Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 63: Thiếu Niên Tướng Quân - Đêm Tham
Hoàng lăng hoàng thất Đại Yến xây trên Phong Sơn phía bắc hoàng thành, toàn bộ Phong Sơn đều là mộ thất của các đế hậu đế vương, dưới núi là hành cung.
Vì lúc này có người trong hoàng lăng cho nên phạm vi trong vòng mười dặm Phong Sơn đều không có dân chúng sinh sống. Nếu bình thường có người ngựa đi qua Phong Sơn đều bị áp quan kiểm tra ngoài mười dặm.
Thích Kiến mười bảy tuổi đã bắt đầu làm hộ vệ, đối với loại né kiểm tra này rất có năng lực, nhanh chóng đến được Phong Sơn chỉ là việc nhỏ, dễ như trở bàn tay.
Hai người khi sắc trời hoàn toàn tối đã cưỡi ngựa ra khỏi quan đạo, trực tiếp tiến nhập ngọn núi, bầu trời một mảnh tối đen, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không thể phân biệt phương hướng. Nhưng Thích Kiến lại có thể thực tinh chuẩn nhận ra đông tây nam bắc, sau đó mang theo Nhạc Sở Nhân đi rất nhanh.
Bay qua hai đỉnh núi, Thích Kiến chậm rãi ngừng lại. Xuống ngựa, sau đó bước nhanh đi đến phía sau giúp đỡ Nhạc Sở Nhân xuống dưới, đem hai con ngựa đến chỗ khó phát hiện, xong xuôi mới nói chuyện.
“Vương phi, người nhìn thấy ngọn đèn kia không? Đó là đèn chong của hoàng lăng, ngày ngày đêm đêm đều sáng.” Chỉ vào một chỗ trên núi cao tối đen, Nhạc Sở Nhân híp mắt thấy được một điểm sáng.
“Đó là đỉnh núi, hành cung không phải ở dưới chân núi sao?” Dù không phân rõ đông tây nam bắc nhưng trên núi hay dưới núi nàng vẫn có thể phân biệt được.
“Đúng vậy, chúng ta theo đường này đi xuống, còn phải vòng một vòng lớn, bởi vì bốn phía hành cung người tuần tra rất nhiều.” Thích Kiến hiểu biết các loại chi tiết, hoàng lăng này hắn cũng đã tới mấy lần.
“Vậy đi thôi.” Đem áo khoác trên người buộc chặt lại, Nhạc Sở Nhân đi phía sau Thích Kiến, rất nhanh, bóng dáng hai người hoàn toàn tiếp nhập bên trong đêm đen.
Hành cung hoàng lăng thực xa hoa, cung điện nguy nga xếp hàng căn cứ theo một phương vị thần bí nào đó, nếu như nhìn từ trên xuống, sẽ phát hiện, cung điện Loan Nguyệt Hình đều hướng tới hoàng lăng Phong Sơn, phương hướng có chút nghiêng, giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, lấy phương thức này để biểu đạt kính ngưỡng đối với liệt tổ liệt tông.
Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến ở giữa những cung điện chạy một đoạn thời gian. Phong Duyên Nghị không biết ở trong cung điện nào, nhưng lại tìm được tên thuật sĩ chó săn kia rồi.
Bốn chó săn ở trong phòng uống ngũ mê ba đạo, đoán rằng mỗi ngày đều như thế này, bọn họ cũng không có cố kị.
Nhìn trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân ý bảo rời đi, nàng đối với bọn họ không có hứng thú lắm.
Hai người tiếp tục ở nơi đèn đuốc chiếu không tới bước đi, đi ngang qua vài cái cung điện cũng không có người, thập phần lạnh lùng.
Chạy qua một cái cung điện, trước mắt hình như là vườn hoa linh tinh, một mảnh đen tuyền.
Thích Kiến dẫn đường ở phía trước, định trực tiếp nhảy vào một hành lang dài đi thăm dò cung điện khác.
“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên lên tiếng, Thích Kiến cước bộ ngừng lại, sau đó xoay người, “Làm sao vậy?”
“Người xem xem kia là cái gì?” Giơ tay, Nhạc Sở Nhân chỉ vào phương hướng đen tuyền phía trước, trên không trung vườn hoa hình như có cái gì đó không tầm thường.
Thích Kiến có chút nhíu mi, đợi đến thấy rõ ràng cũng kinh ngạc, “Đó là…” Một đám nấm mồ nhỏ giống như thổ bao, trong hành cung này mỗi tấc đất đều được bảo vệ, không có cấp trên phê chỉ thị, bất luận kẻ nào cũng không thể tuỳ ý động vào. (Trùm: lười tra quá, ai hiểu là gì thì chỉ ta nhé )
“Có người ở đây dưỡng cổ, số lượng cũng không ít.” Mặc dù nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng nàng vẫn có thể ngửi được trong không khí có một cỗ hương vị tanh hôi, cổ hạ đẳng.
“Vậy nên như thế nào?” Thích Kiến nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn thật sự không biết như thế nào để huỷ kỳ cổ đang nuôi trồng.
“Đơn giản, phóng lửa thiêu đốt là được. Cổ ở trong này, người nuôi cổ nhất định ở không xa, đi thôi, đi tìm xem.” Đem mũ chụp đội lên đầu một lần nữa, Nhạc Sở Nhân thấp giọng nói.
“Vâng.” Thích Kiến gật gật đầu, tầm mắt quét một vòng, sau đó hướng tới tiếp cận một cung điện có ánh sáng sáng nhất.
Cước bộ rất nhẹ, Nhạc Sở Nhân không dám dùng lực, có thể nói bước từng bước theo dấu chân.
Bỗng dưng, Thích Kiến đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân cũng dừng lại cước bộ, “Làm sao vậy?” Đè thấp thanh âm dò hỏi.
“Vương phi, người nhìn xem cái đó là cái gì?” Thích Kiến thoáng nghiêng thân sang một bên, đem gì đó trước người lộ ra.
Vài cái thật nhỏ giống như tro bụi màu vàng nổi lơ lửng ở giữa không trung, thong thả, như là có sinh mệnh, từ trên xuống dưới lại thuỷ chung không rời trước người Thích Kiến, giống như đang tìm hắn.
“Nơi này còn có cao thủ.” Nhạc Sở Nhân mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đem bột phấn bên trong ngã vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra, bụi bặm màu vàng kia lập tức tản ra.
“Đi thôi.” Thu hồi bình sứ, Nhạc Sở Nhân trầm giọng nói.
Thích Kiến tất nhiên là tò mò, tuy nhiên rất nghe lời lập tức bước đi, Nhạc Sở Nhân theo sau, hai người rất nhanh tiếp cận cung điện đèn đuốc sâu kín kia.
Hành lang cao cách mặt đất hai thước, Thích Kiến nhảy lên trước, sau đó vươn tay kéo Nhạc Sở Nhân lên.
Hai người cố ý đi chậm, tiếp cận phòng đèn đuốc cháy sáng kia, tới gần cửa sổ, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm nói chuyện.
“Ngươi không thể làm như vậy, nếu hắn chết, hoàng đế Đại Yến khẳng định sẽ hoài nghi ta đầu tiên, không phải là ngươi muốn đẩy ta vào hố lửa chứ?” Một đạo âm thanh nam tử, có chút khàn khàn, bao hàm lửa giận.
“Lời nói của giáo thánh mà ngươi không nghe?” Một giọng nữ, thản nhiên mang theo ý cười, có thể tưởng tượng ra khi nàng nói lời này có bao nhiêu đắc ý.
“Ngươi…” Nam nhân quả nhiên cứng họng, bên trong trầm mặc.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi trong nháy mắt, giáo thánh? Người đứng đầu Vu Giáo?
“Không cần sợ hãi, bằng bản lĩnh của ngươi, Đại Yến phái ra thiên quân vạn mã cũng bắt không được ngươi. Dù sao Phong Duyên Nghị đã không còn dùng được, ngươi cùng ở chỗ đầy người chết thế này không sợ lãng phí thời gian sao? Làm thánh giáo tử vài chục năm rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn làm thánh giáo cơ? Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta hứa sẽ đề cử ngươi, mặc kệ nói như thế nào, ngươi tới thuỷ tới chung đều là người của ta.” Thanh âm nữ nhân thực mềm mại, lúc này nói chuyện thật giống như ở cùng tình lang, lời nói nhỏ nhẹ.
Thích Kiến cùng Nhạc Sở Nhân nhìn nhau, bọn họ là muốn giết Phong Duyên Nghị? Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, lá gan thật sự rất lớn a.
“Lời ngươi nói là thật sao?” Nam nhân tựa hồ bị đả động.
“Thề có thánh trùng, nếu ta nói dối, ắt sẽ gặp thánh sâu cắn cốt chi đau.” Nữ nhân đang cười, nhưng lời nói lại thực chân thành.
“Hảo.” Nam nhân đáp ứng rồi, xem ra là muốn động thủ giết Phong Duyên Nghị.
Nhạc Sở Nhân không nháy mắt, đầu óc cấp tốc chuyển động. Nàng nếu cứu Phong Duyên Nghị kia thì rất dễ dàng, nhưng là, nếu hắn chết, vị trí thái tử kia liền bỏ trống, như vậy đối với Phong Duyên Thiệu mới có lợi.
Nhưng là nàng cũng không muốn cho hai người trong phòng kia dễ dàng đắc thủ như vậy, không coi nàng vào đâu mà đem Phong Duyên Nghị giết, muốn đánh vào mặt nàng ư?
Lúc nàng còn đang tự hỏi, Thích Kiến có chút sốt ruột, nhìn Nhạc Sở Nhân, dùng ánh mắt hỏi nên làm cái gì bây giờ?
“Đi tìm Phong Duyên Nghị.” Không tiếng động nói một câu, Thích Kiến gật gật đầu. Hai người im ắng rời đi bên cửa sổ, sau đó theo đường lộ đi ra.
Lúc đi ra đạo bụi bặm màu vàng kia vẫn như màn chắn bảo vệ, Nhạc Sở Nhân dừng lại, ở trong túi tiền đeo ở đai lưng bên sườn áo lấy ra hai cái bình sứ. Trong một bình sứ là viên thuốc nhỏ màu đen, một cái khác là bột phấn.
Lấy ngón tay bóp nát mấy viên thuốc nhỏ, sau đó trộn chung một chỗ với bột phấn, sau đó rải ra ngoài.
Giữa không trung trước mắt, bụi bặm màu vàng bỗng nhiên đều xuất hiện, nguyên lai chúng nó đem cung điện kia bao quanh một vòng, kì thật chúng nó chỉ dùng để phòng ngừa có người xông vào. Nếu là có người đi vào, đám kim sắc bụi bặm kia sẽ hiện lên, đụng chạm đến người đi vào, thiết lập này như màn chắn bảo vệ, sẽ lập tức cho biết có người xông vào.
Như lúc này, màn chắn bảo vệ bụi bặm màu vàng kia đều hiện lên, lập tức liền kinh động đến người trong điện, hai người đứng ở nơi đó cũng nghe được thanh âm cửa lớn cung điện bên kia mở ra.
“Đi, đi tìm Phong Duyên Nghị.” Khóe môi loan loan túm Thích Kiến rời đi, Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn thật cao hứng.
“Vương phi, làm bọn họ kinh động, chúng ta nhanh chút.” Đã nghe được phía sau truyền đến tiếng hô hổn hển.
“Yên tâm đi, bọn họ trong một chốc sẽ ra không được.” Nhạc Sở Nhân ngữ điệu nhẹ nhàng, cước bộ bay nhanh cùng Thích Kiến trở lại hành lang lúc trước, đi tìm Phong Duyên Nghị.
Tìm kiếm mấy cung điện cũng vẫn chưa nhìn thấy Phong Duyên Nghị. Nhưng lại tìm được vài phòng ở của các nàng sườn phi, tiểu thiếp, nhìn qua đều rất u buồn.
Ở góc cung điện dừng lại, Nhạc Sở Nhân thở mạnh, vốn ban đêm rất lạnh, nhưng nàng đã chạy đến đổ cả mồ hôi.
“Tiểu tử này rốt cuộc trốn ở đâu vậy? Không phải là biết hai người kia sẽ hại hắn chứ?” Nhạc Sở Nhân không biết là Phong Duyên Nghị thông minh như vậy a.
“Đi từ đường nhìn xem.” Mặc dù Phong Duyên Nghị tới nơi này chính là phụng mệnh tu tỉnh, nhưng Thích Kiến cũng không cho rằng hắn sẽ thành thành thật thật ở trong từ đường tu tỉnh. Nhưng vì nay đã tìm hết chỗ, cũng chỉ có từ đường là chưa tìm qua.
“Đi.” Nhạc Sở Nhân thở sâu, sau đó như thêm mã lực cùng Thích Kiến rất nhanh hướng tới phương hướng từ đường chạy đi.
Từ đường là cung điện lớn nhất trong hành cung, bên trong để bài vị liệt tổ liệt tông, rằm mỗi tháng còn có tăng nhân Hộ Quốc Tự đặc biệt đến tụng kinh niệm phật, thực coi trọng.
Khi ban đêm, bên ngoài từ đường thị vệ cũng rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng cơ hồ một con chuột ở cửa từ đường chạy qua cũng sẽ bị phát hiện.
Đường vòng sau từ đường, thị vệ nơi này so với cửa trước ít hơn một chút.
Nhưng Thích Kiến hiện tại không có võ công, Nhạc Sở Nhân cũng không có, cho nên nếu là muốn đi vào, chỉ có thể dùng phương pháp khác.
Thích Kiến phóng ra mê dược hắn tự chế tác, thổi theo chiều gió, nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Quả nhiên, không quá một phút, thị vệ trong góc kia đều ngã xuống.
Hai người nhanh chóng lách qua, động tác Thích Kiến rất nhanh, xuất ra chuỷ thủ cạy ra một cánh cửa sổ đóng chặt, trước đem Nhạc Sở Nhân đưa đi vào, sau hắn cũng biến mất ở cửa sổ.
Hương khói phiêu đãng ở trong điện rộng lớn yên tĩnh, trên vách tường cách không quá một thước treo một cây đèn chế tác thuần hoàng kim, rất là xa hoa.
Trên vách tường, trên đỉnh khung đều có phù điêu, là đồ án gì đó xem không hiểu, Nhạc Sở Nhân cũng không có thời gian xem.
Hai người vòng đến tiền điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đại điện Phong Duyên Nghị đang dựa vào hành lang uống rượu.
Mặc một thân trường bào trắng thuần, áo choàng nằm ở một bên, bên chân còn phân tán bốn năm bình rượu ngon.
Hắn hiện tại so với lúc gặp ở trong hoàng cung khi đó thì tiều tuỵ không ít, khi đó thực hăng hái đàng hoàng, toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều thực xa hoa cao quý. Giờ phút này tóc tán loạn, cổ áo còn rộng mở, giày bẩn hề hề, bộ dáng thất vọng.
Cũng may trong điện không có những người khác, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến rất nhanh tiêu sái đi qua, hai người đều khoác áo khoác màu đen, ban đêm nhìn qua giống như quỷ.
Phong Duyên Nghị cũng đã uống nhiều, trong điện đột nhiên nhiều ra hai người hắn cũng không nhìn thấy, đợi đến khi hai người đều đi đến trước mắt hắn hắn mới chú ý tới, tất nhiên là hoảng sợ.
“Thái tử điện hạ.” Mạnh mẽ mở ra mũ chụp, Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt nhẹ giọng nói.
Phong Duyên Nghị kinh ngạc cầm bình rượu lăng lăng nhìn Nhạc Sở Nhân, khả năng nhất thời không nhớ tới nàng là ai, chính là đột nhiên xuất hiện một nữ tử phong tình quyến rũ, hắn quả thật càng mơ hồ.
“Thích Kiến gặp qua thái tử điện hạ.” Một bên Thích Kiến đem mũ chụp tháo xuống, thanh âm trầm thấp thực công thức hoá.
Nhìn thấy Thích Kiến, Phong Duyên Nghị tỉnh táo, có chút nâng mi, “Các ngươi vào bằng cách nào?” Buông bình rượu đứng lên, dứt lời đảo mắt nhìn về phía ngoài điện, tựa hồ muốn gọi người.
“Ôi chao, thái tử điện hạ định làm cái gì vậy?” Nhạc Sở Nhân từng bước tiến lên, giơ tay khoác lên bờ vai của hắn, Phong Duyên Nghị biến sắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, chậm rãi quỳ xuống.
“Còn trừng ta? Lão nương là tới cứu ngươi, bằng không ngày mai ngươi liền biến thành một cỗ thi thể.” Phong Duyên Nghị tuy là nói không nên lời, cả người vô lực, nhưng ánh mắt vẫn có lực áp bách như trước. Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, tựa hồ như muốn đem nàng ăn vào.
“Thái tử điện hạ, đắc tội, vương phi biết được có người âm mưu hãm hại điện hạ, cố ý không từ lao khổ tiến đến giải cứu điện hạ.” Thích Kiến không hề phập phồng nói xong, nghe qua cũng rất khôi hài.
“Được rồi, đừng tìm hắn ma kỷ. Đem hắn bao lại khiêng lên, chúng ta đi.” Nhấc tay đem mũ chụp đội lên, chỉ có thể nhìn thấy cằm của nàng, trơn bóng trắng nõn. (Trùm: “ma kỷ” là cái chi?)
“Vâng.” Thích Kiến khom người cầm lấy áo choàng của Phong Duyên Nghị, thống khoái đem hắn toàn bộ bao lại, tính cả đầu, trong nháy mắt Phong Duyên Nghị biến thành cái bánh chưng.
Khiêng lên xong, hai người theo đường cũ rất nhanh trở ra, trong chớp mắt đại điện trong trẻo nhưng lạnh lùng xa hoa chỉ còn lại một bình rượu ngon.
Rất nhanh theo đường núi tối đen chạy vội tới chỗ giấu ngựa, Thích Kiến một thân không có nội lực, khiêng người trong thời gian dài cũng mệt mỏi không chịu được.
Đến chỗ đem Phong Duyên Nghị ném xuống đất liền tựa vào trên thân cây mở to mồm thở, mồ hôi theo trán chảy xuống, mặt giống như là dùng nước rửa qua.
Nhạc Sở Nhân cũng thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, nhìn Phong Duyên Nghị ở trước mắt, hắn bị áo choàng bao kín, chỉ lộ ra hai chân.
“Việc này thật không phải người làm, thái tử điện hạ, chúng ta cứu ngươi, ngươi nên cấp thù lao mới đúng, nhìn một cái xem Thích Kiến chúng ta mệt kìa.” Nhạc Sở Nhân tung chân đá Phong Duyên Nghị một cước, không chút khách khí hướng người ta đòi thù lao.
Phong Duyên Nghị nói không ra lời, lại phát ra thanh âm hừ hừ, bị lời này của Nhạc Sở Nhân kích thích.
“Ngươi nói không đồng ý cũng không vấn đề gì, ngươi không trả tiền ta liền đem ngươi giết con tin, dù sao hiện tại cũng không có người quan tâm chết sống của ngươi.” Nhạc Sở Nhân gió mát nói xong, mặc dù nhìn không thấy mặt Phong Duyên Nghị, nhưng có thể đoán đã muốn xanh mét.
“Vương phi, chúng ta đi thôi.” Thích Kiến nghỉ ngơi xong, đi tới đem Phong Duyên Nghị khiêng lên ném tới trên lưng ngựa.
“Đi, trước mang tôn tử này về phủ, sau chúng ta lại thương lượng xem nên làm thịt hắn hay là đưa đến chỗ hoàng thượng.” Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân thoải mái nói xong, đánh giá lúc này Phong Duyên Nghị rất muốn đem nàng giết.
Thích Kiến lên ngựa, mang theo Phong Duyên Nghị, Nhạc Sở Nhân cưỡi một con ngựa khác, chậm rì rì một đường xuống núi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hoàng lăng hoàng thất Đại Yến xây trên Phong Sơn phía bắc hoàng thành, toàn bộ Phong Sơn đều là mộ thất của các đế hậu đế vương, dưới núi là hành cung.
Vì lúc này có người trong hoàng lăng cho nên phạm vi trong vòng mười dặm Phong Sơn đều không có dân chúng sinh sống. Nếu bình thường có người ngựa đi qua Phong Sơn đều bị áp quan kiểm tra ngoài mười dặm.
Thích Kiến mười bảy tuổi đã bắt đầu làm hộ vệ, đối với loại né kiểm tra này rất có năng lực, nhanh chóng đến được Phong Sơn chỉ là việc nhỏ, dễ như trở bàn tay.
Hai người khi sắc trời hoàn toàn tối đã cưỡi ngựa ra khỏi quan đạo, trực tiếp tiến nhập ngọn núi, bầu trời một mảnh tối đen, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không thể phân biệt phương hướng. Nhưng Thích Kiến lại có thể thực tinh chuẩn nhận ra đông tây nam bắc, sau đó mang theo Nhạc Sở Nhân đi rất nhanh.
Bay qua hai đỉnh núi, Thích Kiến chậm rãi ngừng lại. Xuống ngựa, sau đó bước nhanh đi đến phía sau giúp đỡ Nhạc Sở Nhân xuống dưới, đem hai con ngựa đến chỗ khó phát hiện, xong xuôi mới nói chuyện.
“Vương phi, người nhìn thấy ngọn đèn kia không? Đó là đèn chong của hoàng lăng, ngày ngày đêm đêm đều sáng.” Chỉ vào một chỗ trên núi cao tối đen, Nhạc Sở Nhân híp mắt thấy được một điểm sáng.
“Đó là đỉnh núi, hành cung không phải ở dưới chân núi sao?” Dù không phân rõ đông tây nam bắc nhưng trên núi hay dưới núi nàng vẫn có thể phân biệt được.
“Đúng vậy, chúng ta theo đường này đi xuống, còn phải vòng một vòng lớn, bởi vì bốn phía hành cung người tuần tra rất nhiều.” Thích Kiến hiểu biết các loại chi tiết, hoàng lăng này hắn cũng đã tới mấy lần.
“Vậy đi thôi.” Đem áo khoác trên người buộc chặt lại, Nhạc Sở Nhân đi phía sau Thích Kiến, rất nhanh, bóng dáng hai người hoàn toàn tiếp nhập bên trong đêm đen.
Hành cung hoàng lăng thực xa hoa, cung điện nguy nga xếp hàng căn cứ theo một phương vị thần bí nào đó, nếu như nhìn từ trên xuống, sẽ phát hiện, cung điện Loan Nguyệt Hình đều hướng tới hoàng lăng Phong Sơn, phương hướng có chút nghiêng, giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, lấy phương thức này để biểu đạt kính ngưỡng đối với liệt tổ liệt tông.
Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến ở giữa những cung điện chạy một đoạn thời gian. Phong Duyên Nghị không biết ở trong cung điện nào, nhưng lại tìm được tên thuật sĩ chó săn kia rồi.
Bốn chó săn ở trong phòng uống ngũ mê ba đạo, đoán rằng mỗi ngày đều như thế này, bọn họ cũng không có cố kị.
Nhìn trong chốc lát, Nhạc Sở Nhân ý bảo rời đi, nàng đối với bọn họ không có hứng thú lắm.
Hai người tiếp tục ở nơi đèn đuốc chiếu không tới bước đi, đi ngang qua vài cái cung điện cũng không có người, thập phần lạnh lùng.
Chạy qua một cái cung điện, trước mắt hình như là vườn hoa linh tinh, một mảnh đen tuyền.
Thích Kiến dẫn đường ở phía trước, định trực tiếp nhảy vào một hành lang dài đi thăm dò cung điện khác.
“Chờ một chút.” Nhạc Sở Nhân đột nhiên lên tiếng, Thích Kiến cước bộ ngừng lại, sau đó xoay người, “Làm sao vậy?”
“Người xem xem kia là cái gì?” Giơ tay, Nhạc Sở Nhân chỉ vào phương hướng đen tuyền phía trước, trên không trung vườn hoa hình như có cái gì đó không tầm thường.
Thích Kiến có chút nhíu mi, đợi đến thấy rõ ràng cũng kinh ngạc, “Đó là…” Một đám nấm mồ nhỏ giống như thổ bao, trong hành cung này mỗi tấc đất đều được bảo vệ, không có cấp trên phê chỉ thị, bất luận kẻ nào cũng không thể tuỳ ý động vào. (Trùm: lười tra quá, ai hiểu là gì thì chỉ ta nhé )
“Có người ở đây dưỡng cổ, số lượng cũng không ít.” Mặc dù nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng nàng vẫn có thể ngửi được trong không khí có một cỗ hương vị tanh hôi, cổ hạ đẳng.
“Vậy nên như thế nào?” Thích Kiến nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn thật sự không biết như thế nào để huỷ kỳ cổ đang nuôi trồng.
“Đơn giản, phóng lửa thiêu đốt là được. Cổ ở trong này, người nuôi cổ nhất định ở không xa, đi thôi, đi tìm xem.” Đem mũ chụp đội lên đầu một lần nữa, Nhạc Sở Nhân thấp giọng nói.
“Vâng.” Thích Kiến gật gật đầu, tầm mắt quét một vòng, sau đó hướng tới tiếp cận một cung điện có ánh sáng sáng nhất.
Cước bộ rất nhẹ, Nhạc Sở Nhân không dám dùng lực, có thể nói bước từng bước theo dấu chân.
Bỗng dưng, Thích Kiến đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân cũng dừng lại cước bộ, “Làm sao vậy?” Đè thấp thanh âm dò hỏi.
“Vương phi, người nhìn xem cái đó là cái gì?” Thích Kiến thoáng nghiêng thân sang một bên, đem gì đó trước người lộ ra.
Vài cái thật nhỏ giống như tro bụi màu vàng nổi lơ lửng ở giữa không trung, thong thả, như là có sinh mệnh, từ trên xuống dưới lại thuỷ chung không rời trước người Thích Kiến, giống như đang tìm hắn.
“Nơi này còn có cao thủ.” Nhạc Sở Nhân mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, đem bột phấn bên trong ngã vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra, bụi bặm màu vàng kia lập tức tản ra.
“Đi thôi.” Thu hồi bình sứ, Nhạc Sở Nhân trầm giọng nói.
Thích Kiến tất nhiên là tò mò, tuy nhiên rất nghe lời lập tức bước đi, Nhạc Sở Nhân theo sau, hai người rất nhanh tiếp cận cung điện đèn đuốc sâu kín kia.
Hành lang cao cách mặt đất hai thước, Thích Kiến nhảy lên trước, sau đó vươn tay kéo Nhạc Sở Nhân lên.
Hai người cố ý đi chậm, tiếp cận phòng đèn đuốc cháy sáng kia, tới gần cửa sổ, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm nói chuyện.
“Ngươi không thể làm như vậy, nếu hắn chết, hoàng đế Đại Yến khẳng định sẽ hoài nghi ta đầu tiên, không phải là ngươi muốn đẩy ta vào hố lửa chứ?” Một đạo âm thanh nam tử, có chút khàn khàn, bao hàm lửa giận.
“Lời nói của giáo thánh mà ngươi không nghe?” Một giọng nữ, thản nhiên mang theo ý cười, có thể tưởng tượng ra khi nàng nói lời này có bao nhiêu đắc ý.
“Ngươi…” Nam nhân quả nhiên cứng họng, bên trong trầm mặc.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi trong nháy mắt, giáo thánh? Người đứng đầu Vu Giáo?
“Không cần sợ hãi, bằng bản lĩnh của ngươi, Đại Yến phái ra thiên quân vạn mã cũng bắt không được ngươi. Dù sao Phong Duyên Nghị đã không còn dùng được, ngươi cùng ở chỗ đầy người chết thế này không sợ lãng phí thời gian sao? Làm thánh giáo tử vài chục năm rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn làm thánh giáo cơ? Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta hứa sẽ đề cử ngươi, mặc kệ nói như thế nào, ngươi tới thuỷ tới chung đều là người của ta.” Thanh âm nữ nhân thực mềm mại, lúc này nói chuyện thật giống như ở cùng tình lang, lời nói nhỏ nhẹ.
Thích Kiến cùng Nhạc Sở Nhân nhìn nhau, bọn họ là muốn giết Phong Duyên Nghị? Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, lá gan thật sự rất lớn a.
“Lời ngươi nói là thật sao?” Nam nhân tựa hồ bị đả động.
“Thề có thánh trùng, nếu ta nói dối, ắt sẽ gặp thánh sâu cắn cốt chi đau.” Nữ nhân đang cười, nhưng lời nói lại thực chân thành.
“Hảo.” Nam nhân đáp ứng rồi, xem ra là muốn động thủ giết Phong Duyên Nghị.
Nhạc Sở Nhân không nháy mắt, đầu óc cấp tốc chuyển động. Nàng nếu cứu Phong Duyên Nghị kia thì rất dễ dàng, nhưng là, nếu hắn chết, vị trí thái tử kia liền bỏ trống, như vậy đối với Phong Duyên Thiệu mới có lợi.
Nhưng là nàng cũng không muốn cho hai người trong phòng kia dễ dàng đắc thủ như vậy, không coi nàng vào đâu mà đem Phong Duyên Nghị giết, muốn đánh vào mặt nàng ư?
Lúc nàng còn đang tự hỏi, Thích Kiến có chút sốt ruột, nhìn Nhạc Sở Nhân, dùng ánh mắt hỏi nên làm cái gì bây giờ?
“Đi tìm Phong Duyên Nghị.” Không tiếng động nói một câu, Thích Kiến gật gật đầu. Hai người im ắng rời đi bên cửa sổ, sau đó theo đường lộ đi ra.
Lúc đi ra đạo bụi bặm màu vàng kia vẫn như màn chắn bảo vệ, Nhạc Sở Nhân dừng lại, ở trong túi tiền đeo ở đai lưng bên sườn áo lấy ra hai cái bình sứ. Trong một bình sứ là viên thuốc nhỏ màu đen, một cái khác là bột phấn.
Lấy ngón tay bóp nát mấy viên thuốc nhỏ, sau đó trộn chung một chỗ với bột phấn, sau đó rải ra ngoài.
Giữa không trung trước mắt, bụi bặm màu vàng bỗng nhiên đều xuất hiện, nguyên lai chúng nó đem cung điện kia bao quanh một vòng, kì thật chúng nó chỉ dùng để phòng ngừa có người xông vào. Nếu là có người đi vào, đám kim sắc bụi bặm kia sẽ hiện lên, đụng chạm đến người đi vào, thiết lập này như màn chắn bảo vệ, sẽ lập tức cho biết có người xông vào.
Như lúc này, màn chắn bảo vệ bụi bặm màu vàng kia đều hiện lên, lập tức liền kinh động đến người trong điện, hai người đứng ở nơi đó cũng nghe được thanh âm cửa lớn cung điện bên kia mở ra.
“Đi, đi tìm Phong Duyên Nghị.” Khóe môi loan loan túm Thích Kiến rời đi, Nhạc Sở Nhân thoạt nhìn thật cao hứng.
“Vương phi, làm bọn họ kinh động, chúng ta nhanh chút.” Đã nghe được phía sau truyền đến tiếng hô hổn hển.
“Yên tâm đi, bọn họ trong một chốc sẽ ra không được.” Nhạc Sở Nhân ngữ điệu nhẹ nhàng, cước bộ bay nhanh cùng Thích Kiến trở lại hành lang lúc trước, đi tìm Phong Duyên Nghị.
Tìm kiếm mấy cung điện cũng vẫn chưa nhìn thấy Phong Duyên Nghị. Nhưng lại tìm được vài phòng ở của các nàng sườn phi, tiểu thiếp, nhìn qua đều rất u buồn.
Ở góc cung điện dừng lại, Nhạc Sở Nhân thở mạnh, vốn ban đêm rất lạnh, nhưng nàng đã chạy đến đổ cả mồ hôi.
“Tiểu tử này rốt cuộc trốn ở đâu vậy? Không phải là biết hai người kia sẽ hại hắn chứ?” Nhạc Sở Nhân không biết là Phong Duyên Nghị thông minh như vậy a.
“Đi từ đường nhìn xem.” Mặc dù Phong Duyên Nghị tới nơi này chính là phụng mệnh tu tỉnh, nhưng Thích Kiến cũng không cho rằng hắn sẽ thành thành thật thật ở trong từ đường tu tỉnh. Nhưng vì nay đã tìm hết chỗ, cũng chỉ có từ đường là chưa tìm qua.
“Đi.” Nhạc Sở Nhân thở sâu, sau đó như thêm mã lực cùng Thích Kiến rất nhanh hướng tới phương hướng từ đường chạy đi.
Từ đường là cung điện lớn nhất trong hành cung, bên trong để bài vị liệt tổ liệt tông, rằm mỗi tháng còn có tăng nhân Hộ Quốc Tự đặc biệt đến tụng kinh niệm phật, thực coi trọng.
Khi ban đêm, bên ngoài từ đường thị vệ cũng rất nhiều, đèn đuốc sáng trưng cơ hồ một con chuột ở cửa từ đường chạy qua cũng sẽ bị phát hiện.
Đường vòng sau từ đường, thị vệ nơi này so với cửa trước ít hơn một chút.
Nhưng Thích Kiến hiện tại không có võ công, Nhạc Sở Nhân cũng không có, cho nên nếu là muốn đi vào, chỉ có thể dùng phương pháp khác.
Thích Kiến phóng ra mê dược hắn tự chế tác, thổi theo chiều gió, nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Quả nhiên, không quá một phút, thị vệ trong góc kia đều ngã xuống.
Hai người nhanh chóng lách qua, động tác Thích Kiến rất nhanh, xuất ra chuỷ thủ cạy ra một cánh cửa sổ đóng chặt, trước đem Nhạc Sở Nhân đưa đi vào, sau hắn cũng biến mất ở cửa sổ.
Hương khói phiêu đãng ở trong điện rộng lớn yên tĩnh, trên vách tường cách không quá một thước treo một cây đèn chế tác thuần hoàng kim, rất là xa hoa.
Trên vách tường, trên đỉnh khung đều có phù điêu, là đồ án gì đó xem không hiểu, Nhạc Sở Nhân cũng không có thời gian xem.
Hai người vòng đến tiền điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong đại điện Phong Duyên Nghị đang dựa vào hành lang uống rượu.
Mặc một thân trường bào trắng thuần, áo choàng nằm ở một bên, bên chân còn phân tán bốn năm bình rượu ngon.
Hắn hiện tại so với lúc gặp ở trong hoàng cung khi đó thì tiều tuỵ không ít, khi đó thực hăng hái đàng hoàng, toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều thực xa hoa cao quý. Giờ phút này tóc tán loạn, cổ áo còn rộng mở, giày bẩn hề hề, bộ dáng thất vọng.
Cũng may trong điện không có những người khác, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến rất nhanh tiêu sái đi qua, hai người đều khoác áo khoác màu đen, ban đêm nhìn qua giống như quỷ.
Phong Duyên Nghị cũng đã uống nhiều, trong điện đột nhiên nhiều ra hai người hắn cũng không nhìn thấy, đợi đến khi hai người đều đi đến trước mắt hắn hắn mới chú ý tới, tất nhiên là hoảng sợ.
“Thái tử điện hạ.” Mạnh mẽ mở ra mũ chụp, Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt nhẹ giọng nói.
Phong Duyên Nghị kinh ngạc cầm bình rượu lăng lăng nhìn Nhạc Sở Nhân, khả năng nhất thời không nhớ tới nàng là ai, chính là đột nhiên xuất hiện một nữ tử phong tình quyến rũ, hắn quả thật càng mơ hồ.
“Thích Kiến gặp qua thái tử điện hạ.” Một bên Thích Kiến đem mũ chụp tháo xuống, thanh âm trầm thấp thực công thức hoá.
Nhìn thấy Thích Kiến, Phong Duyên Nghị tỉnh táo, có chút nâng mi, “Các ngươi vào bằng cách nào?” Buông bình rượu đứng lên, dứt lời đảo mắt nhìn về phía ngoài điện, tựa hồ muốn gọi người.
“Ôi chao, thái tử điện hạ định làm cái gì vậy?” Nhạc Sở Nhân từng bước tiến lên, giơ tay khoác lên bờ vai của hắn, Phong Duyên Nghị biến sắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, chậm rãi quỳ xuống.
“Còn trừng ta? Lão nương là tới cứu ngươi, bằng không ngày mai ngươi liền biến thành một cỗ thi thể.” Phong Duyên Nghị tuy là nói không nên lời, cả người vô lực, nhưng ánh mắt vẫn có lực áp bách như trước. Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, tựa hồ như muốn đem nàng ăn vào.
“Thái tử điện hạ, đắc tội, vương phi biết được có người âm mưu hãm hại điện hạ, cố ý không từ lao khổ tiến đến giải cứu điện hạ.” Thích Kiến không hề phập phồng nói xong, nghe qua cũng rất khôi hài.
“Được rồi, đừng tìm hắn ma kỷ. Đem hắn bao lại khiêng lên, chúng ta đi.” Nhấc tay đem mũ chụp đội lên, chỉ có thể nhìn thấy cằm của nàng, trơn bóng trắng nõn. (Trùm: “ma kỷ” là cái chi?)
“Vâng.” Thích Kiến khom người cầm lấy áo choàng của Phong Duyên Nghị, thống khoái đem hắn toàn bộ bao lại, tính cả đầu, trong nháy mắt Phong Duyên Nghị biến thành cái bánh chưng.
Khiêng lên xong, hai người theo đường cũ rất nhanh trở ra, trong chớp mắt đại điện trong trẻo nhưng lạnh lùng xa hoa chỉ còn lại một bình rượu ngon.
Rất nhanh theo đường núi tối đen chạy vội tới chỗ giấu ngựa, Thích Kiến một thân không có nội lực, khiêng người trong thời gian dài cũng mệt mỏi không chịu được.
Đến chỗ đem Phong Duyên Nghị ném xuống đất liền tựa vào trên thân cây mở to mồm thở, mồ hôi theo trán chảy xuống, mặt giống như là dùng nước rửa qua.
Nhạc Sở Nhân cũng thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống, nhìn Phong Duyên Nghị ở trước mắt, hắn bị áo choàng bao kín, chỉ lộ ra hai chân.
“Việc này thật không phải người làm, thái tử điện hạ, chúng ta cứu ngươi, ngươi nên cấp thù lao mới đúng, nhìn một cái xem Thích Kiến chúng ta mệt kìa.” Nhạc Sở Nhân tung chân đá Phong Duyên Nghị một cước, không chút khách khí hướng người ta đòi thù lao.
Phong Duyên Nghị nói không ra lời, lại phát ra thanh âm hừ hừ, bị lời này của Nhạc Sở Nhân kích thích.
“Ngươi nói không đồng ý cũng không vấn đề gì, ngươi không trả tiền ta liền đem ngươi giết con tin, dù sao hiện tại cũng không có người quan tâm chết sống của ngươi.” Nhạc Sở Nhân gió mát nói xong, mặc dù nhìn không thấy mặt Phong Duyên Nghị, nhưng có thể đoán đã muốn xanh mét.
“Vương phi, chúng ta đi thôi.” Thích Kiến nghỉ ngơi xong, đi tới đem Phong Duyên Nghị khiêng lên ném tới trên lưng ngựa.
“Đi, trước mang tôn tử này về phủ, sau chúng ta lại thương lượng xem nên làm thịt hắn hay là đưa đến chỗ hoàng thượng.” Đứng dậy, Nhạc Sở Nhân thoải mái nói xong, đánh giá lúc này Phong Duyên Nghị rất muốn đem nàng giết.
Thích Kiến lên ngựa, mang theo Phong Duyên Nghị, Nhạc Sở Nhân cưỡi một con ngựa khác, chậm rì rì một đường xuống núi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook