• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-211

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 211: Chương 133-2








Chỉ là trong chốc lát, Trần Tư An toàn thân trắng như tuyết đi ra từ cửa phòng khép chặt, hai tay cầm hai bình sứ màu sắc khác nhau, bước đi ung dung.





Nhạc Sở Nhân cũng dừng vieeck đi xoay Lò Luyện Đan lại, nhìn hắn đi tới, tầm mắt cố định ở trên hai bình sứ.





"Chẳng lẽ ta có may mắn được nhìn thấy thánh dược giải độc của Quốc sư đại nhân?" Mặt mày cong cong, Nhạc Sở Nhân thật ra cực kỳ chờ mong. Nếu như có thể để cho nàng được nhìn thấy thánh dược giải độc của hắn một chút, nàng có thể tăng tác dụng thêm nửa giờ, không nói chính xác thì có thể luyện ra được thuốc giải độc chống lại cổ độc cực mạnh.





Biểu tình của Trần Tư An không có quá nhiều biến hóa, chỉ là đưa bình sứ trắng ở bên tay trái cho nàng, muốn chính nàng.





Nhận lấy, ngược lại Nhạc Sở Nhân không có gấp gáp mở ra, vốn là suy nghĩ một phen, sau đó nhổ nút lọ xuống.





Tức thì mùi thối ngất trời từ trong bình bay ra, Nhạc Sở Nhân lập tức nhăn lông mày nín thở, sau đó giương mắt nhìn về phía Trần Tư An, hoài nghi sâu sắc rằng người này cố ý.





Trần Tư An vẫn như cũ rất bình tĩnh, "Đó là chất độc ở da thịt thối rữa lúc ta trúng độc tróc xuống, giao cho Cần Vương phi vô cùng thích hợp."





"Đoán được rồi, mùi vị này, quá gay mũi rồi." Nhét nút lọ vào, Nhạc Sở Nhân chau mày. Mặc dù bây giờ nàng không đến nỗi giống như lúc vừa mới mang thai chỉ cần ngửi thấy được mùi khó ngửi sẽ ói, nhưng vẫn cực kỳ không thích, hơn nữa loại mùi này quá mức gay mũi, hun đến lỗ mũi nàng đều có chút tê dại.





"Đây là thuốc giải độc, lúc ấy chính là ăn nó, một tháng sau độc kia liền được giải." Đưa bình sứ hoa văn màu xanh dương tới trước mặt Nhạc Sở Nhân, giọng nói của Trần Tư An có mấy phần cảm khái.





Nhận lấy, không chần chờ mở ra, mùi vị bay ra khiến cho Nhạc Sở Nhân khẽ híp mắt lại.





"Mỗi một loại dược liệu cũng có giá trị liên thành, chỉ là có một vị thảo dược cũng rất khó tìm, Bích Hà thảo." Hít hà mùi vị, nàng gần như có thể đếm ra nơi này có những vị thuốc gì. Mà Bích Hà thảo, ngày đó khi ở Tế thế đường lúc nhìn thấy Trần Tư An quay về, mùi hương ngửi được chính là mùi hương này.





"Đúng, biệt viện nơi sâu trong núi, khí hậu nơi đó cùng các loại điều kiện đều hết sức xuất sắc. Nuôi trồng Bích Hà thảo rất khó nhưng ở trong núi kia thì sinh trưởng hết sức tốt, lần này lại quay lại một chút, Cần Vương phi cũng nhất định có thể sử dụng đến." Nhẹ nhàng nói xong, lại khiến cho Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc.





Đuôi mày nhếch thật cao nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân cười lên, "Quốc sư đại nhân rộng lượng như vậy, thật sự khiến ta có phần ngoài ý muốn."





"Sao lại ngoài ý muốn chứ? Cần Vương phi một lòng bảo vệ Đại Yến, hạ thần cung cấp một chút trợ giúp nhỏ bé không đáng kể hoàn toàn hợp tình lý. Hơn nữa, Hoàng thượng có nói, đợi đến sau khi tất cả chấm dứt, hạ thần liền có thể gỡ bỏ chức Quốc sư mà tự do rồi." Hắn nói xong, Nhạc Sở Nhân nghe vừa gật đầu, nàng hiểu rồi.





"Những thứ tà môn này phải làm đều là trách nhiệm của Quốc sư, chẳng qua ta giống như đoạt mất chén cơm của Quốc sư đấy. Hoàng huynh đồng ý với Quốc sư đại nhân, đợi đến khi thiên hạ thái bình Quốc sư đại nhân có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó rồi. Ngài đây là muốn ném gán nặng đi, cho nên mới đưa cho ta mấy thứ này sao đây sao, thế nhưng ngay cả thánh dược giải độc độc môn của ngài cũng không keo kiệt chút nào mà cho ta. Đã như vậy, không bằng ngài cũng đưa cho ta Lò Luyện Đan này thôi, vừa hay ta cũng nhìn trúng Lò Luyện Đan này." Mặt mày cong cong, Nhạc Sở Nhân cuối cùng đã hiểu

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom