi đóng cửa sổ lại.
-Nè...còn A Hoang mà...
Cô vừa giơ tay ra đã bị cậu đẩy.
-Ây...chàng bị điên sao? Sao lại đẩy ta chứ?
Cô bực dọc đứng dậy. Tiến lại cửa sổ, không bỏ ý định mở cửa ra đón A Hoang.
Cậu giật tay lại ép vào cửa, tay va vào cửa kêu cạch thật rõ. Cô nhăn nhó rồi thở vào mặt cậu, cả người đầu tóc bù xù.
-Hai người dám hẹn hò nhau ra ngoài sao? Bộ dạng này là thế nào?
-Ta đói quá nên ra ngoài ăn chút gì đó thôi. Vô tình gặp Bảo Nhất ngoài đó.
Cậu liếc qua mâm đồ ăn nguội trên bàn, gương mặt biểu cảm cười khinh. Cô biết cậu không tin đâu, nhưng đó là sự thật.
Cậu nghiến răng bấu lấy cánh tay cô, cô la oai oái than đau.
-Tay đau quá, chàng làm sao vậy hả?
-Hai người...nối lại tình xưa đúng không?
-Không có...ta không có mà, ta hớt hải quay về là vì lo cho chàng kia mà, chàng làm sao vậy? Có người muốn hại chàng đó...
Cậu cười khẩy rồi túm lấy mặt cô, ép sát đầu cô vào cửa.
-Nàng giả vờ rất giỏi...
-Ta giả vờ? Ta hẹn hò với Bảo Nhất sao? Chàng có bị điên không? Ta hẹn cậu ấy thì đợi chàng về không tốt sao? Bây giờ có chàng ở đây lại hẹn, không thấy có vấn đề sao?
Cô vùng vằng ra khỏi tay cậu. Chỉnh lại đồ đạc rồi tóc tai. Mở toang cửa sổ ra tìm A Hoang. Nhưng mở ra đã không thấy, cô ngó xuống gốc cây tìm, cũng không thấy.
-Chàng đừng có vô lí, chàng giấu nữ nhân ta còn chưa nói đến. Chàng còn chấn vấn ta?
Cô tức tối đi ra khỏi phòng, cậu nhìn theo...lời nói của Bảo Nhất vang lên. Lúc đứng ngoài hồ sen hai anh em mỗi người đứng một bên.
-Khoẻ rồi sao? Anh cả phải cảm ơn em đấy...em đã cứu anh mà.
-Nàng ấy...là nữ nhân của em. Tạm thời mất trí mà thôi, nếu nàng nhớ lại chuyện trước kia anh có 10 sợi xích e cũng không giữ được đâu. Anh chỉ sinh ra trước ta, lớn hơn ta một chút chứ chưa chắc đã hơn ta cái gì.
Nói xong cậu hai cầm cái quạt đập đập vào cánh tay, quạt đó là của cậu cả cho Ý Như. Cậu hai mỉm cười rời đi. Câu nói “nàng ấy là nữ nhân của em” khiến cậu cả chấn động mạnh vào đầu óc. Tay chân lạnh toát.
-Nữ nhân của em...hơ...
Bình luận facebook