• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-95

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 94: Chương 87.2








"Lão gia, ta đã trở về." Đóng cửa lại, Nhạc Sở Nhân đi đến bên cửa sổ rửa tay trước, sau đó mới đi qua.





Để sách trong tay xuống, vẻ mặt Phong Duyên Thương mỉm cười nhìn nàng, "Có thu hoạch?" Nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, chắc hẳn thu hoạch rất khá.





Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, cởi giày trên giường, lăn đến giữa giường bên cạnh chăn màn, lúc này mới mở miệng, "Đúng vậy, từ trong ra ngoài trong Phủ Thứ Sử đều biết hết. Ta nghĩ đến chiến thuật đánh từ hai phía, ngươi phía bên ngoài phá được thành lũy của Thứ sử Quan Châu kia, ta thì đốt cháy hậu viện của hắn." Đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên nàng đã có kế hoạch.





"Nàng kia có thể được việc?" Phong Duyên Thương tất nhiên là hoài nghi, một người mà để cho hắn tin tưởng trong một thời gian ngắn, rất khó.





"Ngươi cứ yên tâm đi, nữ nhân là một loài sinh vâth, có thể nhu nhược yếu mềm không động một đầu ngón tay, lại có thể cường ngạnh vượt qua núi cao đang sụp đỗ. Nàng cửa nát nhà tan, trong lòng có hận, cho nàng cơ hội báo thù, nàng nhất định sẽ xuất hết toàn lực." Ngẩng đầu nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân rất tự tin.





"Ngươi cảm thấy có thể thực hiện thuận tiện sao, có đều tất cả phải cẩn thận, nước Quan Châu này rất sâu, đừng để ngốc trong đó là được." Hiện nay không phải nói chỉ cần Quan Châu Thứ sử vừa chết là được rồi, hắn có quan hệ dây mơ rể má rắc rối khó gỡ, liên lụy đến địa phương khác, bên ngoài có châu quan viên, thậm chí còn có quan hệ với Hoàng Thành nơi đó, phải dọn sạch toàn bộ mới có thể đoạn tuyệt hậu hoạn.





"Ừ, ta biết rõ. Lão gia của ta ở cẩn thận làm việc, ta làm sao có thể lỗ mãng gây chuyện xấu đây?" Nhấc chân, đặt ở trên đùi của hắn, cười nhẹ nhàng.





Nhìn dáng vẻ kia của nàng, đôi mắt mà đen không khỏi sâu hơn, đặt sách lên bàn nhỏ cạnh giường, hắn nghiêng người nằm xuống ôm nàng vào lòng.





Chính giữa cách chăn, Nhạc Sở Nhân ngồi ở trong lòng ngực của hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn, cảm giác rất an nhàn.





"Không biết ngày nào về, đoạn đường này đã định trước không yên ổn, ngươi theo ta phải ăn rất nhiều đau khổ rồi." Một tay vuốt đầu tóc dài của nàng, Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói.





Nhạc Sở Nhân im lặng nghe tim đập của hắn, "Không có đau khổ, trái lại còn rất có ý tứ. Trước kia ta đã bị vây ở một chỗ không ra được, nhiều nhất chỉ là đi dạo trên núi hoang tàn vắng vẻ. Trùng sinh một lần, lại có ngươi, nếu là có thể đi khắp thiên hạ, vậy vô cùng hoàn mỹ."





Đôi mắt nhìn người trong ngực, vẻ mặt Phong Duyên Thương bình yên, giữa lông mày nhộn nhạo không giấu được nhu tình. Đối với hắn mà nói, người trong ngực là hắn dùng hai mươi mấy năm thống khổ cùng ông trời đổi lấy. Đây là trân bảo duy nhất trong đời hắn, chính là ngôi vị hoàng đế duy nhất kia cũng không đổi được.





Hôm sau, Phong Duyên Thương sớm đi ra ngoài. Nhạc Sở Nhân sau khi Phong Duyên Thương rời đi không bao lâu sau đó rời giường, dùng qua điểm tâm sau bắt đầu ở phòng bếp nấu thuốc.





Dược liệu mùi vị đậm, so với mùi vị thuốc bình thường muốn nặng hơn. Ngửi trong thời gian lâu dài, thổi đến lỗ mũi người đều không thoải mái.





Sắc thuốc gần hai canh giờ, nước thuốc rút lại thành một chén, màu sắc càng là màu đen hạt nồng đậm, chỉ là liếc mắt nhìn, sẽ khiến người ta không nhịn được buồn nôn.





Nhạc Sở Nhân tự mình bưng chén kia đi vào gian phòng của Quan Xu, Quan Xu sớm đã rời giường, ngồi ở bên giường yên tĩnh giống như trong phòng không có ai.





"Nè, uống hết chén thuốc này đi." Bưng vào, Quan Xu đứng dậy nghênh đón, nếu như chỉ gặp nàng thoáng qua, có thể nghe được mùi vị khác thường từ trên người nàng phát ra. Mùi tanh nhàn nhạt, còn có mùi hư thối.





Tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt Quan Xu gần như cũng không có nháy, không tức giận mà mấy miệng uống hết, sảng khoái làm cho Nhạc Sở Nhân cũng không khỏi than nhẹ. Mùi vị thuốc kia nàng rất rõ ràng, chính là nàng, cũng chưa hẳn có thể nuốt xuống được đi.





"Liên tục uống ba ngày, hạ thân của ngươi sẽ cũng không đổ máu chảy mủ rồi, mùi vị khác thường sẽ tiêu trừ, ngươi có thể tùy tiện ra khỏi phòng." Theo Nhạc Sở Nhân nói ra lời này, trên mặt Quan Xu cũng lộ ra vui vẻ.





"Cảm ơn phu nhân. Thuốc này là người tự mình nấu , Quan Xu không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của người." Nói xong, nàng liền quỳ xuống





"Đứng lên đi,không cần đợi đến kiếp sau mới báo đáp, kiếp này là được." Nhạc Sở Nhân quay người ngồi xuống,muốn nói với nàng chuyện kế tiếp cần làm.





Quan Xu đứng lên, tất nhiên là hiểu được ý của Nhạc Sở Nhân, "Đời này Quan Xu có thể báo đáp phu nhân, thế nhưng vẫn chưa đủ, vì vậy kiếp sau cũng muốn báo đáp.





Nhạc Sở Nhân khóe môi cong lên, " Chuyện Kiếp sau để kiếp sau rồi hãy nói, trước tiên nói một chút về đời này ."





Quan Xu gật đầu, đôi mắt như làn thu thủy nhìn về phía Nhạc Sở Nhân,nàng ta rất nghiêm túc nghe nàng nói từng chữ.





Thời tiết Quan Châu càng ngày càng tốt, cây dương liễu cây mơ có xu thế nảy mần, sớm muộn gì lúc mặc áo mỏng sẽ không lạnh, buổi trưa mặt trời rực rỡ chiếu vào khiến cả người ấm áp.





Khoảng cách Hoàng Thành khá xa, nhưng mà động tĩnh Hoàng Thành cũng có thể rất nhanh truyền đến nơi đây. Sứ đoàn Đông Cương tới chơi, nói là hai ngày trước đã tới Hoàng Thành, người tiếp khách sứ đoàn Đông Cương chính là Tương Vương.





Hoàng Thành như thế nào Nhạc Sở Nhân quản không được, nhưng là ở trong thành Quan Châu thì bận việc khí thế ngất trời.





Bệnh Quan Xu tất nhiên được trị khỏi, tuy là khoảng cách hoàn toàn khỏi hẳn có chút thời gian, nhưng đến trình độ này, bất kỳ một lang trung nào đến bắt mạch, chỉ sợ nhìn không ra nàng có bệnh.





Hôm nay, Quan Xu thay đổi bộ đồ mới, trang điểm

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom