Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-147
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 146: Chương 107.3
“Tất cả lỗi lầm Trẫm sẽ chịu trách nhiệm, kể cả những tội lỗi trước kia của ngươi đối với Trẫm, ngươi thấy như thế nào?” Đụng bả vai nàng, Nhạc Sở Nhân lảo đảo, sau đó giơ tay đẩy hắn ra. Hai người ngươi một lời ta một câu, dường như đã quên mất mấy người đang cản đường phía trước.
“Hoàng thượng, Thánh Tổ có giao phó, thân thể lão nhân gia nàng mệt mỏi, hôm nay không muốn gặp mặt ai.” Có thể không nhìn nổi nữa, cuối cùng cũng có kẻ lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, làm gì có sự tôn kính nên có đối với Hoàng thượng.
Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ đồng thời ngẩng đầu nhìn bọn họ, tầm mắt hai người quét qua đám người đó mấy lần, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó nàng giơ tay bay ra một thứ đồ vật.
Phần phật! Một luồng sương mù đen một luồng sương mù xanh lá nổi lên giữa không trung, trong nháy mắt bao vây đám người kia.
Cầm cây sáo trúc màu tím bọc vàng trong tay, đặt lên môi, tiếng sáo vang lên, dường như sương mù màu xanh lá cây có sinh mạng, mặc cho đám người bên trong làn sương giãy dụa.
Bên cạnh, Bùi Tập Dạ cầm một xấp giấy màu vàng, chuyển động ngón tay, tờ giấy hóa thành một làn khói. Hắn giơ tay vỗ về làn khói, trong nháy mắt làn khói kia tiến về phía trước, hợp lại làm một với luồng sương mù màu đen, lập tức bên trong truyền ra tiếng gào thét, xuyên thấu trời cao.
“Đi.” Bùi Tập Dạ ôm hông Nhạc Sở Nhân, mang theo nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua hai luồng sương mù màu sắc khác nhau đang bao vây đám người kia, bay thẳng lên trên núi.
Mặt trời từ từ lên cao, đi tới lưng chừng núi hai người cũng tiến vào phạm vi chiếu rọi của ánh mặt trời.
Nhưng mà lúc này không ai quan tâm ánh mặt trời ấm áp như thế nào, bởi vì sau tòa cung điện lại xuất hiện đường đi lên núi, hai bên là rừng cây với sương mù nhàn nhạt, mặc dù được ánh mặt trời chiếu sáng nhưng vẫn lộ ra một chút quỷ dị.
Cất bước đi lên, Nhạc Sở Nhân xoay xoay cây sáo, nói: “Nơi đây có những ai?”
Vẻ mặt Bùi Tập Dạ nhẹ nhõm, lúm đồng tiền nhàn nhạt, con ngươi xinh đẹp tràn đầy vui vẻ.
“Đây là nơi ở của Bạch y thánh vệ, đi thông ra sau núi, có tổng cộng bảy tòa thánh vệ, nhưng mà hiện tại đều bị phu quân ngươi lừa đi, chúng ta có thể thoải mái mà đi lên đỉnh núi.”
Nghe nói thế, Nhạc Sở Nhân không khỏi nghiêng đầu nhìn về Trung Đô, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cả thành trì. Chỉ là không nhìn thấy Phong Duyên Thương đang ở đâu, không khỏi bước nhanh hơn.
Bùi Tập Dạ chỉ cười không nói, nàng nghiêng đầu nhìn phía chân núi cũng không thể nhìn thấy gì, bởi vì cơ bản Phong Duyên Thương không có ở đấy, hắn đang ở một nơi khác của ngọn núi này.
Băng qua con đường đầu tiên đến tòa Thánh vệ, dọc theo bậc thang, mấy trăm mét bên ngoài chính là tòa thánh vệ thứ nhất. Có thể tưởng tượng bình thường nơi này có rất nhiều thủ vệ. Đường lên đỉnh núi chỉ có một con đường. Rừng cây hai bên được sương mù che chắn, người bình thường đi vào trong đó năm phút sẽ hết không khí mà chết.
Nhạc Sở Nhân nóng lòng tăng nhanh tốc độ, bước chân Bùi Tập Dạ mặc dù tự nhiên nhưng vẫn cùng nàng sánh vai bước đi nhanh chóng.
Một tòa thánh vệ cuối cùng ở trên đỉnh núi, nhưng mà không ngờ nơi này còn có hai Bạch y thánh vệ.
Biểu hiện của Bùi Tập Dạ rất nhẹ nhàng, bởi vì hôm nay người của bọn họ rất ít, chỉ có hai. Nếu là bình thường, nhất định hắn sẽ có kiêng kỵ, nhưng mà bây giờ hắn cũng không cần kiêng kỵ gì nữa.
Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh mắt hơi hưng phấn Bùi Tập Dạ: “Không phải ngươi định động thủ với bọn họ chứ?”
“Hiếm có cơ hội so chiêu với Bạch y thánh vệ thần bí, ngươi không muốn xem cuộc so đấu đặc sắc này sao?” Bùi Tập Dạ muốn động thủ, bởi vì hắn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chó săn này.
“Ngươi đánh đi, ta đi trước.” Phong Duyên Thương đang cầm chân bọn Bạch y thánh vệ, nàng muốn đi nhanh hơn một chút.
“Được rồi được rồi, Trẫm sẽ đánh nhanh một chút, ngươi chờ Trẫm.” Vừa dứt lời hắn nhảy ra, cùng hai Bạch Y thánh vệ triền đấu một chỗ.
Nhạc Sở Nhân không thấy được gì, nhưng lại có thể nhìn thấy ánh sáng màu hồng không ngừng lóe lên trong tay Bùi Tập Dạ, bởi vì có ánh mặt trời chiếu xuống, càng có vẻ chói mắt hơn.
Hắn không chỉ là lấy công lực chế áp mà còn dùng đến cổ. Bạch y thánh vệ không ngăn được cổ, nhưng lúc này lại không thể né ra, đây là cửa ải cuối cùng, cần phải phòng thủ, cho nên hai người kia cũng dùng toàn lực.
Cau mày nhìn, chiêu thức gì nàng xem cũng không hiểu, nhưng nàng lại biết rõ hai tên Bạch y thánh vệ này né tránh rất giỏi, Bùi Tập Dạ chưa từng đụng được đến người bọn họ. Nhưng hai người vẫn vây Bùi Tập Dạ vào giữa, làm cho hắn cũng không trốn thoát được.
Không khỏi buồn bực, lấy bình sứ cổ cao từ bên hông, lấy nút lọ ra vẩy chất lỏng màu xanh lên bậc thang bằng cẩm thạch, dính dính lại phát ra mùi tanh hôi.
Lấy kim châm vào ngón giữa, khẽ dùng sức một giọt máu đỏ lăn xuống rơi vào trong chất lỏng. Ngay sau đó, chất lỏng chuyển động ngưng tụ thành một đường, Nhạc Sở Nhân chỉ một ngón tay, chất lỏng đã ngưng tụ giống như có sinh mạng hóa thành một con hắc xà lao thẳng ra ngoài.
Tiếng kêu đau truyền ra ngoài, một tên Bạch y thánh vệ ngã xuống, toàn thân biến thành màu đen một cách nhanh chóng. Chỉ năm sáu giây sau đã không còn hơi thở.
Nhạc Sở Nhân khẽ buông lỏng chân mày, đồng thời tên Bạch y còn lại cũng ngã xuống, chất lỏng hình con rắn đang công kích mãnh liệt cũng tự động rơi xuống đất. Trong nháy mắt con hắc xà lại khôi phục thành chất lỏng như lúc đầu, văng tung tóe khắp nơi.
Con ngươi thoáng qua vẻ đau xót, Nhạc Sở Nhân bước nhanh lên bậc thang, cũng không để ý đến Bùi Tập Dạ mà đi thẳng vào tòa thánh vệ.
Tuy vật này là công cụ hỗ trợ giết người rất tốt, nhưng giết địch một ngàn thì tự tổn hại mình đến tám trăm. Lúc này đây gân cốt cánh tay của nàng co rút đau đớn kịch liệt.
Bùi Tập Dạ đuổi theo phía sau, cười tít mắt lại giống như vừa rồi so chiêu với hai kẻ Bạch y thánh vệ cũng không có gì nghiêm trọng lắm.
“Không cần phải nóng vội như thế, thời gian còn rất nhiều. Một lát nữa có rất nhiều cao thủ đang đợi chúng ta, bây giờ ngươi lại bị thương là không được.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Tất cả lỗi lầm Trẫm sẽ chịu trách nhiệm, kể cả những tội lỗi trước kia của ngươi đối với Trẫm, ngươi thấy như thế nào?” Đụng bả vai nàng, Nhạc Sở Nhân lảo đảo, sau đó giơ tay đẩy hắn ra. Hai người ngươi một lời ta một câu, dường như đã quên mất mấy người đang cản đường phía trước.
“Hoàng thượng, Thánh Tổ có giao phó, thân thể lão nhân gia nàng mệt mỏi, hôm nay không muốn gặp mặt ai.” Có thể không nhìn nổi nữa, cuối cùng cũng có kẻ lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, làm gì có sự tôn kính nên có đối với Hoàng thượng.
Nhạc Sở Nhân cùng Bùi Tập Dạ đồng thời ngẩng đầu nhìn bọn họ, tầm mắt hai người quét qua đám người đó mấy lần, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó nàng giơ tay bay ra một thứ đồ vật.
Phần phật! Một luồng sương mù đen một luồng sương mù xanh lá nổi lên giữa không trung, trong nháy mắt bao vây đám người kia.
Cầm cây sáo trúc màu tím bọc vàng trong tay, đặt lên môi, tiếng sáo vang lên, dường như sương mù màu xanh lá cây có sinh mạng, mặc cho đám người bên trong làn sương giãy dụa.
Bên cạnh, Bùi Tập Dạ cầm một xấp giấy màu vàng, chuyển động ngón tay, tờ giấy hóa thành một làn khói. Hắn giơ tay vỗ về làn khói, trong nháy mắt làn khói kia tiến về phía trước, hợp lại làm một với luồng sương mù màu đen, lập tức bên trong truyền ra tiếng gào thét, xuyên thấu trời cao.
“Đi.” Bùi Tập Dạ ôm hông Nhạc Sở Nhân, mang theo nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua hai luồng sương mù màu sắc khác nhau đang bao vây đám người kia, bay thẳng lên trên núi.
Mặt trời từ từ lên cao, đi tới lưng chừng núi hai người cũng tiến vào phạm vi chiếu rọi của ánh mặt trời.
Nhưng mà lúc này không ai quan tâm ánh mặt trời ấm áp như thế nào, bởi vì sau tòa cung điện lại xuất hiện đường đi lên núi, hai bên là rừng cây với sương mù nhàn nhạt, mặc dù được ánh mặt trời chiếu sáng nhưng vẫn lộ ra một chút quỷ dị.
Cất bước đi lên, Nhạc Sở Nhân xoay xoay cây sáo, nói: “Nơi đây có những ai?”
Vẻ mặt Bùi Tập Dạ nhẹ nhõm, lúm đồng tiền nhàn nhạt, con ngươi xinh đẹp tràn đầy vui vẻ.
“Đây là nơi ở của Bạch y thánh vệ, đi thông ra sau núi, có tổng cộng bảy tòa thánh vệ, nhưng mà hiện tại đều bị phu quân ngươi lừa đi, chúng ta có thể thoải mái mà đi lên đỉnh núi.”
Nghe nói thế, Nhạc Sở Nhân không khỏi nghiêng đầu nhìn về Trung Đô, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cả thành trì. Chỉ là không nhìn thấy Phong Duyên Thương đang ở đâu, không khỏi bước nhanh hơn.
Bùi Tập Dạ chỉ cười không nói, nàng nghiêng đầu nhìn phía chân núi cũng không thể nhìn thấy gì, bởi vì cơ bản Phong Duyên Thương không có ở đấy, hắn đang ở một nơi khác của ngọn núi này.
Băng qua con đường đầu tiên đến tòa Thánh vệ, dọc theo bậc thang, mấy trăm mét bên ngoài chính là tòa thánh vệ thứ nhất. Có thể tưởng tượng bình thường nơi này có rất nhiều thủ vệ. Đường lên đỉnh núi chỉ có một con đường. Rừng cây hai bên được sương mù che chắn, người bình thường đi vào trong đó năm phút sẽ hết không khí mà chết.
Nhạc Sở Nhân nóng lòng tăng nhanh tốc độ, bước chân Bùi Tập Dạ mặc dù tự nhiên nhưng vẫn cùng nàng sánh vai bước đi nhanh chóng.
Một tòa thánh vệ cuối cùng ở trên đỉnh núi, nhưng mà không ngờ nơi này còn có hai Bạch y thánh vệ.
Biểu hiện của Bùi Tập Dạ rất nhẹ nhàng, bởi vì hôm nay người của bọn họ rất ít, chỉ có hai. Nếu là bình thường, nhất định hắn sẽ có kiêng kỵ, nhưng mà bây giờ hắn cũng không cần kiêng kỵ gì nữa.
Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh mắt hơi hưng phấn Bùi Tập Dạ: “Không phải ngươi định động thủ với bọn họ chứ?”
“Hiếm có cơ hội so chiêu với Bạch y thánh vệ thần bí, ngươi không muốn xem cuộc so đấu đặc sắc này sao?” Bùi Tập Dạ muốn động thủ, bởi vì hắn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chó săn này.
“Ngươi đánh đi, ta đi trước.” Phong Duyên Thương đang cầm chân bọn Bạch y thánh vệ, nàng muốn đi nhanh hơn một chút.
“Được rồi được rồi, Trẫm sẽ đánh nhanh một chút, ngươi chờ Trẫm.” Vừa dứt lời hắn nhảy ra, cùng hai Bạch Y thánh vệ triền đấu một chỗ.
Nhạc Sở Nhân không thấy được gì, nhưng lại có thể nhìn thấy ánh sáng màu hồng không ngừng lóe lên trong tay Bùi Tập Dạ, bởi vì có ánh mặt trời chiếu xuống, càng có vẻ chói mắt hơn.
Hắn không chỉ là lấy công lực chế áp mà còn dùng đến cổ. Bạch y thánh vệ không ngăn được cổ, nhưng lúc này lại không thể né ra, đây là cửa ải cuối cùng, cần phải phòng thủ, cho nên hai người kia cũng dùng toàn lực.
Cau mày nhìn, chiêu thức gì nàng xem cũng không hiểu, nhưng nàng lại biết rõ hai tên Bạch y thánh vệ này né tránh rất giỏi, Bùi Tập Dạ chưa từng đụng được đến người bọn họ. Nhưng hai người vẫn vây Bùi Tập Dạ vào giữa, làm cho hắn cũng không trốn thoát được.
Không khỏi buồn bực, lấy bình sứ cổ cao từ bên hông, lấy nút lọ ra vẩy chất lỏng màu xanh lên bậc thang bằng cẩm thạch, dính dính lại phát ra mùi tanh hôi.
Lấy kim châm vào ngón giữa, khẽ dùng sức một giọt máu đỏ lăn xuống rơi vào trong chất lỏng. Ngay sau đó, chất lỏng chuyển động ngưng tụ thành một đường, Nhạc Sở Nhân chỉ một ngón tay, chất lỏng đã ngưng tụ giống như có sinh mạng hóa thành một con hắc xà lao thẳng ra ngoài.
Tiếng kêu đau truyền ra ngoài, một tên Bạch y thánh vệ ngã xuống, toàn thân biến thành màu đen một cách nhanh chóng. Chỉ năm sáu giây sau đã không còn hơi thở.
Nhạc Sở Nhân khẽ buông lỏng chân mày, đồng thời tên Bạch y còn lại cũng ngã xuống, chất lỏng hình con rắn đang công kích mãnh liệt cũng tự động rơi xuống đất. Trong nháy mắt con hắc xà lại khôi phục thành chất lỏng như lúc đầu, văng tung tóe khắp nơi.
Con ngươi thoáng qua vẻ đau xót, Nhạc Sở Nhân bước nhanh lên bậc thang, cũng không để ý đến Bùi Tập Dạ mà đi thẳng vào tòa thánh vệ.
Tuy vật này là công cụ hỗ trợ giết người rất tốt, nhưng giết địch một ngàn thì tự tổn hại mình đến tám trăm. Lúc này đây gân cốt cánh tay của nàng co rút đau đớn kịch liệt.
Bùi Tập Dạ đuổi theo phía sau, cười tít mắt lại giống như vừa rồi so chiêu với hai kẻ Bạch y thánh vệ cũng không có gì nghiêm trọng lắm.
“Không cần phải nóng vội như thế, thời gian còn rất nhiều. Một lát nữa có rất nhiều cao thủ đang đợi chúng ta, bây giờ ngươi lại bị thương là không được.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook