Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-174
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 173: Chương 117
“Lão nương thề tối nay sẽ làm thịt lão già Nam Vương đó, ngươi có gì muốn nói thì nói nhanh rồi cút đi, nếu không ta trở mặt với ngươi.” Toàn thân Nhạc Sở Nhân được bao trùm bởi cái áo khoác to sụ chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài, Nàng vừa nói vừa nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt chút nào.
Bùi Tập Dạ cười cười, lúm đồng tiền bên má hiện lên nhàn nhạt, hắn đứng thẳng người rời khỏi cái cây khô đằng sau: “ Ta tuyệt đối không làm trễ nải nàng, bản thiếu tới nơi này hoàn toàn là do ý của Nam Vương.”
“Hắn mời ngươi tới làm gì? Muốn đối phó Đại Yến?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, đứng cách hắn ba thước, khuôn mặt của hắn mông lung không rõ ràng.
“Chính xác.” Bùi Tập Dạ cười một tiếng, sau đó bước ra khỏi phạm vi của cây đại thụ.
Hộ vệ sau lưng Nhạc Sở Nhân đồng thời tiến lên hai bước, đối với tên Bùi Tập Dạ này, họ hoàn toàn không tin tưởng hắn.
“Vậy thì ông ta tìm đúng người rồi, nhìn khắp thiên hạ này chỉ có ngươi mới đối phó được với ta.” Nhạc Sở Nhân buông lời, nếu hắn đồng ý giúp lão già kia đối phó Đại Yến, cũng chính là đang tuyên chiến với nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Đừng như vậy chứ. Bản thiếu có nói qua là bản thiếu đồng ý sao? Không nhìn mặt mũi ai khác, chỉ nhìn mặt mũi của Sở Sở.” Hắn tiến đến gần nàng, đứng cách nàng khoảng một mét, lúc này hai bên đã nhìn rõ mặt đối phương.
“Coi như ngươi thức thời.” Nàng kéo khóe miệng, cằm hất lên, chỉ cần hắn không chen một chân vào nàng liền an tâm.
Con ngươi tinh sảo phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu phía xa, mặc dù Nhạc Sở Nhân đứng ngược sáng nhưng hắn như cũ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khuôn mặt hắn dần cứng ngắc, nụ cười cà lơ phất phơ dần biến mất, con ngươi chuyển u ám, ngay cả ngọn đèn dầu phản chiếu trong mắt hắn dường như cũng dần tối đi.
Hắn đột nhiên không nói lời nào, còn dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu nàng, Nhạc Sở Nhân trong lòng không nhịn được lộp bộp một tiếng, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra sự khác biệt của nàng.
Bùi Tập Dạ cứ thế nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không nhúc nhích, hô hấp hình như cũng ngưng lại.
Hắn cứ như vậy âm u nhìn nàng, con ngươi như vòng xoáy bất tận.
“Nàng và hắn đã làm cái gì?”Bỗng dưng hắn mở miệng, âm thanh bình tĩnh, bộ dáng này khác xa thường ngày. Tuy nhìn hắc rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng quỷ dị.
Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng này của hắn cứ như nàng đã làm chuyện rất có lỗi với hắn. Hộ vệ đứng một bên nhìn chằm chằm, từ lúc sắc mặt hắn đại biến, bọn họ lại càng thêm cảnh giác.
“Chuyện phu thê chúng ta ngươi còn muốn biết chi tiết sao?” Giọng nói Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt, thời điểm này nàng thật không biết nên dùng giọng điệu gì ngoài lạnh nhạt để nói chuyện với hắn.
“Lời ta đã nói nàng không nhớ sao? Ta muốn nàng phải trong sạch. Cái gì gọi là trong sạch không phải nàng không biết.” Bùi Tập Dạ tức giận gào to, nhìn hắn rất đáng sợ, rõ ràng khuôn mặt hắn thuộc loại đáng yêu tinh xảo, nhưng lúc này nhìn rất dọa người. Trên trán nổi đầy gân xanh, hắn nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, thật giống như tùy thời muốn xông lên bóp chết nàng.(MTLTH.dđlqđ)
Hộ vệ nhanh chóng bao quanh người Nhạc Sở Nhân, Bùi tập Dạ trực tiếp động thủ, kình phong từ chưởng lực của hắn đánh trúng nàng làm nàng phải lùi lại vài bước, giữ vững thân thể nhìn hai bên giao chiến. Bùi Tập Dạ ra tay chính là dùng mười thành công lực, công phu của đám hộ vệ mặc dù cũng cao siêu nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn. Qua hai chiêu liền lộ rõ dấu hiệu thất bại, chiến đấu thêm hai phút liền bị Bùi Tập Dạ một chưởng đánh bay ra ngoài.
Nhạc Sở Nhân không tiếng động di chuyển bước chân, đột ngột bả vai bị hắn tóm phát đau: “Bùi Tập Dạ, ngươi đừng có phát điên nữa đi. Ngươi nên nhớ, là ngươi tự độc thoại, ta chưa từng đồng ý với ngươi bất cứ điều gì. Ta cùng trượng phu viên phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, không có bất cứ quan hệ nào với người ngoài, càng không có bất cứ quan hệ nào với ngươi. Nếu như ngươi muốn gây sự với hắn, vậy ta hoàn toàn không có lời nào để nói.”
*Thiên kinh địa nghĩa: đạo thường như trời đất, là chuyện tất nhiên.
Cánh tay nắm bả vai nàng dần buông lỏng, máu đen từ vết thương nhỏ trên lòng bàn tay chảy ra ngoài. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu vẫn phản chiếu trong con ngươi hắn, tròng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Lão nương thề tối nay sẽ làm thịt lão già Nam Vương đó, ngươi có gì muốn nói thì nói nhanh rồi cút đi, nếu không ta trở mặt với ngươi.” Toàn thân Nhạc Sở Nhân được bao trùm bởi cái áo khoác to sụ chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bên ngoài, Nàng vừa nói vừa nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt chút nào.
Bùi Tập Dạ cười cười, lúm đồng tiền bên má hiện lên nhàn nhạt, hắn đứng thẳng người rời khỏi cái cây khô đằng sau: “ Ta tuyệt đối không làm trễ nải nàng, bản thiếu tới nơi này hoàn toàn là do ý của Nam Vương.”
“Hắn mời ngươi tới làm gì? Muốn đối phó Đại Yến?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, đứng cách hắn ba thước, khuôn mặt của hắn mông lung không rõ ràng.
“Chính xác.” Bùi Tập Dạ cười một tiếng, sau đó bước ra khỏi phạm vi của cây đại thụ.
Hộ vệ sau lưng Nhạc Sở Nhân đồng thời tiến lên hai bước, đối với tên Bùi Tập Dạ này, họ hoàn toàn không tin tưởng hắn.
“Vậy thì ông ta tìm đúng người rồi, nhìn khắp thiên hạ này chỉ có ngươi mới đối phó được với ta.” Nhạc Sở Nhân buông lời, nếu hắn đồng ý giúp lão già kia đối phó Đại Yến, cũng chính là đang tuyên chiến với nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Đừng như vậy chứ. Bản thiếu có nói qua là bản thiếu đồng ý sao? Không nhìn mặt mũi ai khác, chỉ nhìn mặt mũi của Sở Sở.” Hắn tiến đến gần nàng, đứng cách nàng khoảng một mét, lúc này hai bên đã nhìn rõ mặt đối phương.
“Coi như ngươi thức thời.” Nàng kéo khóe miệng, cằm hất lên, chỉ cần hắn không chen một chân vào nàng liền an tâm.
Con ngươi tinh sảo phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu phía xa, mặc dù Nhạc Sở Nhân đứng ngược sáng nhưng hắn như cũ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khuôn mặt hắn dần cứng ngắc, nụ cười cà lơ phất phơ dần biến mất, con ngươi chuyển u ám, ngay cả ngọn đèn dầu phản chiếu trong mắt hắn dường như cũng dần tối đi.
Hắn đột nhiên không nói lời nào, còn dùng ánh mắt như muốn xuyên thấu nàng, Nhạc Sở Nhân trong lòng không nhịn được lộp bộp một tiếng, hắn hoàn toàn có thể nhìn ra sự khác biệt của nàng.
Bùi Tập Dạ cứ thế nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không nhúc nhích, hô hấp hình như cũng ngưng lại.
Hắn cứ như vậy âm u nhìn nàng, con ngươi như vòng xoáy bất tận.
“Nàng và hắn đã làm cái gì?”Bỗng dưng hắn mở miệng, âm thanh bình tĩnh, bộ dáng này khác xa thường ngày. Tuy nhìn hắc rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh lại càng quỷ dị.
Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng này của hắn cứ như nàng đã làm chuyện rất có lỗi với hắn. Hộ vệ đứng một bên nhìn chằm chằm, từ lúc sắc mặt hắn đại biến, bọn họ lại càng thêm cảnh giác.
“Chuyện phu thê chúng ta ngươi còn muốn biết chi tiết sao?” Giọng nói Nhạc Sở Nhân nhàn nhạt, thời điểm này nàng thật không biết nên dùng giọng điệu gì ngoài lạnh nhạt để nói chuyện với hắn.
“Lời ta đã nói nàng không nhớ sao? Ta muốn nàng phải trong sạch. Cái gì gọi là trong sạch không phải nàng không biết.” Bùi Tập Dạ tức giận gào to, nhìn hắn rất đáng sợ, rõ ràng khuôn mặt hắn thuộc loại đáng yêu tinh xảo, nhưng lúc này nhìn rất dọa người. Trên trán nổi đầy gân xanh, hắn nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, thật giống như tùy thời muốn xông lên bóp chết nàng.(MTLTH.dđlqđ)
Hộ vệ nhanh chóng bao quanh người Nhạc Sở Nhân, Bùi tập Dạ trực tiếp động thủ, kình phong từ chưởng lực của hắn đánh trúng nàng làm nàng phải lùi lại vài bước, giữ vững thân thể nhìn hai bên giao chiến. Bùi Tập Dạ ra tay chính là dùng mười thành công lực, công phu của đám hộ vệ mặc dù cũng cao siêu nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn. Qua hai chiêu liền lộ rõ dấu hiệu thất bại, chiến đấu thêm hai phút liền bị Bùi Tập Dạ một chưởng đánh bay ra ngoài.
Nhạc Sở Nhân không tiếng động di chuyển bước chân, đột ngột bả vai bị hắn tóm phát đau: “Bùi Tập Dạ, ngươi đừng có phát điên nữa đi. Ngươi nên nhớ, là ngươi tự độc thoại, ta chưa từng đồng ý với ngươi bất cứ điều gì. Ta cùng trượng phu viên phòng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, không có bất cứ quan hệ nào với người ngoài, càng không có bất cứ quan hệ nào với ngươi. Nếu như ngươi muốn gây sự với hắn, vậy ta hoàn toàn không có lời nào để nói.”
*Thiên kinh địa nghĩa: đạo thường như trời đất, là chuyện tất nhiên.
Cánh tay nắm bả vai nàng dần buông lỏng, máu đen từ vết thương nhỏ trên lòng bàn tay chảy ra ngoài. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu vẫn phản chiếu trong con ngươi hắn, tròng
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook