• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (3 Viewers)

  • Chương 566-570

Chương 566 Trước Giờ Hôn Lễ (2)

Trần Dĩnh không khỏi lắc đầu thở dài: “Phục Tiên tỷ, lần trước hai người rời đi đã mất rất nhiều năm, không biết chia ly lần này lại là sau bao nhiêu năm nữa.”

Khương Phục Tiên dịu giọng nói: “Tỷ tỷ chẳng phải vẫn chưa đi sao, mọi người phải vui lên chứ.”

Trần Mục đến diễn võ trường: “Sư tỷ, ta và gia gia đã thương lượng ngày mười lăm tháng bảy này sẽ cử hành hôn lễ, cách hiện tại vẫn còn mười ngày nữa.”

Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Được, đến lúc đó nhớ phải mời đám người Tần sư muội nữa.”

Trần Dĩnh cười trêu đùa: “Ca, huynh và Phục Tiên tỷ kết hôn, chắc chắn cường giả trong toàn bộ Vạn Tượng đại lục này đều sẽ đến, đến lúc đó Trần gia chắc chắn rất náo nhiệt.”

“Hôn lễ của chúng ta rất đơn giản, chỉ phát thiệp mời, khách có thiệp mời thì có thể đến, chỉ mời một số bằng hữu quen biết thôi.” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười như ánh mặt trời.

Trần Dĩnh thích náo nhiệt, nhưng đây là quyết định của Trần Mục và Khương Phục Tiên, nàng ta cũng không phản đối.

“Ca, hai người yên tâm, có muội ở đây chắc chắn sẽ làm cho hôn lễ của hai người sôi động náo nhiệt.”

“Phục Tiên tỷ tỷ, sau này nếu như ca của muội không nghe lời tỷ thì muội và tỷ tỷ sẽ giúp tỷ đánh huynh ấy.”

“Dao Dao nói rất phải.”

“Đại tỷ cũng sẽ đánh huynh ấy.”

Hai tỷ muội đều thích Khương Phục Tiên.

Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục, mày đẹp khẽ nhướng lên, mang theo chút ngạo kiều.

Trần Dĩnh và Trần Dao ở bên cạnh Khương Phục Tiên, Trần Mục không thể xuống tay được, hắn cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, bữa cơm tối nay giao cho muội sắp xếp, huynh quay lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ với gia gia.”

“Á? Ca, huynh coi trọng muội quá rồi, muội có thể ăn là thật, nhưng nấu cơm thật sự không phải sở trường.”

“Không sao, tỷ tỷ giúp muội.”

Nghe thấy Khương Phục Tiên muốn giúp đỡ, Trần Dĩnh nhanh chóng đồng ý: “Được ạ, muội thích ăn những món ngon do Phục Tiên tỷ làm, vừa nghĩ đến là đã chảy nước miếng.”

“Ha ha ha.”

Trần Dao che miệng cười nhẹ.

Trần Mục trở lại tổ trạch tiếp tục bàn chuyện.

Mời khách cũng cần phải bàn bạc, ví dụ như Đường gia ở Kim thành, dù sao cũng là nhà nương của mẫu thân Trần Mục, Đường Thi cũng thường xuyên qua lại với tiểu bối của Trần gia.

Ý kiến của Trần Thiên Nam là xem Đường Uyển có mời hay không, Trần Mục cũng nghe theo ý kiến của mẫu thân.

Đường Uyển khá xoắn xuýt, Trần Mục nhìn ra được mẫu thân vẫn muốn mời người của nhà nương đến làm khách.

Trần Mục không sao cả, mỉm cười nói: “Nương, ngài đi mời mấy người bên ngoại công đến làm khách đi, Đường gia dành một bàn, Lăng Vân tông dành một bàn, gia đình chúng ta dành một bàn, sau đó lại thêm hai bàn mời những hàng xóm láng giềng trước kia, năm bàn là vừa vặn.”

Trong lúc bọn họ bàn bạc, Trần Dĩnh và Trần Dao đang trợ giúp cho Khương Phục Tiên ở trong bếp, Yến Lang Nguyệt mang về lượng lớn thức ăn tươi ngon từ Hắc Thạch thành.

Gần chạng vạng tối.

Mọi người đều đã tập trung ở tổ trạch Trần gia.

Đình viện trở nên náo nhiệt, Trần Hạo chơi đùa cùng Trần Tô và Trần Đồng, Trần Mục nhìn nụ cười trên mặt nhị ca thì bỗng thực sự muốn có hài tử.

Trần Nghiêm đang xoa bóp vai cho Đường Uyển.

Hai phu thê bọn họ là hình mẫu của Trần Mục.

Trước kia đều là Đường Uyển và Từ Yến bận rộn trong bếp, bây giờ bọn họ đều đang nhàn rỗi, ngược lại có chút không thích ứng được, trên mặt đều tràn đầy nụ cười.

Yến Lang Nguyệt phụ trách bày dọn bát đũa, Tạ Nhã và Trần Hi phụ trách dọn thức ăn, những món ăn thơm phức xộc vào mũi liên tục được bưng ra từ trong bếp, Trần Tô mở to hai mắt, kiều giọng nói: “Chà! Thơm quá đi!”

Trần Đồng và Trần Tô đều trông ngóng nhìn bàn cơm, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn ngồi vào bàn ăn cơm như hôm nay.

Trần Dao và Trần Dĩnh bưng hai món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, Trần Mục nhìn vị hôn thê bận rộn cả nửa ngày, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nói: “Sư tỷ vất vả rồi, buổi tối ta sẽ làm ấm chăn cho nàng.”

Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, nhẹ giọng nói: “Không vất vả, ta cảm thấy rất vui.”

Ban đêm, mọi người cùng ăn cơm ở tổ trạch, Trần Thiên Nam nhân cơ hội này tuyên bố ngày cử hành hôn lễ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, còn phân công nhiệm vụ cho mọi người,

Mọi người đều vui vẻ tiếp nhận, đặc biệt Trần Tô và Trần Đồng là hai tiểu bối hào hứng nhất.

Người phấn khích nhất là Trần Nghiêm và Đường Uyển.

Sau bữa tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng ngồi trò chuyện với mấy người gia gia một lúc, sau đó trở về viện tử thuộc về bọn họ.

Bọn họ đang ngồi trong đình việc, thảo luận cụ thể sẽ mời những vị khách nào dưới ánh trăng.

Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Sư thúc là trưởng bối, nhưng trước giờ ông ấy chưa từng rời khỏi Lăng Vân tông, nếu như lần này thật sự đến Trần gia thì chính là phá lệ vì chúng ta!”

“Ta lại không nghĩ đến chuyện này, sư tôn bảo vệ Lăng Vân tông đã nhiều năm, lão nhân gia như ngài ấy vậy mà lại bằng lòng rời khỏi.” Trần Mục có chút nghi hoặc, trên mặt mang theo ý cười.

Khương Phục Tiên tiếp tục nói: “Tần sư muội và đám người Phi Yến đã bàn xong trước đó rồi, Lâm Hình trưởng lão âm thầm bảo vệ Trần gia đã nhiều năm, ta muốn mời hắn ta tham gia hôn lễ, phu quân, chàng cảm thấy có thích hợp không?”

Trần Mục gật đầu: “Đương nhiên là thích hợp, sư tỷ, nàng cứ mời theo ý mình, không cần phải hỏi ý kiến của ta.”

Khương Phục Tiên cười duyên nói; “Phu quân, vẫn nên thảo luận thì tốt hơn, sư tỷ bằng lòng nghe theo chàng.”

“Ta muốn mời Trương thúc của tiêu cục, trước kia ông ấy từng áp tiêu cùng cha và gia gia của ta, cùng vào sinh ra tử.”

“Không thành vấn đề.”

“Trước kia Vương thẩm ở cách vách Trần gia rất tốt với ta, thường xuyên mang thức ăn cho nhà chúng ta, lúc ta bị thương bà ấy còn mang canh gà cho ta.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên bận rộn đến tận khuya.

Những người Khương Phục Tiên mời đều là các trưởng lão tông môn, người Trần Mục mời đều là hàng xóm láng giềng, mạnh nhất cũng chỉ là thành chủ của Hắc Thạch thành Mộ Đông Lưu, đến bây giờ ông ta vẫn chỉ là Kiếm Hậu, năm đó Trần Mục còn nhỏ vẫn chưa vào Lăng Vân tông, ông ta rất tốt với Trần gia.

“Phu quân, chàng còn bỏ sót ai không?”
Chương 567 Trước Giờ Hôn Lễ (3)

“Đúng rồi, còn cả Bạch Thanh Hoan của Huyền Kiếm tông, không mời nàng ta chắc nàng ta sẽ đốt giấy cho ta mất.”

Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ.

Sau khi chỉnh sửa danh sách khách mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ôm lấy vị hôn thê, hai người ôm nhau ngủ, hô hấp giao hòa, thần hồn quấn lấy nhau.

Nhục thân của Trần Mục ngày càng trở nên mạnh mẽ dưới sự tẩy lễ của ánh bạc, quang mang thần bí trên bề mặt da ngày càng phát sáng chói mắt, gân cốt huyết nhục trong cơ thể đều biến thành màu vàng kim, bên trong còn có vân sáng màu bạc, mang theo sinh cơ dồi dào.

Khương Phục Tiên và Trần Mục thức dậy vào buổi trưa, hai người vẫn còn rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như chế tác thiệp mời, thiệp mời của Hắc Thạch thành có thể phát muộn một chút, nhưng thiệp mời của Lăng Vân tông nhất định phải sớm gửi đi.

Chế tác thiệp mời xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên lại quay về Lăng Vân tông lần nữa, lần này là để phát thiệp mời.

Trích Tinh phong.

Trần Mục giao thiệp mời đến tay Tô Mân.

“Sư tôn, nếu như ngài không tiện rời khỏi Lăng Vân tông thì có thể không cần đến, đến lúc đó chúng con sẽ quay về mang kẹo hỉ cho ngài.” Trần Mục cung kính nói.

Trần Mục biết bí mật liên quan đến thiên kiếp, cường giả đỉnh tiêm phàm trần đều đang lang thang bên ngoài, rất dễ thu hút thiên kiếp, đây có thể là lý do sư tôn không rời khỏi Lăng Vân tông, cũng có thể là để bảo vệ Lăng Vân tông.

Tô Mân trịnh trọng nói: “Yên tâm đi Tiểu Mục, hôn lễ của hai đứa vi sư chắc chắn sẽ đến.”

Có thể nhìn thấy hai vị hậu bối xuất sắc nhất của Lăng Vân tông ở bên nhau, trong lòng Tô Mân khỏi nói cũng biết vui mừng biết bao nhiêu.

Khương Phục Tiên đưa thiệp mời cho Tần Nghê Thường: “Sư muội, không cần chuẩn bị lễ vật, cứ đến là được rồi.”

Tần Nghê Thường nhận lấy thiệp mời của Khương Phục Tiên, tươi cười nói: “Sư tỷ, chúc hai người sớm sinh quý tử, nếu như có thể thì ta muốn làm nghĩa mẫu của hài tử.”

“Được thôi.”

Khương Phục Tiên không chút do dự.

Tiếp đó Khương Phục Tiên đi đến Tử Dương phong.

“Sư tôn.”

Triệu Phi Yến nhìn thấy sư tôn quá bộ đến thì kích động chạy đến trước, Khương Phục Tiên nhẹ nhàng hỏi: “Phi Yến, sao con vẫn còn sống ở đây?”

“Sư tôn, Lăng Vân tông là nơi thuộc về ngài, sau này ngài quay về vẫn cần phải ở đó.”

“Sau này vi sư trở về Lăng Vân tông cũng sẽ ở Ngạo Kiếm phong, ta gả cho tiểu sư thúc của con, tất nhiên phải ở với tiểu sư thúc của con, con chuyển đến Lăng Vân phong, đó là nơi ở của tông chủ có hiểu không?”

Vẻ mặt Triệu Phi Yến nghiêm túc nói: “Sư tôn, bây giờ Phi Yến vẫn chưa xứng sống ở nơi đó, đợi sau này khi thực lực của con đủ rồi sẽ chuyển đến Lăng Vân phong sau.”

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nàng ta biết Triệu Phi Yến vẫn luôn rất cố gắng, từ nhỏ đã lấy việc trở thành tông chủ làm mục tiêu để phấn đấu, vội vàng muốn đột phá mới dẫn đến lúc còn trẻ căn cơ không vững, xảy ra phản phệ hàn độc.

Sư đồ hai người lại ngồi trò chuyện một lát, sau đó Khương Phục Tiên đi gửi hết toàn bộ số thiệp mời còn lại.

Chạng vạng tối.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đang hóng gió trong rừng trúc của Ngạo Kiếm phong, bọn họ nằm trên ghế trúc.

“Sư tỷ, trước kia lúc ở Ngạo Kiếm phong mỗi ngày ta đều trông mông nàng có thể xuất hiện ở đây.”

“Tiểu sư đệ, lúc đó chàng vẫn còn rất đáng yêu, sẽ không bắt nạt sư tỷ, bây giờ thì gan to rồi, còn dám cưỡi trên người sư tỷ.”

Trần Mục lật người lại, nằm nghiêng nhìn bên mặt xinh đẹp của vị hôn thê không khỏi cười ngốc nói: “Sư tỷ, nàng không cho cơ hội thì sao ta có thể bắt nạt nàng được.”

Khương Phục Tiên cũng nằm nghiêng nhìn Trần Mục, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đầy ý cười, nhỏ giọng thì thầm nói: “Còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?”

Trần Mục cười gật đầu: “Ngày đó sư tỷ mặc váy cưới rất đẹp, cả đời khó quên.”

Mỗi lần Khương Phục Tiên nhớ đến đêm đó thì sẽ đỏ mặt, đêm đó là nàng ta chủ động ngủ với Trần Mục.

“Sư tỷ phải mặc lại một lần cho chàng xem.”

“Sư tỷ, nàng thật tốt.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn giống như nhiều năm trước, bọn họ nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc.

Sáng sớm, Trần Mục mở mắt ra, Khương Phục Tiên vẫn còn ở bên cạnh, nàng ta đã sớm mở mắt rồi.

“Sư tỷ, chúng ta về nhà đi.”

“Ừm ừm, về nhà.”

Lúc bọn họ trở về nhà, bên ngoài sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, thế lực khắp nơi đều đang bàn tán về Trần Mục và Khương Phục Tiên, bọn họ nhận được tin tức hai người kết thành đạo lữ.

Nam Hoang, Phượng các.

Trong rừng cây dâu tằm, một bóng dáng đỏ như lửa vụt qua: “Sư tôn, có chuyện không hay rồi!”

Hỏa Mị chạy vào rừng cây chỗ Mộc Lưu Huỳnh bế quan.

Mộc Lưu Huỳnh ngồi xếp bằng dưới cây dâu tằm, nàng ta mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc nói: “Mị Nhi, có chuyện gì thế, sao ngươi lại hoảng hốt như vậy?”

Hỏa Mị kinh hô nói: “Sư tôn, chuyện lớn, Khương tông chủ đã thoái vị cho Triệu Phi Yến.”

Mộc Lưu Huỳnh cũng bị làm cho kinh hãi, Khương Phục Tiên đang ở kỳ đỉnh phong, mà Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, chuyện này quả thực đủ để làm chấn động toàn bộ nhân gian.

“Chẳng lẽ Khương Phục Tiên muốn lên trời?” Mộc Lưu Huỳnh nhìn bầu trời, Khương Phục Tiên chủ động nhường vị, các thế lực lớn đều suy đoán có thể nàng ta muốn lên trời.

Hỏa Mị tiếc nuối nói: “Sư tôn, còn có tin tức động trời hơn, Khương tông chủ và tiểu sư thúc của Lăng Vân tông kết thành đạo lữ, nàng ta nhường vị có lẽ là muốn song túc song phi một chỗ với tiểu sư thúc, ngài đã hết cơ hội rồi!”

“Hỗn xược!”

Mộc Lưu Huỳnh lạnh giọng quát mắng.

Hỏa Mị lập tức im miệng, Mộc Lưu Huỳnh cũng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Không ngờ nàng ta thích người nhỏ tuổi.”

“Sư tôn, nghe nói Trần gia vẫn còn thiên kiêu trưởng thành chưa lập gia đình, có cả tiểu bối trẻ tuổi thiên phú dị bẩm, chi bằng chúng ta...”

“Im miệng, nghiệt đồ, còn nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa, vi sư chắc chắn sẽ trừng phạt ngươi thật nặng.: Mộc Lưu Huỳnh sắp bị Hỏa Mị chọc tức đến thổ huyết.

Hỏa Mị cảm thấy oan ức, nàng ta một lòng hiếu kính thế nhưng sư tôn lại không cảm kích, lần nào cũng mắng nàng ta.

Đường gia ở Kim thành.

Đường Uyển và Trần Nghiêm đích thân đến gửi thiệp mời.
Chương 568 Bái Thiên Địa (1)

Chương 567: Bái Thiên Địa (1)

Đường Chấn nghe nói Trần Mục muốn kết hôn với Khương Phục Tiên thì bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, cả Bắc Hoang này đều biết sự lợi hại của Khương Phục Tiên, một kiếm phong ấn Yêu Vực Hàn Lưu, tiêu diệt thế lực Hồng Minh to lớn, chém chết Kiếm Tiên của Tiên giới, không nghi ngờ gì chính là cường giả cấp bậc trong truyền thuyết.

Đường Uyển lên tiếng trước: “Cha, Mục Nhi nói làm hôn lễ đơn giản nên không khoa trương, lần này đặc biệt mời ngài và các tiểu bối Đường gia đến làm khách.”

“Được được được.”

Hai chân Đường Chấn đều đang run lên.

Ông ta biết đứa ngoại tôn này không đơn giản, nhưng không ngờ Trần Mục lại sắp kết hôn với Kiếm Thánh mạnh nhất xưng bá Hoang Châu, Trần gia có Trần Mục vốn đã vô cùng huy hoàng, có thêm Khương Phục Tiên nữa thì chắc chắn sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất ở nhân gian.

Đường Chấn hiểu rõ, ông ta coi thường Trần gia của trước đây, Trần gia của bây giờ ông ta không với tới nổi, càng nghĩ đến quyết định ban đầu thì ông ta càng hối hận.

“Uyển Nhi, Tiểu Trần, các ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn đám Đường Thi đến dự tiệc.” Đường Chấn cũng hiểu tầm quan trọng của hôn yến này, ông ta sẽ không dẫn theo người cả gia đình, chỉ dẫn theo những tiểu bối mà mấy người Trần Mục quen thuộc.

Đường Chấn giữ hai người ở lại nghỉ ngơi trong Đường gia.

Đường Uyển cũng là lần đầu tiên không mang theo hài tử về nhà nương, bọn họ không ở lại nghỉ ngơi mà còn phải quay về chuẩn bị cho hôn lễ của Trần Mục và Khương Phục Tiên.

...

Lúc Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Trần gia, trên dưới Trần gia đều được giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo đèn lồng đỏ, dán chữ màu đỏ, một bầu không khí vui mừng.

Trần Hi dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng cắt chữ hỉ trong viện tử, Trần Dao dạy dỗ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trong đình viện, hai bọn chúng đang đứng thẳng hai chân chịu phạt, có hai chiếc đèn lồng màu đỏ bị bọn chúng làm hỏng trong lúc chơi đùa.

Trần Mục cười hỏi: “Dao Dao, mấy người Dĩnh Dĩnh sao lại không có ở nhà?”

Trần Dao cười trả lời: “Tỷ tỷ đã đến bờ biển để bắt chút hải sản, cha nương thì đến chỗ ngoại công rồi.”

Khương Phục Tiên thấy mấy người Trần Hi đang xếp giấy, nàng ta cũng ngồi xuống gần đó gấp nghìn con hạc giấy, Trần Mục và Trần Dao cũng đi qua giúp đỡ, mọi người đều đang vui vẻ bận rộn.

Bắc Hoang, Trần gia.

Hôn kỳ của Trần Mục và Khương Phục Tiên đến gần, thiệp mời của bọn họ đều đã phát hết ra ngoài.

Bên trong phòng cưới nhộn nhịp náo nhiệt, Trần Hi và Trần Dĩnh đang giúp Khương Phục Tiên lựa chọn trang sức để đeo khi kết hôn: “Phục Tiên tỷ, tỷ thật xinh đẹp, cho dù đeo cái gì cũng đều đẹp cả, ca muội thật may mắn.”

Khương Phục Tiên mím môi cười nhẹ: “Có thể gặp được ca muội cũng là may mắn của tỷ tỷ.”

Trong mắt Trần Hi đầy vẻ vui mừng, kích động nói: “Ngày mai là có thể nhìn thấy hai người bái thiên địa rồi.”

“Ngày mai Trần gia chắc chắn rất náo nhiệt.” Trần Dĩnh cười duyên nói, mặc dù không có nhiều khách mời.

Khương Phục Tiên chọn trang sức xong, các nàng ra khỏi phòng, Trần Mục đang đợi ở bên ngoài: “Sư tỷ, ta đưa nàng về Lăng Vân tông.”

“Như vậy rất phiền phức, ngày mai chàng đúng giờ đến đón ta là được.” Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp.

Lăng Vân tông là nhà của Khương Phục Tiên ở nhân gian, ngày mai Trần Mục phải đến Lăng Vân tông để đón dâu.

Đôi mắt Trần Mục trong suốt: “Sư tỷ, không phiền gì, dù sao cũng có truyền tống trận, qua lại giữa hai nơi rất dễ dàng, ta đưa nàng về Lăng Vân tông.”

Trần Dĩnh phụ họa nói: “Đúng đấy, Phục Tiên tỷ, để ca muội đưa tỷ đi, muội cũng cùng tỷ qua đó.”

Ngày mai Trần Hi rất bận, nàng ta còn phải chiêu đãi khách mời, nếu không thì nàng ta cũng sẽ đi theo.

“Vậy được rồi.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.

Trần Dĩnh nắm lấy tay Khương Phục Tiên: “Ca, muội bảo đảm sẽ trang điểm cho Phục Tiên tỷ thật xinh đẹp.”

Trần Mục và Trần Hi nghe vậy thì bật cười thành tiếng, bọn họ không biết là Trần Dĩnh biết trang điểm.

Trần Dĩnh chống nhạnh, ngạo kiều nói: “Ca, muội thật sự biết trang điểm đấy, Lang Nguyệt tỷ đã dạy muội.”

“Được, huynh tin tưởng muội.”

“Chúng ta đi thôi.”

Đám người Trần Mục thông qua truyền tống trận ở vùng lân cận Trần gia để trở về Lăng Vân tông, chạng vạng tối bọn họ đến Lăng Vân tông, giữa núi treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, ở Lăng Vân tông cực kỳ bắt mắt.

Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường còn cẩn thận trang trí động phủ của Trần Mục, bên trong dán chữ hỷ, trong động phủ đốt nến đỏ, bầu không khí rất ấm áp.

“Sư tỷ, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta sẽ đến đón nàng đúng giờ.” Trần Mục nói xong thì hôn lên trán vị hôn thê, sau đó vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

“Được.”

Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.

Trần Mục một mình quay về Trần gia.

Trần Dĩnh ở lại Ngạo Kiếm phong với Khương Phục Tiên.

Ban đêm.

Trần Mục trở lại Trần gia.

Đường Uyển đưa y phục bà tự tay làm cho Trần Mục, bộ hồng y kia làm bằng chất liệu bình thường nhưng mặc lên lại cực kỳ thoải mái: “Nương, rất vừa người.”

“Vậy thì tốt.”

Niềm vui sướng của Đường Uyển đều viết hết lên mặt.

Trần Dao bước đến, thanh thúy nói: “Ca, ngày mai muội muốn đi đón dâu với huynh.”

Đường Uyển vốn muốn để nàng ta ở nhà đón tiếp khách mời, nhưng Trần Dao lại không thích làm việc.

“Được thôi.”

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Đêm khuya, Trần Mục ngồi một mình trong đình viện, nghĩ đến ngày mai là cưới được sư tỷ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng thành hiện thực.

Trần Mục cầm Trấn Thiên Ấn, ý thức của hắn xuất hiện ở Ngạo Kiếm phong, Trần Mục đang ngồi trước bàn trang điểm, Trần Dĩnh đang tết tóc cho nàng ta.

Khương Phục Tiên quay đầu lại, nàng ta nhìn thấy ảo ảnh của Trần Mục thì dùng thần niệm truyền âm nói: “Bây giờ không được xem, ngày mai sẽ có thời gian để xem.”

Trần Mục trừng lớn mắt, ngạc nhiên nói: “Sư tỷ, nàng có thể nhìn thấy ta?”

“Tất nhiên, sư tỷ đã từng song tu thần hồn với chàng, chúng ta có thể cảm ứng lẫn nhau cho nên ta có thể cảm ứng được ý thức của chàng, chàng chỉ cần tiến vào thức hải của những người khác thì cũng có thể giao lưu với bọn họ.”

Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta còn hiểu rõ Trấn Thiên Ấn hơn Trần Mục: “Hóa ra là như vậy, sư tỷ, vậy há chẳng phải sau này ta có thể thông qua Trấn Thiên Ấn để liên lạc với nàng sao.”
Chương 569 Bái Thiên Địa (2)

“Theo lý mà nói thì đúng là vậy, chỉ cần chàng có thể tìm thấy ta thì cho dù chúng ta có cách xa hơn nữa cũng có thể trò chuyện.”

“Như thế thì tuyệt quá!”

Ý thức của Trần Mục trở về Trần gia, sau đó hắn thử tiến vào thức hải của Tiểu Hắc.

“Buồn ngủ quá đi, nhưng ngày mai có rất nhiều đồ ăn ngon, ta phải ngủ một giấc trước mới được.”

Trần Mục nghe được tiếng lòng của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng phát hiện Trần Mục xuất hiện trong thức hải: “Meo?”

Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn vào Trần Mục trong viện tử.

Lúc ý thức của Trần Mục tiến vào thức hải của Tiểu Hắc thì không gặp bất cứ trở ngại nào, có thể không phải là do thần hồn, tuy rằng có thể nghe được tiếng lòng của Tiểu Hắc nhưng lại không thể xem được thức hải của Tiểu Hắc.

“Ngày mai nhớ phải nghe lời.”

“Vâng, thưa chủ nhân!”

Tiểu Hắc ngoan ngoãn gật đầu.

Ý thức của Trần Mục trở về bản thể, hắn thu lại Trấn Thiên Ấn, qua lời nhắc nhở của Khương Phục Tiên, sau này có thể dùng Trấn Thiên Ấn như công cụ để trò chuyện.

Nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật lần nữa.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tinh Vẫn cấm địa ở Vũ Châu】

【Phần thưởng: Hỗn Độn nguyên thạch】

【Có thể tu sửa các loại thần khí】

Trần Mục khẽ nhíu mày, điểm đánh dấu không ở nhân gian, Vũ Châu hẳn là Vũ Châu của Tiên giới, Xích Thành Động Thiên nơi ở của Mộ Hồng Liên chính là ở Vũ Châu.

Hỗn Độn nguyên thạch rất mạnh, có thể tu sửa được Hồng Mông thạch tháp, nếu như có được Hồng Mông thạch tháp hoàn chỉnh thì có thể dễ dàng trấn áp cường giả Thần Hoàng.

“Muốn đánh dấu thì bắt buộc phải đến Tiên giới.” Trần Mục nhìn lên tinh không, hắn đã tham khảo các loại cổ tịch khác nhau, đi đến Tiên giới thì dễ, quay về lại khó.

Trước kia Trần Mục chưa từng nghe nói có tu tiên giả đến Tiên giới mà còn có thể quay về.

Cường giả của Tiên giới không thể mở Tiên môn, chỉ có cường giả đỉnh tiên của nhân gian mới có thể kiếm khai Tiên môn, cũng giống như Tiên môn bên kia, kiên cố hơn không biết bao nhiêu lần so với Tiên môn ở nhân gian.

“Để tính sau vậy.”

Trần Mục tạm thời không có ý định tùy tiện đến Tiên giới, bên kia là địa bàn của thế lực Tiên giới, hơn nữa vẫn còn một số khoản nợ cần phải thanh lý, sớm muộn gì hắn cũng phải đến Tiên giới một chuyến.

Trong đình viện, Trần Mục ngồi khoanh chân tu hành, hắn đang luyện hóa thần hạch để tôi luyện thể phách, tiếp tục tu luyện Bất Diệt Kinh, nguyên thần đang xem đọc cổ tịch trong thức hải, lĩnh ngộ đạo pháp cao thâm.

Phía trên tường viện.

Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc, hai con mèo đã sớm thành tinh, bọn chúng ngoan ngoãn nằm đấy.

Một đêm này rất dài.

Sáng sớm.

Trần gia vang lên tiếng pháo nổ.

Trần Đồng và Trần Tô đốt pháo ở trong nhà.

Trần Nghiêm và Đường Uyển đã thức trắng đêm không ngủ, bọn họ thay bộ y phục mới, trên mặt tràn đầy vui sướng, đợ lát nữa phải đón tiếp khách khứa, hôn lễ chiều tối mới cử hành nhưng khách mời có thể sẽ đến sớm.

Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.

Sau khi trời sáng, Khương Phục Tiên bắt đầu trang điểm, nàng ta mặc lên bộ váy cưới đã chuẩn bị từ lâu, mái tóc bạc thì được bện lại rồi dùng trâm cài cuốn lên thật cao giống như phượng hoàng, nàng ta mím nhẹ tờ giấy đỏ, môi đỏ như lửa.

Khương Phục Tiên cầm bút trang điểm lên, vẽ thêm hai phấn mắt màu đỏ nhạt lên khóe mắt, vừa cao quý ưu nhã lại có chút lạnh diễm trêu người, sau khi chú tâm trang điểm, Trần Dĩnh cũng muốn ôm nàng ta hôn hai cái: “Phục Tiên tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”

“Dĩnh Dĩnh, muội cũng xinh đẹp.”

Khương Phục Tiên rất hài lòng với cách ăn mặc trang điểm của mình, bây giờ chỉ đợi Trần Mục đến đón dâu.

Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến đến Ngạo Kiếm phong, hai người cũng giống như người thân, phải cùng Khương Phục Tiên đi đến Trần gia, các trưởng lão còn lại của Lăng Vân tông đều đã xuất phát.

...

Vùng phụ cận của Trần gia có trận pháp, còn có cả sát trận, quanh năm mây mù lượn lờ, cho dù là tu tiên giả cũng rất khó xông vào được, phải có thiệp mời mới có thể xua tan mây mù, không yên tâm khách có thiệp mời cũng sẽ bị lạc nên Trần Hãn dẫn theo Trần Tô và Trần Đồng đứng đợi chỗ giao lộ của núi, tránh để khách mời đi lạc.

Người đến Trần gia đầu tiên là Đường gia ở Kim thành, bọn họ ở Kim thành, hai nơi cách nhau một khoảng, Đường Chấn không dám chậm trễ, dẫn theo tiểu bối đến đây ngay trong đêm.

Đường Chấn dẫn theo đám tiểu bối Đường Thi và Đường Trác, những trưởng bối còn lại của Đường gia không đến, tổng cộng cũng chỉ có năm người, vốn dự kiến dành cho Đường gia một bàn nhưng bọn họ chỉ đến nửa bàn, chủ yếu là sợ thêm phiền phức.

Láng giềng ở Hắc Thạch thành tới rất sớm, bọn họ nhận được thiệp mời của Trần Mục thì được sủng mà sợ, cố ý chạy đến đây từ rất sớm muốn giúp đỡ.

Trần Nghiêm tất nhiên sẽ không để bọn họ giúp đỡ, nhanh chóng lấy trà nóng và điểm tâm ra chiêu đãi mọi người.

Thời gian không còn sớm, Trần Mục mặc y phục mới do mẫu thân làm rồi dẫn theo Trần Dao đến Lăng Vân tông đón dâu.

Liên tục có khách đến Trần gia.

Mộ Đông Lưu còn đang trên đường đi thì gặp được Lộ trang chủ và Lộ Tiểu Tiểu, bọn họ cười chào hỏi nhau, ban đầu khi đến còn có chút căng thẳng nhưng nhìn thấy người quen cũ thì lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc Trần Mục còn chưa ra đời thì quan hệ giữa Lộ trang chủ và Trần Thiên Nam rất tốt, Lộ gia trang cũng thường chiếu cố việc làm ăn của Thuận Phong tiêu cục.

Lộ Tiểu Tiểu bây giờ đã trưởng thành đẫy đà, rất nhiều năm rồi nàng ta chưa gặp Trần Mục, nàng ta thường nghe thấy truyền thuyết có liên quan đến hắn, lần này nghe thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên kết hôn thì nhất định phải theo Lộ trang chủ đến nhìn xem.

Lúc bọn họ đến phụ cận Trần gia, Trần Tô chạy đến dẫn đường cho bọn họ.

Giờ trưa đến gần.

Các trưởng lão của Lăng Vân tông cùng nhau xuất hiện ở phụ cận Trần gia, nhưng Tô Mân lại không có ở đây, bọn họ không biết Thái Thượng trưởng lão muốn đến cho nên lúc đi không thông báo cho ông ta.

Trần Hãn đích thân đưa bọn họ đến Trần gia.

Lý Thanh Lưu nhìn thấy Đại Tráng trong rừng trúc thì cười nói: “Con hổ yêu này có áp bức rất mạnh, huyết mạch đặc thù, sau này chắc chắn sẽ thành Yêu Thánh.”
Chương 570 Bái Thiên Địa (3)

Lâm Hình cảm khái nói: “Càng đến gần Trần gia thì linh khí giữa thiên địa càng dày đặc, còn mạnh hơn so với Lăng Vân tông, giống như Thượng Cổ thánh địa trong truyền thuyết vậy.”

“Các ngươi nhìn xem, đó là cái gì?”

Đám người bị hắc ngư ở sâu trong rừng cây làm chấn kinh, đằng sau còn có Tuyết Kỳ Lân đang đuổi theo, hai con hung thú viễn cổ dọa cho đám trưởng lão hai chân run rẩy.

“Thất Thất, đừng đuổi nữa.”

“Ta thật sự không ăn vụng.”

Tiểu Côn lặng lẽ chạy đến phòng bếp chuẩn bị ăn vụng, ai mà biết Thất Thất lại ngồi canh ở đó, nàng ta đang đề phòng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, không ngờ lại bắt được Tiểu Côn.

Trần Hãn nhắc nhở: “Hai ngươi đừng làm loạn, cẩn thận Tam ca trở về xử lý các ngươi.”

“Trời ạ!”

“Trần gia còn có cả hung thú viễn cổ!”

Lý Thanh Lưu không nhịn được cảm thán, cứ cái đà này thì Trần gia sau này đừng nói là xưng bá Bắc Hoang, dõi mắt khắp tinh không cũng là quái vật khổng lồ số một số hai.

Đến gần Trần gia, phu phụ Trần Nghiêm và Trần Thiên Nam sớm đã chờ sẵn ở bên ngoài, bọn họ nhiệt tình đón tiếp các vị trưởng lão, mấy người Lý Thanh Lưu cũng không ra vẻ ta đây, lần lượt mỉm cười chắp tay.

Đột nhiên, bạch bào lão giả xuất hiện ở Trần gia, Trần Hãn cũng không biết lão giả xuất hiện từ lúc nào.

Trưởng lão của Lăng Vân tông kinh hô nói: “Thái Thượng trưởng lão, ngài vậy mà cũng tới.”

Bọn họ biết nửa đời sau của Tô Mân đều chưa từng ra khỏi Lăng Vân tông, ngay cả Trích Tinh phong cũng hiếm khi rời khỏi, hôm nay lại sẵn sàng xuống núi.

Tô Mân hòa nhã nói: “Đến nhìn xem.”

Trần Mục đã nhắc trước với phụ mẫu, nói vi sư cũng sẽ đến, Trần Nghiêm vội vàng nhiệt tình nghênh đón nói: “Bái kiến Thái Thượng trưởng lão, xin mời vào trong.”

Trần Thiên Nam tự mình dẫn Tô Mân vào Trần gia, Trần Nghiêm đi cùng các trưởng lão của Lăng Vân tông.

Đình viện tiếp đón khách mời tràn đầy hỷ khí.

Trần Mục và Trần Dao đúng giờ trưa thì đến Ngạo Kiếm phong, xung quanh Ngạo Kiếm phong có rất nhiều tiểu bối vây xem, bọn họ đều không dám bay lên trời mà chỉ có thể đứng xem ở gần đó.

Liễu Mi Nhi tủi thân nói: ‘Hừ, tiểu sư thúc còn không mời muội, thật là quá đáng!”

Tiêu Vân cười nhẹ nói: “Sư muội, tiểu sư thúc đã mời chúng ta uống rượu trước rồi mà.”

“Không giống nhau!”

“Muội muốn xem bái thiên địa?”

“Muội muốn xem biểu cảm của sư tôn!”

Tiêu Vân che mặt, cố nhịn cười: “Sư muội, muội đừng ngốc có được không, sư tôn không đánh gãy chân muội đúng là nhân từ.”

Trong động phủ, cả người Khương Phục Tiên mặc váy cưới, mang khăn trùm đầu màu đỏ, Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục thì vội vàng nhắc nhở: “Tiểu sư thúc, phải đến lúc động phòng thì mới được nâng khăn đỏ lên.”

“Được, ta biết rồi.”

Trần Mục đương nhiên là biết quá trình.

Hắn không dùng Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn lén.

Trần Mục đi đến trước mặt Khương Phục Tiên, chuẩn bị nắm tay vị hôn thê, Trần Dĩnh nhướng mày: “Ca, huynh phải tự mình cõng Phục Tiên tỷ về nhà.”

Khương Phục Tiên dưới khăn trùm đầu màu đỏ không nhịn được phát ra tiếng cười, Trần Mục khẽ cười nói: “Được, Dĩnh Dĩnh nói rất đúng, sư tỷ, ta cõng nàng về nhà.”

Khương Phục Tiên choàng tay qua cổ vị hôn phu, lúc Trần Mục cõng Khương Phục Tiên, trong động phủ vang lên từng trận tiếng cười vui tai, chỉ có Tần Nghê Thường là cười rất miễn cưỡng, cảm giác có chút ngưỡng mộ.

Trần Mục cõng Khương Phục Tiên rời khỏi Ngạo Kiếm phong.

Xung quanh người đông tấp nập, tiếng hò hét của đám tiểu bối vang tận mây xanh, bọn họ lớn tiếng hét những lời chúc phúc, Khương Phục Tiên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, đây chính là cảm giác của kết hôn.

Khương Phục Tiên áp vào lưng Trần Mục, nhẹ giọng nói: “Phu quân, đã mang đủ kẹo hỷ chưa?”

“Hẳn là đủ!”

Trần Mục giao kẹo hỷ cho Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh vung ngón tay lên, ngàn vạn viên kẹo đã đóng gói bay ra, các tiểu bối của Lăng Vân tông thi nhau giành giật, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

“Ta cũng muốn nếm thử.”

Triệu Phi Yến đến bên cạnh Trần Dĩnh.

“Triệu tỷ tỷ, cho này.” Trần Dĩnh đưa cho Triệu Phi Yến hai viên kẹo hỷ, đó là viên kẹo làm từ táo đỏ, Triệu Phi Yến cười duyên nói: “Ngọt thật!”

Phát kẹo hỷ xong, Trần Mục cõng Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông, bọn họ thông qua truyền tống trận trở lại Bắc Hoang, lúc bọn họ đến Trần gia, Trần Tô vui vẻ gọi: “Tam thúc trở về rồi!”

Trần Mục cõng Khương Phục Tiên đến bên ngoài Trần gia, các khách mời đều đến vây xem bên ngoài Trần phủ.

Trần Hãn và Trần Hạo bắt đầu đốt pháo, tiếng nổ lùng đùng không dứt, khói xanh lượn lờ, tiếng cười vang không ngừng.

Trần Mục thả vị hôn thê xuống, nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, hai người cùng nhau bước vào cổng lớn Trần gia, bọn họ cố ý dừng lại trên đường đi, lúc trở về thì vừa đến trước giờ hoàng hôn, hôn lễ được cử hành ở diễn võ trường.

Trần Thiên Nam và Tô Mân ngồi ở chính giữa, phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy ngồi ở hai bên, vị trí của khách mời còn lại thì ở hai bên, khách mời ở hai bên đều không ngồi, tất cả đều đứng, bọn họ nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến hiện trường hôn lễ.

Trên đất được trải thảm đỏ, phủ cánh hoa lên, đèn lồng đỏ và Dạ Quang thạch treo ở trên cao, Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị bái thiên địa trong thời khắc hoàng hôn.

Trần Dĩnh đứng phía trước chủ trì hôn lễ, nàng ta hắng giọng, giọng nói to rõ: “Giờ lành đã đến, nghi thức bái thiên địa bắt đầu.

Khách mời xung quanh đều vui vẻ vỗ tay.

“Nhất bái thiên địa!”

Trần Mục nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên, bọn họ khẽ cúi người về phía ánh trăng vừa ló dạng.

“Nhị bái cao đường!”

Trần Mục và Khương Phục Tiên cúi người hành lễ với Trần Thiên Nam và Tô Mân, sau đó lại cúi người hành lễ với phu phụ Trần Nghiêm, cuối cùng là cúi người hành lễ với phu phụ Trần Uy.

Trần Uy vốn không muốn ngồi ở đây, ông ta vẫn luôn cảm thấy mình không xứng, Trần Mục bái ông ta thì còn có thể hiểu được, dù sao thì cũng là điệt tử của mình, nhưng Khương Phục Tiên là Kiếm Thánh mạnh nhất nhân gian, là cường giả uy chấn trần thế, ông ta có chút đắn đo, nhưng Trần Mục mạnh mẽ yêu cầu, ông ta cũng chỉ đành ngồi ở chỗ này.

“Phu thê giao bái!”

Giọng nói của Trần Dĩnh lảnh lót.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom