• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-238

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 238: Sóng Vai Dắt Tay, Tâm Chết








< id="divcontent">Một đêm đi qua, chiến tranh Đông Dương Bắc Phương khai hỏa, các nơi đóng quân tăng cường thủvệ, dân gian cũng phát đông trưng binh (tuyển binh lính), trong lúc nhất thời, cả Đông Dương đều lâm vào chiến tranh dẫn tới thế cục khẩntrương.





Nhưng mấy thành trấn nhỏ ở Nam Phương cũng an tĩnh khác thường, ba cáithành trấn nhỏ đã bị thú quân đánh chiếm, thời gian hai ngày, phố lớnngõ nhỏ không một người ra vào, đập vào mắt đều là những mãnh thú quanhnăm sinh sống trong núi sâu.





Hiện nay chúng nó như những vệ sĩ dũng mãnh, ngẩng đầu mà bước qua lại ở nơi con người sinh sống, nhàn rỗi dạo chơi, thế nhưng chấn nhiếp bốnphương. (khiến bốn phương kinh sợ)





Một con đường quanh co ở hướng bắc, đường bên trái là đường lên núi, phía bên phải còn lại là đất đai mênh mông bát ngát.





Lúc này ruộng đồng được bao phủ một màu xanh hoa cỏ, cũng không có hoamầu. Mênh mông, cùng con đường song song hướng bắc, nhìn không thấy bờ.





Tấm bia đá cách thành trấn cũng chỉ mấy chục mét bên cạnh rừng rừng cây, hai người mặc áo trắng, ở nơi non xanh nước biếc phảng phất giống nhưtừ trên trời xuống .





Vài chục con mãnh thú dữ nhàn nhã bước chậm chung quanh bọn họ, conđường đối diện, một con Kim Điêu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực,nghiêng tai lắng nghe cái gì.





Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, sắc mặt có chút căng thẳng, Kim Điêu vừa mới trở lại, đội quân Vong Linh kia đã đi đến đây. Lúc nàygiữa ban ngày, nhưng nóng bức lại khiến cho người ta càng thêm lo lắng,hình như thời tiết cũng phối hợp bọn họ, làm cho người ta khẩn trươngkhông dứt.





Bàn tay ấm áp ở trên bả vai nàng khẽ vỗ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đối phương tới.





Trong lòng của hắn cũng hoang mang, chỉ là có Nhạc Sở Nhân ở bên cạnh, cho dù hắn không nắm chắc cũng phải nắm chắc.





"Đừng có gấp, bọn họ sẽ tới thôi." Vỗ bả vai của nàng, có thể cảm thấy bắp thịt chỗ bả vai nàng có chút bó cứng.





Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, "Mặc dù ta chuẩn bị đầy đủ, nhưng ta chưabao giờ giao thủ với người như vậy, nên có chút khẩn trương." Ngay cảlão thái bà cũng không đạt đến Dịch Vong sư này đã chết, hắn có thể nôdịch Vong Linh, chỉ một bản lãnh này nàng đã thấy tự thẹn không bằng.Cho dù nàng học được tất cả bí thuật trong《 nguyên cổ trát 》, cũng sẽkhông nô dịch Vong Linh. Đây là một phần của thiên môn, để có thể nghiên cứu thấu triệt, thì khó như lên trời, huống chi là khống chế theo ýmình?





"Đừng khẩn trương, đánh không lại, chúng ta có thể chạy. Đã quên chúngta còn có đường lui rồi hả?" Cười khẽ, giọng nói của hắn như thể làm say lòng người, người nghe không khỏi tâm trí say mê.





Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nói: "Đường đường Cần vương lại nói chạy trốn? Không

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom