Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-84
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 83: Chương 82.2: Phát Uy Trên Triều.
Editor: Lưu Nguyệt
Một đêm này Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đều trải qua trong ngục. Rất nhanh đã đến giờ lên triều, cảm giác như hai người chỉ nói đôi câu mà thôi.ở
Bởi vì hôm nay Nhạc Sở Nhân phải lên triều một chuyến nên thuận đường cùng Phong Duyên Thiệu ngồi chung một chiếc xe ngựa vào cung.
Văn võ bá quan đi Đại Hòa Điện lên chiều sớm, Nhạc Sở Nhânlại không thể lên triều khi chưa tuyên triệu của Hoàng Thượng, bởi vậy sau khi vào cung Phong Duyên Thiệu giao nàng ột vị công công. Vị công công này đưa nàng vào một điện nhỏ nằm bên trái Đại Hòa Điện rồi lui ra, qua một lúc lại đem lên cho nàng bữa sáng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng tính toán thời gian cũng tương đối rồi, Đại Hòa điện bên cạn cũng đã bắt đầu triều sớm.
Cũng không biết có nhắc tới nàng không nha? Nàng cũng đợi mệt rồi, hôm qua không ngủ, ăn no xong nàng cũng có chút buồn ngủ.
Nàng thoải mái quan sát bố trí trong điện, mỗi vật đều rất giá trị, vài vật nhỏ xíu cũng giá ngàn vàng.
Đại khái qua một canh giờ, cuối cùng cũng có người đến thông báo Hoàng thượng tuyên triệu nàng lên điện.
Cuối cùng cũng đến, Nhạc Sở Nhân thản nhiên rời đi điện nhỏ bước vào Đại Hòa Điện.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân bước chân vào Đại Hòa Điện, đây được coi như là trung tâm chính trị của Đại Yến, không khí cũng đầy mùi vị chính trị.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào Đại Hòa Điện. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Phong Triệu Thiên ngồi trên long ỷ cao cao, hai bên đứng hai hàng triều thần, nhìn qua không dưới trăm người, ai ai cũng mặc triều phục hơn nữa đều đang nhìn nàng, thần sắc khác nhau nhưng phần đông là hiếu kỳ.
Nhạc Sở Nhân dừng lại ở trung tâm điện, mắt liếc sang bên trái lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương đứng cạnh Phong Duyên Thiệu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấm áp khiến người ta an tâm.
Nàng rất nành rời đi ánh mắt, cúi người quỳ xuống. lần này có rất nhiều người đang nhìn, nàng cũng không thể lại dùng áo choàng che chắn để ăn gian không quỳ như trước.
“Con dâu tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng vừa cúi thấp đầu vừa chẳng có chút thành ý hô to.
“ Đứng lên đi.”
Giọng nói của Phong Triệu Thiên từ trên truyền xuống, hơn nữa có chút tức giận.
Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giũ giũ áo choàng vô cùng kiêu ngạo.
“Tả tướng quân Trương Băng trong Diêm Tự quân, cũng chính là gian tế của Vu Giáo. Năm ngoái Trung Vực Nguyên soái hồi cung đem hắn trở lại vẫn luôn giam giữu trong thiên lao, mặc dù thân thể kỳ lạ không thể cảm nhận đau đớn, các dụng cụ tra tấn đối hắn vô dụng nhưng ít ra còn là người sống. Nhưng hôm qua, ngươi nói rằng có thể giải bệnh của hắn, cuối cùng biến thành người thực vật. Vừa rồi Ngũ Vương đã bẩm báo lên, ngươi còn gì để nói?”
Giọng nói của Phong Triệu Thiên trầm thấp, vang vọng trong điện khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng mắt Phong Triệu Thiên khiến hắn càng tức giận. Hắn chưa cho nàng ngẩng đầu lên mà nàng dám ngầng đầu, đó là bất kính.
“Thần quả thật đã giải cổ không biết đau đớn trên người hắn nhưng không hề biết trong đầu hắn còn có một loại cổ khác. Khi thần giải một loại cổ thì người khống chế cổ kia phát hiện và ra lệnh cho loại cổ kia ăn não hắn…”
Nhạc Sở Nhân không chút sợ hãi, nói rành mạch từng câu từng chữ.
“Ăn nói xàng bậy”
_truyện chỉ đăng tại diễn đàn _
Nhạc Sở Nhân chưa nói xong đã bị một triều thần ngắt lời.
Phong Duyên Thương ở một bên, quét mắt nhìn người vừa lên tiếng, mở miệng nói:
“Chu thị lang nói như vậy chắc hẳn cũng có hiểu biết đối với cổ trùng của Vu Giáo. Vậy không bằng Chu thị lang thử nói xem bệnh mất cảm giác của Trương Băng có nguyên nhân gì?”
“Thất Vương anh minh, không bằng mời Chu thị lang tài cao học rộng đến giải thích nghi vẫn cho chúng thần và Hoàng Thượng.”
Người tiếp lời Phong Duyên Thương là Nhạc Chí Châu, bất luận như thế nào Nhạc Sở Nhân cũng là con gái hắn, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng thoát không được liên lụy.
Chu Thị lang, cũng chính là người vừa lên tiếng, bộ dạng xấc xược, giương cằm, chắp tay với Phong Triệu Thiên rồi nói:
“Hoàng Thượng, Trương Băng là đại gian tế tiết lộ bí mật của Binh bộ . Từ khi hắn được giải về Hoàng thành vẫn do Hình bộ thẩm vấn, tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng vẫn là người sống. Bây giờ đột nhiên chết đi, không tìm được kẻ đứng sau, tổn thất của Binh bộ vô cùng lớn. Thất Vương phi vừa ra tay đã hại chết hắn, tổn thất của binh bộ ai đến bồi thường đây?”
Binh bộ thị lang vừa nói xong, số đông triều thần đều cúi đầu tù chối tham gia vào chuyện này. Trong lời nói còn ngầm công kích Hình bộ của Phong Duyên Thiệu làm việc bất lực. Mắt phượng của Phong Duyên Thương trở nên lạnh lẽo mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười.
“Ha ha,ngươi muốn bắt kẻ đứng sau? Ta có thể nói với ngươi hắn đang ở ngay Hoàng Thành đó bởi vì ta đã giao thủ với hắn vài lần rồi.”
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, bộ dạng rất vui vẻ.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả Phong Triệu Thiên trên ghế rồng cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi Nhạc Sở Nhân:
“Thật sao?”
“ Đương nhiên là thật rồi, ta không chỉ gặp hắn rồi mà còn tỷ thí một trận. Vị binh bộ thị lang này nếu muốn bắt hắn thì cứ đi bắt. Nhưng trước tiên nghe ta nói một câu, dù ngươi có huy động toàn bộ binh lính trong Hoàng thành đi bắt hắn chỉ sợ cũng chỉ có đi không có về.”
Vừa nói vừa nhin Binh bộ thị lang, những người bên cạnh hắn cũng là người của Binh bộ, sắc mặt đều không tốt chút nào.
Những người khác đều không nói gì, binh bộ thị lang nhìn xung quanh, sau đó hừ lạnh.
“Chỉ sợ đây đều là Thất vương phi muốn trốn tránh trách nhiệm nên cố ý nói bừa. Đại Yến chúng ta không ai địch được, một cái Vu giáo nhỏ nhoi của hắn tính cái gì?”
Nhạc Sở Nhân nhướn mày, rất muốn cười ra tiếng.
“Phụ hoàng, các vị đại nhân, ta có thể thẳng thắn nói, ta không có cách nào đối phó người này. Hắn là Giáo thánh của Vu Giáo, cũng là cấp bậc cao nhất trong Vu giáo. Nếu các vị cho rằng có thể đối phó hắn vậy thì đi đi. Hắn cao bảy thước, gương mặt như trẻ con, thích mặc áo choàng đen, rất dễ nhận ra. (Nguyệt: 1 thước cổ TQ bằng 0,33m, bản gốc ghi là tám thước nhé, nhưng vì để sát với thực tế nên Nguyệt mạn phép sửa thành 7 thước thôi, các nàng đừng ném đá nhé >____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Editor: Lưu Nguyệt
Một đêm này Phong Duyên Thiệu cùng Nhạc Sở Nhân đều trải qua trong ngục. Rất nhanh đã đến giờ lên triều, cảm giác như hai người chỉ nói đôi câu mà thôi.ở
Bởi vì hôm nay Nhạc Sở Nhân phải lên triều một chuyến nên thuận đường cùng Phong Duyên Thiệu ngồi chung một chiếc xe ngựa vào cung.
Văn võ bá quan đi Đại Hòa Điện lên chiều sớm, Nhạc Sở Nhânlại không thể lên triều khi chưa tuyên triệu của Hoàng Thượng, bởi vậy sau khi vào cung Phong Duyên Thiệu giao nàng ột vị công công. Vị công công này đưa nàng vào một điện nhỏ nằm bên trái Đại Hòa Điện rồi lui ra, qua một lúc lại đem lên cho nàng bữa sáng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng tính toán thời gian cũng tương đối rồi, Đại Hòa điện bên cạn cũng đã bắt đầu triều sớm.
Cũng không biết có nhắc tới nàng không nha? Nàng cũng đợi mệt rồi, hôm qua không ngủ, ăn no xong nàng cũng có chút buồn ngủ.
Nàng thoải mái quan sát bố trí trong điện, mỗi vật đều rất giá trị, vài vật nhỏ xíu cũng giá ngàn vàng.
Đại khái qua một canh giờ, cuối cùng cũng có người đến thông báo Hoàng thượng tuyên triệu nàng lên điện.
Cuối cùng cũng đến, Nhạc Sở Nhân thản nhiên rời đi điện nhỏ bước vào Đại Hòa Điện.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân bước chân vào Đại Hòa Điện, đây được coi như là trung tâm chính trị của Đại Yến, không khí cũng đầy mùi vị chính trị.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào Đại Hòa Điện. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Phong Triệu Thiên ngồi trên long ỷ cao cao, hai bên đứng hai hàng triều thần, nhìn qua không dưới trăm người, ai ai cũng mặc triều phục hơn nữa đều đang nhìn nàng, thần sắc khác nhau nhưng phần đông là hiếu kỳ.
Nhạc Sở Nhân dừng lại ở trung tâm điện, mắt liếc sang bên trái lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương đứng cạnh Phong Duyên Thiệu cũng đang nhìn nàng, ánh mắt ấm áp khiến người ta an tâm.
Nàng rất nành rời đi ánh mắt, cúi người quỳ xuống. lần này có rất nhiều người đang nhìn, nàng cũng không thể lại dùng áo choàng che chắn để ăn gian không quỳ như trước.
“Con dâu tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng vừa cúi thấp đầu vừa chẳng có chút thành ý hô to.
“ Đứng lên đi.”
Giọng nói của Phong Triệu Thiên từ trên truyền xuống, hơn nữa có chút tức giận.
Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giũ giũ áo choàng vô cùng kiêu ngạo.
“Tả tướng quân Trương Băng trong Diêm Tự quân, cũng chính là gian tế của Vu Giáo. Năm ngoái Trung Vực Nguyên soái hồi cung đem hắn trở lại vẫn luôn giam giữu trong thiên lao, mặc dù thân thể kỳ lạ không thể cảm nhận đau đớn, các dụng cụ tra tấn đối hắn vô dụng nhưng ít ra còn là người sống. Nhưng hôm qua, ngươi nói rằng có thể giải bệnh của hắn, cuối cùng biến thành người thực vật. Vừa rồi Ngũ Vương đã bẩm báo lên, ngươi còn gì để nói?”
Giọng nói của Phong Triệu Thiên trầm thấp, vang vọng trong điện khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng mắt Phong Triệu Thiên khiến hắn càng tức giận. Hắn chưa cho nàng ngẩng đầu lên mà nàng dám ngầng đầu, đó là bất kính.
“Thần quả thật đã giải cổ không biết đau đớn trên người hắn nhưng không hề biết trong đầu hắn còn có một loại cổ khác. Khi thần giải một loại cổ thì người khống chế cổ kia phát hiện và ra lệnh cho loại cổ kia ăn não hắn…”
Nhạc Sở Nhân không chút sợ hãi, nói rành mạch từng câu từng chữ.
“Ăn nói xàng bậy”
_truyện chỉ đăng tại diễn đàn _
Nhạc Sở Nhân chưa nói xong đã bị một triều thần ngắt lời.
Phong Duyên Thương ở một bên, quét mắt nhìn người vừa lên tiếng, mở miệng nói:
“Chu thị lang nói như vậy chắc hẳn cũng có hiểu biết đối với cổ trùng của Vu Giáo. Vậy không bằng Chu thị lang thử nói xem bệnh mất cảm giác của Trương Băng có nguyên nhân gì?”
“Thất Vương anh minh, không bằng mời Chu thị lang tài cao học rộng đến giải thích nghi vẫn cho chúng thần và Hoàng Thượng.”
Người tiếp lời Phong Duyên Thương là Nhạc Chí Châu, bất luận như thế nào Nhạc Sở Nhân cũng là con gái hắn, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn cũng thoát không được liên lụy.
Chu Thị lang, cũng chính là người vừa lên tiếng, bộ dạng xấc xược, giương cằm, chắp tay với Phong Triệu Thiên rồi nói:
“Hoàng Thượng, Trương Băng là đại gian tế tiết lộ bí mật của Binh bộ . Từ khi hắn được giải về Hoàng thành vẫn do Hình bộ thẩm vấn, tuy rằng không thu hoạch được gì nhưng vẫn là người sống. Bây giờ đột nhiên chết đi, không tìm được kẻ đứng sau, tổn thất của Binh bộ vô cùng lớn. Thất Vương phi vừa ra tay đã hại chết hắn, tổn thất của binh bộ ai đến bồi thường đây?”
Binh bộ thị lang vừa nói xong, số đông triều thần đều cúi đầu tù chối tham gia vào chuyện này. Trong lời nói còn ngầm công kích Hình bộ của Phong Duyên Thiệu làm việc bất lực. Mắt phượng của Phong Duyên Thương trở nên lạnh lẽo mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười.
“Ha ha,ngươi muốn bắt kẻ đứng sau? Ta có thể nói với ngươi hắn đang ở ngay Hoàng Thành đó bởi vì ta đã giao thủ với hắn vài lần rồi.”
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, bộ dạng rất vui vẻ.
Mọi người kinh ngạc, ngay cả Phong Triệu Thiên trên ghế rồng cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi Nhạc Sở Nhân:
“Thật sao?”
“ Đương nhiên là thật rồi, ta không chỉ gặp hắn rồi mà còn tỷ thí một trận. Vị binh bộ thị lang này nếu muốn bắt hắn thì cứ đi bắt. Nhưng trước tiên nghe ta nói một câu, dù ngươi có huy động toàn bộ binh lính trong Hoàng thành đi bắt hắn chỉ sợ cũng chỉ có đi không có về.”
Vừa nói vừa nhin Binh bộ thị lang, những người bên cạnh hắn cũng là người của Binh bộ, sắc mặt đều không tốt chút nào.
Những người khác đều không nói gì, binh bộ thị lang nhìn xung quanh, sau đó hừ lạnh.
“Chỉ sợ đây đều là Thất vương phi muốn trốn tránh trách nhiệm nên cố ý nói bừa. Đại Yến chúng ta không ai địch được, một cái Vu giáo nhỏ nhoi của hắn tính cái gì?”
Nhạc Sở Nhân nhướn mày, rất muốn cười ra tiếng.
“Phụ hoàng, các vị đại nhân, ta có thể thẳng thắn nói, ta không có cách nào đối phó người này. Hắn là Giáo thánh của Vu Giáo, cũng là cấp bậc cao nhất trong Vu giáo. Nếu các vị cho rằng có thể đối phó hắn vậy thì đi đi. Hắn cao bảy thước, gương mặt như trẻ con, thích mặc áo choàng đen, rất dễ nhận ra. (Nguyệt: 1 thước cổ TQ bằng 0,33m, bản gốc ghi là tám thước nhé, nhưng vì để sát với thực tế nên Nguyệt mạn phép sửa thành 7 thước thôi, các nàng đừng ném đá nhé >____
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook