Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Khi Đàm Thiên Dương nhìn thấy người nọ là Tịch Chiêu Nhiên liền sửng sốt một chút. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Đem người ôm lên xe của mình, rồi tranh thủ gọi điện thoại báo cảnh sát. Sau đó hắn liền lái xe đem người đưa đến bệnh viện gần nhất.
Khuôn mặt và chiếc áo sơ-mi tuyết trắng của Tịch Chiêu Nhiên đều bị máu nhuộm đỏ. Chỉ duy nhất nửa gương mặt sạch sẽ nhưng lại trắng bệch đến doạ người.
Hắn không biết Tịch Chiêu Nhiên bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Không dám để y ở lại chỗ này chờ xe cứu thương. Có điều may mắn là nơi này khá gần nội thành, hắn lái xe trong chốc lát đã nhìn thấy một tấm biển hiệu của bệnh viện.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhỏm một chút, đem xe dừng lại. Hắn vội vàng xuống xe ôm người chạy vào.
Tiến vào bên trong bệnh viện liền mang y đi đến phòng cấp cứu. Hắn nộp tiền viện phí, rồi quay lại nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới dừng lại, lo lắng ngồi chờ ở bên ngoài hành lang.
Thẳng cho đến khi đèn cấp cứu tắt, nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên được đẩy ra, miệng vết thương cũng đã được băng bó tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ấy thế nào?" Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên được đẩy vào phòng bệnh. Lúc này hắn mới quay đầu hỏi bác sĩ.
"Tay phải cậu ta gãy xương, chấn động não nhẹ. Còn có, cơ thể của cậu ta bị thiếu máu một chút. Lần này lại chảy nhiều máu như vậy, đại khái cần truyền máu. Những chỗ khác thì không có vấn đề gì." Bác sĩ lật thứ gì đó trong tay, một bên trả lời.
Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có điều..." Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi.
"Có chuyện gì sao?" Đàm Thiên Dương vội hỏi, hắn có chút lo lắng tai nạn xe cộ lần này sẽ để lại di chứng gì đó cho y. Một thanh niên tốt như vậy, nếu thật để lại di chứng gì thì rất đáng tiếc.
"Cậu ấy có phải hay không..." Bác sĩ mấp mấy môi rồi mím lại, hỏi có phần do dự, "Có phải cậu ấy từng sử dụng.. ma tuý?"
Đàm Thiên Dương bị câu hỏi của hắn làm ngây người. Trong lòng vô thức muốn phản bác. Quý công tử kia thoạt nhìn chói sáng như vậy, cuộc sống hẳn rất đầy đủ. Như thế nào lại sử dụng ma tuý để giết chết bản thân mình? Nhưng hắn cũng không đem lời phản bác nói ra miệng, trong lòng đột nhiên nhớ đến thân thể của quý công tử cũng không phải rất mạnh khoẻ. Lại có chút không thể xác định.
Bác sĩ thấy bộ dáng trầm mặt của hắn, cho rằng suy đoán của mình đã đúng. Nhịn không được thở dài lắc đầu, những kẻ có tiền ah'.. đều rất chán sống. Cảm thấy cuộc sống của mình không đủ kích thích nên lấy sinh mệnh ra chơi đùa.
Đàm Thiên Dương tiễn bác sĩ rời khỏi, liền đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh. Khuôn mặt bởi vì mất máu trở nên nhợt nhạt, dường như còn trắng hơn cả khăn trải giường trong phòng bệnh, giống như y sẽ tan biến vào đó.
Một lát sau, cảnh sát cũng tìm đến đây. Đàm Thiên Dương thuật lại chuyện của mình cho bọn họ. Cuối cùng cảnh sát nhìn thoáng qua người đang nằm trong phòng bệnh. Chỉ nói thi thế người gặp nạn trong xe đã được bọn họ mang về. Chờ khi nào người hôn mê kia tỉnh lại, bọn họ sẽ tới lấy lời khai sau.
Đàm Thiên Dương tiễn bọn họ rời khỏi. Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên đến mười một giờ tối. Người phụ nữ họ Tống lúc này gọi điện thoại tới, hỏi hắn vì sao vẫn chưa trở về, có phải trên đường gặp chuyện gì không.
Đàm Thiên Dương đem chuyện nói qua loa, kể lại một chút làm cho cô yên tâm. Đồng thời cũng nói với cô rằng ngày mai sẽ đem xe giao trở về. Còn tiền -- bởi vì phải đóng tiền viện phí khẩn cấp cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn đã dùng hết tiền trên người. Cũng may ông chủ siêu thị đưa cho hắn là tiền mặt. Nhưng tiền kia dù sao cũng là của người phụ nữ họ Tống, nên chỉ có thể đợi hắn trở về rồi trả lại sau.
Người phụ nữ họ Tống rất nhanh đã đồng ý, dặn dò khi hắn trở về phải cẩn thận. Đàm Thiên Dương nhất nhất đáp ứng. Lúc này trong microphone lại truyền đến thanh âm của trẻ con. Gương mặt luôn không có biểu cảm của Đàm Thiên Dương, sau khi nghe được thanh âm đó liền có chút buông lỏng.
Người nói chuyện chính là đứa con trai bốn tuổi của người phụ nữ họ Tống. Cậu bé rất hiểu chuyện, cũng thật đáng yêu. Dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nói chuyện với hắn một lúc mới lưu luyến miễn cưỡng cúp máy.
Đàm Thiên Dương cất điện thoại di động vào trong túi áo. Nhìn thoáng qua bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng lên, một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang hôn mê. Lúc đầu Đàm Thiên Dương định gọi cho người nhà của y. Nhưng lại tìm không thấy phương thức liên lạc trên quần áo y. Có lẽ khi chiếc xe bị lật, di động cũng theo đó rơi xuống sàn xe. Hắn cũng không tìm được.
Đàm Thiên Dương kéo ghế dựa đến bên cạnh giường bệnh. Điều chỉnh tư thế một chút liền ngồi xuống, đầu dựa vào tường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại cũng đã là ba giờ sáng, y vừa mới giật mình thì Đàm Thiên Dương liền mở mắt ra.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường di chuyển thân thể. Đại khái là vì đau đớn nên đã vô thức rên rĩ một tiếng, cũng rất nhanh mở mắt ra.
"Anh..." Tịch Chiêu Nhiên vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đứng ở bên cạnh. Nhất thời có chút không thể tin được.
"Đừng nhúc nhích, cậu bị thương." Đàm Thiên Dương giữ lại cánh tay bị thương, ngăn không cho y lộn xộn.
"Bị thương?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu liền nhìn thấy cánh tay phải của mình bị băng bó thật dày. Đôi mắt rất nhanh chợt loé lên điều gì đó. Những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê cũng nhanh chóng trở lại trong đầu. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương. "Anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Tôi đến ngoại ô giao hàng, đúng lúc nhìn thấy xe của cậu gặp tại nạn." Đàm Thiên Dương nhìn vào ánh mắt của y trả lời.
Tịch Chiêu Nhiên lại nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
"Cậu... bạn của cậu đã chết rồi." Đàm Thiên Dương do dự một chút, mới nói ra chuyện mình biết.
"Đã chết?" Tịch Chiêu Nhiên dựa lưng vào gối ngồi ở trên giường. Nghe được tin tức này, y nhẹ nhàng nhếch khoé môi một cái. Lộ ra một nụ cười khẽ, "Chết cũng tốt." Dù nói như vậy, nhưng đáy mắt y lại hiện lên một tia bi thương "thỏ tử hồ bi"[1] cùng tuyệt vọng. Rồi lại pha lẫn một sự hâm mộ kỳ lạ khiến kẻ khác không thể hiểu được. Nhưng cảm xúc phức tạp đó chỉ chợt loé qua, nhanh đến mức khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy đó chỉ là áo giác của hắn.
[1]Thỏ tử hồ bi: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ
"... Tôi không thể liên lạc được với người nhà của cậu. Cậu có muốn liên lạc với bọn họ không?" Đàm Thiên Dương không để ý đến lời nói của Tịch Chiêu Nhiên. Đem di động của mình đưa tới trước mặt y. Hắn không biết nói lời an ủi người khác. Chỉ nghĩ có lẽ người nhà của y có thể an ủi được y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu im lặng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động trước mặt mình. Là một chiếc điện thoại cũ hiệu Nokia. Y không lấy tay tiếp nhận mà ngẩng đầu nhìn Đàm Thiên Dương, "Tôi có thể hay không..." Y do dự một chút, lại tiếp tục nói: "Có thể ở nhờ nhà anh một khoảng thời gian được không?"
Căn hộ của Đàm Thiên Dương cũng không lớn. Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng không hề thích hợp với quý công tử này. Lúc đầu hắn muốn trực tiếp từ chối. Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của y. Đầu hắn lại cố chấp dừng lại ở hình ảnh đôi mắt đầy bi thương lúc nãy. Câu từ chối có chút nói không nên lời.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy hắn chỉ nhìn y mà không trả lời. Đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào sáng lên, nhu hoà đầy mông lung. Giống như những cánh hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trong cơn mưa phùng. Khiến cho người ta cảm thấy ý xuân dào dạt. Đàm Thiên Dương chớp mắt một cái, rồi dời đi tầm mắt.
"Nhà của tôi chỉ có một cái giường." Hắn nói một câu đầy thực tế.
"Vậy có thể mua một cái nữa nha." Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
Đàm Thiên Dương không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng trở nên sáng lạn hơn.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Thiên Dương liền lái xe tải nhỏ chở người nọ về nhà mình. Đầu tiên để Tịch Chiêu Nhiên ở trong nhà hắn nghĩ ngơi. Sau đó hắn mới đem xe giao lại cho người phụ nữ họ Tống. Cũng cố ý đi đến công ty mình xin nghĩ phép một ngày. Khi về nhà, hắn ghé chợ mua một ít thực phẩm, xương đùi heo, thịt nạc, bắp cãi, đậu hũ, ớt và một số gia vị không có ở nhà.
Chờ khi Đàm Thiên Dương về đến nhà, Tịch Chiêu Nhiên đang từ trong phòng ngủ của hắn đi ra. Dường như là vừa tỉnh ngủ.
"Anh đã trở lại ah'." Tịch Chiêu Nhiên gương mặt mơ hồ, quay về phía hắn nở mộ nụ cười thật tươi.
"Ừ." Đàm Thiên Dương khẽ gật đầu, nói với y, "Đói bụng không? Tôi đi nấu cơm."
"Không phải sáng nào anh cũng mua điểm tâm về sao?" Tịch Chiêu Nhiên bị treo một tay, ngoại trừ việc khiến người ta dâng lên lòng bảo hộ ngoài ý muốn. Một chút cũng không làm tổn hại đến hình tượng tao nhã của quý công tử.
"Không dinh dưỡng." Đàm Thiên Dương tuỳ ý đáp một câu, liền mang theo túi thực phẩm đi vào trong nhà bếp.
Hắn đem thực phẩm vừa mua về rửa sạch. Thịt nạt bằm nhuyễn dùng để nấu cháo. Xương đùi heo chặt thành từng khúc bỏ vào nồi áp suất, lại thêm đủ loại gia vị. Hắn đem nồi đặt trên bếp từ từ hầm canh.
Gian bếp nhỏ rất nhanh đã lan toả mùi hương của thức ăn. Tịch Chiêu Nhiên dựa vào cánh cửa nhà bếp, không kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt. Y rời đi nơi này đến thành phố T mấy ngày nay đều không thể ăn được thức ăn hợp khẩu vị. Mỗi ngày cũng chỉ tuỳ ý ăn một chút thức ăn mà A Trung thay y chuẩn bị.
A Trung...
Đột nhiên nghĩ đến cái tên này, y thật muốn cười. Hiện giờ hắn xem như đã hoàn toàn giải thoát rồi, thật là một kẻ... khiến cho người ta hâm mộ ah'.
Đàm Thiên Dương lúc này đem cháo thịt nạt bưng ra. Hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái rồi múc nửa chén cháo đưa cho y, nói: "Cậu ăn trước một chút đi, lát nữa thì uống canh."
"Canh hầm xương? Anh có phải cho rằng tôi ăn gì thì sẽ bổ cái đó không ah'?" Tịch Chiêu Nhiên thu hồi nụ cười lúc nãy, thay bằng một nụ cười tươi khác, quay về phía hắn nói.
"Ừ, tay phải của cậu bị gãy xương." Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có liên quan gì..." Tịch Chiêu Nhiên lúc đầu muốn nói "chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay thôi, có liên quan gì". Nhưng dưới ánh mắt trầm mặc đầy băng lãnh của Đàm Thiên Dương, y bất tri bất giác liền tắt đài, "Anh cũng ăn đi ah'."
"Ừ." Đàm Thiên Dương cũng ngồi vào chỗ đối diện y bắt đầu ăn. Hắn rất nhanh đã ăn xong một chén cháo, quay về phía Tịch Chiêu Nhiên nói: "Lát nữa tôi đi mua giường."
"Ah! Tôi cũng muốn đi cùng." Tịch Chiêu Thiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với hắn.
Mua giường, đương nhiên là muốn mua một cái lớn, tốt nhất là loại giường hai người có thể nằm cạnh nhau, ví dụ như -- giường đôi.
"Cái này lớn quá, không đặt được trong nhà." Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên chọn một chiếc giường lớn mày liền nhíu lại. Hắn vốn muốn giúp Tịch Chiêu Nhiên mua một chiếc giường đơn tốt. Vì có thể vừa khít đặt trong phòng ngủ nhỏ của hắn.
"Đặt được mà~~ chỉ cần đem giường của anh dựng lên là được rồi." Tịch Chiêu Nhiên không cho là đúng.
Đàm Thiên Dương vẫn cau mày.
"Anh nằm lên đó thử xem." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm, duỗi tay đẩy ngực Đàm Thiên Dương. Ý đồ muốn đem hắn đẩy ngã xuống giường đôi kia.
Nhưng là...
Đẩy thử mấy lần, dù có dùng lực đẩy mạnh bao nhiêu, thân thể Đàm Thiên Dương vẫn thẳng tắp như một bức tường. Tịch Chiêu Nhiên không vì vậy mà mất hứng, ngược lại còn nuốt nước bọt. Tay đặt trên ngực Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút ngứa ngáy, rất muốn.. sờ thử một chút. Kiểm tra cơ thể bên dưới lớp quần áo kia.
Đàm Thiên Dương không biết ý nghĩ đang bốc lên trong lòng y. Chỉ là không đồng ý nhìn y -- Dù sao đó cũng là nhà của hắn.
Tịch Chiêu Nhiên điềm nhiên như không có việc gì mà rút tay về. Cười tủm tỉm vòng qua hắn, cả người nằm ngã xuống chiếc giường mẫu kia.
Quý công tử làm bất luận động tác gì cũng đều rất tao nhã đẹp mắt. Động tác đầy ấn ý cùng thân hình xinh đẹp, thon dài chủ động nằm trên giường này rất thu hút ánh mắt của người đi đường.
Những cô gái bán hàng đứng cách đó không xa đã sớm nhìn đến ngây người. Nào còn nhớ đến chức trách của mình nữa. Tịch Chiêu Nhiên nằm nghiêng người trên giường, quay về phía những cô gái đó nở một nụ cười quyến rũ. Vài cô gái liền lập tức lấy tay che mặt, kích động đến nỗi quên cả ngày hôm nay là ngày gì.
Đàm Thiên Dương lại đối với hình ảnh tuyệt mỹ, có thể so sánh đầy tính nghệ thuận này làm như không thấy. Nói một câu rất sát phong cảnh: "Vậy thì chúng ta chia mỗi người một nữa giá tiền." Hắn cũng không để ý đến việc cùng một người không quá quen thuộc ngủ chung trên một chiếc giường. Mà đơn thuần chỉ nghĩ không nên chiếm tiện nghi của người khác. Hắn không cho là quý công tử sẽ ở lại nhà hắn lâu dài.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không phản ứng gì, đành từ trên giường ngồi dậy. Suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng nói: "Thế được rồi, nếu như tôi đã ở nhà anh. Như vậy thì tiền thuê nhà, tiền điện nước, thức ăn mỗi người chia một nửa đi."
Đàm Thiên Dương không phản đối, hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Chiếc giường được chọn cũng đóng gói, trực tiếp đưa đến nhà cho cả hai.
Hai người mới vừa mang giường về nhà, cảnh sát ngay sau đó đã tìm đến.
Đàm Thiên Dương nhìn thấy cảnh sát thì không phản ứng gì. Khi hắn đưa Tịch Chiêu Nhiên về nhà đã đem địa chỉ của mình ghi lại ở bệnh viện. Nên cảnh sát mới có thể nhanh chóng tìm đến đây như vậy.
Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.
Nhưng sau khi đăng ký hổ khẩu, câu hỏi đầu tiên của cảnh sát lại khiến cho hai người có chút ngạc nhiên.
"Tịch tiên sinh, nghe nói cậu có sử dụng ma tuý? Không biết việc này có thật hay không?" Một người cảnh sát hỏi, một người khác cầm tập ghi chép, "xoát xoát" viết lại những câu đối thoại của hai người.
Tịch Chiêu Nhiên hơi mở to đôi mắt, sau đó cười gật đầu, "Phải, có việc đó."
"Như vậy xin hỏi, cậu bây giờ còn sử dụng ma tuý không?" Thanh âm của vị cảnh sát có chút nghiêm khắc. Thậm chí còn mang theo vẻ hung hăng.
Đàm Thiên Dương đứng một bên nhìn khẽ cau mày. Hắn biết những tin tức này là do vị bác sĩ cấp cứu cho Tịch Chiêu Nhiên nói với bọn họ. Có điều hắn không biết quý công tử này còn sử dụng những thứ kia hay không. Ngoại trừ thân thể kém một chút, thoạt nhìn không giống chút nào.
"Đương nhiên không có, đã sớm bỏ." Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến giọng điệu của cảnh sát, chỉ lắc đầu mỉm cười.
"Khi nào thì bỏ? Được bao lâu rồi?" Vị cảnh sát kia híp mắt, rõ ràng không tin lời của y.
"Đã bỏ hơn một năm trước." Tịch Chiêu Nhiên nói.
"Vậy cậu có biết, người lái xe đi cùng cậu vẫn còn đang dùng ma tuý không? Trước khi hắn lái xe đã hút qua, rất có khả năng vụ tai nạn xảy ra của hai người liên quan đến điều này."
"Chuyện này tôi không rõ lắm." Tịch Chiêu Nhiên trực tiếp lắc đầu.
"Tuổi hai người cũng ngang nhau, có phải hắn nghiện nên đã kéo cậu nghiện theo? Hoặc là cậu..."
"Tôi động vào thứ kia không có liên quan gì tới hắn và chuyện hắn sử dụng cũng không liên quan gì tới tôi." Tịch Chiêu Nhiên không đợi hắn nói xong liền ngắt lời, "Tôi và hắn cùng động đến thứ kia chỉ là trùng hợp, tôi không biết hắn dùng ma tuý."
"Phải không? Về việc cậu sử dụng ma tuý, có thể kể lại một chút không?" Cảnh sát cũng không tức giận, tiếp tục hỏi.
"Không thể." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sắc mặt của y lúc này đông cứng lại. Nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất.
Cảnh sát sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ gật đầu. Lúc sau lại hỏi một số vấn đề khác, bọn họ ghi lại phương thức liên lạc với Tịch Chiêu Nhiên rồi mới rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, hai người lẳng lặng ngồi trên ghế sô-pha, ai cũng không mở lời nói trước.
Cuối cùng vẫn là Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương nói: "Tôi đã sớm bỏ ma tuý, về sau cũng không sử dụng."
"Ừ." Đàm Thiên Dương thấy y vô cùng nghiêm túc giải thích, trong lòng động một chút, rồi hướng về phía y gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Y chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng Đàm Thiên Dương là người đặt biệt. Y không muốn thấy ánh mắt thất vọng thậm chí là chán ghét của hắn.
Sau đó hai người cũng không thảo luận đến vấn đề này nữa, tựa như nó vốn không tồn tại. Đàm Thiên Dương không hỏi y thêm, Tịch Chiêu Nhiên cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Đem chiếc giường lớn mới mua đặt vào trong phòng ngủ, sau đó đem chiếc giường thiết ban đầu dựng đứng lên. Đẩy chiếc giường đôi vào bên trong khiến cho phòng ngủ gần như bị lấp đầy. Tịch Chiêu Nhiên đối với chuyện này thật vừa lòng.
Bởi vì tay phải của Tịch Chiêu Nhiên bị gãy xương, việc tắm rửa gần như trở thành một chuyện phiền phức.
Dùng tay trái có thể giải quyết phần lớn vấn đề vệ sinh trên thân thể. Nhưng phía sau lưng thì không thể dùng tay trái rửa sạch một số chỗ.
Căn nhà Đàm Thiên Dương thuê có phòng tắm không lớn. Bồn tắm lớn càng không có khả năng.
Trước khi Tịch Chiêu Nhiên bước vào phòng tắm. Đàm Thiên Dương đã giúp y bao lại cánh tay phải, rồi mới bảo y đi tắm.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm loay hoay nửa ngày, thật không có cách nào tự mình giải quyết được. Y liền trực tiếp ra bên ngoài gọi: "Thiên Dương, anh vào trong này giúp tôi chà lưng được không?"
Đàm Thiên Dương nghe thấy, đẩy cửa đi thẳng vào.
Hắn đã từng thấy qua rất nhiều đàn ông xích loã. Trước kia, khi còn ở trong quân đội. Tất cả mọi người đều xích loã đi qua đi lại trong phòng tắm. Giúp nhau chà lưng là chuyện bình thường. Cũng không ai suy nghĩ theo hướng khác.
Hắn cầm khăn mặt vò sạch sẽ dưới làn nước của vòi sen. Tạo bọt xà phòng, kéo Tịch Chiêu Nhiên qua, trực tiếp giúp y chà xát.
Tuy nói là thấy qua rất nhiều thân thể xích loã của đàn ông. Nhưng hắn không thể không thừa nhận. Cơ thể của mỗi người đều không giống nhau, cho dù là đàn ông đi nữa. Làn da, sự cảm nhận cùng màu sắc đều khác biệt không chỉ một điểm.
Tịch Chiêu Nhiên bình thường ngồi trong văn phòng. Cho dù đi ra ngoài cũng có xe hơi cao cấp tới đưa đón. Làn da giấu dưới lớp quần áo hiển nhiên là trắng trẻo mềm mại. Có màu sắc như bột mì. Ánh đèn và dòng nước chảy dọc theo thân thể khiến cho làn da sáng bóng mê ly, nhìn qua xúc cảm rất tốt. So sánh với thân thể tham gia quân ngũ, vẫn thường phơi nắng dưới ánh mặt trời đến ngăm đen hoàn toàn khác biệt.
Có điều, Đàm Thiên Dương nhìn phong cảnh trước mắt này. Trong lòng bất quá cũng chỉ cảm thán một chút về sự khác nhau. Tuyệt đối không có suy nghĩ theo hướng lệch lạc nào khác.
Vì hắn giúp Tịch Chiêu Nhiên chà lưng, nên quần áo mặc trên người khi tiến vào phòng tắm đã cởi bỏ. Lộ ra lồng ngực cường tráng cùng hữu lực, lúc này trên thân thể dính vài giọt nước nghịch ngợm lại càng thêm mê người. Cơ bắp hiện rõ ràng trên làn da màu đồng, sáu khối cơ bụng chỉnh tề thẳng hàng. Hai bên đường cong ở vùng bụng nghiên nghiên đi xuống, ẩn hiện bên dưới lưng quân. Đôi chân dài thẳng tắp phía dưới được chiếc quần dài bó chặt.
Tịch Chiêu Nhiên thừa dịp hắn xát cánh tay trái cho mình, liền đưa mắt liếc một cái. Ở trong lòng nuốt nước bọt. Là một quân nhân đúng có sự khác biệt mà! Toàn thân trên dưới không có một chút mỡ dư thừa nào. Cơ thể rắn chắc cường tráng này khiến cho người ta nhìn vào liền muốn động thủ kiểm tra. Thật là có xung động muốn sờ thử!
"Nhìn cái gì?" Đàm Thiên Dương vẫn im lặng giúp y xát thân thể bỗng quét mắt, nhìn y một cái.
"Không.." Tịch Chiêu Nhiên cười cười, "Chỉ là cảm thấy dáng người của anh thật tốt, có chút hâm mộ."
Đàm Thiên Dương im lặng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng hướng về phía y nói: "Cậu phải vận động nhiều."
"Ah?" Tịch Chiêu Nhiên không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên chuyển đến đề tài này. Có chút không hiểu nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương giật giật khoé môi, nói: "Người bị huyết áp thấp phải vận động nhiều mới không khó chịu."
Tịch Chiêu Nhiên ngẩn người, "Anh biết tôi bị huyết áp thấp sao?" Y nhớ Đàm Thiên Dương đã sớm biết chuyện của y. Hắn cũng luôn chăm sóc y về vấn đề ăn uống, vì thế lại hỏi, "Anh biết khi nào vậy?" Y đối với vấn đề này vẫn rất ngạc nhiên, chỉ là không tìm được cơ hội hỏi.
"Lần trước cậu ngất xỉu, khi tôi đưa cậu đến bệnh viện đã nghe bác sĩ nói." Đàm Thiên Dương thấy hắn đã lau sạch người cho y. Liền khom lưng vò khăn mặt, nhưng lại không biết cái mông mình đang giơ lên. Chiếc quần dài căn ra, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
"Thì ra là như vậy." Tịch Chiêu Nhiên trả lời, nhưng hai mắt lại dán chặt mục tiêu phía trước.
"Sau này dậy sớm một chút, tôi cùng cậu đi tập thể dục." Đàm Thiên Dương vò sạch khăn mặt, đứng thẳng thắt lưng rồi treo lên, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.
"Đã biết." Tịch Chiêu Nhiên ở phía sau hồi đáp. Một chốc lại hô lên: "Thiên Dương, tôi hôm nay quên mua quần áo thay rồi, anh cho tôi mượn đi."
Đàm Thiên Dương không nói gì, đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo T-shirt màu trắng trong tủ ra, lại tìm một cái quần dài đi vào đưa cho y.
Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm tiếp nhận. Sau khi Đàm Thiên Dương bước ra ngoài, y liền mặc chiếc áo T-shirt màu trắng kia vào người. Cái này hẳn là của Đàm Thiên Dương, thoạt nhìn rất lớn. Vạt áo từ trên xuống dưới dài tới tận đùi, y nhìn mình trong gương rồi dứt khoát ném cái quần dài sang bên cạnh. Quyết định để phần trung gian giữa hai chân trống không*.
Chiếc áo T-shirt thật sự rất lớn, cổ áo rõ ràng càng rộng hơn. Khi y mặc vào, nửa bả vai đều theo đó lộ ra bên ngoài. Hình dáng xương quai xanh xinh đẹp hiện ra đầy đủ.
Tịch Chiêu Nhiên thật vừa lòng, phần bên dưới trống không. Hai chân tuyết trắng mềm mại cùng thon dài bước ra ngoài.
Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên chỉ mặc mỗi áo T-shirt đi ra ngoài. Cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cầm quần áo của mình vòng qua người y đi vào phòng tắm.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không có phản ứng, cảm thấy có chút không thú vị. Trong nhà Đàm Thiên Dương cũng không có TV để giải trí. Y đành dời bước chân đi vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn vừa mới mua ngày hôm nay được đặt ở trong phòng. Y lại nghiêng đầu nhìn chiếc giường thiết được dựng trên tường. Đôi môi xinh đẹp gợi lên một nụ cười, y nghiêng người ngã lên giường.
Giường.. thật là một thứ tốt ah'.
Không chỉ có khả năng liên kết tình cảm giữ con người. Còn có thể ở trên đó tạo ra những thế hệ mới. Bao nhiêu con người được sinh ra ở trên giường. Cũng có rất nhiều con người nằm ở trên này trải qua con đường cuối cùng của sinh mệnh. Có thể nói, hơn hai phần ba cuộc đời của mỗi con người đều có quan hệ không rõ ràng với chiếc giường.
Và phần lớn thời gian, những người có thể cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, đều có quan hệ vô cùng thân mật. Cũng vì lý do đó nên Tịch Chiêu Nhiên mới kiên quyết muốn mua một chiếc giường lớn.
Đàm Thiên Dương dường như ở trong phòng tắm khá lâu. Tịch Chiêu Nhiên chờ đến sắp ngủ gục mới thấy hắn mặc quần áo mềm mại đi đến. Đàm Thiên Dương nguyên bản không thích mặc quần áo đi ngủ. Nhưng vì trong nhà có người lạ, không mặc thì không tốt.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi dựa trên giường chờ hắn. Hai chân thẳng tắp bắt chéo nhau để ở trên ra giường màu đen. Màu sắc của lan da dưới ngọn đèn hoàn toàn tương phản với chiếc giường lớn, khiến cho người ta phải loá mắt. Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương đi vào phòng liền hướng về phía hắn mỉm cười.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, xoay người mở ngăn tủ quần áo, ôm ra một cái chăn bông đặt bên cạnh y nói: "Buổi tối trời lạnh, đắp chăn đi."
Tịch Chiêu Nhiên: "..." Y có điểm nói không nên lời. Có điều y cũng biết, tính hướng của người đàn ông này cũng giống như thắt lưng hữu lực và đôi chân dài của hắn. Chỉ có thẳng và thẳng. Muốn bẻ cong một thẳng nam, yêu cầu cần có một chút kỹ thuật và kế hoạch. Chỉ dựa vào lớp vỏ bọc bên ngoài, cơ bản không có bao nhiêu tác dụng.
"Ngủ đi." Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, nghĩ rằng y cảm thấy mệt. Hắn liền bò lên giường, để đầu nằm lên gối.
"Chờ một chút." Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người, dùng tay trái không bị thường đỡ lấy đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu, chờ y nói.
"Anh còn chưa nói với tôi, khi tôi gặp tai nạn xe vì sao anh lại đúng lúc ở đó." Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
Đàm Thiên Dương im lặng một chút rồi mở miệng trả lời: "Tôi giúp một người bạn giao hàng."
"Bạn?"
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có thể nói cho tôi biết bạn của anh là ai không? Anh không thấy sự việc rất trùng hợp sao?" Tịch Chiêu Nhiên nói.
Giọng nói Đàm Thiên Dương vô cùng bình thản đáp: "Người đó mở một siêu thị mini, sẽ không có liên quan gì đến tai nạn của cậu."
"Tôi không có ý đó." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, y nói những lời này không phải vì muốn nghe giải thích: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện thôi."
Đàm Thiên Dương gật đầu cũng không nói thêm gì.
"Quan hệ của hai người tốt lắm sao? Hay là anh giúp giao hàng để có thêm thu nhập?" Tịch Chiêu Nhiên lại hỏi.
Đàm Thiên Dương nghe câu hỏi của y xong. Trong lòng tự hỏi một chút hắn và người phụ nữ họ Tống có quan hệ như thế nào. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một mối quan hệ hợp lý.
Bạn? Vẫn là nên nói vợ của bạn.
"Giúp đỡ mà thôi." Nghĩ không ra mối quan hệ hợp lý, Đàm Thiên Dương cũng không muốn nghĩ nữa, tuỳ ý trả lời y một câu.
"Oh', vậy người kia là bạn bè của anh, người đó ra sao? Nam hay nữ?"
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y một cái, không có cảm xúc trả lời: "Nữ."
"Nữ.. mở một siêu thị mini.." Tịch Chiêu Nhiên vẫn quan sát vẻ mặt của hắn, đột nhiên nói, "Không phải là tình nhân linh tinh gì của anh chứ?"
"Đừng nói lung tung, người ta đã có con rồi." Đàm Thiên Dương mày cau lại, hiển nhiên rất mất hứng vì cách nói của y.
Tịch Chiêu Nhiên cắn môi, thầm nghĩ, có con rồi thì liên quan gì với điều này chứ!
"Mau ngủ đi." Đàm Thiên Dương đưa tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Tịch Chiêu Nhiên cũng không nói gì nữa. Chỉ mở to hai mắt trong bóng đêm, biểu tình cứng ngắc cũng dần được bóng tối che khuất.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Đàm Thiên Dương liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thân thể mệt mỏi ở bên cạnh, thấy Tịch Chiêu Nhiên đang co người nằm trong góc hắn khẽ nhíu mày. Lấy tay kéo cái chăn đắp lên người y rồi mới đi ra ngoài làm bữa sáng.
Chờ khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng vô cùng phong phú. Cháo thịt nạc, canh trứng còn có thêm bánh quẩy, bánh bao linh tinh mua từ bên ngoài.
"Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm." Đàm Thiên Dương thấy y đứng ở trước cửa phòng ngủ, tóc vừa ngủ dậy có chút rối, áo T-shirt bị lệch qua một bên, nghiêng nghiêng nằm trên thân thể y.
Tịch Chiêu Nhiên nghe theo lời hắn đi vào phòng tắm. Nhưng y lại nhanh chóng phóng ra ngoài.
Đàm Thiên Dương nhìn quý công tử đột nhiên hoàn toàn mất đi dáng vẻ tao nhã, có chút không hiểu rõ.
"Anh.. anh.. anh.. anh giặt quần lót của tôi sao?" Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót trong tay, trên mặt mang theo bi phẫn chỉ vào hắn.
Đàm Thiên Dương không hiểu rõ ý của y, nhưng vẫn gật đầu. Tối hôm qua sau khi hắn tắm rửa xong, liền thuận tay đem quần áo của hai người giặt sạch, phơi khô ở ban công. Quần áo được phơi khô qua ngày thứ hai có thể trực tiếp mặc. Đây là thói quan của hắn từ trước tới nay.
"..." Hai tay Tịch Chiêu Nhiên run rẩy, nửa ngày cũng không biết nên nói gì. Nhưng rất nhanh liền xoay người chui vào phòng tắm. Đồng thời cũng nặng nề mà đóng cửa lại.
Thành thật mà nói, mặc dù y dám vì mục đích của mình mà trực tiếp xuất ra chiêu "không mặc quần" đứng trước mặt người kia. Nhưng quần lót là thứ riêng tư cá nhân thuộc về y, lại bị một người đàn ông khác dùng tay chà xát giặt sạch. Nghĩ đến liền khiến y đỏ mặt.
Chiếc quần lót màu trắng mang theo hương thơm của xà phòng. Trắng tinh như mới, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi người đàn ông kia dùng tay chà xát, giặt sạch đã cẩn thận như thế nào...
"Mau ra đây ăn cái gì đi." Đàm Thiên Dương gõ gõ cửa.
Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót của mình cắn răng. Trời ơi! Như vậy làm sao y còn dám mặc vào ah'. Vừa nghĩ tới quần lót mình bị một người đàn ông hết "chà xát" rồi tới "vắt khô". Nếu y còn trực tiếp mặc cái quần này dán sát ở vị trí kia... đây không phải là đang gián tiếp...
Cả người y đều run lên..
Đàm Thiên Dương đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không biết mình đã chạm vào nơi nào đó của đối phương.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm một hồi, cuối cùng vẫn lê bước chầm chậm đi ra. Về phần y có mặc cái quần lót kia hay không cũng chỉ có mình y biết...
Đàm Thiên Dương đã xin nghĩ phép một ngày. Hôm nay hiển nhiên không thể xin nghĩ nữa, hắn ăn xong bữa sáng rồi liền thay quần áo đi làm.
Trước khi Đàm Thiên Dương rời khỏi nhà đã để lại chìa khoá cho y. Phòng ngừa lúc y ra ngoài lại không thể quay về.
Không thể quay về ah'...
Tịch Chiêu Nhiên nắm chiếc chìa khoá bằng kim loại còn mang theo hơi ấm cơ thể. Bàn tay vô thức siết chặt.
Đàm Thiên Dương đi không lâu, y cũng rời khỏi nhà của hắn. Đương nhiên y cũng mang theo chiếc chìa khoá kia.
Tịch Chiêu Nhiên đến văn phòng một chuyến. A Nghĩa vẫn đang ở đó gọi điện thoại. Hắn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đi đến vội vàng đứng lên. Dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt lại quét qua cánh tay được băng bó của y thì ngay lập tức khẩn trương. Chí ít, vẻ mặt của hắn vẫn ôn hoà, chỉ có thanh âm mang theo sự căng thẳng, "Cậu chủ, cậu đi đâu mà lâu như vậy? Bị thương ở tay có nặng không? Ông chủ và bà chủ thật lo lắng cho cậu."
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi trả lời hắn từng vấn đề một: "Tôi đi đến nhà bạn, tay bị gãy xương, bọn họ không phái người đi tìm tôi sao?"
A Nghĩa nghe xong lời của y, sắc mặt rõ ràng có chút do dự. Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, trong lòng đại khái đã hiểu được trong nhà đã xảy ra những chuyện gì. Khoé môi chậm rãi cong lên, ánh mắt băng lãnh mang theo sự châm chọc.
A Nghĩa thấy nụ cười của y trên trán hơi toát ra mồ hôi lạnh, liền giải thích: "Ông chủ có ra lệnh cho tôi đi tìm. Sau đó bà chủ cùng ông chủ nói vài câu. A Trung đã chết nên ông chủ đã dặn dò chú Tần lo tang lễ cho hắn. Chỉ là cảnh sát hiện giờ vẫn còn giữ thi thể."
"Oh? Bọn họ đã cãi nhau chuyện gì vậy? Lễ tang khi nào được tổ chức? Cảnh sát bên kia nói như thế nào?" Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi hỏi.
"Chỉ nói mấy câu mà thôi." A Nghĩa rõ ràng đối với chuyện cha mẹ của Tịch Chiêu Nghiên không muốn giải thích nhiều. Ngược lại giải thích sang chuyện khác, "Cảnh sát nói ba ngày sau mới có thể nhận lại thi thể. Lễ tang cũng đã định vào ba ngày tới."
"Ha hả, A Trung chính là con của chú Tần. Chú Tần đi theo cha của tôi nhiều năm như vậy. Từ trên xuống dưới đều biết ông ấy. Ông ấy chỉ cần ra mặt nói một câu ai dám không nghe?" Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
A Nghĩa cúi đầu không dám nhiều lời.
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Tôi muốn ra bên ngoài ở một thời gian, nói với ông nội đừng phái người tìm tôi. Nói với mẹ tôi, chuyện của thiên kim nhà họ Đường tôi đã giải quyết ổn thoả. Nói với chú Tần, tôi sẽ đến tang lễ. Nói với cha tôi..." Tịch Chiêu Nhiên mím môi, không tiếp tục nói nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
A Nghĩa ở phía sau nghe được lời của y, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tịch Chiêu Nhiên cùng cha mình đã chiến tranh lạnh từ lâu. Lần này vì chuyện của thiên kim nhà họ Đường, mâu thuẫn giữa hai người khẳng định sẽ thăng cấp. Y hiện tại không trở về nhà mới chính là lựa chọn sáng suốt. Nhưng... Aizzz...
Tịch Chiêu Nhiên hiển nhiên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của A Nghĩa. Y thu dọn một ít đồ để trong văn phòng -- Bởi vì nguyên nhân nào đó ở gia đình. Tịch Chiêu Nhiên dường như đều thường ở lại trong văn phòng. Cho nên rất nhiều đồ dùng hằng ngày của y đều ở đây. -- Dự định ở nhà của Đàm Thiên Dương một khoảng thời gian. Nếu Đàm Thiên Dương đã cho mình bước vào nhà hắn, như vậy mình sẽ không khách khí ah'!
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên sửa soạn xong đồ đạc của mình. Ban đầu dự tính sẽ trực tiếp quay về nhà của Đàm Thiên Dương. Nhưng ngay lúc y chuẩn bị rời đi thì nhận được cú điện thoại của một người.
Là Thiệu Đông Dương gọi đến.
Đó là một người đàn ông khiến cho Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy rất phức tạp. Từ lúc bọn họ quen biết nhau cho đến bây giờ. Giữa hai người luôn có một cỗ hương vị không rõ ràng bao phủ. Hầu như chỉ cần một bên tìm một bên còn lại, người bên còn lại nhất định sẽ xuất hiện.
Người này từ trước đến bây giờ, ngoại trừ Đàm Thiên Dương. Cũng là người duy nhất có thể khiến y cho ra một chút lòng tín nhiệm. Nhưng chỉ là một chút như vậy thôi.
Dĩ nhiên giữa hai người bọn họ tuyệt đối không phải là tình yêu. Ngược lại, nó giống như thân tình.
Thân tình? Nghĩ đến hai chữ này làm cho Tịch Chiêu Nhiên nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Điện thoại vẫn vang lên, Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu bắt máy, "Alo."
"Tại sao cậu bắt máy lâu như vậy chứ? Không tiện ah'?" Microphone truyền tới thanh âm hơi sang sảng của một người đàn ông mang theo ý cười.
"Không có gì." Tịch Chiêu Nhiên nhàn nhạt trả lời một câu, "Có việc sao?"
"Lâu rồi không gặp cậu nha~~ đi ra ngoài chơi đi." Thiệu Đông Dương cười nói.
"Không được, tôi hôm nay có việc." Tịch Chiêu Nhiên từ chối lời mới của hắn. Y hôm nay muốn đi về nhà của Đàm Thiên Dương. Mặc dù nơi đó thật đơn sơ, nhưng lại là nơi y tìm được cảm giác gọi là nhà.
"Huh? Thật là ngạc nhiên nha." Thiệu Đông Dương cười ha hả, có chút tò mò hỏi, "Cậu có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp đỡ không?"
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút, y biết Thiệu Đông Dương là một cao thủ tình trường. Có lẽ kỹ thuật và kinh nghiệm bẻ thẳng nam của hắn càng phong phú hơn. Ngay sau đó có chút do dự hỏi: "Cậu cảm thấy... làm gì mới có thể nắm được trái tim của một người đàn ông?"
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi đột nhiên truyền đến thanh âm hô lớn của Thiệu Đông Dương, hắn kinh hãi: "Cậu đã yêu một người đàn ông sao?!"
Tịch Chiêu Nhiên nếu đã dám hỏi cũng sẽ không sợ bị người ta biết. Vì thế y trực tiếp thừa nhận nói: "Phải."
"Ai?" Thiệu Đông Dương hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, y thật không thích giọng điệu tìm hiểu này của hắn. "Cậu không biết đâu."
"Ah'." Thiệu Đông Dương nghe giọng nói của Tịch Chiêu Nhiên, biết y không muốn nói nhiều. Cũng không tiếp tục hỏi thêm, "Nếu cậu không muốn nói thì tôi không hỏi. Có điều, cậu nói cho tôi biết, đối phương là thẳng hay là cong?"
"Hắn không thích đàn ông." Đây là phân tích tình huống ngay từ đầu mà Tịch Chiêu Nhiên đưa ra trong đêm đó.
Điện thoại đột nhiên không còn thanh âm. Lông mày của Tịch Chiêu Nhiên cũng đã nhướng lên. Rốt cuộc có biện pháp nào không? Nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của y ah'.
Một hồi lâu trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Thiệu Đông Dương. Nhưng nghe có phần miễn cưỡng, "Muốn bẻ cong một thẳng nam thì rất khó khăn. Cậu vẫn nên chọn một người dễ hơn đi, hay là để tôi giúp cậu tuyển chọn."
"Không cần, cậu không có biện pháp thì thôi." Tịch Chiêu Nhiên có chút không kiên nhẫn. Y thật sự không nghĩ ra, tại sao y lại đi hỏi Thiệu Đông Dương một việc nghiêm túc như vậy.
"Đừng nóng giận ah', thật ra cũng có một biện pháp." Thiệu Đông Dương nghe giọng nói không tốt của y, cười cười bổ sung một chữ, "Quấn."
"Quấn?" Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
"Ừ." Thiệu Đông Dương lên tiếng, trả lời có chút không yên lòng. "Đối với một thẳng nam mà nói, thân thể của người đồng giới cơ bản không có lực hấp dẫn. Cho dù thân thể đó có quyến rũ đi nữa, thì trong mắt của bọn họ cũng chỉ là người cùng giới. Muốn bẻ cong loại đàn ông như vậy. Nếu cậu muốn chân chính có được trái tim của hắn. Cũng chỉ có thể lợi dụng lòng tốt của hắn. Sự đồng cảm cùng không đành lòng của hắn. Chờ sau khi cậu quấn lấy hắn, cùng hắn có cảm tình. Không cần biết tình cảm của hai người khi đó là gì. Chỉ cần có tình cảm là được. Sau khi có tình cảm, cậu chỉ cần đối với bản thân mình tàn nhẫn một chút. Khiến cho hắn đau lòng vì cậu, đến lúc đó hắn sẽ không thể nhìn cậu chịu khổ. Chờ khi tâm của hắn đã bị cậu tác động, cậu chỉ cần dùng tình yêu của mình trói chặt hắn..." Thiệu Đông Dương đang nói, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được thúc giục nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Thiệu Đông Dương dường như cúi đầu, cười thầm một tiếng. "Sau đó thì cậu tiếp tục quấn lấy hắn, làm cho hắn yêu cậu."
Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng tự hỏi phương pháp này có thể thực hiện hay không.
"Điểm mấu chốt quan trọng của cách thức này chính là.. khi cậu quấn lấy hắn, nhưng hắn lại không đành lòng đuổi cậu đi. Ngay lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, đồng thời tâm tư cũng phải đủ tàn nhẫn." Thiệu Đông Dương bổ sung nói. Hắn và Tịch Chiêu Nhiên đã quen biết nhau một khoảng thời gian. Hắn biết tâm của y đủ tàn nhẫn. Nếu không y đã không dám đi làm nhiều chuyện như vậy. Cũng sẽ không đi bẻ cong một người đàn ông bình thường. Chuyện này trong mắt của người khác vốn là một việc không có đạo đức.
Thiệu Đông Dương trên tay cầm điện thoại, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ.
"Tôi biết rồi." Tịch Chiêu Nhiên nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.
"Chờ một chút." Thiệu Đông Dương đột nhiên nói.
"Sao?"
"Khụ khụ... cái kia.. hai người hiện giờ đã phát triển đến bước nào rồi?" Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên vui vẻ đến cao hứng, y dùng thanh âm mang theo chút khoe khoang nói: "Ngày hôm qua chúng tôi đã cùng nhau đi mua giường đôi. Chờ hôm nào có cơ hội, tôi sẽ mang cậu về nhà của hai chúng tôi xem thử." Y nói xong lập tức cúp máy, trên mặt lại lộ ra một vẻ đắc ý.
Thiệu Đông Dương hiếu kì đến như thế, nhất định là có nguyên nhân!
Thiệu Đông Dương ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt. Đột nhiên dùng sức ném di động lên ghế sô-pha. Vô cùng ấm ức cũng vô cùng không cam lòng nói: "Ngây thơ!"
Nói một câu cũng chưa đủ hả giận, hắn liền đạp một cái, đá văng chiếc điện thoại di động xuống mặt đất.
Tâm trạng của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ rất tốt. Y cũng lười quản phản ứng của Thiệu Đông Dương. Mang theo đồ mình đã sửa soạn xong đi xuống lầu.
Khi đi đến dưới lầu, vì muốn nhìn thấy người nào đó, y liền cố tình đi đường vòng. Đi ngang qua một hành lang khác, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Đàm Thiên Dương từ hướng khác đi tới.
Vóc dáng của người đàn ông này thật sự hoàn hảo đến không còn chỗ nào hoàn hảo hơn. Cao lớn, đẹp trai, khí thế, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị quyến rũ của đàn ông.
Điểm này chỉ cần đếm số lượng hoa si đang đứng ở hành lang nhìn bóng dáng của hắn đến hoa mắt thì biết.
Tịch Chiêu Nhiên liếc mắt nhìn những cô nàng đang bàn tán vô cùng hưng phấn về dáng người của Đàm Thiên Dương, sắc mặt liền đen xuống.
Trong lòng y bỗng dâng lên một chút cảm giác khủng hoảng. Cái Đàm Thiên Dương thích chính là phụ nữ!
Không được! Kế hoạch của y phải chặt chẽ hơn một chút. Tuyệt đối không thể để cho người khác thừa cơ chui vào chỗ trống cướp người này của y! Phụ nữ không được, đàn ông càng không thể được.
Y nghĩ như vậy, liền cầm hành lý trên tay mang về nhà Đàm Thiên Dương. Vì muốn gia tăng độ thân mật của hai người, y đem quần áo của mình bỏ vào trong tủ quần áo của Đàm Thiên Dương. Đặt chồng quần áo của mình thật gọn gàng vào cùng một nơi.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước tủ quần áo. Sờ cằm nhìn áo sơ-mi trắng tinh của mình nằm kế bên quần áo của Đàm Thiên Dương. Thế này khiến cho y có cảm giác như hai người đang kề bên, ở cùng nhau một chỗ.
Y còn mang đến một tá quần lót. Y đã quyết định từ nay về sau mỗi cái quần lót chỉ mặc một lần. Để quần lót của mình bị một người đàn ông khác cẩn thận sát xát, giặt sạch. Treo ở ban công tung bay theo gió khiến cho y thật sự không thể chấp nhận nỗi.
Đưa tay sắp xếp tủ quần áo, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy quần áo của Đàm Thiên Dương hơi ít. Y còn nhớ rõ quê quán của Đàm Thiên Dương là ở một thị trấn nhỏ. Đàm Thiên Dương tới nơi này để đi làm, có phải tính kiếm thêm chút tiền rồi trở về quê nhà không?
Nhưng có lẽ đây là một cơ hội? Y có thể cho hắn một công việc tốt hơn?
Tịch Chiêu Nhiên đợi đến khi công ty hết giờ làm việc liền đi tới tìm Đàm Thiên Dương. Cũng không chờ hắn mở miệng, y mỉm cười nói: "Cùng nhau về nhà đi?"
"Hôm nay cậu đi làm?" Đàm Thiên Dương nhìn cánh tay còn treo ở trước ngực y, lông mày hơi nhíu lại.
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên thờ ơ gật đầu.
"Tay cậu vẫn còn chưa khỏi." Hắn không đồng tình nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Y bị thương rất nặng, vốn hắn không đồng ý cho y xuất viện nhanh như vậy. Nhưng vì đó là ý của Tịch Chiêu Nhiên, nên hắn không thể can thiệp.
"Tôi đã xin nghĩ phép, ngày mai sẽ ở nhà." Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Đàm Thiên Dương có thói quen sau khi tan ca sẽ đi đến chợ mua một chút thực phẩm mang về nhà. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên lại ở nhà của hắn, mỗi ngày đều phải mua thức ăn nhiều hơn. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên không có ý định muốn về nhà trước liền lên tiếng. "Chỗ đó vừa bẩn vừa lộn xộn, cậu đừng đi." Hắn có chút lo lắng cho cánh tay của y bị đụng phải. Nơi đó có rất nhiều người qua lại.
"Không sao đâu, tôi sẽ lưu ý một chút." Tịch Chiêu Nhiên đoán được hắn lo lắng cho mình. Trong lòng có chút vui mừng. Y biết phương thức bồi dưỡng tình cảm nhanh nhất chính là cùng nhau làm việc. Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần cùng nhau ở một chỗ là được.
Đàm Thiên Dương nhìn y cười đến híp mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì đáng kể. Trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ. Trước kia hắn hiếm khi có cảm giác này, nếu ai khiến cho hắn thấy bất đắc dĩ. Hắn sẽ trực tiếp động thủ, khiến cho đối phương làm điều hắn muốn, đến khi vừa lòng mới thôi.
Nhưng hiển nhiên điều này vô dụng đối với Tịch Chiêu Nhiên. Y không phải là chiến hữu, cũng không phải binh lính của hắn, càng không phải là kẻ thù... y là một sự tồn tại đặt biệt.
Đàm Thiên Dương biết mình nhiều lời cũng vô ích. Sau khi đi đến chợ, hắn để cho y đi ở phía trước, hắn đi theo phía sau che chở cho y. Hình ảnh này thật giống như một ngọn núi bất khả xâm phạm.
Người ở chợ thật sự rất nhiều, vì sợ bị người khác đụng phải, cơ thể của hai người hầu như đều dán sát vào nhau.
"Cẩn thận một chút." Đàm Thiên Dương mở miệng, gần như dán ở bên tai Tịch Chiêu Nhiên. Không thể yên lòng dặn dò.
Thời điểm hắn nói chuyện, toàn bộ nhiệt khí đều phun đến lỗ tai của Tịch Chiêu Nhiên. Khiến cho lỗ tai của y đều đỏ cả lên, từ tai xuống cổ...
Tịch Chiêu Nhiên cũng là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua cảm giác khẩn trương này. Nhưng vô luận nói như thế nào. Từ khi bắt đầu có hồi ức, đây vẫn là lần đầu tiên y cùng một người dán sát như vậy.. và thân mật như thế.
Khuôn mặt và chiếc áo sơ-mi tuyết trắng của Tịch Chiêu Nhiên đều bị máu nhuộm đỏ. Chỉ duy nhất nửa gương mặt sạch sẽ nhưng lại trắng bệch đến doạ người.
Hắn không biết Tịch Chiêu Nhiên bị thương có bao nhiêu nghiêm trọng. Không dám để y ở lại chỗ này chờ xe cứu thương. Có điều may mắn là nơi này khá gần nội thành, hắn lái xe trong chốc lát đã nhìn thấy một tấm biển hiệu của bệnh viện.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhỏm một chút, đem xe dừng lại. Hắn vội vàng xuống xe ôm người chạy vào.
Tiến vào bên trong bệnh viện liền mang y đi đến phòng cấp cứu. Hắn nộp tiền viện phí, rồi quay lại nhìn Tịch Chiêu Nhiên đang hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc này hắn mới dừng lại, lo lắng ngồi chờ ở bên ngoài hành lang.
Thẳng cho đến khi đèn cấp cứu tắt, nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên được đẩy ra, miệng vết thương cũng đã được băng bó tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ấy thế nào?" Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên được đẩy vào phòng bệnh. Lúc này hắn mới quay đầu hỏi bác sĩ.
"Tay phải cậu ta gãy xương, chấn động não nhẹ. Còn có, cơ thể của cậu ta bị thiếu máu một chút. Lần này lại chảy nhiều máu như vậy, đại khái cần truyền máu. Những chỗ khác thì không có vấn đề gì." Bác sĩ lật thứ gì đó trong tay, một bên trả lời.
Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có điều..." Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn hắn như muốn nói rồi lại thôi.
"Có chuyện gì sao?" Đàm Thiên Dương vội hỏi, hắn có chút lo lắng tai nạn xe cộ lần này sẽ để lại di chứng gì đó cho y. Một thanh niên tốt như vậy, nếu thật để lại di chứng gì thì rất đáng tiếc.
"Cậu ấy có phải hay không..." Bác sĩ mấp mấy môi rồi mím lại, hỏi có phần do dự, "Có phải cậu ấy từng sử dụng.. ma tuý?"
Đàm Thiên Dương bị câu hỏi của hắn làm ngây người. Trong lòng vô thức muốn phản bác. Quý công tử kia thoạt nhìn chói sáng như vậy, cuộc sống hẳn rất đầy đủ. Như thế nào lại sử dụng ma tuý để giết chết bản thân mình? Nhưng hắn cũng không đem lời phản bác nói ra miệng, trong lòng đột nhiên nhớ đến thân thể của quý công tử cũng không phải rất mạnh khoẻ. Lại có chút không thể xác định.
Bác sĩ thấy bộ dáng trầm mặt của hắn, cho rằng suy đoán của mình đã đúng. Nhịn không được thở dài lắc đầu, những kẻ có tiền ah'.. đều rất chán sống. Cảm thấy cuộc sống của mình không đủ kích thích nên lấy sinh mệnh ra chơi đùa.
Đàm Thiên Dương tiễn bác sĩ rời khỏi, liền đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh. Khuôn mặt bởi vì mất máu trở nên nhợt nhạt, dường như còn trắng hơn cả khăn trải giường trong phòng bệnh, giống như y sẽ tan biến vào đó.
Một lát sau, cảnh sát cũng tìm đến đây. Đàm Thiên Dương thuật lại chuyện của mình cho bọn họ. Cuối cùng cảnh sát nhìn thoáng qua người đang nằm trong phòng bệnh. Chỉ nói thi thế người gặp nạn trong xe đã được bọn họ mang về. Chờ khi nào người hôn mê kia tỉnh lại, bọn họ sẽ tới lấy lời khai sau.
Đàm Thiên Dương tiễn bọn họ rời khỏi. Hắn ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tịch Chiêu Nhiên đến mười một giờ tối. Người phụ nữ họ Tống lúc này gọi điện thoại tới, hỏi hắn vì sao vẫn chưa trở về, có phải trên đường gặp chuyện gì không.
Đàm Thiên Dương đem chuyện nói qua loa, kể lại một chút làm cho cô yên tâm. Đồng thời cũng nói với cô rằng ngày mai sẽ đem xe giao trở về. Còn tiền -- bởi vì phải đóng tiền viện phí khẩn cấp cho Tịch Chiêu Nhiên. Nên hắn đã dùng hết tiền trên người. Cũng may ông chủ siêu thị đưa cho hắn là tiền mặt. Nhưng tiền kia dù sao cũng là của người phụ nữ họ Tống, nên chỉ có thể đợi hắn trở về rồi trả lại sau.
Người phụ nữ họ Tống rất nhanh đã đồng ý, dặn dò khi hắn trở về phải cẩn thận. Đàm Thiên Dương nhất nhất đáp ứng. Lúc này trong microphone lại truyền đến thanh âm của trẻ con. Gương mặt luôn không có biểu cảm của Đàm Thiên Dương, sau khi nghe được thanh âm đó liền có chút buông lỏng.
Người nói chuyện chính là đứa con trai bốn tuổi của người phụ nữ họ Tống. Cậu bé rất hiểu chuyện, cũng thật đáng yêu. Dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nói chuyện với hắn một lúc mới lưu luyến miễn cưỡng cúp máy.
Đàm Thiên Dương cất điện thoại di động vào trong túi áo. Nhìn thoáng qua bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng lên, một lần nữa đẩy cửa phòng bệnh.
Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn đang hôn mê. Lúc đầu Đàm Thiên Dương định gọi cho người nhà của y. Nhưng lại tìm không thấy phương thức liên lạc trên quần áo y. Có lẽ khi chiếc xe bị lật, di động cũng theo đó rơi xuống sàn xe. Hắn cũng không tìm được.
Đàm Thiên Dương kéo ghế dựa đến bên cạnh giường bệnh. Điều chỉnh tư thế một chút liền ngồi xuống, đầu dựa vào tường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại cũng đã là ba giờ sáng, y vừa mới giật mình thì Đàm Thiên Dương liền mở mắt ra.
Tịch Chiêu Nhiên nằm ở trên giường di chuyển thân thể. Đại khái là vì đau đớn nên đã vô thức rên rĩ một tiếng, cũng rất nhanh mở mắt ra.
"Anh..." Tịch Chiêu Nhiên vừa mới mở mắt liền nhìn thấy Đàm Thiên Dương đang đứng ở bên cạnh. Nhất thời có chút không thể tin được.
"Đừng nhúc nhích, cậu bị thương." Đàm Thiên Dương giữ lại cánh tay bị thương, ngăn không cho y lộn xộn.
"Bị thương?" Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt, nghiêng đầu liền nhìn thấy cánh tay phải của mình bị băng bó thật dày. Đôi mắt rất nhanh chợt loé lên điều gì đó. Những chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê cũng nhanh chóng trở lại trong đầu. Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương. "Anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Tôi đến ngoại ô giao hàng, đúng lúc nhìn thấy xe của cậu gặp tại nạn." Đàm Thiên Dương nhìn vào ánh mắt của y trả lời.
Tịch Chiêu Nhiên lại nhìn hắn trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, giãy dụa từ trên giường ngồi dậy.
"Cậu... bạn của cậu đã chết rồi." Đàm Thiên Dương do dự một chút, mới nói ra chuyện mình biết.
"Đã chết?" Tịch Chiêu Nhiên dựa lưng vào gối ngồi ở trên giường. Nghe được tin tức này, y nhẹ nhàng nhếch khoé môi một cái. Lộ ra một nụ cười khẽ, "Chết cũng tốt." Dù nói như vậy, nhưng đáy mắt y lại hiện lên một tia bi thương "thỏ tử hồ bi"[1] cùng tuyệt vọng. Rồi lại pha lẫn một sự hâm mộ kỳ lạ khiến kẻ khác không thể hiểu được. Nhưng cảm xúc phức tạp đó chỉ chợt loé qua, nhanh đến mức khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy đó chỉ là áo giác của hắn.
[1]Thỏ tử hồ bi: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ
"... Tôi không thể liên lạc được với người nhà của cậu. Cậu có muốn liên lạc với bọn họ không?" Đàm Thiên Dương không để ý đến lời nói của Tịch Chiêu Nhiên. Đem di động của mình đưa tới trước mặt y. Hắn không biết nói lời an ủi người khác. Chỉ nghĩ có lẽ người nhà của y có thể an ủi được y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu im lặng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động trước mặt mình. Là một chiếc điện thoại cũ hiệu Nokia. Y không lấy tay tiếp nhận mà ngẩng đầu nhìn Đàm Thiên Dương, "Tôi có thể hay không..." Y do dự một chút, lại tiếp tục nói: "Có thể ở nhờ nhà anh một khoảng thời gian được không?"
Căn hộ của Đàm Thiên Dương cũng không lớn. Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng không hề thích hợp với quý công tử này. Lúc đầu hắn muốn trực tiếp từ chối. Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của y. Đầu hắn lại cố chấp dừng lại ở hình ảnh đôi mắt đầy bi thương lúc nãy. Câu từ chối có chút nói không nên lời.
Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy hắn chỉ nhìn y mà không trả lời. Đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào sáng lên, nhu hoà đầy mông lung. Giống như những cánh hoa đào màu hồng nhạt nở rộ trong cơn mưa phùng. Khiến cho người ta cảm thấy ý xuân dào dạt. Đàm Thiên Dương chớp mắt một cái, rồi dời đi tầm mắt.
"Nhà của tôi chỉ có một cái giường." Hắn nói một câu đầy thực tế.
"Vậy có thể mua một cái nữa nha." Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
Đàm Thiên Dương không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, nụ cười trên mặt trong nháy mắt càng trở nên sáng lạn hơn.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Thiên Dương liền lái xe tải nhỏ chở người nọ về nhà mình. Đầu tiên để Tịch Chiêu Nhiên ở trong nhà hắn nghĩ ngơi. Sau đó hắn mới đem xe giao lại cho người phụ nữ họ Tống. Cũng cố ý đi đến công ty mình xin nghĩ phép một ngày. Khi về nhà, hắn ghé chợ mua một ít thực phẩm, xương đùi heo, thịt nạc, bắp cãi, đậu hũ, ớt và một số gia vị không có ở nhà.
Chờ khi Đàm Thiên Dương về đến nhà, Tịch Chiêu Nhiên đang từ trong phòng ngủ của hắn đi ra. Dường như là vừa tỉnh ngủ.
"Anh đã trở lại ah'." Tịch Chiêu Nhiên gương mặt mơ hồ, quay về phía hắn nở mộ nụ cười thật tươi.
"Ừ." Đàm Thiên Dương khẽ gật đầu, nói với y, "Đói bụng không? Tôi đi nấu cơm."
"Không phải sáng nào anh cũng mua điểm tâm về sao?" Tịch Chiêu Nhiên bị treo một tay, ngoại trừ việc khiến người ta dâng lên lòng bảo hộ ngoài ý muốn. Một chút cũng không làm tổn hại đến hình tượng tao nhã của quý công tử.
"Không dinh dưỡng." Đàm Thiên Dương tuỳ ý đáp một câu, liền mang theo túi thực phẩm đi vào trong nhà bếp.
Hắn đem thực phẩm vừa mua về rửa sạch. Thịt nạt bằm nhuyễn dùng để nấu cháo. Xương đùi heo chặt thành từng khúc bỏ vào nồi áp suất, lại thêm đủ loại gia vị. Hắn đem nồi đặt trên bếp từ từ hầm canh.
Gian bếp nhỏ rất nhanh đã lan toả mùi hương của thức ăn. Tịch Chiêu Nhiên dựa vào cánh cửa nhà bếp, không kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt. Y rời đi nơi này đến thành phố T mấy ngày nay đều không thể ăn được thức ăn hợp khẩu vị. Mỗi ngày cũng chỉ tuỳ ý ăn một chút thức ăn mà A Trung thay y chuẩn bị.
A Trung...
Đột nhiên nghĩ đến cái tên này, y thật muốn cười. Hiện giờ hắn xem như đã hoàn toàn giải thoát rồi, thật là một kẻ... khiến cho người ta hâm mộ ah'.
Đàm Thiên Dương lúc này đem cháo thịt nạt bưng ra. Hắn nhìn Tịch Chiêu Nhiên một cái rồi múc nửa chén cháo đưa cho y, nói: "Cậu ăn trước một chút đi, lát nữa thì uống canh."
"Canh hầm xương? Anh có phải cho rằng tôi ăn gì thì sẽ bổ cái đó không ah'?" Tịch Chiêu Nhiên thu hồi nụ cười lúc nãy, thay bằng một nụ cười tươi khác, quay về phía hắn nói.
"Ừ, tay phải của cậu bị gãy xương." Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có liên quan gì..." Tịch Chiêu Nhiên lúc đầu muốn nói "chẳng qua chỉ chặt đứt một cánh tay thôi, có liên quan gì". Nhưng dưới ánh mắt trầm mặc đầy băng lãnh của Đàm Thiên Dương, y bất tri bất giác liền tắt đài, "Anh cũng ăn đi ah'."
"Ừ." Đàm Thiên Dương cũng ngồi vào chỗ đối diện y bắt đầu ăn. Hắn rất nhanh đã ăn xong một chén cháo, quay về phía Tịch Chiêu Nhiên nói: "Lát nữa tôi đi mua giường."
"Ah! Tôi cũng muốn đi cùng." Tịch Chiêu Thiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với hắn.
Mua giường, đương nhiên là muốn mua một cái lớn, tốt nhất là loại giường hai người có thể nằm cạnh nhau, ví dụ như -- giường đôi.
"Cái này lớn quá, không đặt được trong nhà." Đàm Thiên Dương nhìn Tịch Chiêu Nhiên chọn một chiếc giường lớn mày liền nhíu lại. Hắn vốn muốn giúp Tịch Chiêu Nhiên mua một chiếc giường đơn tốt. Vì có thể vừa khít đặt trong phòng ngủ nhỏ của hắn.
"Đặt được mà~~ chỉ cần đem giường của anh dựng lên là được rồi." Tịch Chiêu Nhiên không cho là đúng.
Đàm Thiên Dương vẫn cau mày.
"Anh nằm lên đó thử xem." Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm, duỗi tay đẩy ngực Đàm Thiên Dương. Ý đồ muốn đem hắn đẩy ngã xuống giường đôi kia.
Nhưng là...
Đẩy thử mấy lần, dù có dùng lực đẩy mạnh bao nhiêu, thân thể Đàm Thiên Dương vẫn thẳng tắp như một bức tường. Tịch Chiêu Nhiên không vì vậy mà mất hứng, ngược lại còn nuốt nước bọt. Tay đặt trên ngực Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút ngứa ngáy, rất muốn.. sờ thử một chút. Kiểm tra cơ thể bên dưới lớp quần áo kia.
Đàm Thiên Dương không biết ý nghĩ đang bốc lên trong lòng y. Chỉ là không đồng ý nhìn y -- Dù sao đó cũng là nhà của hắn.
Tịch Chiêu Nhiên điềm nhiên như không có việc gì mà rút tay về. Cười tủm tỉm vòng qua hắn, cả người nằm ngã xuống chiếc giường mẫu kia.
Quý công tử làm bất luận động tác gì cũng đều rất tao nhã đẹp mắt. Động tác đầy ấn ý cùng thân hình xinh đẹp, thon dài chủ động nằm trên giường này rất thu hút ánh mắt của người đi đường.
Những cô gái bán hàng đứng cách đó không xa đã sớm nhìn đến ngây người. Nào còn nhớ đến chức trách của mình nữa. Tịch Chiêu Nhiên nằm nghiêng người trên giường, quay về phía những cô gái đó nở một nụ cười quyến rũ. Vài cô gái liền lập tức lấy tay che mặt, kích động đến nỗi quên cả ngày hôm nay là ngày gì.
Đàm Thiên Dương lại đối với hình ảnh tuyệt mỹ, có thể so sánh đầy tính nghệ thuận này làm như không thấy. Nói một câu rất sát phong cảnh: "Vậy thì chúng ta chia mỗi người một nữa giá tiền." Hắn cũng không để ý đến việc cùng một người không quá quen thuộc ngủ chung trên một chiếc giường. Mà đơn thuần chỉ nghĩ không nên chiếm tiện nghi của người khác. Hắn không cho là quý công tử sẽ ở lại nhà hắn lâu dài.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không phản ứng gì, đành từ trên giường ngồi dậy. Suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng nói: "Thế được rồi, nếu như tôi đã ở nhà anh. Như vậy thì tiền thuê nhà, tiền điện nước, thức ăn mỗi người chia một nửa đi."
Đàm Thiên Dương không phản đối, hai người nhanh chóng đạt được sự đồng thuận. Chiếc giường được chọn cũng đóng gói, trực tiếp đưa đến nhà cho cả hai.
Hai người mới vừa mang giường về nhà, cảnh sát ngay sau đó đã tìm đến.
Đàm Thiên Dương nhìn thấy cảnh sát thì không phản ứng gì. Khi hắn đưa Tịch Chiêu Nhiên về nhà đã đem địa chỉ của mình ghi lại ở bệnh viện. Nên cảnh sát mới có thể nhanh chóng tìm đến đây như vậy.
Tịch Chiêu Nhiên cũng chỉ nhíu mày, không nói gì thêm.
Nhưng sau khi đăng ký hổ khẩu, câu hỏi đầu tiên của cảnh sát lại khiến cho hai người có chút ngạc nhiên.
"Tịch tiên sinh, nghe nói cậu có sử dụng ma tuý? Không biết việc này có thật hay không?" Một người cảnh sát hỏi, một người khác cầm tập ghi chép, "xoát xoát" viết lại những câu đối thoại của hai người.
Tịch Chiêu Nhiên hơi mở to đôi mắt, sau đó cười gật đầu, "Phải, có việc đó."
"Như vậy xin hỏi, cậu bây giờ còn sử dụng ma tuý không?" Thanh âm của vị cảnh sát có chút nghiêm khắc. Thậm chí còn mang theo vẻ hung hăng.
Đàm Thiên Dương đứng một bên nhìn khẽ cau mày. Hắn biết những tin tức này là do vị bác sĩ cấp cứu cho Tịch Chiêu Nhiên nói với bọn họ. Có điều hắn không biết quý công tử này còn sử dụng những thứ kia hay không. Ngoại trừ thân thể kém một chút, thoạt nhìn không giống chút nào.
"Đương nhiên không có, đã sớm bỏ." Tịch Chiêu Nhiên không để ý đến giọng điệu của cảnh sát, chỉ lắc đầu mỉm cười.
"Khi nào thì bỏ? Được bao lâu rồi?" Vị cảnh sát kia híp mắt, rõ ràng không tin lời của y.
"Đã bỏ hơn một năm trước." Tịch Chiêu Nhiên nói.
"Vậy cậu có biết, người lái xe đi cùng cậu vẫn còn đang dùng ma tuý không? Trước khi hắn lái xe đã hút qua, rất có khả năng vụ tai nạn xảy ra của hai người liên quan đến điều này."
"Chuyện này tôi không rõ lắm." Tịch Chiêu Nhiên trực tiếp lắc đầu.
"Tuổi hai người cũng ngang nhau, có phải hắn nghiện nên đã kéo cậu nghiện theo? Hoặc là cậu..."
"Tôi động vào thứ kia không có liên quan gì tới hắn và chuyện hắn sử dụng cũng không liên quan gì tới tôi." Tịch Chiêu Nhiên không đợi hắn nói xong liền ngắt lời, "Tôi và hắn cùng động đến thứ kia chỉ là trùng hợp, tôi không biết hắn dùng ma tuý."
"Phải không? Về việc cậu sử dụng ma tuý, có thể kể lại một chút không?" Cảnh sát cũng không tức giận, tiếp tục hỏi.
"Không thể." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, sắc mặt của y lúc này đông cứng lại. Nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất.
Cảnh sát sửng sốt một chút, nhưng cũng chỉ gật đầu. Lúc sau lại hỏi một số vấn đề khác, bọn họ ghi lại phương thức liên lạc với Tịch Chiêu Nhiên rồi mới rời đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, hai người lẳng lặng ngồi trên ghế sô-pha, ai cũng không mở lời nói trước.
Cuối cùng vẫn là Tịch Chiêu Nhiên quay đầu nhìn về phía Đàm Thiên Dương nói: "Tôi đã sớm bỏ ma tuý, về sau cũng không sử dụng."
"Ừ." Đàm Thiên Dương thấy y vô cùng nghiêm túc giải thích, trong lòng động một chút, rồi hướng về phía y gật đầu.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Y chưa bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng Đàm Thiên Dương là người đặt biệt. Y không muốn thấy ánh mắt thất vọng thậm chí là chán ghét của hắn.
Sau đó hai người cũng không thảo luận đến vấn đề này nữa, tựa như nó vốn không tồn tại. Đàm Thiên Dương không hỏi y thêm, Tịch Chiêu Nhiên cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
Đem chiếc giường lớn mới mua đặt vào trong phòng ngủ, sau đó đem chiếc giường thiết ban đầu dựng đứng lên. Đẩy chiếc giường đôi vào bên trong khiến cho phòng ngủ gần như bị lấp đầy. Tịch Chiêu Nhiên đối với chuyện này thật vừa lòng.
Bởi vì tay phải của Tịch Chiêu Nhiên bị gãy xương, việc tắm rửa gần như trở thành một chuyện phiền phức.
Dùng tay trái có thể giải quyết phần lớn vấn đề vệ sinh trên thân thể. Nhưng phía sau lưng thì không thể dùng tay trái rửa sạch một số chỗ.
Căn nhà Đàm Thiên Dương thuê có phòng tắm không lớn. Bồn tắm lớn càng không có khả năng.
Trước khi Tịch Chiêu Nhiên bước vào phòng tắm. Đàm Thiên Dương đã giúp y bao lại cánh tay phải, rồi mới bảo y đi tắm.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm loay hoay nửa ngày, thật không có cách nào tự mình giải quyết được. Y liền trực tiếp ra bên ngoài gọi: "Thiên Dương, anh vào trong này giúp tôi chà lưng được không?"
Đàm Thiên Dương nghe thấy, đẩy cửa đi thẳng vào.
Hắn đã từng thấy qua rất nhiều đàn ông xích loã. Trước kia, khi còn ở trong quân đội. Tất cả mọi người đều xích loã đi qua đi lại trong phòng tắm. Giúp nhau chà lưng là chuyện bình thường. Cũng không ai suy nghĩ theo hướng khác.
Hắn cầm khăn mặt vò sạch sẽ dưới làn nước của vòi sen. Tạo bọt xà phòng, kéo Tịch Chiêu Nhiên qua, trực tiếp giúp y chà xát.
Tuy nói là thấy qua rất nhiều thân thể xích loã của đàn ông. Nhưng hắn không thể không thừa nhận. Cơ thể của mỗi người đều không giống nhau, cho dù là đàn ông đi nữa. Làn da, sự cảm nhận cùng màu sắc đều khác biệt không chỉ một điểm.
Tịch Chiêu Nhiên bình thường ngồi trong văn phòng. Cho dù đi ra ngoài cũng có xe hơi cao cấp tới đưa đón. Làn da giấu dưới lớp quần áo hiển nhiên là trắng trẻo mềm mại. Có màu sắc như bột mì. Ánh đèn và dòng nước chảy dọc theo thân thể khiến cho làn da sáng bóng mê ly, nhìn qua xúc cảm rất tốt. So sánh với thân thể tham gia quân ngũ, vẫn thường phơi nắng dưới ánh mặt trời đến ngăm đen hoàn toàn khác biệt.
Có điều, Đàm Thiên Dương nhìn phong cảnh trước mắt này. Trong lòng bất quá cũng chỉ cảm thán một chút về sự khác nhau. Tuyệt đối không có suy nghĩ theo hướng lệch lạc nào khác.
Vì hắn giúp Tịch Chiêu Nhiên chà lưng, nên quần áo mặc trên người khi tiến vào phòng tắm đã cởi bỏ. Lộ ra lồng ngực cường tráng cùng hữu lực, lúc này trên thân thể dính vài giọt nước nghịch ngợm lại càng thêm mê người. Cơ bắp hiện rõ ràng trên làn da màu đồng, sáu khối cơ bụng chỉnh tề thẳng hàng. Hai bên đường cong ở vùng bụng nghiên nghiên đi xuống, ẩn hiện bên dưới lưng quân. Đôi chân dài thẳng tắp phía dưới được chiếc quần dài bó chặt.
Tịch Chiêu Nhiên thừa dịp hắn xát cánh tay trái cho mình, liền đưa mắt liếc một cái. Ở trong lòng nuốt nước bọt. Là một quân nhân đúng có sự khác biệt mà! Toàn thân trên dưới không có một chút mỡ dư thừa nào. Cơ thể rắn chắc cường tráng này khiến cho người ta nhìn vào liền muốn động thủ kiểm tra. Thật là có xung động muốn sờ thử!
"Nhìn cái gì?" Đàm Thiên Dương vẫn im lặng giúp y xát thân thể bỗng quét mắt, nhìn y một cái.
"Không.." Tịch Chiêu Nhiên cười cười, "Chỉ là cảm thấy dáng người của anh thật tốt, có chút hâm mộ."
Đàm Thiên Dương im lặng một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng hướng về phía y nói: "Cậu phải vận động nhiều."
"Ah?" Tịch Chiêu Nhiên không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên chuyển đến đề tài này. Có chút không hiểu nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương giật giật khoé môi, nói: "Người bị huyết áp thấp phải vận động nhiều mới không khó chịu."
Tịch Chiêu Nhiên ngẩn người, "Anh biết tôi bị huyết áp thấp sao?" Y nhớ Đàm Thiên Dương đã sớm biết chuyện của y. Hắn cũng luôn chăm sóc y về vấn đề ăn uống, vì thế lại hỏi, "Anh biết khi nào vậy?" Y đối với vấn đề này vẫn rất ngạc nhiên, chỉ là không tìm được cơ hội hỏi.
"Lần trước cậu ngất xỉu, khi tôi đưa cậu đến bệnh viện đã nghe bác sĩ nói." Đàm Thiên Dương thấy hắn đã lau sạch người cho y. Liền khom lưng vò khăn mặt, nhưng lại không biết cái mông mình đang giơ lên. Chiếc quần dài căn ra, dáng vẻ vô cùng hấp dẫn.
"Thì ra là như vậy." Tịch Chiêu Nhiên trả lời, nhưng hai mắt lại dán chặt mục tiêu phía trước.
"Sau này dậy sớm một chút, tôi cùng cậu đi tập thể dục." Đàm Thiên Dương vò sạch khăn mặt, đứng thẳng thắt lưng rồi treo lên, sau đó liền đẩy cửa đi ra ngoài.
"Đã biết." Tịch Chiêu Nhiên ở phía sau hồi đáp. Một chốc lại hô lên: "Thiên Dương, tôi hôm nay quên mua quần áo thay rồi, anh cho tôi mượn đi."
Đàm Thiên Dương không nói gì, đi vào phòng ngủ lấy một chiếc áo T-shirt màu trắng trong tủ ra, lại tìm một cái quần dài đi vào đưa cho y.
Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm tiếp nhận. Sau khi Đàm Thiên Dương bước ra ngoài, y liền mặc chiếc áo T-shirt màu trắng kia vào người. Cái này hẳn là của Đàm Thiên Dương, thoạt nhìn rất lớn. Vạt áo từ trên xuống dưới dài tới tận đùi, y nhìn mình trong gương rồi dứt khoát ném cái quần dài sang bên cạnh. Quyết định để phần trung gian giữa hai chân trống không*.
Chiếc áo T-shirt thật sự rất lớn, cổ áo rõ ràng càng rộng hơn. Khi y mặc vào, nửa bả vai đều theo đó lộ ra bên ngoài. Hình dáng xương quai xanh xinh đẹp hiện ra đầy đủ.
Tịch Chiêu Nhiên thật vừa lòng, phần bên dưới trống không. Hai chân tuyết trắng mềm mại cùng thon dài bước ra ngoài.
Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên chỉ mặc mỗi áo T-shirt đi ra ngoài. Cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cầm quần áo của mình vòng qua người y đi vào phòng tắm.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn không có phản ứng, cảm thấy có chút không thú vị. Trong nhà Đàm Thiên Dương cũng không có TV để giải trí. Y đành dời bước chân đi vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn vừa mới mua ngày hôm nay được đặt ở trong phòng. Y lại nghiêng đầu nhìn chiếc giường thiết được dựng trên tường. Đôi môi xinh đẹp gợi lên một nụ cười, y nghiêng người ngã lên giường.
Giường.. thật là một thứ tốt ah'.
Không chỉ có khả năng liên kết tình cảm giữ con người. Còn có thể ở trên đó tạo ra những thế hệ mới. Bao nhiêu con người được sinh ra ở trên giường. Cũng có rất nhiều con người nằm ở trên này trải qua con đường cuối cùng của sinh mệnh. Có thể nói, hơn hai phần ba cuộc đời của mỗi con người đều có quan hệ không rõ ràng với chiếc giường.
Và phần lớn thời gian, những người có thể cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, đều có quan hệ vô cùng thân mật. Cũng vì lý do đó nên Tịch Chiêu Nhiên mới kiên quyết muốn mua một chiếc giường lớn.
Đàm Thiên Dương dường như ở trong phòng tắm khá lâu. Tịch Chiêu Nhiên chờ đến sắp ngủ gục mới thấy hắn mặc quần áo mềm mại đi đến. Đàm Thiên Dương nguyên bản không thích mặc quần áo đi ngủ. Nhưng vì trong nhà có người lạ, không mặc thì không tốt.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi dựa trên giường chờ hắn. Hai chân thẳng tắp bắt chéo nhau để ở trên ra giường màu đen. Màu sắc của lan da dưới ngọn đèn hoàn toàn tương phản với chiếc giường lớn, khiến cho người ta phải loá mắt. Tịch Chiêu Nhiên thấy Đàm Thiên Dương đi vào phòng liền hướng về phía hắn mỉm cười.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, xoay người mở ngăn tủ quần áo, ôm ra một cái chăn bông đặt bên cạnh y nói: "Buổi tối trời lạnh, đắp chăn đi."
Tịch Chiêu Nhiên: "..." Y có điểm nói không nên lời. Có điều y cũng biết, tính hướng của người đàn ông này cũng giống như thắt lưng hữu lực và đôi chân dài của hắn. Chỉ có thẳng và thẳng. Muốn bẻ cong một thẳng nam, yêu cầu cần có một chút kỹ thuật và kế hoạch. Chỉ dựa vào lớp vỏ bọc bên ngoài, cơ bản không có bao nhiêu tác dụng.
"Ngủ đi." Đàm Thiên Dương thấy Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, nghĩ rằng y cảm thấy mệt. Hắn liền bò lên giường, để đầu nằm lên gối.
"Chờ một chút." Tịch Chiêu Nhiên nghiêng người, dùng tay trái không bị thường đỡ lấy đầu, từ trên cao nhìn xuống.
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu, chờ y nói.
"Anh còn chưa nói với tôi, khi tôi gặp tai nạn xe vì sao anh lại đúng lúc ở đó." Tịch Chiêu Nhiên hỏi.
Đàm Thiên Dương im lặng một chút rồi mở miệng trả lời: "Tôi giúp một người bạn giao hàng."
"Bạn?"
"Ừ." Đàm Thiên Dương gật đầu.
"Có thể nói cho tôi biết bạn của anh là ai không? Anh không thấy sự việc rất trùng hợp sao?" Tịch Chiêu Nhiên nói.
Giọng nói Đàm Thiên Dương vô cùng bình thản đáp: "Người đó mở một siêu thị mini, sẽ không có liên quan gì đến tai nạn của cậu."
"Tôi không có ý đó." Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, y nói những lời này không phải vì muốn nghe giải thích: "Tôi chỉ muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện thôi."
Đàm Thiên Dương gật đầu cũng không nói thêm gì.
"Quan hệ của hai người tốt lắm sao? Hay là anh giúp giao hàng để có thêm thu nhập?" Tịch Chiêu Nhiên lại hỏi.
Đàm Thiên Dương nghe câu hỏi của y xong. Trong lòng tự hỏi một chút hắn và người phụ nữ họ Tống có quan hệ như thế nào. Nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một mối quan hệ hợp lý.
Bạn? Vẫn là nên nói vợ của bạn.
"Giúp đỡ mà thôi." Nghĩ không ra mối quan hệ hợp lý, Đàm Thiên Dương cũng không muốn nghĩ nữa, tuỳ ý trả lời y một câu.
"Oh', vậy người kia là bạn bè của anh, người đó ra sao? Nam hay nữ?"
Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y một cái, không có cảm xúc trả lời: "Nữ."
"Nữ.. mở một siêu thị mini.." Tịch Chiêu Nhiên vẫn quan sát vẻ mặt của hắn, đột nhiên nói, "Không phải là tình nhân linh tinh gì của anh chứ?"
"Đừng nói lung tung, người ta đã có con rồi." Đàm Thiên Dương mày cau lại, hiển nhiên rất mất hứng vì cách nói của y.
Tịch Chiêu Nhiên cắn môi, thầm nghĩ, có con rồi thì liên quan gì với điều này chứ!
"Mau ngủ đi." Đàm Thiên Dương đưa tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Tịch Chiêu Nhiên cũng không nói gì nữa. Chỉ mở to hai mắt trong bóng đêm, biểu tình cứng ngắc cũng dần được bóng tối che khuất.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Đàm Thiên Dương liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thân thể mệt mỏi ở bên cạnh, thấy Tịch Chiêu Nhiên đang co người nằm trong góc hắn khẽ nhíu mày. Lấy tay kéo cái chăn đắp lên người y rồi mới đi ra ngoài làm bữa sáng.
Chờ khi Tịch Chiêu Nhiên tỉnh lại, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng vô cùng phong phú. Cháo thịt nạc, canh trứng còn có thêm bánh quẩy, bánh bao linh tinh mua từ bên ngoài.
"Nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm." Đàm Thiên Dương thấy y đứng ở trước cửa phòng ngủ, tóc vừa ngủ dậy có chút rối, áo T-shirt bị lệch qua một bên, nghiêng nghiêng nằm trên thân thể y.
Tịch Chiêu Nhiên nghe theo lời hắn đi vào phòng tắm. Nhưng y lại nhanh chóng phóng ra ngoài.
Đàm Thiên Dương nhìn quý công tử đột nhiên hoàn toàn mất đi dáng vẻ tao nhã, có chút không hiểu rõ.
"Anh.. anh.. anh.. anh giặt quần lót của tôi sao?" Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót trong tay, trên mặt mang theo bi phẫn chỉ vào hắn.
Đàm Thiên Dương không hiểu rõ ý của y, nhưng vẫn gật đầu. Tối hôm qua sau khi hắn tắm rửa xong, liền thuận tay đem quần áo của hai người giặt sạch, phơi khô ở ban công. Quần áo được phơi khô qua ngày thứ hai có thể trực tiếp mặc. Đây là thói quan của hắn từ trước tới nay.
"..." Hai tay Tịch Chiêu Nhiên run rẩy, nửa ngày cũng không biết nên nói gì. Nhưng rất nhanh liền xoay người chui vào phòng tắm. Đồng thời cũng nặng nề mà đóng cửa lại.
Thành thật mà nói, mặc dù y dám vì mục đích của mình mà trực tiếp xuất ra chiêu "không mặc quần" đứng trước mặt người kia. Nhưng quần lót là thứ riêng tư cá nhân thuộc về y, lại bị một người đàn ông khác dùng tay chà xát giặt sạch. Nghĩ đến liền khiến y đỏ mặt.
Chiếc quần lót màu trắng mang theo hương thơm của xà phòng. Trắng tinh như mới, hoàn toàn có thể tưởng tượng được khi người đàn ông kia dùng tay chà xát, giặt sạch đã cẩn thận như thế nào...
"Mau ra đây ăn cái gì đi." Đàm Thiên Dương gõ gõ cửa.
Tịch Chiêu Nhiên cầm quần lót của mình cắn răng. Trời ơi! Như vậy làm sao y còn dám mặc vào ah'. Vừa nghĩ tới quần lót mình bị một người đàn ông hết "chà xát" rồi tới "vắt khô". Nếu y còn trực tiếp mặc cái quần này dán sát ở vị trí kia... đây không phải là đang gián tiếp...
Cả người y đều run lên..
Đàm Thiên Dương đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không biết mình đã chạm vào nơi nào đó của đối phương.
Tịch Chiêu Nhiên ở trong phòng tắm một hồi, cuối cùng vẫn lê bước chầm chậm đi ra. Về phần y có mặc cái quần lót kia hay không cũng chỉ có mình y biết...
Đàm Thiên Dương đã xin nghĩ phép một ngày. Hôm nay hiển nhiên không thể xin nghĩ nữa, hắn ăn xong bữa sáng rồi liền thay quần áo đi làm.
Trước khi Đàm Thiên Dương rời khỏi nhà đã để lại chìa khoá cho y. Phòng ngừa lúc y ra ngoài lại không thể quay về.
Không thể quay về ah'...
Tịch Chiêu Nhiên nắm chiếc chìa khoá bằng kim loại còn mang theo hơi ấm cơ thể. Bàn tay vô thức siết chặt.
Đàm Thiên Dương đi không lâu, y cũng rời khỏi nhà của hắn. Đương nhiên y cũng mang theo chiếc chìa khoá kia.
Tịch Chiêu Nhiên đến văn phòng một chuyến. A Nghĩa vẫn đang ở đó gọi điện thoại. Hắn nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên đi đến vội vàng đứng lên. Dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt lại quét qua cánh tay được băng bó của y thì ngay lập tức khẩn trương. Chí ít, vẻ mặt của hắn vẫn ôn hoà, chỉ có thanh âm mang theo sự căng thẳng, "Cậu chủ, cậu đi đâu mà lâu như vậy? Bị thương ở tay có nặng không? Ông chủ và bà chủ thật lo lắng cho cậu."
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi trả lời hắn từng vấn đề một: "Tôi đi đến nhà bạn, tay bị gãy xương, bọn họ không phái người đi tìm tôi sao?"
A Nghĩa nghe xong lời của y, sắc mặt rõ ràng có chút do dự. Tịch Chiêu Nhiên híp mắt, trong lòng đại khái đã hiểu được trong nhà đã xảy ra những chuyện gì. Khoé môi chậm rãi cong lên, ánh mắt băng lãnh mang theo sự châm chọc.
A Nghĩa thấy nụ cười của y trên trán hơi toát ra mồ hôi lạnh, liền giải thích: "Ông chủ có ra lệnh cho tôi đi tìm. Sau đó bà chủ cùng ông chủ nói vài câu. A Trung đã chết nên ông chủ đã dặn dò chú Tần lo tang lễ cho hắn. Chỉ là cảnh sát hiện giờ vẫn còn giữ thi thể."
"Oh? Bọn họ đã cãi nhau chuyện gì vậy? Lễ tang khi nào được tổ chức? Cảnh sát bên kia nói như thế nào?" Tịch Chiêu Nhiên nhếch khoé môi hỏi.
"Chỉ nói mấy câu mà thôi." A Nghĩa rõ ràng đối với chuyện cha mẹ của Tịch Chiêu Nghiên không muốn giải thích nhiều. Ngược lại giải thích sang chuyện khác, "Cảnh sát nói ba ngày sau mới có thể nhận lại thi thể. Lễ tang cũng đã định vào ba ngày tới."
"Ha hả, A Trung chính là con của chú Tần. Chú Tần đi theo cha của tôi nhiều năm như vậy. Từ trên xuống dưới đều biết ông ấy. Ông ấy chỉ cần ra mặt nói một câu ai dám không nghe?" Tịch Chiêu Nhiên cười nói.
A Nghĩa cúi đầu không dám nhiều lời.
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Tôi muốn ra bên ngoài ở một thời gian, nói với ông nội đừng phái người tìm tôi. Nói với mẹ tôi, chuyện của thiên kim nhà họ Đường tôi đã giải quyết ổn thoả. Nói với chú Tần, tôi sẽ đến tang lễ. Nói với cha tôi..." Tịch Chiêu Nhiên mím môi, không tiếp tục nói nữa mà đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
A Nghĩa ở phía sau nghe được lời của y, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tịch Chiêu Nhiên cùng cha mình đã chiến tranh lạnh từ lâu. Lần này vì chuyện của thiên kim nhà họ Đường, mâu thuẫn giữa hai người khẳng định sẽ thăng cấp. Y hiện tại không trở về nhà mới chính là lựa chọn sáng suốt. Nhưng... Aizzz...
Tịch Chiêu Nhiên hiển nhiên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của A Nghĩa. Y thu dọn một ít đồ để trong văn phòng -- Bởi vì nguyên nhân nào đó ở gia đình. Tịch Chiêu Nhiên dường như đều thường ở lại trong văn phòng. Cho nên rất nhiều đồ dùng hằng ngày của y đều ở đây. -- Dự định ở nhà của Đàm Thiên Dương một khoảng thời gian. Nếu Đàm Thiên Dương đã cho mình bước vào nhà hắn, như vậy mình sẽ không khách khí ah'!
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên sửa soạn xong đồ đạc của mình. Ban đầu dự tính sẽ trực tiếp quay về nhà của Đàm Thiên Dương. Nhưng ngay lúc y chuẩn bị rời đi thì nhận được cú điện thoại của một người.
Là Thiệu Đông Dương gọi đến.
Đó là một người đàn ông khiến cho Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy rất phức tạp. Từ lúc bọn họ quen biết nhau cho đến bây giờ. Giữa hai người luôn có một cỗ hương vị không rõ ràng bao phủ. Hầu như chỉ cần một bên tìm một bên còn lại, người bên còn lại nhất định sẽ xuất hiện.
Người này từ trước đến bây giờ, ngoại trừ Đàm Thiên Dương. Cũng là người duy nhất có thể khiến y cho ra một chút lòng tín nhiệm. Nhưng chỉ là một chút như vậy thôi.
Dĩ nhiên giữa hai người bọn họ tuyệt đối không phải là tình yêu. Ngược lại, nó giống như thân tình.
Thân tình? Nghĩ đến hai chữ này làm cho Tịch Chiêu Nhiên nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Điện thoại vẫn vang lên, Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu bắt máy, "Alo."
"Tại sao cậu bắt máy lâu như vậy chứ? Không tiện ah'?" Microphone truyền tới thanh âm hơi sang sảng của một người đàn ông mang theo ý cười.
"Không có gì." Tịch Chiêu Nhiên nhàn nhạt trả lời một câu, "Có việc sao?"
"Lâu rồi không gặp cậu nha~~ đi ra ngoài chơi đi." Thiệu Đông Dương cười nói.
"Không được, tôi hôm nay có việc." Tịch Chiêu Nhiên từ chối lời mới của hắn. Y hôm nay muốn đi về nhà của Đàm Thiên Dương. Mặc dù nơi đó thật đơn sơ, nhưng lại là nơi y tìm được cảm giác gọi là nhà.
"Huh? Thật là ngạc nhiên nha." Thiệu Đông Dương cười ha hả, có chút tò mò hỏi, "Cậu có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp đỡ không?"
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút, y biết Thiệu Đông Dương là một cao thủ tình trường. Có lẽ kỹ thuật và kinh nghiệm bẻ thẳng nam của hắn càng phong phú hơn. Ngay sau đó có chút do dự hỏi: "Cậu cảm thấy... làm gì mới có thể nắm được trái tim của một người đàn ông?"
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi đột nhiên truyền đến thanh âm hô lớn của Thiệu Đông Dương, hắn kinh hãi: "Cậu đã yêu một người đàn ông sao?!"
Tịch Chiêu Nhiên nếu đã dám hỏi cũng sẽ không sợ bị người ta biết. Vì thế y trực tiếp thừa nhận nói: "Phải."
"Ai?" Thiệu Đông Dương hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, y thật không thích giọng điệu tìm hiểu này của hắn. "Cậu không biết đâu."
"Ah'." Thiệu Đông Dương nghe giọng nói của Tịch Chiêu Nhiên, biết y không muốn nói nhiều. Cũng không tiếp tục hỏi thêm, "Nếu cậu không muốn nói thì tôi không hỏi. Có điều, cậu nói cho tôi biết, đối phương là thẳng hay là cong?"
"Hắn không thích đàn ông." Đây là phân tích tình huống ngay từ đầu mà Tịch Chiêu Nhiên đưa ra trong đêm đó.
Điện thoại đột nhiên không còn thanh âm. Lông mày của Tịch Chiêu Nhiên cũng đã nhướng lên. Rốt cuộc có biện pháp nào không? Nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của y ah'.
Một hồi lâu trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Thiệu Đông Dương. Nhưng nghe có phần miễn cưỡng, "Muốn bẻ cong một thẳng nam thì rất khó khăn. Cậu vẫn nên chọn một người dễ hơn đi, hay là để tôi giúp cậu tuyển chọn."
"Không cần, cậu không có biện pháp thì thôi." Tịch Chiêu Nhiên có chút không kiên nhẫn. Y thật sự không nghĩ ra, tại sao y lại đi hỏi Thiệu Đông Dương một việc nghiêm túc như vậy.
"Đừng nóng giận ah', thật ra cũng có một biện pháp." Thiệu Đông Dương nghe giọng nói không tốt của y, cười cười bổ sung một chữ, "Quấn."
"Quấn?" Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
"Ừ." Thiệu Đông Dương lên tiếng, trả lời có chút không yên lòng. "Đối với một thẳng nam mà nói, thân thể của người đồng giới cơ bản không có lực hấp dẫn. Cho dù thân thể đó có quyến rũ đi nữa, thì trong mắt của bọn họ cũng chỉ là người cùng giới. Muốn bẻ cong loại đàn ông như vậy. Nếu cậu muốn chân chính có được trái tim của hắn. Cũng chỉ có thể lợi dụng lòng tốt của hắn. Sự đồng cảm cùng không đành lòng của hắn. Chờ sau khi cậu quấn lấy hắn, cùng hắn có cảm tình. Không cần biết tình cảm của hai người khi đó là gì. Chỉ cần có tình cảm là được. Sau khi có tình cảm, cậu chỉ cần đối với bản thân mình tàn nhẫn một chút. Khiến cho hắn đau lòng vì cậu, đến lúc đó hắn sẽ không thể nhìn cậu chịu khổ. Chờ khi tâm của hắn đã bị cậu tác động, cậu chỉ cần dùng tình yêu của mình trói chặt hắn..." Thiệu Đông Dương đang nói, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được thúc giục nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Thiệu Đông Dương dường như cúi đầu, cười thầm một tiếng. "Sau đó thì cậu tiếp tục quấn lấy hắn, làm cho hắn yêu cậu."
Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng tự hỏi phương pháp này có thể thực hiện hay không.
"Điểm mấu chốt quan trọng của cách thức này chính là.. khi cậu quấn lấy hắn, nhưng hắn lại không đành lòng đuổi cậu đi. Ngay lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, đồng thời tâm tư cũng phải đủ tàn nhẫn." Thiệu Đông Dương bổ sung nói. Hắn và Tịch Chiêu Nhiên đã quen biết nhau một khoảng thời gian. Hắn biết tâm của y đủ tàn nhẫn. Nếu không y đã không dám đi làm nhiều chuyện như vậy. Cũng sẽ không đi bẻ cong một người đàn ông bình thường. Chuyện này trong mắt của người khác vốn là một việc không có đạo đức.
Thiệu Đông Dương trên tay cầm điện thoại, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ.
"Tôi biết rồi." Tịch Chiêu Nhiên nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.
"Chờ một chút." Thiệu Đông Dương đột nhiên nói.
"Sao?"
"Khụ khụ... cái kia.. hai người hiện giờ đã phát triển đến bước nào rồi?" Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên vui vẻ đến cao hứng, y dùng thanh âm mang theo chút khoe khoang nói: "Ngày hôm qua chúng tôi đã cùng nhau đi mua giường đôi. Chờ hôm nào có cơ hội, tôi sẽ mang cậu về nhà của hai chúng tôi xem thử." Y nói xong lập tức cúp máy, trên mặt lại lộ ra một vẻ đắc ý.
Thiệu Đông Dương hiếu kì đến như thế, nhất định là có nguyên nhân!
Thiệu Đông Dương ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt. Đột nhiên dùng sức ném di động lên ghế sô-pha. Vô cùng ấm ức cũng vô cùng không cam lòng nói: "Ngây thơ!"
Nói một câu cũng chưa đủ hả giận, hắn liền đạp một cái, đá văng chiếc điện thoại di động xuống mặt đất.
Tâm trạng của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ rất tốt. Y cũng lười quản phản ứng của Thiệu Đông Dương. Mang theo đồ mình đã sửa soạn xong đi xuống lầu.
Khi đi đến dưới lầu, vì muốn nhìn thấy người nào đó, y liền cố tình đi đường vòng. Đi ngang qua một hành lang khác, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Đàm Thiên Dương từ hướng khác đi tới.
Vóc dáng của người đàn ông này thật sự hoàn hảo đến không còn chỗ nào hoàn hảo hơn. Cao lớn, đẹp trai, khí thế, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị quyến rũ của đàn ông.
Điểm này chỉ cần đếm số lượng hoa si đang đứng ở hành lang nhìn bóng dáng của hắn đến hoa mắt thì biết.
Tịch Chiêu Nhiên liếc mắt nhìn những cô nàng đang bàn tán vô cùng hưng phấn về dáng người của Đàm Thiên Dương, sắc mặt liền đen xuống.
Trong lòng y bỗng dâng lên một chút cảm giác khủng hoảng. Cái Đàm Thiên Dương thích chính là phụ nữ!
Không được! Kế hoạch của y phải chặt chẽ hơn một chút. Tuyệt đối không thể để cho người khác thừa cơ chui vào chỗ trống cướp người này của y! Phụ nữ không được, đàn ông càng không thể được.
Y nghĩ như vậy, liền cầm hành lý trên tay mang về nhà Đàm Thiên Dương. Vì muốn gia tăng độ thân mật của hai người, y đem quần áo của mình bỏ vào trong tủ quần áo của Đàm Thiên Dương. Đặt chồng quần áo của mình thật gọn gàng vào cùng một nơi.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước tủ quần áo. Sờ cằm nhìn áo sơ-mi trắng tinh của mình nằm kế bên quần áo của Đàm Thiên Dương. Thế này khiến cho y có cảm giác như hai người đang kề bên, ở cùng nhau một chỗ.
Y còn mang đến một tá quần lót. Y đã quyết định từ nay về sau mỗi cái quần lót chỉ mặc một lần. Để quần lót của mình bị một người đàn ông khác cẩn thận sát xát, giặt sạch. Treo ở ban công tung bay theo gió khiến cho y thật sự không thể chấp nhận nỗi.
Đưa tay sắp xếp tủ quần áo, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy quần áo của Đàm Thiên Dương hơi ít. Y còn nhớ rõ quê quán của Đàm Thiên Dương là ở một thị trấn nhỏ. Đàm Thiên Dương tới nơi này để đi làm, có phải tính kiếm thêm chút tiền rồi trở về quê nhà không?
Nhưng có lẽ đây là một cơ hội? Y có thể cho hắn một công việc tốt hơn?
Tịch Chiêu Nhiên đợi đến khi công ty hết giờ làm việc liền đi tới tìm Đàm Thiên Dương. Cũng không chờ hắn mở miệng, y mỉm cười nói: "Cùng nhau về nhà đi?"
"Hôm nay cậu đi làm?" Đàm Thiên Dương nhìn cánh tay còn treo ở trước ngực y, lông mày hơi nhíu lại.
"Ừ." Tịch Chiêu Nhiên thờ ơ gật đầu.
"Tay cậu vẫn còn chưa khỏi." Hắn không đồng tình nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Y bị thương rất nặng, vốn hắn không đồng ý cho y xuất viện nhanh như vậy. Nhưng vì đó là ý của Tịch Chiêu Nhiên, nên hắn không thể can thiệp.
"Tôi đã xin nghĩ phép, ngày mai sẽ ở nhà." Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Đàm Thiên Dương có thói quen sau khi tan ca sẽ đi đến chợ mua một chút thực phẩm mang về nhà. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên lại ở nhà của hắn, mỗi ngày đều phải mua thức ăn nhiều hơn. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên không có ý định muốn về nhà trước liền lên tiếng. "Chỗ đó vừa bẩn vừa lộn xộn, cậu đừng đi." Hắn có chút lo lắng cho cánh tay của y bị đụng phải. Nơi đó có rất nhiều người qua lại.
"Không sao đâu, tôi sẽ lưu ý một chút." Tịch Chiêu Nhiên đoán được hắn lo lắng cho mình. Trong lòng có chút vui mừng. Y biết phương thức bồi dưỡng tình cảm nhanh nhất chính là cùng nhau làm việc. Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần cùng nhau ở một chỗ là được.
Đàm Thiên Dương nhìn y cười đến híp mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì đáng kể. Trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ. Trước kia hắn hiếm khi có cảm giác này, nếu ai khiến cho hắn thấy bất đắc dĩ. Hắn sẽ trực tiếp động thủ, khiến cho đối phương làm điều hắn muốn, đến khi vừa lòng mới thôi.
Nhưng hiển nhiên điều này vô dụng đối với Tịch Chiêu Nhiên. Y không phải là chiến hữu, cũng không phải binh lính của hắn, càng không phải là kẻ thù... y là một sự tồn tại đặt biệt.
Đàm Thiên Dương biết mình nhiều lời cũng vô ích. Sau khi đi đến chợ, hắn để cho y đi ở phía trước, hắn đi theo phía sau che chở cho y. Hình ảnh này thật giống như một ngọn núi bất khả xâm phạm.
Người ở chợ thật sự rất nhiều, vì sợ bị người khác đụng phải, cơ thể của hai người hầu như đều dán sát vào nhau.
"Cẩn thận một chút." Đàm Thiên Dương mở miệng, gần như dán ở bên tai Tịch Chiêu Nhiên. Không thể yên lòng dặn dò.
Thời điểm hắn nói chuyện, toàn bộ nhiệt khí đều phun đến lỗ tai của Tịch Chiêu Nhiên. Khiến cho lỗ tai của y đều đỏ cả lên, từ tai xuống cổ...
Tịch Chiêu Nhiên cũng là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua cảm giác khẩn trương này. Nhưng vô luận nói như thế nào. Từ khi bắt đầu có hồi ức, đây vẫn là lần đầu tiên y cùng một người dán sát như vậy.. và thân mật như thế.
Bình luận facebook