Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Y xoa lên cái trán đang không ngừng co rút đau đớn từ trên giường ngồi dậy. Lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Tịch Chiêu Nhiên nhớ được, ngày Trung Thu đó bởi vì bị Đàm Thiên Dương từ chối, mà y quay lại lăn lộn trong quán bar. Y cả ngày đều chờ Đàm Thiên Dương gọi điện thoại cho mình. Tuy biết đó là điều không có thể, nhưng y vẫn mong đợi. Chờ hắn có thể đột nhiên thay đổi chủ ý tiếp nhận y.
Thế nhưng sau đó thì sao? Y xoa xoa cái trán. Sau đó dường như y ngồi ở quán bar uống rượu. Nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, y lập tức cảnh giác quay đầu lại. Đúng lúc nhìn thấy Phó Vân Thiên bưng ly sữa đi tới.
"Phó ca." Tịch Chiêu Nhiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Là anh mang em về ah'?"
"Ừ." Phó Vân Thiên gật đầu, đưa tay cầm lấy ly sữa rồi đặt vào tay y. Thanh âm trầm thấp pha lẫn một chút ôn nhu, "Bây giờ còn đau đầu không? Có muốn anh giúp em xoa một chút không?"
"Không cần, em không sao." Tịch Chiêu Nhiên quay đầu cười với hắn. Cảm giác thân thể mình bên dưới lớp chăn không xích loã, y liền xốc chăn lên xuống giường.
"Ngày hôm qua em uống rất nhiều rượu, không có ăn cơm no. Bây giờ nên uống một chút sữa đã." Phó Vân Thiên vỗ vai y.
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu, cầm ly sữa trong tay uống cạn một hơi.
Phó Vân Thiên nhìn y uống một hơi hết ly sữa, sau đó còn thở gấp liền nhịn không được cong khoé môi. Ánh mắt nhìn về phía y đầy ôn nhu cùng sủng nịnh. "Uống từ từ thôi, không ai tranh với em đâu."
"Vâng, lần sau em sẽ uống từ từ." Tịch Chiêu Nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi.
Phó Vân Thiên vì động tác khiêu khích này của Tịch Chiêu Nhiên khiến hắn có chút ngây ngẫn. Nhịn không được vươn tay lau vài giọt sữa còn dính ở môi dưới y.
Tịch Chiêu Nhiên bị ngón tay của hắn làm kinh ngạc một chút. Nhưng y cũng không lập tức né tránh, mà di chuyển động tác đem ly sữa đặt trên bàn rồi xoay mặt đi chỗ khác.
"Cảm ơn Phó ca đã cho em ở lại một đêm, em còn có việc phải đi trước."
"Cùng ăn cơm trưa với tôi đi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu." Phó Vân Thiên thuận thế đưa tay khoát lên vai y.
"Được." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm, "Phó ca chờ một chút, em đi tắm đã."
"Ừ." Phó Vân Thiên gật đầu, nhìn theo bóng dáng y.
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên vào phòng tắm thì nhanh chóng đưa tay khoá cửa lại. Y đi đến bồn rửa mặt bên cạnh, hai tay chống lên thành bồn rồi nôn sạch mọi thứ ra ngoài. Sau một hồi lâu y mở vòi nước, ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi lông mày không chút sinh lực cau lại. Hai mắt vô thần, mí mắt có chút sưng. Chưa kể đến đôi mắt to tròn cũng bị thâm quần. Y phục trên người đầy nếp nhăn, là một bộ dạng suy yếu gần như chết.
Y kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười khó coi. Trong lòng không nhịn được tự giễu bản thân. Cũng không biết Phó ca coi trọng y ở điểm nào. Bộ dạng này mà còn có thể làm cho hắn nhìn y đến không chớp mắt. Nếu là Đàm Thiên Dương.. hắn nhất định sẽ hung hăng cau mày, ra lệnh cho y từ nay về sau không được đi uống rượu...
Nếu là Đàm Thiên Dương...
Tịch Chiêu Nhiên lại cong khoé môi vừa hạ xuống. Nhìn khuôn mặt lộ ra biểu tình uỷ khuất cùng khổ sở đối diện trước gương. Y vươn tay sờ lên mặt mình, giống như đang cố an ủi người ở trong gương kia.
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ, Đàm Thiên Dương trực tiếp nói y gạt người dối mình.. Cũng không biết từ nay về sau còn có cơ hội... được trở lại bên cạnh hắn hay không...
Y cúi đầu nhìn dòng nước chảy ào ào, nhịn không được tự nhủ, lầm bầm "Thật sự em rất thích anh, thật sự rất rất thích. Nhưng vì sao anh không tin em thích anh chứ? Em sẽ tin tưởng anh..."
...
Phó Vân Thiên đứng ở phòng khách dưới lầu chờ đến nửa giờ, mới nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống. Hắn đứng dậy tiến lại gần, ôn nhu nói: "Đã chuẩn bị xong?"
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu.
"Vậy thì đi thôi." Phó Vân Thiên đứng ở cửa thang lầu, hơi ngẩng đầu nhìn y.
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười đáp.
Phó Vân Thiên mang Tịch Chiêu Nhiên đi đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố A. Nhưng dọc đường bọn họ lại bị kẹt xe ở một ngã tư đường.
Tịch Chiêu Nhiên hờ hững, nghiêm mặt nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ xe đến ngẩn người.
Cũng ngay chính lúc này, người đầu tiên y nhìn thấy lại là mẹ con nhà họ Tống.
La Uyển Y đang đứng song song cùng Đàm Thiên Dương ở ven đường. Một người bên trái, một người bên phải dắt tay Tống Hàng. Giống như ba người là một gia đình hạnh phúc trên thế giới này. Hài hoà như vậy và cũng thật xứng đôi..
Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên xe, im lặng nhìn ba người bên ngoài cửa kính. Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại giống như sông cuộn biển gầm.
Thì ra.. Đàm Thiên Dương cho dù không ở cùng y, hắn cũng có thể luôn cẩn thận chú ý người khác như vậy. Thì ra.. hắn đối với tất cả mọi người đều cẩn thận chăm sóc như thế...
"Không muốn nhìn thì đừng nhìn." Phó Vân Thiên duỗi cánh tay đóng cửa kính xe trước mặt y lại. Sau đó vỗ nhẹ lên bàn tay vì quá dùng sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch của y.
"Không có vấn đề gì." Tịch Chiêu Nhiên xoay đầu lại cười với hắn, rồi giải thích. "Bọn họ chỉ là vợ con của chiến hữu Thiên Dương thôi, không có quan hệ gì với hắn."
"Thật không?" Phó Vân Thiên nhìn y một cái, ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc.
Tịch Chiêu Nhiên bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, lấy tay chải tóc rồi không nói thêm lời nào.
"Cho dù bọn họ không có quan hệ với Đàm Thiên Dương. Nhưng ở trong lòng Đàm Thiên Dương, bọn họ có vị trí rất quan trọng." Phó Vân Thiên không nhanh không chậm nói. Một bên không hề chớp mắt nhìn y, "Em nghĩ trong lòng Đàm Thiên Dương, em có thể hơn bọn họ sao? Tôi cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tồi, một nhà ba người rất tốt."
Sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên rốt cuộc trầm xuống, ánh mắt cũng dần dần trở nên băng lãnh như thường có trước kia.
Phó Vân Thiên thấy y không muốn nói gì thêm, tầm mắt liền rời khỏi khuôn mặt y. Tịch Chiêu Nhiên lộ ra biểu tình như vậy khiến cho hắn cảm thấy không cam lòng, cũng có chút gì đó đau đớn. Cuối cùng hắn chỉ có thể im lặng thở dài trong lòng. Đưa tay vỗ lên lưng ghế dựa, ý bảo tài xế lái xe nhanh lên.
Ngoài cửa kính xe, Tống Hàng ăn mặc vô cùng đáng yêu, gương mặt đang mỉm cười thật ngọt ngào. Bé nhìn La Uyển Y, rồi lại nhìn Đàm Thiên Dương. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rồi nói gì đó, Đàm Thiên Dương gật đầu, ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy bé. Tống Hàng ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, thân người bé nhỏ vươn ra ngoài một chút, hôn lên mặt mẹ mình một cái. Sau đó cả hai cùng cười với nhau, Đàm Thiên Dương đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của bé, nhìn "một nhà ba người" như vậy thật ấm áp ngọt ngào.
Chiếc xe hơi màu đen của Phó Vân Thiên rất nhanh đã xẹt ngang qua ba người trước mặt, bỏ lại bọn họ ở phía sau.
"Chú Đàm, chú vừa nhìn cái gì vậy ah'?" Tống Hàng ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, nhẹ nhàng hỏi.
Đàm Thiên Dương thu hồi tầm mắt, lắc đầu với bé. Vì chiếc xe kia chạy quá nhanh, làm cho hắn không kịp nhìn thấy rõ ràng.
Nghĩ đến Tịch Chiêu Nhiên khiến hắn có chút thất thần. Hai buổi tối này hắn không thể nào ngủ yên giấc. Trong nhà thiếu một người, giống như mất đi phân nửa cái gì đó, thật trống rỗng. Hắn làm chuyện gì cũng đều có chút xuống dốc. Đầu óc luôn không nhịn được nghĩ đến nơi khác. Khi nấu cơm hắn lại vô thức nấu đến hai phần. Sau đó lại nhìn bàn thức ăn rồi lo lắng cho Tịch Chiêu Nhiên có ăn cơm thật ngon hay không. Khi xem TV lại luôn đem lực chú ý tập trung trên bả vai mình. Như bất cứ lúc nào cũng có thể là chỗ dựa cho ai đó đang ngủ gục. Giữa khuya hắn luôn bất chợt tỉnh lại, sợ người bên cạnh nửa đêm đá chăn rồi bị cảm lạnh...
"Chú Đàm, chú Đàm?" Tống Hàng thấy người bé đang ôm vẫn luôn ngẩn người, liền vươn cánh tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt hắn.
"Không có việc gì." Đàm Thiên Dương lắc đầu, bắt lấy bàn tay nhỏ.
La Uyển Y ở một bên nhìn hắn, nhưng lại không nói gì.
"A!" Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Tống Hàng gật đầu. Trong chốc lát lại nhìn trái nhìn phải, cao hứng hô: "Con muốn ăn kem!"
"Trời rất lạnh, hiện giờ không nên ăn." La Uyển Y nhăn mặt không đồng ý.
Tống Hàng bĩu môi, đem đôi mắt đầy uỷ khuất của bé nhìn Đàm Thiên Dương.
Khuôn mặt Đàm Thiên Dương không biểu tình đối diện cùng bé.
"..."
"..."
Chỉ biết tiểu Tống Hàng dễ thương hoàn toàn bại trận. Chú Đàm rất nghiêm túc ah', thật đáng đánh mà! Chú ấy cơ bản không thể cảm nhận được sự dễ thương của mình! Cho nên tỏ vẻ dễ thương với chú ấy cũng vô dụng!
Đàm Thiên Dương thấy sắc mặt của cậu nhóc đổi tới đổi lui. Liền đưa tay nhéo, ôm bé đi đến khu trò chơi.
Ba người ở khu trò chơi chơi hết một ngày. Hai người lớn cùng cậu nhóc chơi hơn phân nữa trò chơi trong khu giải trí, cho đến khi bầu trời sắp tối đen mới cùng nhau đi về nhà.
Tống Hàng chơi cả ngày có chút mệt mỏi, Đàm Thiên Dương ôm bé, đưa hai mẹ con về nhà. Cậu nhóc con trực tiếp ghé vào vai hắn ngủ.
Khi đến nhà họ Tống, La Uyển Y ôm lấy Tống Hàng, quay về phía Đàm Thiên Dương nói: "Cậu trở về đi."
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu, xoay người bước đi.
"Thiên Dương." la Uyển Y đột nhiên gọi hắn lại.
Đàm Thiên Dương quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô.
"Có phải cậu gặp chuyện gì hay không? Nếu có chuyện gì thì nói với chị. Có lẽ chị có thể giúp được cậu không chừng." Thanh âm của La Uyển Y dịu dàng, giống như một người chị dâu quan tâm đến em rễ.
Đàm Thiên Dương im lặng nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Tôi không sao."
La Uyển Y thấy hắn không muốn nhiều lời, liền cười gật đầu: "Vậy cậu về nhà đi, trên đường cẩn thận một chút."
"Ừ." Đàm Thiên Dương lần này không có vội vã xoay người, mà nhìn La Uyển Y ôm Tống Hàng mở cửa vào nhà mới rời đi.
Sau đó hắn một mình về nhà. Khi mở cánh cửa, trong nhà vẫn còn đang tối như mực, lạnh như băng. Hắn đột nhiên vô cùng hoài niệm khoảng thời gian ở cùng với Tịch Chiêu Nhiên. Tuy Tịch Chiêu Nhiên không phải là một người đặc biệt nói nhiều. Nhưng trên mặt y luôn lộ ra một nét tươi cười. Ngẫu nhiên sẽ cùng hắn nói chuyện mấy câu. Cái cảm giác kia thật bình lặng, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Mà hiện giờ hắn đứng trước cửa, đối diện căn phòng có diện tích không rộng này lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.
Hắn chậm rãi đi đến bàn ăn, ngồi vào vị trí mà Tịch Chiêu Nhiên thường ngồi. Chỗ này gần với cửa bếp, mỗi ngày y vẫn thường chờ hắn đem thức ăn ngon dọn lên bàn. Sau đó ngồi đối diện với y, hai người sẽ im lặng cùng nhau ăn cơm. Trong phòng khách chỉ có thanh âm ăn cơm của bọn họ. -- Đương nhiên, thanh âm kia phần nhiều là do hắn vọng đến. Tịch Chiêu Nhiên ăn cơm cơ bản không phát ra tiếng. Nhưng có đôi khi tâm trạng của y tốt, lại phối hợp với hắn. Cố ý đem canh húp thật lớn tiếng, sau đó lại híp mắt cười thật vui vẻ -- Cảm giác bình yên như vậy, khiến tâm tình cũng theo đó luôn nhẹ nhàng.
Đàm Thiên Dương đưa tay vuốt chiếc bàn gỗ trước mặt. Trong lòng có chút khó chịu.
Ngày mai! Hắn muốn ngày mai đi tìm Tịch Chiêu Nhiên. Bất kể là như thế nào cũng được, phải cùng y nói rõ ràng, sau đó sẽ đón y trở về.
Tịch Chiêu Nhiên không yên lòng ăn cơm trưa cùng Phó Vân Thiên. Cũng từ chối ý tốt khi Phó Vân Thiên bảo tài xế đưa y về, y nói muốn tự mình đón xe trở về công ty.
Phó vân Thiên không nói gì thêm, sau khi đưa y lên xe cũng lập tức rời khỏi.
Thật ra ngày hôm nay là cuối tuần, cho nên cơ bản Tịch Chiêu Nhiên đến công ty cũng không có việc gì làm. Y lúc nãy nói mình còn công việc ở công ty, bất quá cũng chỉ là lấy lý do để từ chối Phó Vân Thiên. Mà có lẽ hắn cũng ngầm hiểu được, nhưng lại không vạch trần y.
Y ở trong phòng văn phòng không làm gì, chỉ nằm trên ghế sô-pha nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần. Trong đầu không ngừng chiếu chậm những thước phim, đều là những chuyện sau khi quen biết Đàm Thiên Dương.
Khi vừa mới bắt đầu, y cảm thấy người đàn ông này không giống với những người khác. Tuy hắn đối tốt với y nhưng lại không nịnh hót, càng không vuốt mông ngựa. Chỉ đơn thuần chăm sóc y. Cho nên y đối với một người không giống người khác như vậy vô cùng tò mò.
Đàm Thiên Dương tuy luôn nghiêm túc trầm mặc. Nhưng thật ra hắn lại rất giống một lò sưởi. Chỉ có người tiếp cận với Đàm Thiên Dương, mới có thể cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ người hắn.
Thế giới của Tịch Chiêu Nhiên phức tạp hắc ám như vậy. Còn thế giới của Đàm Thiên Dương lại đơn giản, đầy ánh sáng cùng ấm áp. Vì thế y không tự chủ được bản thân mà bị hắn hấp dẫn. Chỉ nghĩ muốn đến gần hắn, muốn biến cái cảm giác ấm áp cùng an toàn này hoàn toàn thuộc về mình, ai cũng không thể cướp đi.
Cho nên khi Đàm Thiên Dương phủ nhận tình yêu của Tịch Chiêu Nhiên. Y cảm thấy tức giận, vừa đau khổ cũng vừa mất mát. Bởi vì y không thể lấy thứ gì để trao đổi cùng hắn, để có thể giữ hắn lại. Nếu mình không yêu đối phương, thì dựa vào cái gì yêu cầu đối phương trao cho mình tình yêu không cần đáp trả? Dựa vào cái gì khi không trao ra tình cảm mà lại có thể chiếm lấy một người đàn ông tốt như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Nhưng cái cảm giác muốn giữ lấy quá mạnh mẽ. Mãnh liệt đến nỗi khi cảm thấy mình không thể có được thứ đó, liền nông nỗi muốn đem nó hoàn toàn huỷ diệt. Cho nên, kỳ thật y chỉ vì ý nghĩ "Ta không chiếm được thì ai cũng đừng mong vọng tưởng đến", nên mới quấn lấy Đàm Thiên Dương có phải hay không? Thế nên khi y nhìn thấy Đàm Thiên Dương ở bên người khác thật xứng đôi. Thì liền ghen tị, muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ?
Nhưng vì sao trong lòng y lại đau đớn như vậy? Tại sao mỗi khi lập kế hoạch muốn huỷ diệt Đàm Thiên Dương, thì trong lòng y chẳng những không dễ chịu mà ngược lại càng thêm khổ sở, cùng đau lòng?
Là vì bản thân y đã trở nên nhân từ muốn nương tay? Vậy thì ai đã làm cho y trở nên mềm lòng như vậy? Là Đàm Thiên Dương có phải không? Vậy thì tại sao? Chỉ vì hiểu được tính cách thẳng thắng của hắn, nên tâm của y cũng theo đó trở nên nhân từ?
Di động đột nhiên vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Tịch Chiêu Nhiên dựa lên ghế sô-pha. Để mặc tiếng chuông điện thoại vang lên, ngừng rồi vang, cho đến khi lập lại như vậy ba bốn lần. Y mới lười biếng đưa tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
"Cậu chủ." Trong điện thoại truyền đến thanh âm của A Nghĩa.
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên miễn cưỡng lên tiếng.
"Tư liệu mà cậu muốn tôi đã tra ra được, hiện giờ có cần cho người mang qua không?" A Nghĩa hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc một hồi lâu. Ngay lúc A Nghĩa hoài nghi y có phải đang ngủ hay không thì điện thoại truyền đến một tiếng, "Ừ."
Khi A Nghĩa cầm túi tư liệu đến văn phòng công ty. Trời bên ngoài đã chuyển tối, Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên ghê sô-pha không bật đèn. Trong phòng làm việc ngoại trừ chút ánh sáng từ cánh cửa sổ lớn sát tường thì hoàn toàn chìm trong bóng tối.
A Nghĩa đi vào văn phòng mở đèn. Bị Tịch Chiêu Nhiên đang ngồi im lặng trên ghế sô-pha, mặt không đổi sắc nhìn về hướng cửa làm cho hoảng sợ. Hắn lúc nãy còn tưởng rằng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, nên mới không có ai mở đèn.
"Ách, cậu chủ cậu ở đây ah'."
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên như có như không gật đầu.
"Đây là tư liệu của Tống Bân." A Nghĩa đem túi tư liệu thật dày đưa đến trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Tiếp tục giải thích, "Đây là ghi chép từ khi hắn bắt đầu gia nhập bộ đội cho đến khi tử vong." A Nghĩa nói xong mím môi, đợi phản ứng của Tịch Chiêu Nhiên.
"Để ở đó đi." Tịch Chiêu Nhiên lười biếng đáp.
"Vâng." A Nghĩa đem tư liệu để ở trước mặt y.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn về phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người trong chốc lát. A Nghĩa đứng ở trước mặt y lẳng lặng chờ đợi. Sau một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi. "Đúng rồi, có điều tra được Lỗ Dụ Khiên trốn đi đâu không?"
A Nghĩa nhìn y rồi trả lời, "Lỗ Dụ Khiêm gặp tai nạn xe ở thành phố S, đã chết rồi."
Tịch Chiêu Nhiên lập tức quay đầu lại, ánh mắt lười biếng khi nãy trở nên sắc bén, "Ngoài ý muốn?"
"Đúng vậy." A Nghĩa gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, sau khi xác định hắn không nói gì thêm, mới thu hồi tầm mắt. Đôi mắt hơi nheo lại, cuối cùng dời đến túi tư liệu được đặt trên bàn, hỏi. "Phần tư liệu này cậu từ đâu có được?"
"Ách, là do người được uỷ thác tra ra." A Nghĩa nhận thấy Tịch Chiêu Nhiên không quá biểu lộ rõ sự nghi ngờ của mình, trên trán đổ một chút mồ hôi.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, phất tay về phía hắn nói, "Cậu đi ra ngoài đi."
"Vâng." A Nghĩa trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, từ trong phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên lui ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy túi tư liệu ở trên bàn, kéo một tập hồ sơ A4 thật dày, sau đó mở ra đọc.
Càng đọc về sau, đôi lông mày của y càng nhăn chặt lại. Nhìn đến trang cuối cùng thì lông mày của y liền nhướn lên.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng làm việc ngồi cả một đêm. Khi trời vừa sáng, y liền đứng dậy, sắc mặt bởi vì cả đêm không ngủ mà trở nên tái nhợt.
Y đi xuống lầu bắt một chiếc xe, sau khi đưa địa chỉ cho tài xế thì liền ngồi bất động ở phía sau xe.
Tịch Chiêu Nhiên sẽ không ngồi xe của mình, trừ khi người lái xe là Đàm Thiên Dương.
Trong lòng y vẫn có một sự cố chấp kỳ lạ. Đại khái -- Nếu như xe của y bị người khác động tay động chân đến, thì Đàm Thiên Dương sẽ cùng chết với y. Cho nên, dù bọn họ thật sự chết đi cũng không có vấn đề gì. Ít ra Đàm Thiên Dương cũng sẽ không thuộc về người khác.
Địa chỉ xe chạy đến là một nhà trẻ, lúc này chỉ mới hơn bảy giờ sáng. Nhà trẻ vẫn còn chưa mở cửa. Tịch Chiêu Nhiên vào một quán ăn bên cạnh mua một ít đồ ăn sáng. Y tìm một bàn ăn phía sau rồi ngồi bất động.
Lúc tám giờ, nhà trẻ bắt đầu mở cửa. Nhiều phụ huynh đưa con mình đến trường, ở ngã tư đường bỗng chốc vang lên tiếng ồn, thanh âm vô cùng hỗn tạp. Những chiếc xe đi ngang qua con đường này cũng theo đó giảm tốc độ.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn ngoài cửa càng ngày càng có nhiều người. Trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của y.
Thời gian trôi mau đến tám giờ rưỡi, La Uyển Y rốt cuộc cũng dắt Tống Hàng xuất hiện trong tầm mắt của y. Hai mẹ con dắt tay nhau đi đến nhà trẻ.
Cả hai đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt. Hai chân Tống Hàng liền không muốn đi tiếp, bé chỉ vào thứ gì đó trên quầy tỏ ý muốn mua. La Uyển Y cúi người dường như nói gì đó với Tống Hàng, đoán chừng là không đáp ứng yêu cầu của bé. Tống Hàng không thuận theo, cố chấp lôi kéo tay của La Uyển Y đi vào trong cửa hàng.
La Uyển Y nhíu mày nói với Tống Hàng hai câu. Cô kéo cánh tay nhỏ của cậu nhóc đi sang hướng bên cạnh. Như muốn tránh tầm mắt của Tống Hàng.
Sức lực của bé tự nhiên không bằng La Uyển Y. Thế nên bé liền bắt đầu không chịu nghe lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất bĩu môi, biểu đạt mình đang giận dỗi.
La Uyển Y cúi đầu nói gì đó với tiểu Tống Hàng ương bướng. Biểu tình trên mặt cũng không quá nghiêm khắc, nhưng cũng không có sự nuông chiều. Dường như là đang giảng đạo lý với cậu nhóc con.
Có điều làm sao có thể giảng đạo lý với một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi? Có nói, bé cũng nghe không hiểu.
Đường đi bộ ở nơi đó vô cùng chật hẹp, nhưng bởi vì lực chú ý của cô luôn đặt trên người Tống Hàng. Cho nên cô không hề phát hiện bước chân của mình càng ngày càng lùi về phía sau, tiếp giáp với đường ô tô chạy.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh cửa hàng bán đồ ăn vặt. Theo góc độ của y vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con nhà họ Tống, biểu tình trên gương mặt y liền biến hoá.
Một chiếc xe hơi từ đằng xa chạy đến gần. Cho dù là nơi có đông người tụ tập cũng không hề giảm tốc độ. Tốc độ của chiếc xe kia nhanh đến mức dường như có thể ngay lập tức lệch hướng bánh lái.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.
Chiếc xe kia quả nhiên lái lệch hướng đường xa lộ. Tốc độ cực nhanh chạy sát sang hướng đường đi bộ bên cạnh.
Mọi người đứng trước cổng nhà trẻ bị thanh âm ma xát dữ dội của lốp bánh xe thu hút liền quay đầu lại. Chỉ sửng sờ kinh ngạc nhìn chiếc xe hơi càng ngày càng đến gần mẹ con nhà họ Tống.
Khoé miệng Tịch Chiêu Nhiên khẽ cong thành một vòng cung khó nhận thấy. Y nhìn khoảng cách chiếc xe cùng mẹ con nhà họ Tống càng ngày càng lui đến gần đường ô tô. Trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ tàn nhẫn. Y rất muốn tiến đến vươn tay trực tiếp đẩy hai mẹ con xuống đường, để bọn họ bị bánh xe cán nát.
Nhưng y vẫn đem loại xung động này kiềm chế xuống. Chết ngoài ý muốn cùng có ý định mưu sát là hoàn toàn bất đồng nhau.
Có điều bất kể là thế nào, hai mẹ con họ chết đối với y mà nói đều có lợi.
Ai bảo bọn họ lại chiếm vị trí trong lòng Đàm Thiên Dương trước Tịch Chiêu Nhiên y?
Ai bảo bọn họ lại quan trọng đối với Đàm Thiên Dương hơn y chứ?
Chiếc xe lệch hướng lái chạy càng lúc càng nhanh, trên đường đi bộ rốt cuộc truyền đến tiếng thét khiếp sợ đầy chói tai. Mẹ con nhà họ Tống mờ mịt quay đầu lại.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở phía sau hai mẹ con, biểu tình trên mặt hờ hững lạnh như băng.
※
Buổi sáng ngày thứ hai, Đàm Thiên Dương đến công ty sớm hơn nửa tiếng. Hắn đã có suy nghĩ muốn cùng Tịch Chiêu Nhiên nói rõ vào hôm nay. Sau đó sẽ đem y đón trở về nhà.
Tối qua hắn đã suy nghĩ cả đêm, bất kể hắn nghĩ đến điều gì, thì gương mặt mỉm cười của Tịch Chiêu Nhiên luôn định kỳ, thoáng tiến vào trong suy nghĩ của hắn. Hoặc hắn luôn lo lắng cho Tịch Chiêu Nhiên, có phải y lại đi uống rượu hay không? Hôm nay có ăn cơm thật ngon không? Có phải.. lại ở cùng cái tên Phó ca kia không?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng, mặc kệ Tịch Chiêu Nhiên là loại người thế nào. Đều phải nằm trong tầm mắt của hắn mới được. Bằng không hắn sẽ luôn lo lắng, làm chuyện gì đều không yên lòng. Chuyện này trước kia tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Hắn sau khi đến công ty liền trực tiếp lên lầu, đến văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, thư ký A Nghĩa của y cũng không có mặt.
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút. Rồi ngồi xuống ghế sô-pha bên ngoài văn phòng đợi trong chốt lát, hắn quyết định ngồi đây chờ y.
Hắn ngồi đây đợi hơn nữa tiếng, mới có bóng dáng người đến đi làm. Có điều trên tầng lầu cao cấp này hầu như đều là bí thư hoặc trợ lý. Nhưng phòng làm việc của bọn họ được ngăn cách rất xa với văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Đa phần đều gần với văn phòng của thủ trưởng bọn họ.
Thỉnh thoảng cũng có vài người đến đưa tư liệu cho Tịch Chiêu Nhiên. Bọn họ nhìn Đàm Thiên Dương ngồi ở đó đều rất ngạc nhiên, nhưng có điều không ai đến hỏi chuyện hắn. Bọn họ sớm đã nghe nói cậu chủ nhà họ Tịch có một vị vệ sĩ, nhưng lại kiêm chức bảo vệ cho công ty.
Đàm Thiên Dương cũng không phải là người nhiều chuyện. Hắn lẳng lặng ngồi trên ghê sô-pha, lưng cùng eo thẳng tắp như thói quen. Hai mắt hơi nhìn xuống dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Cả người không động, nhìn qua tuyệt đối không khác biệt gì.
Đợi đến khi sắp chín giờ, điện thoại di động của hắn liền vang lên. Tiếng chuông đơn điệu làm người đưa văn kiện cho Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn vài lần.
Đàm Thiên Dương cầm di động nhìn thoáng qua, là số di động của La Uyển Y.
Hắn nhấn nút nghe điện thoại, "Alo."
"..." Microphone truyền đến tiếng ồn ào, Đàm Thiên Dương hầu như không nghe thấy âm thanh gì.
"Tôi lập tức đến ngay." Đàm Thiên Dương cúp điện thoại, nhanh chóng từ trên ghế sô-pha đứng lên đi ra ngoài.
A Nghĩa vừa đến công ty đi làm cùng lúc chạm mặt với Đàm Thiên Dương đang bước ra ngoài. A Nghĩa chuẩn bị đi qua chào hỏi hắn, thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Đàm Thiên Dương không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài hành lang.
Hắn ngẫn người đứng tại chỗ nhìn nơi Đàm Thiên Dương vừa rời đi một hồi lâu. Cho đến khi cấp trên cùng bí thư khác đến chào hỏi, hắn mới lấy lại tinh thần.
"Người kia là ai vậy a?" Người chào hỏi hắn vẻ mặt tò mò hỏi.
"Ah, là vệ sĩ của cậu chủ." A Nghĩa cười trả lời.
Tịch Chiêu Nhiên nhớ được, ngày Trung Thu đó bởi vì bị Đàm Thiên Dương từ chối, mà y quay lại lăn lộn trong quán bar. Y cả ngày đều chờ Đàm Thiên Dương gọi điện thoại cho mình. Tuy biết đó là điều không có thể, nhưng y vẫn mong đợi. Chờ hắn có thể đột nhiên thay đổi chủ ý tiếp nhận y.
Thế nhưng sau đó thì sao? Y xoa xoa cái trán. Sau đó dường như y ngồi ở quán bar uống rượu. Nhưng một chút ấn tượng cũng không có.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, y lập tức cảnh giác quay đầu lại. Đúng lúc nhìn thấy Phó Vân Thiên bưng ly sữa đi tới.
"Phó ca." Tịch Chiêu Nhiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Là anh mang em về ah'?"
"Ừ." Phó Vân Thiên gật đầu, đưa tay cầm lấy ly sữa rồi đặt vào tay y. Thanh âm trầm thấp pha lẫn một chút ôn nhu, "Bây giờ còn đau đầu không? Có muốn anh giúp em xoa một chút không?"
"Không cần, em không sao." Tịch Chiêu Nhiên quay đầu cười với hắn. Cảm giác thân thể mình bên dưới lớp chăn không xích loã, y liền xốc chăn lên xuống giường.
"Ngày hôm qua em uống rất nhiều rượu, không có ăn cơm no. Bây giờ nên uống một chút sữa đã." Phó Vân Thiên vỗ vai y.
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu, cầm ly sữa trong tay uống cạn một hơi.
Phó Vân Thiên nhìn y uống một hơi hết ly sữa, sau đó còn thở gấp liền nhịn không được cong khoé môi. Ánh mắt nhìn về phía y đầy ôn nhu cùng sủng nịnh. "Uống từ từ thôi, không ai tranh với em đâu."
"Vâng, lần sau em sẽ uống từ từ." Tịch Chiêu Nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi.
Phó Vân Thiên vì động tác khiêu khích này của Tịch Chiêu Nhiên khiến hắn có chút ngây ngẫn. Nhịn không được vươn tay lau vài giọt sữa còn dính ở môi dưới y.
Tịch Chiêu Nhiên bị ngón tay của hắn làm kinh ngạc một chút. Nhưng y cũng không lập tức né tránh, mà di chuyển động tác đem ly sữa đặt trên bàn rồi xoay mặt đi chỗ khác.
"Cảm ơn Phó ca đã cho em ở lại một đêm, em còn có việc phải đi trước."
"Cùng ăn cơm trưa với tôi đi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu." Phó Vân Thiên thuận thế đưa tay khoát lên vai y.
"Được." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm, "Phó ca chờ một chút, em đi tắm đã."
"Ừ." Phó Vân Thiên gật đầu, nhìn theo bóng dáng y.
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên vào phòng tắm thì nhanh chóng đưa tay khoá cửa lại. Y đi đến bồn rửa mặt bên cạnh, hai tay chống lên thành bồn rồi nôn sạch mọi thứ ra ngoài. Sau một hồi lâu y mở vòi nước, ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi lông mày không chút sinh lực cau lại. Hai mắt vô thần, mí mắt có chút sưng. Chưa kể đến đôi mắt to tròn cũng bị thâm quần. Y phục trên người đầy nếp nhăn, là một bộ dạng suy yếu gần như chết.
Y kéo khoé môi, lộ ra một nụ cười khó coi. Trong lòng không nhịn được tự giễu bản thân. Cũng không biết Phó ca coi trọng y ở điểm nào. Bộ dạng này mà còn có thể làm cho hắn nhìn y đến không chớp mắt. Nếu là Đàm Thiên Dương.. hắn nhất định sẽ hung hăng cau mày, ra lệnh cho y từ nay về sau không được đi uống rượu...
Nếu là Đàm Thiên Dương...
Tịch Chiêu Nhiên lại cong khoé môi vừa hạ xuống. Nhìn khuôn mặt lộ ra biểu tình uỷ khuất cùng khổ sở đối diện trước gương. Y vươn tay sờ lên mặt mình, giống như đang cố an ủi người ở trong gương kia.
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ, Đàm Thiên Dương trực tiếp nói y gạt người dối mình.. Cũng không biết từ nay về sau còn có cơ hội... được trở lại bên cạnh hắn hay không...
Y cúi đầu nhìn dòng nước chảy ào ào, nhịn không được tự nhủ, lầm bầm "Thật sự em rất thích anh, thật sự rất rất thích. Nhưng vì sao anh không tin em thích anh chứ? Em sẽ tin tưởng anh..."
...
Phó Vân Thiên đứng ở phòng khách dưới lầu chờ đến nửa giờ, mới nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái đi xuống. Hắn đứng dậy tiến lại gần, ôn nhu nói: "Đã chuẩn bị xong?"
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười gật đầu.
"Vậy thì đi thôi." Phó Vân Thiên đứng ở cửa thang lầu, hơi ngẩng đầu nhìn y.
"Vâng." Tịch Chiêu Nhiên mỉm cười đáp.
Phó Vân Thiên mang Tịch Chiêu Nhiên đi đến một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố A. Nhưng dọc đường bọn họ lại bị kẹt xe ở một ngã tư đường.
Tịch Chiêu Nhiên hờ hững, nghiêm mặt nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ xe đến ngẩn người.
Cũng ngay chính lúc này, người đầu tiên y nhìn thấy lại là mẹ con nhà họ Tống.
La Uyển Y đang đứng song song cùng Đàm Thiên Dương ở ven đường. Một người bên trái, một người bên phải dắt tay Tống Hàng. Giống như ba người là một gia đình hạnh phúc trên thế giới này. Hài hoà như vậy và cũng thật xứng đôi..
Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên xe, im lặng nhìn ba người bên ngoài cửa kính. Trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại giống như sông cuộn biển gầm.
Thì ra.. Đàm Thiên Dương cho dù không ở cùng y, hắn cũng có thể luôn cẩn thận chú ý người khác như vậy. Thì ra.. hắn đối với tất cả mọi người đều cẩn thận chăm sóc như thế...
"Không muốn nhìn thì đừng nhìn." Phó Vân Thiên duỗi cánh tay đóng cửa kính xe trước mặt y lại. Sau đó vỗ nhẹ lên bàn tay vì quá dùng sức mà các đốt ngón tay trở nên trắng bệch của y.
"Không có vấn đề gì." Tịch Chiêu Nhiên xoay đầu lại cười với hắn, rồi giải thích. "Bọn họ chỉ là vợ con của chiến hữu Thiên Dương thôi, không có quan hệ gì với hắn."
"Thật không?" Phó Vân Thiên nhìn y một cái, ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc.
Tịch Chiêu Nhiên bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, lấy tay chải tóc rồi không nói thêm lời nào.
"Cho dù bọn họ không có quan hệ với Đàm Thiên Dương. Nhưng ở trong lòng Đàm Thiên Dương, bọn họ có vị trí rất quan trọng." Phó Vân Thiên không nhanh không chậm nói. Một bên không hề chớp mắt nhìn y, "Em nghĩ trong lòng Đàm Thiên Dương, em có thể hơn bọn họ sao? Tôi cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tồi, một nhà ba người rất tốt."
Sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên rốt cuộc trầm xuống, ánh mắt cũng dần dần trở nên băng lãnh như thường có trước kia.
Phó Vân Thiên thấy y không muốn nói gì thêm, tầm mắt liền rời khỏi khuôn mặt y. Tịch Chiêu Nhiên lộ ra biểu tình như vậy khiến cho hắn cảm thấy không cam lòng, cũng có chút gì đó đau đớn. Cuối cùng hắn chỉ có thể im lặng thở dài trong lòng. Đưa tay vỗ lên lưng ghế dựa, ý bảo tài xế lái xe nhanh lên.
Ngoài cửa kính xe, Tống Hàng ăn mặc vô cùng đáng yêu, gương mặt đang mỉm cười thật ngọt ngào. Bé nhìn La Uyển Y, rồi lại nhìn Đàm Thiên Dương. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rồi nói gì đó, Đàm Thiên Dương gật đầu, ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy bé. Tống Hàng ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, thân người bé nhỏ vươn ra ngoài một chút, hôn lên mặt mẹ mình một cái. Sau đó cả hai cùng cười với nhau, Đàm Thiên Dương đưa tay xoa nhẹ lên cái đầu nhỏ của bé, nhìn "một nhà ba người" như vậy thật ấm áp ngọt ngào.
Chiếc xe hơi màu đen của Phó Vân Thiên rất nhanh đã xẹt ngang qua ba người trước mặt, bỏ lại bọn họ ở phía sau.
"Chú Đàm, chú vừa nhìn cái gì vậy ah'?" Tống Hàng ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, nhẹ nhàng hỏi.
Đàm Thiên Dương thu hồi tầm mắt, lắc đầu với bé. Vì chiếc xe kia chạy quá nhanh, làm cho hắn không kịp nhìn thấy rõ ràng.
Nghĩ đến Tịch Chiêu Nhiên khiến hắn có chút thất thần. Hai buổi tối này hắn không thể nào ngủ yên giấc. Trong nhà thiếu một người, giống như mất đi phân nửa cái gì đó, thật trống rỗng. Hắn làm chuyện gì cũng đều có chút xuống dốc. Đầu óc luôn không nhịn được nghĩ đến nơi khác. Khi nấu cơm hắn lại vô thức nấu đến hai phần. Sau đó lại nhìn bàn thức ăn rồi lo lắng cho Tịch Chiêu Nhiên có ăn cơm thật ngon hay không. Khi xem TV lại luôn đem lực chú ý tập trung trên bả vai mình. Như bất cứ lúc nào cũng có thể là chỗ dựa cho ai đó đang ngủ gục. Giữa khuya hắn luôn bất chợt tỉnh lại, sợ người bên cạnh nửa đêm đá chăn rồi bị cảm lạnh...
"Chú Đàm, chú Đàm?" Tống Hàng thấy người bé đang ôm vẫn luôn ngẩn người, liền vươn cánh tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt hắn.
"Không có việc gì." Đàm Thiên Dương lắc đầu, bắt lấy bàn tay nhỏ.
La Uyển Y ở một bên nhìn hắn, nhưng lại không nói gì.
"A!" Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của Tống Hàng gật đầu. Trong chốc lát lại nhìn trái nhìn phải, cao hứng hô: "Con muốn ăn kem!"
"Trời rất lạnh, hiện giờ không nên ăn." La Uyển Y nhăn mặt không đồng ý.
Tống Hàng bĩu môi, đem đôi mắt đầy uỷ khuất của bé nhìn Đàm Thiên Dương.
Khuôn mặt Đàm Thiên Dương không biểu tình đối diện cùng bé.
"..."
"..."
Chỉ biết tiểu Tống Hàng dễ thương hoàn toàn bại trận. Chú Đàm rất nghiêm túc ah', thật đáng đánh mà! Chú ấy cơ bản không thể cảm nhận được sự dễ thương của mình! Cho nên tỏ vẻ dễ thương với chú ấy cũng vô dụng!
Đàm Thiên Dương thấy sắc mặt của cậu nhóc đổi tới đổi lui. Liền đưa tay nhéo, ôm bé đi đến khu trò chơi.
Ba người ở khu trò chơi chơi hết một ngày. Hai người lớn cùng cậu nhóc chơi hơn phân nữa trò chơi trong khu giải trí, cho đến khi bầu trời sắp tối đen mới cùng nhau đi về nhà.
Tống Hàng chơi cả ngày có chút mệt mỏi, Đàm Thiên Dương ôm bé, đưa hai mẹ con về nhà. Cậu nhóc con trực tiếp ghé vào vai hắn ngủ.
Khi đến nhà họ Tống, La Uyển Y ôm lấy Tống Hàng, quay về phía Đàm Thiên Dương nói: "Cậu trở về đi."
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu, xoay người bước đi.
"Thiên Dương." la Uyển Y đột nhiên gọi hắn lại.
Đàm Thiên Dương quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô.
"Có phải cậu gặp chuyện gì hay không? Nếu có chuyện gì thì nói với chị. Có lẽ chị có thể giúp được cậu không chừng." Thanh âm của La Uyển Y dịu dàng, giống như một người chị dâu quan tâm đến em rễ.
Đàm Thiên Dương im lặng nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Tôi không sao."
La Uyển Y thấy hắn không muốn nhiều lời, liền cười gật đầu: "Vậy cậu về nhà đi, trên đường cẩn thận một chút."
"Ừ." Đàm Thiên Dương lần này không có vội vã xoay người, mà nhìn La Uyển Y ôm Tống Hàng mở cửa vào nhà mới rời đi.
Sau đó hắn một mình về nhà. Khi mở cánh cửa, trong nhà vẫn còn đang tối như mực, lạnh như băng. Hắn đột nhiên vô cùng hoài niệm khoảng thời gian ở cùng với Tịch Chiêu Nhiên. Tuy Tịch Chiêu Nhiên không phải là một người đặc biệt nói nhiều. Nhưng trên mặt y luôn lộ ra một nét tươi cười. Ngẫu nhiên sẽ cùng hắn nói chuyện mấy câu. Cái cảm giác kia thật bình lặng, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Mà hiện giờ hắn đứng trước cửa, đối diện căn phòng có diện tích không rộng này lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.
Hắn chậm rãi đi đến bàn ăn, ngồi vào vị trí mà Tịch Chiêu Nhiên thường ngồi. Chỗ này gần với cửa bếp, mỗi ngày y vẫn thường chờ hắn đem thức ăn ngon dọn lên bàn. Sau đó ngồi đối diện với y, hai người sẽ im lặng cùng nhau ăn cơm. Trong phòng khách chỉ có thanh âm ăn cơm của bọn họ. -- Đương nhiên, thanh âm kia phần nhiều là do hắn vọng đến. Tịch Chiêu Nhiên ăn cơm cơ bản không phát ra tiếng. Nhưng có đôi khi tâm trạng của y tốt, lại phối hợp với hắn. Cố ý đem canh húp thật lớn tiếng, sau đó lại híp mắt cười thật vui vẻ -- Cảm giác bình yên như vậy, khiến tâm tình cũng theo đó luôn nhẹ nhàng.
Đàm Thiên Dương đưa tay vuốt chiếc bàn gỗ trước mặt. Trong lòng có chút khó chịu.
Ngày mai! Hắn muốn ngày mai đi tìm Tịch Chiêu Nhiên. Bất kể là như thế nào cũng được, phải cùng y nói rõ ràng, sau đó sẽ đón y trở về.
Tịch Chiêu Nhiên không yên lòng ăn cơm trưa cùng Phó Vân Thiên. Cũng từ chối ý tốt khi Phó Vân Thiên bảo tài xế đưa y về, y nói muốn tự mình đón xe trở về công ty.
Phó vân Thiên không nói gì thêm, sau khi đưa y lên xe cũng lập tức rời khỏi.
Thật ra ngày hôm nay là cuối tuần, cho nên cơ bản Tịch Chiêu Nhiên đến công ty cũng không có việc gì làm. Y lúc nãy nói mình còn công việc ở công ty, bất quá cũng chỉ là lấy lý do để từ chối Phó Vân Thiên. Mà có lẽ hắn cũng ngầm hiểu được, nhưng lại không vạch trần y.
Y ở trong phòng văn phòng không làm gì, chỉ nằm trên ghế sô-pha nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần. Trong đầu không ngừng chiếu chậm những thước phim, đều là những chuyện sau khi quen biết Đàm Thiên Dương.
Khi vừa mới bắt đầu, y cảm thấy người đàn ông này không giống với những người khác. Tuy hắn đối tốt với y nhưng lại không nịnh hót, càng không vuốt mông ngựa. Chỉ đơn thuần chăm sóc y. Cho nên y đối với một người không giống người khác như vậy vô cùng tò mò.
Đàm Thiên Dương tuy luôn nghiêm túc trầm mặc. Nhưng thật ra hắn lại rất giống một lò sưởi. Chỉ có người tiếp cận với Đàm Thiên Dương, mới có thể cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ người hắn.
Thế giới của Tịch Chiêu Nhiên phức tạp hắc ám như vậy. Còn thế giới của Đàm Thiên Dương lại đơn giản, đầy ánh sáng cùng ấm áp. Vì thế y không tự chủ được bản thân mà bị hắn hấp dẫn. Chỉ nghĩ muốn đến gần hắn, muốn biến cái cảm giác ấm áp cùng an toàn này hoàn toàn thuộc về mình, ai cũng không thể cướp đi.
Cho nên khi Đàm Thiên Dương phủ nhận tình yêu của Tịch Chiêu Nhiên. Y cảm thấy tức giận, vừa đau khổ cũng vừa mất mát. Bởi vì y không thể lấy thứ gì để trao đổi cùng hắn, để có thể giữ hắn lại. Nếu mình không yêu đối phương, thì dựa vào cái gì yêu cầu đối phương trao cho mình tình yêu không cần đáp trả? Dựa vào cái gì khi không trao ra tình cảm mà lại có thể chiếm lấy một người đàn ông tốt như vậy? Dựa vào cái gì chứ?
Nhưng cái cảm giác muốn giữ lấy quá mạnh mẽ. Mãnh liệt đến nỗi khi cảm thấy mình không thể có được thứ đó, liền nông nỗi muốn đem nó hoàn toàn huỷ diệt. Cho nên, kỳ thật y chỉ vì ý nghĩ "Ta không chiếm được thì ai cũng đừng mong vọng tưởng đến", nên mới quấn lấy Đàm Thiên Dương có phải hay không? Thế nên khi y nhìn thấy Đàm Thiên Dương ở bên người khác thật xứng đôi. Thì liền ghen tị, muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ?
Nhưng vì sao trong lòng y lại đau đớn như vậy? Tại sao mỗi khi lập kế hoạch muốn huỷ diệt Đàm Thiên Dương, thì trong lòng y chẳng những không dễ chịu mà ngược lại càng thêm khổ sở, cùng đau lòng?
Là vì bản thân y đã trở nên nhân từ muốn nương tay? Vậy thì ai đã làm cho y trở nên mềm lòng như vậy? Là Đàm Thiên Dương có phải không? Vậy thì tại sao? Chỉ vì hiểu được tính cách thẳng thắng của hắn, nên tâm của y cũng theo đó trở nên nhân từ?
Di động đột nhiên vang lên trong văn phòng yên tĩnh. Tịch Chiêu Nhiên dựa lên ghế sô-pha. Để mặc tiếng chuông điện thoại vang lên, ngừng rồi vang, cho đến khi lập lại như vậy ba bốn lần. Y mới lười biếng đưa tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
"Cậu chủ." Trong điện thoại truyền đến thanh âm của A Nghĩa.
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên miễn cưỡng lên tiếng.
"Tư liệu mà cậu muốn tôi đã tra ra được, hiện giờ có cần cho người mang qua không?" A Nghĩa hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên trầm mặc một hồi lâu. Ngay lúc A Nghĩa hoài nghi y có phải đang ngủ hay không thì điện thoại truyền đến một tiếng, "Ừ."
Khi A Nghĩa cầm túi tư liệu đến văn phòng công ty. Trời bên ngoài đã chuyển tối, Tịch Chiêu Nhiên ngồi trên ghê sô-pha không bật đèn. Trong phòng làm việc ngoại trừ chút ánh sáng từ cánh cửa sổ lớn sát tường thì hoàn toàn chìm trong bóng tối.
A Nghĩa đi vào văn phòng mở đèn. Bị Tịch Chiêu Nhiên đang ngồi im lặng trên ghế sô-pha, mặt không đổi sắc nhìn về hướng cửa làm cho hoảng sợ. Hắn lúc nãy còn tưởng rằng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, nên mới không có ai mở đèn.
"Ách, cậu chủ cậu ở đây ah'."
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên như có như không gật đầu.
"Đây là tư liệu của Tống Bân." A Nghĩa đem túi tư liệu thật dày đưa đến trước mặt Tịch Chiêu Nhiên. Tiếp tục giải thích, "Đây là ghi chép từ khi hắn bắt đầu gia nhập bộ đội cho đến khi tử vong." A Nghĩa nói xong mím môi, đợi phản ứng của Tịch Chiêu Nhiên.
"Để ở đó đi." Tịch Chiêu Nhiên lười biếng đáp.
"Vâng." A Nghĩa đem tư liệu để ở trước mặt y.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn về phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người trong chốc lát. A Nghĩa đứng ở trước mặt y lẳng lặng chờ đợi. Sau một hồi lâu, Tịch Chiêu Nhiên giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền hỏi. "Đúng rồi, có điều tra được Lỗ Dụ Khiên trốn đi đâu không?"
A Nghĩa nhìn y rồi trả lời, "Lỗ Dụ Khiêm gặp tai nạn xe ở thành phố S, đã chết rồi."
Tịch Chiêu Nhiên lập tức quay đầu lại, ánh mắt lười biếng khi nãy trở nên sắc bén, "Ngoài ý muốn?"
"Đúng vậy." A Nghĩa gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, sau khi xác định hắn không nói gì thêm, mới thu hồi tầm mắt. Đôi mắt hơi nheo lại, cuối cùng dời đến túi tư liệu được đặt trên bàn, hỏi. "Phần tư liệu này cậu từ đâu có được?"
"Ách, là do người được uỷ thác tra ra." A Nghĩa nhận thấy Tịch Chiêu Nhiên không quá biểu lộ rõ sự nghi ngờ của mình, trên trán đổ một chút mồ hôi.
Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, phất tay về phía hắn nói, "Cậu đi ra ngoài đi."
"Vâng." A Nghĩa trong lòng chậm rãi thở ra một hơi, từ trong phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên lui ra ngoài.
Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy túi tư liệu ở trên bàn, kéo một tập hồ sơ A4 thật dày, sau đó mở ra đọc.
Càng đọc về sau, đôi lông mày của y càng nhăn chặt lại. Nhìn đến trang cuối cùng thì lông mày của y liền nhướn lên.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng làm việc ngồi cả một đêm. Khi trời vừa sáng, y liền đứng dậy, sắc mặt bởi vì cả đêm không ngủ mà trở nên tái nhợt.
Y đi xuống lầu bắt một chiếc xe, sau khi đưa địa chỉ cho tài xế thì liền ngồi bất động ở phía sau xe.
Tịch Chiêu Nhiên sẽ không ngồi xe của mình, trừ khi người lái xe là Đàm Thiên Dương.
Trong lòng y vẫn có một sự cố chấp kỳ lạ. Đại khái -- Nếu như xe của y bị người khác động tay động chân đến, thì Đàm Thiên Dương sẽ cùng chết với y. Cho nên, dù bọn họ thật sự chết đi cũng không có vấn đề gì. Ít ra Đàm Thiên Dương cũng sẽ không thuộc về người khác.
Địa chỉ xe chạy đến là một nhà trẻ, lúc này chỉ mới hơn bảy giờ sáng. Nhà trẻ vẫn còn chưa mở cửa. Tịch Chiêu Nhiên vào một quán ăn bên cạnh mua một ít đồ ăn sáng. Y tìm một bàn ăn phía sau rồi ngồi bất động.
Lúc tám giờ, nhà trẻ bắt đầu mở cửa. Nhiều phụ huynh đưa con mình đến trường, ở ngã tư đường bỗng chốc vang lên tiếng ồn, thanh âm vô cùng hỗn tạp. Những chiếc xe đi ngang qua con đường này cũng theo đó giảm tốc độ.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn ngoài cửa càng ngày càng có nhiều người. Trên mặt không có biểu tình gì, làm cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của y.
Thời gian trôi mau đến tám giờ rưỡi, La Uyển Y rốt cuộc cũng dắt Tống Hàng xuất hiện trong tầm mắt của y. Hai mẹ con dắt tay nhau đi đến nhà trẻ.
Cả hai đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt. Hai chân Tống Hàng liền không muốn đi tiếp, bé chỉ vào thứ gì đó trên quầy tỏ ý muốn mua. La Uyển Y cúi người dường như nói gì đó với Tống Hàng, đoán chừng là không đáp ứng yêu cầu của bé. Tống Hàng không thuận theo, cố chấp lôi kéo tay của La Uyển Y đi vào trong cửa hàng.
La Uyển Y nhíu mày nói với Tống Hàng hai câu. Cô kéo cánh tay nhỏ của cậu nhóc đi sang hướng bên cạnh. Như muốn tránh tầm mắt của Tống Hàng.
Sức lực của bé tự nhiên không bằng La Uyển Y. Thế nên bé liền bắt đầu không chịu nghe lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất bĩu môi, biểu đạt mình đang giận dỗi.
La Uyển Y cúi đầu nói gì đó với tiểu Tống Hàng ương bướng. Biểu tình trên mặt cũng không quá nghiêm khắc, nhưng cũng không có sự nuông chiều. Dường như là đang giảng đạo lý với cậu nhóc con.
Có điều làm sao có thể giảng đạo lý với một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi? Có nói, bé cũng nghe không hiểu.
Đường đi bộ ở nơi đó vô cùng chật hẹp, nhưng bởi vì lực chú ý của cô luôn đặt trên người Tống Hàng. Cho nên cô không hề phát hiện bước chân của mình càng ngày càng lùi về phía sau, tiếp giáp với đường ô tô chạy.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở bên cạnh cửa hàng bán đồ ăn vặt. Theo góc độ của y vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con nhà họ Tống, biểu tình trên gương mặt y liền biến hoá.
Một chiếc xe hơi từ đằng xa chạy đến gần. Cho dù là nơi có đông người tụ tập cũng không hề giảm tốc độ. Tốc độ của chiếc xe kia nhanh đến mức dường như có thể ngay lập tức lệch hướng bánh lái.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở một bên nhìn.
Chiếc xe kia quả nhiên lái lệch hướng đường xa lộ. Tốc độ cực nhanh chạy sát sang hướng đường đi bộ bên cạnh.
Mọi người đứng trước cổng nhà trẻ bị thanh âm ma xát dữ dội của lốp bánh xe thu hút liền quay đầu lại. Chỉ sửng sờ kinh ngạc nhìn chiếc xe hơi càng ngày càng đến gần mẹ con nhà họ Tống.
Khoé miệng Tịch Chiêu Nhiên khẽ cong thành một vòng cung khó nhận thấy. Y nhìn khoảng cách chiếc xe cùng mẹ con nhà họ Tống càng ngày càng lui đến gần đường ô tô. Trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ tàn nhẫn. Y rất muốn tiến đến vươn tay trực tiếp đẩy hai mẹ con xuống đường, để bọn họ bị bánh xe cán nát.
Nhưng y vẫn đem loại xung động này kiềm chế xuống. Chết ngoài ý muốn cùng có ý định mưu sát là hoàn toàn bất đồng nhau.
Có điều bất kể là thế nào, hai mẹ con họ chết đối với y mà nói đều có lợi.
Ai bảo bọn họ lại chiếm vị trí trong lòng Đàm Thiên Dương trước Tịch Chiêu Nhiên y?
Ai bảo bọn họ lại quan trọng đối với Đàm Thiên Dương hơn y chứ?
Chiếc xe lệch hướng lái chạy càng lúc càng nhanh, trên đường đi bộ rốt cuộc truyền đến tiếng thét khiếp sợ đầy chói tai. Mẹ con nhà họ Tống mờ mịt quay đầu lại.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng đứng ở phía sau hai mẹ con, biểu tình trên mặt hờ hững lạnh như băng.
※
Buổi sáng ngày thứ hai, Đàm Thiên Dương đến công ty sớm hơn nửa tiếng. Hắn đã có suy nghĩ muốn cùng Tịch Chiêu Nhiên nói rõ vào hôm nay. Sau đó sẽ đem y đón trở về nhà.
Tối qua hắn đã suy nghĩ cả đêm, bất kể hắn nghĩ đến điều gì, thì gương mặt mỉm cười của Tịch Chiêu Nhiên luôn định kỳ, thoáng tiến vào trong suy nghĩ của hắn. Hoặc hắn luôn lo lắng cho Tịch Chiêu Nhiên, có phải y lại đi uống rượu hay không? Hôm nay có ăn cơm thật ngon không? Có phải.. lại ở cùng cái tên Phó ca kia không?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng, mặc kệ Tịch Chiêu Nhiên là loại người thế nào. Đều phải nằm trong tầm mắt của hắn mới được. Bằng không hắn sẽ luôn lo lắng, làm chuyện gì đều không yên lòng. Chuyện này trước kia tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Hắn sau khi đến công ty liền trực tiếp lên lầu, đến văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên vẫn chưa đến, thư ký A Nghĩa của y cũng không có mặt.
Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút. Rồi ngồi xuống ghế sô-pha bên ngoài văn phòng đợi trong chốt lát, hắn quyết định ngồi đây chờ y.
Hắn ngồi đây đợi hơn nữa tiếng, mới có bóng dáng người đến đi làm. Có điều trên tầng lầu cao cấp này hầu như đều là bí thư hoặc trợ lý. Nhưng phòng làm việc của bọn họ được ngăn cách rất xa với văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Đa phần đều gần với văn phòng của thủ trưởng bọn họ.
Thỉnh thoảng cũng có vài người đến đưa tư liệu cho Tịch Chiêu Nhiên. Bọn họ nhìn Đàm Thiên Dương ngồi ở đó đều rất ngạc nhiên, nhưng có điều không ai đến hỏi chuyện hắn. Bọn họ sớm đã nghe nói cậu chủ nhà họ Tịch có một vị vệ sĩ, nhưng lại kiêm chức bảo vệ cho công ty.
Đàm Thiên Dương cũng không phải là người nhiều chuyện. Hắn lẳng lặng ngồi trên ghê sô-pha, lưng cùng eo thẳng tắp như thói quen. Hai mắt hơi nhìn xuống dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Cả người không động, nhìn qua tuyệt đối không khác biệt gì.
Đợi đến khi sắp chín giờ, điện thoại di động của hắn liền vang lên. Tiếng chuông đơn điệu làm người đưa văn kiện cho Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn vài lần.
Đàm Thiên Dương cầm di động nhìn thoáng qua, là số di động của La Uyển Y.
Hắn nhấn nút nghe điện thoại, "Alo."
"..." Microphone truyền đến tiếng ồn ào, Đàm Thiên Dương hầu như không nghe thấy âm thanh gì.
"Tôi lập tức đến ngay." Đàm Thiên Dương cúp điện thoại, nhanh chóng từ trên ghế sô-pha đứng lên đi ra ngoài.
A Nghĩa vừa đến công ty đi làm cùng lúc chạm mặt với Đàm Thiên Dương đang bước ra ngoài. A Nghĩa chuẩn bị đi qua chào hỏi hắn, thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Đàm Thiên Dương không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài hành lang.
Hắn ngẫn người đứng tại chỗ nhìn nơi Đàm Thiên Dương vừa rời đi một hồi lâu. Cho đến khi cấp trên cùng bí thư khác đến chào hỏi, hắn mới lấy lại tinh thần.
"Người kia là ai vậy a?" Người chào hỏi hắn vẻ mặt tò mò hỏi.
"Ah, là vệ sĩ của cậu chủ." A Nghĩa cười trả lời.
Bình luận facebook