• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (5 Viewers)

  • chap-56

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 56: Thu Hoạch (2)








Cửa lớn ngự thư phòng rộng mở, còn chưa đi vào đã thấy được người ở bên trong. Giữa thư phòng có bốn người đang đứng, quần áo hoạ tiết phi ưng Trung Thân vương Lý Bình, phía sau bên phải hắn là một nữ tử. Bên kia là Nhạc Chí Châu mặc triều phục, bên người Nhạc Chí Châu là một cô gái mặc váy dài màu hồng.





“Gặp qua phụ hoàng.”





“Gặp qua hoàng thượng.”





Bốn người tiến vào trong thư phòng liền quỳ xuống vấn an, Nhạc Sở Nhân khuất thân, quỳ xuống đất cảm giác cực kỳ không tốt.





“Đứng lên đi. Nhạc ái khanh, nữ nhi này của ngươi nuôi dưỡng rất tốt, trẫm thập phần hài lòng với vợ lão Thất. Nói vậy nhị nữ nhi này cũng sẽ không kém, trẫm hôm nay liền sắc phong thứ nữ Nhạc ái khanh làm Bình Dương quận chúa, gả làm bình thê của Nam vương.” Lời nói này của hoàng thượng rất có mặt mũi, làm bình thê Nam vương, so với sủng cơ thị thiếp cũng cao hơn một bậc. (Trùm: có lúc ghi là Bình Dương, có lúc là Dương Bình, ta thống nhất lại là Bình Dương nha)





Nhưng mà, đối với lời này của hoàng thượng, Lý Bình rất là không thích, cũng không phải dân chúng bình dân, bọn họ cũng là hoàng gia, một câu bình thê này trực tiếp làm giảm thân phận của bọn họ. Bất quá Bình Dương quận chúa này cũng không phải đưa cho hắn, xấu hổ cũng không phải là hắn, cho nên hắn cũng chỉ là đổi đổi sắc mặt, cũng không nói gì thêm.





“Tạ chủ long ân.” Nhạc Chí Châu quỳ xuống tạ ơn, cô gái ở một bên cũng quỳ xuống theo.





Nhạc Sở Nhân hướng tới bên kia xem, vẻ mặt cô gái vui sướng, khuôn mặt hơi non nớt, trang điểm thành thục, chờ mong tương lai.





Diêm Tô cũng đồng dạng hơi thương hại, bất quá dù sao cũng phải có người hi sinh, không phải nàng thì là người khác.





“Thần thay mặt vương huynh đa tạ ý tốt của Yến đế, mong rằng Yến đế có thể đến Lương Kinh làm khách, như vậy vương huynh sẽ thập phần vui sướng hoan nghênh ngài.” Lý Bình có chút cúi người, ngữ điệu du dương.





Đại Yến gọi bọn họ là Nam Cương, nhưng mà chính bọn họ lại gọi là nước Lương Kinh, xưng hô lớn tiếng như vậy, trong ngự thư phòng tự nói tự nghe, có vài phần buồn cười.





“Trẫm cũng đã lâu rồi chưa rời khỏi hoàng thành, Nam Cương đường xá xa xôi, trẫm sợ là vô duyên.” Hoàng thượng giọng điệu thâm trầm, làm cho người ta nghe ra có ý tứ hàm súc khác.





“Lương Kinh ta không thể so với Đại Yến phồn hoa, nhưng thắng ở khí hậu ôn hoà, Đại Yến lúc này đã tiến vào mùa thu, thời tiết cũng lạnh, Lương Kinh ta vẫn là trời tháng sáu đó.” Hoàng thượng nói Nam Cương, Lý Bình liền nói Lương Kinh ta, tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn.





Hoàng thượng lơ đễnh, nhưng lại đang cười, “Khí hậu Nam Cương quả thật rất tốt.” Ngữ khí có vài phần cực kì hâm mộ.





Lý Bình mím môi, lời này không biết nên tiếp như thế nào, tóm lại là không thể mời Đại Yến đến đi?





Vẫn đứng ở một bên yên lặng nghe, Nhạc Sở Nhân không khỏi gợi lên khóe môi, nghe nhóm cổ nhân này giương thương múa kiếm rất có ý tứ. Đều đang khách khí nói, hữu hảo giống như người một nhà.





Loại ngôn ngữ chiến tranh này Nhạc Sở Nhân xem đến mừng rỡ, bất quá nàng lại cảm thấy, có thể động thủ thì đừng cãi nhau, lãng phí võ mồm.





Bỗng dưng, Bình Dương quận chúa đứng ở bên người Nhạc Chí Châu, cũng chính là nhị tỷ Nhạc Sở Nhân, hướng bên này nhìn qua.





Nhạc Sở Nhân tầm mắt vừa chuyển cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Bình Dương quận chúa đột nhiên nâng cằm, hừ mũi với Nhạc Sở Nhân, kiêu căng xoay đầu đi.





Nhạc Sở Nhân nháy mắt không biết nói gì, Diêm Tô bên người không tiếng động cười cười, tính nết này chờ đến Nam Cương, dự đoán sẽ chết rất khó coi.





Quay đầu, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô nhìn nhau liếc mắt một cái, Diêm Tô mím môi, không tiếng động mở miệng nói: “Cùng là tỷ muội với ngươi nhưng là kém xa tám ngàn dặm.”





Nhạc Sở Nhân bĩu môi, “Sẽ chết rất nhanh.” Nam Cương phần đông là người Vu Giáo, một người tùy tiện động động ngón tay cũng có thể giết chết nàng.





"Vợ lão Thất, biểu tình kia của ngươi là có ý gì?” Mạnh mẽ, trên đầu truyền đến thanh âm của hoàng thượng, đang cùng Diêm Tô không tiếng động nói chuyện, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu, hắn ở phía trên thấy rất rõ a.





“Hồi phụ hoàng, con dâu chính là nghĩ đến nhị tỷ phải gả đến Nam Cương xa như vậy, từ nay về sau có khả năng sẽ không còn được gặp lại, cảm thấy thương tâm thôi.” Thật sự là vĩnh viễn không thấy a.





“Thật không? Một khi đã lo lắng như vậy, không bằng để lão Thất đưa Bình Dương quận chúa đi Nam Cương?” Dựa vào trên long ỷ rộng thùng thình, hoàng thượng đột nhiên nói một câu như vậy.





Lời này của hắn vừa nói ra, người phía dưới thần sắc khác nhau. Lý Bình quay đầu nhìn thoáng qua phía sau trên mặt tươi cười, Nhạc Chí Trung cúi mặt thần sắc bình tĩnh, Bình Dương quận chúa vui sướng dị thường, còn cố ý nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương bên kia.





Nhạc Sở Nhân nâng mi, không biết lão hoàng thượng này muốn đùa cái gì.





“Vương gia thân thể chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lại phát bệnh, nhiệm vụ trọng yếu này phụ hoàng vẫn là giao cho người có thể đảm nhiệm đi.” Chẳng lẽ là muốn cách ly phụ tá đắc lực của Phong Duyên Thiệu?





“Ha ha, vợ chồng ân ái không thể so với tầm thường a!” Hoàng thượng cười cười, sau đó cái gì cũng chưa nói.





Bên kia Bình Dương quận chúa vẻ mặt thất vọng, nhìn lướt qua Nhạc Sở Nhân, ánh mắt chứa đựng bất mãn.





Nhạc Sở Nhân không nói tiếp, ngay cả Phong Duyên Thương cũng thuỷ chung chưa mở miệng, thần sắc ôn hòa, độc lập một chỗ không đếm xỉa đến.





“Nghe nói Thất vương phi y thuật inh, hôm qua lại ở hoàng thành cử hành môn quy long trọng chữa bệnh từ thiện, còn có Kim Điêu hiếm thấy theo sát trái phải, thật sự làm cho bổn vương ngạc nhiên không thôi, thế gian còn có nữ tử không tầm thường bậc này.” Lý Bình mở miệng, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, xem ra là thật thực cảm thấy hứng thú.





Nhạc Sở Nhân quay đầu, đây là lần đầu tiên từ lúc tiến vào thư phòng nhìn hắn.





“Vương phi Phật duyên thâm hậu, cùng Ngọc Lâm phương trượng của Hộ Quốc Tự là bạn vong niên, hợp tác với Hộ Quốc Tự ở dân gian chữa bệnh từ thiện, không coi là đại sự, chỉ làm hết sức thôi.” Nhạc Sở Nhân không lên tiếng, Phong Duyên Thương mở miệng trả lời. (Trùm: bạn vong niên là bạn chênh lệch về tuổi tác nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như người cùng trang lứa)





“Thất vương có phúc khí.” Lý Bình cũng chắp tay, xem ra là thật cảm thán.





“Đa tạ.” Phong Duyên Thương đáp lễ, sắc mặt bình tĩnh, khóe môi mỉm cười.





Nhạc Sở Nhân cúi mắt, nghe Phong Duyên Thương ôn hoà nói chuyện, nàng thật ra cảm thấy rất vui vẻ.





“Yêu cơ của bổn vương theo bổn vương đến Đại Yến, có thể là không thích ứng thời tiết của Đại Yến, thân thể thực không thoải mái. Nhiều đại phu trong dịch quán đã xem qua, lại không có chút chuyển biến tốt. Không biết bổn vương có thể phiền Thất vương phi ra tay, đến dịch quán nhìn nàng một chút?” Lý Bình rất là thành khẩn mời, nữ tử vẫn đứng ở phía sau hắn có chút ngẩng đầu nhìn hướng Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt thanh tú, có một đôi mắt nâu nhỏ, vừa nhìn cảm thấy có chút quái dị.





Nhạc Sở Nhân nhướng mi, khóe mắt đuôi lông mày sắc bén xem xét sắc mặt thành khẩn kia của Lý Bình, “Trung Thân Vương mời thành khẩn như thế, ta làm sao có thể cự tuyệt? Hoàn toàn có thể, chuyện nhỏ.”





Phong Duyên Thương có chút nhíu mi, rõ ràng không đồng ý.





“Vậy bổn vương lúc này đa tạ Thất vương phi.” Chắp tay khom người, Lý Bình thập phần cảm giác đa tạ.





“Ha ha, vợ lão Thất liền tốn nhiều tâm đi. Lão Thất cũng không thể nhỏ nhen như vậy, này là vợ ngươi, ai cũng không bắt đi được.” Hoàng thượng ở ghế trên cười khẽ, giống như một phụ thân bình thường, nhẹ nhàng trách cứ.





Phong Duyên Thương cúi đầu, cũng không có đáp lại.





Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân thấy Phong Duyên Thương như vậy, hơn nữa nàng biết hắn hiện tại khẳng định đang tức giận. Sinh khí với nàng, còn có với hoàng thượng.





“Nhạc ái khanh lưu lại, lão Thất, quỷ nha đầu, theo Trung Thân Vương đi dịch quán. Cần dùng dược liệu gì thì bảo Thập Bát hồi cung lấy, Thập Bát a, hảo hảo đi theo Thất tẩu ngươi học y thuật.” Đứng lên, hoàng thượng một tay chắp phía sau, ngẩng đầu ưỡn ngực, không giận tự uy.





“Vâng.” Mọi người nhất tề khom người lui ra, trừ Nhạc Chí Châu.





Ra khỏi ngự thư phòng, mọi người tựa hồ đều vô hình trung nhẹ người.





“Thất vương, Thất vương phi, chúng ta đi thôi.” Lý Bình làm tư thế mời, nàng kia vẫn đứng ở phía sau hắn, sắc mặt bình thản, con ngươi nhỏ màu nâu loé lên ánh sáng quỷ dị.





“Đi thôi.” Nhạc Sở Nhân gật gật đầu đồng ý, bên người Phong Duyên Thương thần sắc lạnh nhạt, mắt phượng sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc.





“Ngũ muội, từ nay về sau sẽ không thể gặp lại, hi vọng ngươi hạnh phúc. Thất vương anh tuấn tiêu sái, ngươi cần phải coi chừng.” Bỗng dưng, Bình Dương quận chúa từ phía sau đi ra, âm dương quái diện. Rõ ràng là nói chuyện với Nhạc Sở Nhân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, đồng tử đều là hình ảnh hắn.





Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái không đáng để ý tới, bắt lấy tay Phong Duyên Thương, mười ngón đan xen, “Tiểu Thương Tử, chúng ta cùng Trung Thân vương đi dịch quán đi.” Dứt lời, kéo hắn đi xuống bậc thang, đối với tầm mắt ghen ghét của Bình Dương quận chúa ở phía sau làm như không thấy.





Người nào đó trên mặt tươi cười, bị Nhạc Sở Nhân kéo đi nhưng bộ pháp vẫn thong dong như trước, phía sau Lý Bình cùng Diêm Tô, Thập Bát đồng hành, nữ tử mắt nâu đi ở sau, tầm mắt xuyên qua người phía trước nhìn về bóng dáng cao gầy của Nhạc Sở Nhân, khoé môi giơ lên, ý vị thâm trường.





Hoàng thượng mặc dù không yêu cầu Diêm Tô đi theo, nhưng nàng không có việc gì làm, vừa vặn cả ngày đều cùng ở một chỗ với Nhạc Sở Nhân, cho nên thuận thế cũng ngồi lên xe ngựa xuất phát tới dịch quán.





“Sở Nhân, nhị tỷ của ngươi nhìn trúng lão Thất.” Trên xe ngựa lấy ra hột dưa và trái cây trà bánh, Diêm Tô vừa ăn vừa cười nói.





Đối diện, Nhạc Sở Nhân duỗi chân, đem vỏ nho trong miệng nhổ ra sau đó hừ hừ, “Đến thời kỳ phát xuân, thấy giống đực liền muốn động tay động chân.” Hơn nữa theo lời Đinh Đương nói, các nàng trước kia thường xuyên khi dễ Nhạc Sở Nhân, nàng cơm ăn không đủ no, mặc quần áo hạ nhân, đều là kiệt tác của các nàng.





Diêm Tô mím môi cười khẽ, Phong Duyên Tinh vẫn duy trì trạng thái trầm mặc ở một bên cũng run rẩy lông mi, nữ nhi nhà thế nào mà có thể nói năng như vậy?





Phong Duyên Thương dáng ngồi tao nhã đoan chính, mắt phượng mỉm cười, nhìn Nhạc Sở Nhân lười biếng bộ dáng không hợp lại thập phần sung sướng.





“Nữ nhân bên người Lý Bình kia là người Vu Giáo, trên người nàng có hương vị ta quen thuộc, chắc là cao thủ.” Nàng không phải là một trong ba thị nữ kia, xem bộ dáng cũng không phải hạ nhân bình thường, không biết ở trong Vu Giáo có địa vị gì.





“Đúng vậy, nàng là thủ hạ của sủng cơ Nam Vương, là thị nữ bên người nàng ta.” Phong Duyên Thương thản nhiên nói, thân thế mà nàng muốn đã điều tra ra.





“Ngươi kia ở trong Vu Giáo nhất định có thân phận, ánh mắt của nàng nhìn rất đẹp, ta thích.” Cắn trái nho, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, má lúm đồng tiền, lương thiện hồn nhiên.





Phong Duyên thương liếc mắt nhìn nàng một cái, “Nàng thích ánh mắt dị sắc?”





“Ngươi không thấy là đẹp sao?” Quay đầu xem xét Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân kỳ thật càng thích ánh mắt màu xanh nhạt, như là hồ nước, trong suốt giống nhau.





Lắc đầu, “Không có cảm giác.”





“Cắt! Ngươi đúng là không có năng lực thưởng thức, bất quá ánh mắt của ngươi nhìn cũng đẹp lắm.” Nhìn hắn biểu tình không hài lòng, Nhạc Sở Nhân nói nhanh một câu cuối cùng, quả nhiên, người nào đó biểu tình liền tốt lên.





Diêm Tô chịu không nổi nhún nhún vai, Phong Duyên Tinh ở bên cũng run rẩy khoé miệng, thực buồn nôn.





Ngồi trong góc, Đinh Đương cùng thị nữ của Diêm Tô cúi đầu, lúc này các nàng chỉ cảm thấy nơi này khí chua dày đặc, chua đến nỗi các nàng đều mất cảm giác.





Rất nhanh tới dịch quán, xe ngựa dừng lại, mọi người theo thứ tự đi xuống xe ngựa. Lý Bình cùng nữ tử mắt nâu ở trong xe phía trước đang đứng chờ. Lý Bình vẻ mặt tươi cười, thập phần vui sướng mời mọi người tiến vào.





“Thất vương, thị nữ Tiểu Điệp kia của bổn vương vẫn còn nhớ thương ngươi đó, vừa vặn hôm nay Thất vương phi ở chỗ này, Thất vương phi lên tiếng, cho phép Thất vương đem Tiểu Điệp về, như thế nào?” Lý Bình ngẩng đầu ưỡn ngực, cười to nói.





Tiểu Điệp? Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Trung Thân vương, ngươi cầu ta giúp, cư nhiên lại trả cho trượng phu ta tiểu lão bà, rất không phúc hậu đi.” Dừng lại cước bộ, Nhạc Sở Nhân ôm hai tay, vẻ mặt khó chịu.





Trung Thân vương không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân trực tiếp như vậy, nghẹn lời, sau đó thật có lỗi cười rộ lên, “Thất vương phi thật đúng như lời Thất vương nói, là bổn vương nói bậy, bổn vương nói bậy.” Tự tát tai hai cái, Lý Bình cười to.





Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, “Ta lòng dạ cực kì hẹp hòi, Trung Thân vương về sau đừng nói lung tung nữa, ta mà muốn quan báo tư thù, ngươi cũng đừng hòng tìm được chứng cớ.” Không khách khí châm biếm.





Lý Bình giật mình kinh ngạc, không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân tính tình như vậy.





“A… khụ khụ, là bổn vương không đúng, thỉnh Thất vương phi chớ tức giận a!” Tiến lên nhận lỗi, Phong Duyên Thương thân thủ ngăn lại, cười khẽ, “Trung Thân vương không cần xin lỗi, vương phi nhanh mồm nhanh miệng, còn hi vọng Trung Thân vương không lấy làm phiền lòng.”





“Không có gì, không có gì, Thất vương phi là người sảng khoái. Đến, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi.” Lý Bình rất là hào phóng vẫy tay, sau đó nhiệt tình mời mọi người đi vào nhà nhỏ mà yêu cơ của hắn đang ở.





Đoàn người có nam có nữ, kỳ thật dựa theo quỷ củ thì đám người Phong Duyên Thương, Phong Duyên Tinh phải tránh mặt đi. Ai ngờ sau khi tiến vào đại sảnh, Lý Bình lại lần nữa mời mọi người lên lầu, ngay cả Đinh Đương phản ứng chậm chạp cũng cảm thấy Trung Thân vương này rất là quái lạ.





Mở rộng cửa phòng đang đóng chặt, mùi huân hương dày đặc xông vào mặt. Nhạc Sở Nhân phản xạ có điều kiện nín thở, Phong Duyên Tinh ở phía sau không nhịn được hắt xì.





Lý Bình đi vào trước, một bên nhẹ giọng hướng về phía rèm che trên giường nói chuyện, “Tịnh nhi, bổn vương mời Thất vương phi y thuật inh đến xem bệnh cho nàng, hiện tại có tiện không?”





Phía sau rèm che có bóng người mông lung lay động, ngay sau đó, sa trướng vén lên từ bên trong, một cánh tay xanh xao hiện ra.





“Vương gia, thiếp thân không thể hầu hạ ngài.” Thanh âm mềm mại nhu nhu, giống như là kẹo đường, khiến nam nhân nào nghe cũng sẽ có xúc động muốn cắn một ngụm.





Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô đi vào, Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Tinh theo quy củ đứng bên ngoài, xem ra sẽ không tiến vào.





“Bảo bối, đừng nói như vậy, nàng bị bệnh, bổn vương hiểu được.” Ngồi ở bên giường, Lý Bình hết sức ôn nhu nâng người trên giường dậy, Nhạc Sở Nhân, Diêm Tô đi tới cũng thấy rõ vị yêu cơ này của Lý Bình.





Thật xinh đẹp, tiểu mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn, hơn nữa bởi vì sinh bệnh mà sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như che một tầng sương, nhược liễu phù phong rất động lòng người. (Trùm: nhược liễu phù phong ý chỉ sự yếu ớt như cành liễu đung đưa trong gió)





Nhướng đuôi mi, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, Nhạc Sở Nhân đã biết nàng bị bệnh gì, căn bản không cần nhìn thêm ánh mắt thứ hai.





“Vị này chính là vương phi của Thất vương Đại Yến, y thuật inh, còn có thể trị được tà bệnh.” Lý Bình vừa ôm yêu cơ vừa nói.





Diêm Tô đến gần, có chút cúi người, “Ta là Diêm Tô, cũng hiểu được chút huyền hoàng thuật, có thể để ta xem bệnh cho ngươi không?”





“Hảo, đa tạ.” Nữ tử dựa vào bả vai Lý Bình, mỉm cười rất là động lòng người. Vươn tay, để cho Diêm Tô bắt mạch.





Diêm Tô ngồi xuống, rất bình thản đưa tay để lên trên cổ tay nữ tử, một bên Nhạc Sở Nhân hai tay để trước ngực, tầm mắt di động trên người Lý Bình, xem ra sự tình không như suy nghĩ của bọn hắn a.





Sau một lúc lâu, Diêm Tô buông tay, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, theo sau nói: “Xem ra thật đúng là tà bệnh.”





Lý Bình cầm lấy chăn đắp lên cánh tay nữ tử, sau đó nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, “Thất vương phi, bệnh của yêu cơ bổn vương có khả năng chữa khỏi không?”





Nhạc Sở Nhân nhìn ánh mắt hắn, con ngươi không có lúc nào không hung ác nham hiểm lại loé ánh sáng khác lạ, có chút ngôn ngữ đang thông qua ánh mắt này truyền đến Nhạc Sở Nhân.





Nhếch khoé môi một cái, Nhạc Sở Nhân ý vị thâm trường cười cười, “Trung Thân vương có thể cho ta thù lao gì?”





Lý Bình con ngươi loè loè, nhìn thoáng qua nữ nhân tái nhợt vô lực trong lòng, sau đó như gật gật đầu.





Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Vậy thì tốt rồi nói sau.” Trên người Lý Bình này nhất định có thu hoạch!

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom