• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (5 Viewers)

  • chap-144

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 143: Chương 106.5








Chỉ là Phong Duyên Thương một chút cũng không lo lắng, coi bộ dạng kia cứ như thể càng đông càng tốt.





Đi qua cửa khẩu Bắc Cương so với tưởng tượng của Nhạc Sở Nhân còn hùng vĩ hơn nhiều lắm, núi nối núi, rừng nối rừng, tầng tầng lớp lớp đan xen tạo thành một dải thảm xanh bạt ngàn. Từ xa nhìn lại cơ hồ mỗi ngọn núi đều có một trạm gác. Diêm tướng quân cùng Diêm Tự quân hàng năm đều đóng quân ở đây bảo vệ Đại Yến được an toàn.





Cửa khẩu trước sau có hai cánh cửa, muốn qua phải đi đường hầm tối đen dài năm phút đồng hồ, cổ đại tài nghệ siêu quần Nhạc Sở Nhân đã sớm được lĩnh giáo nhưng vẫn không thể nén nổi bội phục, lại có thể ở giữa ngọn núi đào ra được một cái đường hầm xuyên sơn.





Hai người cưỡi chung một con ngựa, đợi đến cửa xuất quan, trước mắt chính là một đại thảo nguyên rộng lớn, phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy các dãy núi nối nhau, có lẽ phải đi qua mấy ngọn núi kia mới vào được lãnh thổ của Bắc Cương.





Nhạc Sở Nhân suy đoán không sai, tuấn mã chạy băng băng trên thỏa nguyên bạt ngàn sau đó tiến vào sơn đạo, phải mất gần hai canh giờ mới đi ra khỏi đó, rời núi liền thấy mấy thôn trang nằm rải rác, nam nhân làm đồng còn mặc áo tay ngắn, phần lớn nam nhân Bắc Cương đều thích mặc như vậy.





Đối với người Đại Yến đi lại trên đường, bọn họ tỏ ra không có gì phải ngạc nhiên, bởi vì ngày nào cũng có người Đại Yến đi qua, bọn họ cũng đã sớm quen rồi.





Phía Tây, mặt trời dần lặn xuống, đội ngũ rốt cuộc cũng tiến vào một thành trấn, lối kiến trúc ở đây với Đại Yến không có gì khác nhau, chính là y phục dân chúng mặc khác với Đại Yến mà thôi.





Trong thành người lui tới không ít, dĩ nhiên còn có nhiều người Đại Yến đi qua đi lại, hai nước dân chúng cũng coi như sống với nhau tương đối hòa thuận. Có thể nguyên nhân do trấn này gần với Đại Yến, cũng không có chuyện bài xích người ngoài.





Phong Duyên Thương hình như rất quen thuộc đường lối, giá ngựa một tiếng cứ theo đường mà đi, cuối cùng dừng lại trước một tửu lâu.





Nhạc Sở Nhân cùng đi theo vào, tầm mắt dừng trên người Phong Duyên Thương soi tới soi lui, cảm giác hắn có gì đó không thích hợp.





Tiến vào nhã gian, mặt trời cũng đã hoàn toàn lặn mất cuối chân trời, trong phòng ánh sáng có chút tối, chỉ là coi như vẫn có thể nhìn thấy đối phương.





Nhạc Sở Nhân hai tay ôm ngực ngồi trên ghế khẽ nhướn mày nhìn hắn, Phong Duyên Thương ngồi trên giường vẫn cứ lạnh nhạt tự nhiên, bị nàng nhìn hắn cũng không tỏ vẻ bất kì khó chịu nào, thản nhiên vô cùng.





Một hồi lâu, Nhạc Sở Nhân nheo mắt lại: “Tiểu Phong Tử, có phải chàng đã có kế hoạch hay không? Hoặc đã có ám vệ ở Bắc Cương tiếp ứng cho chúng ta?” Nàng có thể khẳng định Phong Duyên Thương chưa từng tới Bắc Cương, nhưng việc hắn quen lối vào thành làm nàng tỏ ra rất nghi ngờ, sau đó đi qua tửu lâu này liền dứt khoát dừng lại, tựa như đã sớm định sắn là ở đây.





Phong Duyên Thương khẽ nhếch miệng cười, bạch y bồng bềnh phong nhã, ánh sáng trong phòng mờ ảo, không thấy rõ chỗ khác.





“Đừng cười, cười không giải quyết được vấn đề, giáp mặt trả lời đi xem nào.” Nhìn bộ dáng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ vặn lông mày, mặc dù nhìn rất đẹp mắt nhưng cái kiểu có chuyện gì cũng không nói cho người khác rất phiền phức.





“Đươc, giáp mặt trả lời. Kế tiếp chúng ta sẽ tiến vào Bắc Cương, nguy hiểm sẽ nhiều hơn rất nhiều. Lần này điều Thiên Tự ám vệ đến nàng cũng biết là sẽ có chuyện xảy ra, ta không thể mạo hiểm mà mang nàng theo được. Cho nên, sẽ có người tới đón nàng, nàng đi trước, ta cản lại phía sau.” Phong Duyên Thương rốt cuộc cũng mở miệng, hơn nữa ý tứ lại rất rõ ràng, muốn cùng nàng chia làm hai đường.





Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, sau đó cười nhạo một tiếng: “Đại ca, chàng rõ ràng hơn chút được không? Người bọn họ muốn bắt là ta, nếu ta không ở đó, bọn họ nhất định không để ý đến chàng, còn có thể đi tìm ta khắp nơi.” Đây là cái kế hoạch chó má gì vậy?





Phong Duyên Thương cười nhạt, ánh sáng trong từ phượng mâu xinh đẹp lóe lên lung linh: “Nàng yên tâm, nàng đi rồi, tự nhiên sẽ có hàng giả xuất hiện.”





Nhạc Sở Nhân vặn lông mày: “Chàng nói thật?”





“Không để cho nàng trông thấy đâu.” Phong Duyên

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom