• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (6 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176 Trên Đỉnh Thanh Vân sơn (3)

Trước mắt có cơ hội đánh bại Trần Mục, Kiếm Khinh Cuồng đang cầm chân Trần Mục, hắn ta có cơ hội đánh lén, nhưng mà sự bá đạo của Trần Mục khiến hắn ta khiếp đảm.

Cuối cùng Diệp Khinh Trần lựa chọn thu tay lại.

"Rút lui!"

Diệp Khinh Trần mang theo tiểu bối Ngũ Tiên giáo lui về phía sau, hắn ta vừa mới cảm giác được sát ý, nếu như hắn ta xuất thủ, bọn họ có thể sẽ chết ở chỗ này.

Phía dưới đỉnh núi, thân ảnh của Trần Mục và Kiếm Khinh Cuồng không ngừng đan xen, hai đạo kiếm quang đủ để xé rách núi non, nếu như không phải có cấm chế của Thanh Vân sơn, ngọn núi này đã bị bọn họ đánh nát rồi.

Trái tim của Trần Mục dần dần bình tĩnh lại, trong mắt hắn mang theo kim quang, hiện lên hình ảnh khi luận bàn với sư huynh, lời sư phụ dạy dỗ cũng quanh quẩn bên tai.

Đôi mắt của hắn chú ý tới thanh Thánh Kiếm kia, mặt trên thật ra có vết nứt rất nhỏ, thanh kiếm kia cũng không phải hoàn hảo không tỳ vết, nó cũng có nhược điểm.

Trần Mục nhìn thấy nhược điểm, bàn tay nắm Vô Song, sử dụng Lôi Đình, Bá Đạo, Liệt Dương, Hạo Nhiên, bốn đạo kiếm ý đồng thời tăng cường, Long Ngâm vang vọng Thanh Vân sơn, toàn bộ trong và ngoài mật thất đều có thể nghe thấy.

Long Ngâm Kiếm Thế và Trảm Đoạn Kiếm Thế cùng lúc tụ lực, bốn đạo kiếm ý tăng cường cùng lúc, Trần Mục sử dụng một kiếm mạnh nhất trong rơi hắn.

Khoảnh khắc Vô Song và Thánh Kiếm va chạm vào nhau.

Oanh!

Thánh Kiếm mạnh mẽ đứt gãy.

Kiếm Khinh Cuồng bị đánh ra ngoài hơn mười mét.

Y phục trước ngực hắn rách nát, ngay cả kim giáp hộ thân cũng bị chém nát, vai phải đến thắt lưng xuất hiện vết kiếm rất sâu, giống như bùn nhão nằm trên vũng máu.

Thanh kiếm thánh bị gãy làm đôi rơi trong rừng.

Bọn Doãn Hưu sửng sốt một lát rồi mới chạy tới cứu viện cho Kiếm Khinh Cuồng, mặc dù Kiếm Khinh Cuồng chưa chết nhưng trọng thương như vậy, khẳng định phải tĩnh dưỡng nhiều năm.

Nếu như Kiếm Tâm bị nghiền nát, thì cho dù là Thánh tử có thiên phú thì kiếp này cũng khó có thành tựu.

Các tiểu bối câm như hến.

Long Ngâm trên núi vẫn còn đang quanh quẩn.

"Đuổi theo." Trần Mục không nhìn tiểu bối phía sau, hắn tiến lên đỉnh núi.

"Tiểu sư thúc thắng rồi!"

"Đi nhanh một chút, mau đuổi theo."

La Bằng và Lâm Dịch đỡ lẫn nhau.

Trên mặt Triệu Tư Tư mang theo nụ cười sùng bái.

Tiểu bối trong núi cũng không dám động đậy, bọn họ đứng tại chỗ, nhìn theo bọn Trần Mục đi lên đỉnh núi, đó là sự tồn tại mà bọn họ kiếp này chỉ có thể nhìn lên.

Bên ngoài bí cảnh, Dư Tung nhìn hào quang Thánh Kiếm ảm đạm đi nhưng tiếng Long Ngâm lại vang vọng lên tặng trời cao, tay hắn ta đang run rẩy, rõ ràng Trần Mục đã dùng hết lá bài tẩy, vì sao hắn còn có thể chống lại được Thánh Kiếm?

"Hay lắm!"

Vẻ mặt Lý Thanh Lưu hưng phấn.

Ông ta đã nhiều năm không được phấn khích như vậy.

Cường giả các tông và bọn người Tôn Nguy của Thiên Cơ các, tất cả đều nhìn chăm chú vào đỉnh núi Thanh Vân.

Dưới ánh trăng.

Y bào của Trần Mục trắng như tuyết.

Hắn một mình đi tới mép đỉnh núi, nhìn xuống toàn bộ Thanh Vân bí cảnh, giống như thiếu niên thiên thần.

Trong bí cảnh, trên đài bạch ngọc chiếu ra thân ảnh của Trần Mục, Lăng Vân tông xuất hiện một trăm điểm, đứng đầu bảng xếp hạng.

Cường giả các tông cũng cảm khái.

"Thời đại mới đã giáng lâm."

Các cường giả tông môn đều chăm chú vào Trần Mục, trong mắt đều là vẻ ghen tỵ, thiên phú mà hắn thể hiện đã đè bẹp những thiên kiêu khác cùng thời đại.

Trên Tiềm Năng bảng ở Hoang Châu, thứ hạng của Lâm Diệu Ngữ cao hơn Trần Mục, đó là bởi vì huyết mạch đặc thù của nàng ta, có khả năng phản tổ.

Các lão bối cường giả đều cảm thấy, chỉ cần Trần Mục không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn có thể trở thành cường giả kiếm đạo tuyệt đỉnh như Khương Phục Tiên hoặc là Tô Mân.

Các thiên kiêu cùng thời ở Hoang Châu đã hoàn toàn bị hắn trấn áp, ngay cả những thiên kiêu cùng thời của những châu khác đến Thanh Vân đại hội để tranh tài, cũng sẽ có kết quả tương tự, hắn ở cảnh giới Kiếm Hậu thật sự quá ngoạn mục.

Sức mạnh của hắn đã vượt qua cực hạn của cảnh giới Kiếm Hậu.

Có lẽ Trần Mục có thể đặt chân đến cảnh giới đã biến mất rất lâu kia ở Vạn Tượng đại lục, người khai mở Tiên Môn thỉnh thoảng vẫn có, nhưng người có thể trở thành cường giả Kiếm Tiên ở Vạn Tượng đại lục thì hàng vạn năm nay chưa từng xuất hiện.

“Đây vẫn chưa phải là thời đại của hắn ta.”

Dư Tung bĩu môi, trong mắt mang theo hàn ý.

Những cường giả lão bối xung quanh đều mang ý cười, bọn họ biết Dư Tung đang ghen tỵ.

Truyền tống trận trên đỉnh núi đã bị kiếm kia của Tô Mân phá hủy, Trần Mục không thể dùng ngọc điệp để rời khỏi Thanh Vân bí cảnh, đám người Triệu Tư Tư cũng đi qua đây, rất nhanh bóng dáng của bọn họ đã xuất hiện đầy đủ trên Bạch Ngọc đài.

Thanh Vân đại hội vẫn chưa kết thúc, Lăng Vân tông đã khóa chặt trước vị trí đầu tiên của Thanh Vân đại hội.

Biểu hiện của Lý Thanh Lưu khá phấn khích, Lăng Tông môn có thể giành được vị trí thứ nhất ông ta rất vui mừng, điều đáng mừng nhất là các tiểu bối đều bình an.

Tiếp đó người bước lên đỉnh thành công là Ngũ Tiên giáo, bọn họ có bốn vị tiểu bối trèo lên đỉnh cùng lúc, trực tiếp khóa chặt vị trí thứ hai, thành tích như vậy ngược lại khiến cho đám cường giả danh tông phải chấn kinh, dù sao thì đã rất nhiều năm rồi Ngũ Tiên giáo không đạt được thành tích vượt trội như vậy.

Xếp sau là tiểu bối Man tông, nhưng chỉ có một mình Kim Khôi trèo lên đỉnh, Man tông tạm thời xếp thứ ba.

Tiểu bối của Thánh Kiếm sơn vác Kiếm Khinh Cuồng đến đỉnh núi, hai chân của bọn họ đều đang run rẩy.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng dịu dàng, làn da toát lên vẻ sáng bóng trong suốt, dáng vẻ trang nghiêm, vô cùng thần thánh.

“Thánh tử!”

Dư Tung thất thanh hét lớn.

Thông qua hình ảnh được chuyển về, Kiếm Khinh Cuồng đã hôn mê bất tỉnh, xương cốt trên người đã bị đánh gãy mấy cái, vết thương vô cùng nghiêm trọng.

Dư Tung biết Kiếm Khinh Cuồng thua trận, nhưng không ngờ lại thảm đến vậy, hắn ta là Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, vậy mà Trần Mục lại dám ra tay nặng như thế.

“Khốn kiếp!”

Dư Tung lớn tiếng mắng.

Lý Thanh Lưu không hề tức giận, hắn ta rất vui mừng, thích nhìn dáng vẻ tức hồng hộc của Dư Tung.
Chương 177 Chân đạp mây xanh (1)

Lần Thanh Vân đại hội này, Thánh Kiếm sơn có ý nhắm vào Lăng Vân tông, khiến lão Kiếm Hoàng điềm tĩnh như Lý Thanh Lưu cũng trở nên gắt gỏng.

Các cường giả danh tông đều thấy dáng vẻ thảm hại của Kiếm Khinh Cuồng, bọn họ có thể đoán được là ai làm, trừ tiểu sư thúc của Lăng Vân tông ra, còn ai có thể có bản lĩnh này?

Bọn họ có thể cảm nhận được cơn tức giận của Dư Tung, lần lượt cách xa hắn ta, sợ rằng hắn sẽ bạo phát.

Hỏa Mị của Phượng các bị sư muội nàng ta cưỡng chế cõng lên đỉnh núi, thành tích của bọn họ ngược lại đã dẫn trước Man tông, đứng ở vị trí thứ tư.

Còn có một số tiểu bối trèo lên đỉnh, nhưng số tiểu bối đến đỉnh năm nay ít hơn trước kia rất nhiều, thứ hạng trước mặt không hề thay đổi, chỉ có Hoang tông bởi vì có hai vị tiểu bối Phiếu Miểu các đến đỉnh mà bị gạt xuống thứ năm.

Bởi vì hai vị tiểu bối kia của Phiếu Miểu các không tự tin vào bản thân nên bọn họ luôn tùy tiện ở phía sau, không tham gia vào cuộc hỗn chiến trên núi, bây giờ lại thành công lên đến đỉnh núi, giành được điểm tích lũy quý giá.

Phiếu Miểu các đạt được thành tích xuất sắc nhất của Bắc Hoang bao năm qua, bà lão phụ trách dẫn đội đang ha ha cười lớn, tài nguyên bọn họ được phân bổ trong mười năm tới đủ để bồi dưỡng thêm nhiều tiểu bối ưu tú, lần Thanh Vân đại hội sau, thực lực của Phiếu Miểu các sẽ càng mạnh.

Lượng tài nguyên có được càng nhiều, thực lực tổng thể sẽ càng ngày càng mạnh, đây là quy luật bất biến.

Đã rất lâu không có tiểu bối trèo lên được đỉnh núi, thứ hạng của Thanh Vân đại hội gần như đã cố định, các cường giả danh môn đều có loại dự cảm không tốt.

Những thiên kiêu có thể trèo lên đỉnh không thể chỉ có chừng này, bọn họ không thể đến đỉnh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Bởi vì truyền tống trận bị phá hủy, bọn họ chỉ có thể rời khỏi đây bằng lối ra của bí cảnh, có một số tiểu bối không để lãng phí cơ hội được tiến vào bí cảnh, bọn họ chạy đến chỗ sâu trong Thanh Vân, muốn tìm kiếm tạo hóa.

Các tiểu bối của Thánh Kiếm Tiên đi ra đầu tiên.

Vẻ mặt Dư Tung nôn nóng, hắn ta lập tức dẫn theo Kiếm Khinh Cuồng trở về Thanh Vân trấn trị thương, đây chính là tương lai của Thánh Kiếm Tiên bọn họ, không thể có sai sót.

Không ngừng có các tiểu bối rời khỏi bí cảnh.

Hỏa Mị mang vết thương nặng rời khỏi bí cảnh, bà lão của Phượng các kinh ngạc hô lên: “Mị Nhi, là ai làm con bị thương, bà bà phải đi đòi lại công đạo cho con.”

“Bà bà, là Tà Tu làm, Dương sư muội đã bị Tà Tu hại!” Nước mắt Hỏa Mị lăn dài, nếu như không nhờ Trần Mục, nàng ta cũng sẽ chết ở trong đó.

Nghe thấy hai chữ Tà Tu, các cường giả danh tông đều căng thẳng lên, ngay cả đỉnh tiêm thiên kiêu đứng thứ hai Thanh Vân bảng như Hỏa Mị mà cũng bị bạo ngược thành dáng vẻ như vậy, các tiểu bối của tông môn bọn họ làm sao có thể chịu nổi.

Một số tông môn không những không giành được tài nguyên, mà ngay cả bốn tiểu bối tham gia cuộc thi cũng có thể bị mất đi, rất nhiều cường giả tông môn đang mất kiểm soát, Tôn Nguy và Trần Trúc bị các cường giả danh tông bao quanh chất vấn.

Lý Thanh Lưu nghe xong cũng nghĩ mà sợ, cũng may tiểu bối của Lăng Vân tông đều không bị gì.

Tôn Nguy bị vây lấy, hắn ta chắp tay nói: “Xin mọi người hãy bình tĩnh chớ vội, Tà Tu làm loạn, xin mọi người đừng hướng nhằm mũi dùi!”

Cùng lúc đó Trần Trúc cũng ôm quyền cúi người: “Các vị, lần này là do sai sót của Thiên Cơ các chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và giải quyết hậu quả.”

Hai người bọn họ chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu.

Các tiểu bối rời khỏi bí cảnh càng lúc càng nhiều, những người có thực lực yếu hơn thì lại không sao, đối với những tông môn có thức lực yếu kia cũng xem như là trong rủi có may.

Những người Nam Cung Húc săn giết đều là các tiểu bối đã bị thương nặng, chỉ truy sát duy nhất một mình Hỏa Mị, cuối cùng lại để Hỏa Mị trốn thoát.

Những tiểu bối đã chết kia đều đến từ các đại tông môn, điều này khiến Thiên Cơ các càng thêm buồn khổ, những tông môn này không phải chỉ cần bồi thường là có thể giải quyết được.

Cơn giận của bọn họ rất khó nguôi ngoai.

Đám Triệu Tư Tư bọn họ cũng rời khỏi bí cảnh, Lâm Dịch và La Bằng đã bị thương, vì thế nên ra trước thời hạn.

Trần Mục ngồi xếp bằng một mình trên đỉnh núi, ngoại trừ một số thiên kiêu còn ở sâu trong Thanh Vân, đại đa số các thiên kiêu đều đã rời khỏi bí cảnh.

Lý Thanh Lưu để đám người Triệu Tư Tư trở về trước, ông ta vẫn ở bên ngoài bí cảnh chờ đợi Trần Mục.

Trong Thanh Vân bí cảnh có thể xảy ra ám sát, ở bên ngoài bí cảnh sẽ lại càng nguy hiểm.

Quỷ Diện Tu La đã biến mất nhiều năm lại xuất hiện ở gần đây, hắn ta có thể sẽ lại tấn công, chỉ dựa vào một mình Lý Thanh Lưu thì không thể bảo vệ được những tiểu bối này.

Bây giờ cho dù có ở lại Thanh Vân trấn hay là quay về Lăng Vân tông thì có lẽ đều không an toàn.

Vốn dĩ còn có Bạch Mi Kiếm Thánh Vân Dịch là có thể xin giúp đỡ được, nhưng sau khi bí cảnh xảy ra vấn đề, Vân Dịch đã bỏ chạy, cũng không biết đang ở nơi nào.

“Thế này phải làm sao đây?”

Lý Thanh Lưu mặt ủ mày ê.

Đưa Trần Mục trở về tông đã trở thành vấn đề lớn.

Sắc mặt của Lý Thanh Lưu chẳng khác gì các cường giả lão bối đang chờ đợi thiên kiêu của tông môn sống sót ra ngoài.

Thanh Vân sơn, đỉnh núi.

Nơi này là bí cảnh do Kiếm Tiên để lại.

Trần Mục cảm nhận được vạn vật ở đây, hắn nghe thấy tiếng gọi từ bầu trời.

Trần Mục mở đôi mắt màu vàng, hắn ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm: “Đó là do Kiếm Tiên tạo thành?”

Đỉnh núi có hỏa quang đang bừng lên.

Tiểu bối thiên kiêu và các cường giả lão bối bên ngoài bí cảnh đều bị tia hỏa quang kia thu hút.

Ngay cả cường giả đang tìm Thiên Cơ các tính sổ cũng nhìn về hướng tia hỏa quang kia, bọn họ ngây ra không nói nên lời.

Trần Mục phớt lờ lệnh cấm.

Hắn đang bước lên trời.

“Làm sao có thể!”

Các cường giả danh tông đều chấn kinh.

Thanh Vân sơn có cấm chế của Kiếm Tiên, thiên kiêu Kiếm Vương cũng không thể nào lên trời, Trần Mục lại bước lên trời, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cấm chế.
Chương 178 Chân đạp mây xanh (2)

Không suy xét đến sự tồn tại của cấm chế, không mượn sự trợ giúp của ngự kiếm để bay lên trời, chắc chắn phải là cường giả Kiếm Vương.

“Kiếm Vương bảy tuổi.”

“Thiên phú không thể tin nổi.”

Trần Mục ở cành giới Kiếm Hậu đã có thực lực vượt xa của Kiếm Hậu, hiện giờ đã bước chân vào cảnh giới Kiếm Vương, rất khó có thể tưởng tượng được bây giờ hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Triệu Phi Yến có thiên phú dị bẩm, mười bảy tuổi mới trở thành Kiếm Vương, lúc Trần Mục trở thành Kiếm Vương thậm chí còn nhỏ hơn nàng ta cả mười tuổi.

Trong mắt các cường giả danh tông đều mang theo vẻ ghen tỵ, đáng tiếc là thiên kiêu như thế, cho dù có xuất hiện thì bọn họ cũng không có năng lực bồi dưỡng.

Trong nháy mắt Trần Mục đã ở cao hơn Thanh Vân sơn mấy trăm trượng, Thanh Vân sơn đã là ngọn núi cao nhất trong bán kính mười vạn dặm, cho dù là cường giả Kiếm Vương cũng rất khó có thể bay đến độ cao như thế.

Hắn như vậy là muốn lên trời sao?

Hai mắt của Lý Thanh Lưu trợn tròn lên.

Ngay cả các cường giả Tà tông đang ẩn mình trong bóng tối cũng phải trố mắt đứng nhìn, Hàn Giang Tuyết nghi hoặc nói: “Tiểu bối như vậy thật sự là thể xác phàm tục à?”

“Tên này tuyệt đối không thể giữ lại!”

Trong mắt Lâu Nhạc Dương mang theo sát ý.

Thiên kiêu như vậy xuất hiện ở Lăng Vân tông, nếu như để hắn lớn lên, sau này Tà tông sẽ không còn ngày tháng trở mình nữa.

Trần Mục đi đến chỗ cao nhất của Thanh Vân bí cảnh, mây xanh hiện lên dưới chân, hắn đang đứng trên mây.

Bên ngoài bí cảnh, các thiên kiêu và cường giả lão bối trên Bạch Ngọc đài đều nhìn về phía đám mây xanh kia: “Chẳng lẽ còn có thứ gì do Thanh Vân Kiếm Tiên tạo ra?”

Hôm nay trong bí cảnh đã xuất hiện tạo hóa, không ngờ bên trong bí cảnh còn có tạo hóa, Lý Thanh Lưu có hơi kích động, ông ta hy vọng Trần Mục có thể lấy được tạo hóa.

“Kiếm của Kiếm Tiên?”

Trần Mục nhỏ giọng lẩm bẩm, chân hắn đạp mây xanh, bước về phía tiếng kiếm vang.

Trần Mục biến mất trên mây xanh.

Đó là cảnh tượng trước giờ chưa từng có.

Trong mắt các cường giả lão bối đều là vẻ ghen tị, bọn họ đoán rằng tạo hóa đầu tiên cũng thuộc về Trần Mục, cảm thấy hắn chính là con cưng được ông trời thiên vị.

Trần Mục dạo bước trên mây, hắn đi đến ngọn nguồn của tiếng kiếm vang, sau đó ngồi xổm người xuống, nâng đám mây xanh trước mặt lên, lam kiếm khắc hình mây hiện ra.

Năng lượng của lam kiếm thâm sâu, Trần Mục dùng đồng tử màu vàng để nhìn năng lượng tràn đầy bên trong, nhưng đáng tiếc là, chuôi lam kiếm này vốn không phải là Tiên Kiếm, mà là Thánh Kiếm thượng phẩm, còn xa mới bằng Tiên Kiếm.

Thánh Kiếm cũng rất hiếm thấy, ở Hoang Châu, Thánh Kiếm hoàn chỉnh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Thánh Kiếm thượng phẩm lại càng ít hơn, đây là binh khí hàng đầu trên thế gian.

Thánh Kiếm mà Kiếm Khinh Cuồng sử dụng có sức mạnh kém hơn rất nhiều so với chuôi lam kiếm này, chuôi lam kiếm này hoàn mỹ vô khuyết, hoàn toàn không tìm thấy nhược điểm trên thân kiếm.

“Đúng là thanh kiếm tốt!”

Trần Mục không nhịn được tán thưởng.

Chuôi lam kiếm đang vẫy gọi hắn, Trần Mục đưa tay chạm vào hoa văn hình mây trên thân kiếm, vầng sáng màu xanh trắng cũng dao động theo ngón tay của hắn.

“Cấm chế mạnh quá.”

Trần Mục cảm thấy linh lực đang bị áp chế.

Chuôi lam kiếm này có sức mạnh phong cấm.

Rất nhanh Trần Mục đã phản ứng lại, cấm chế của Thanh Vân sơn chịu sự khống chế của thanh kiếm này, hắn có thể bay lên không, là bởi vì có sự cho phép của chuôi lam kiếm này.

Khi Trần Mục chạm vào thân kiếm, hắn bắt được chấp niệm của lam kiếm.

Trong chấp niệm của lam kiếm, Thanh Sam Kiếm Tiên mang theo Tiên Kiếm vô song phá không trung bay lên, nhưng lại để lại chuôi lam kiếm đã từng sử dụng này ở trong bí cảnh.

Đối với lam kiếm mà nói thì rất thất vọng.

Chuôi lam kiếm này quanh năm trấn áp Thanh Vân sơn, năng lượng chứa trong thân kiếm tuy rằng kém xa thời kỳ đỉnh phong, nhưng uy lực của nó vẫn vượt xa Linh Kiếm cực phẩm.

“Ngươi đang vẫy gọi ta?”

Trần Mục nói với lam kiếm.

lam kiếm đột nhiên bay lên không trung, Trần Mục đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm vào chuôi lam kiếm kia, nó qua lại không ngừng giữa những đám mây xanh, tựa như đứa trẻ đang phấn khích.

Cuối cùng chuôi lam kiếm kia lại nằm ngang trước mặt Trần Mục, hoa văn hình mây lóe lên ánh sáng màu xanh trắng, hắn đưa tay ra, từ từ nắm lấy chuôi kiếm.

Ngay lúc đó, hắn cảm nhận được năng lượng tràn đầy đang dâng trào, chỉ cần hắn muốn là có thể cắt sông, chém núi, sức mạnh kia đã vượt xa cường giả Kiếm Vương.

Kiếm Khinh Cuồng dựa vào Thánh Kiếm đã có thể đối đầu với Trần Mục ở trạng thái đỉnh phong.

Hiện giờ Trần Mục đã có Thánh Kiếm mạnh hơn, cho dù Kiếm Khinh Cuồng còn có Thánh Kiếm cũng sẽ bị hắn nghiền ép dễ dàng, chuôi lam kiếm này có quy tắc phong cấm ngang ngạnh, có thể áp chế được cảnh giới của đối thủ.

“Nếu như mượn thêm sức mạnh của Cửu Bính Tàn Kiếm, nói không chừng còn có thể đối đầu với Kiếm Thánh.”

Chuôi lam kiếm này đã ở Thanh Vân sơn nhiều năm, năng lượng mà nó chứa đựng kém xa so với thời kỳ đỉnh phong.

Với cảnh giới hiện tại của Trần Mục, rất khó có thể bổ sung năng lượng cho lam kiếm, tốc độ tự hấp thụ năng lượng của lam kiếm có hạn, trong tay hắn vẫn không thể nào phát huy được toàn bộ uy lực của lam kiếm.

“Thanh Vân.”

Là tên của chuôi lam kiếm này.

Trần Mục thu Thanh Vân kiếm vào trong giới chỉ, cấm chế bao trùm lên Thanh Vân sơn biến mất.

Cấm chế của toàn bộ bí cảnh cũng lập tức tan rã, Thanh Vân kiếm là mắt trận của nơi này, mất đi Thanh Vân kiếm, trận pháp bên trong Thanh Vân bí cảnh cũng lập tức dừng lại.

Bây giờ ai cũng có thể ra vào bí cảnh.

Tiểu bối thiên kiêu bây giờ có thể dễ dàng trèo lên đỉnh, đáng tiếc các tiểu bối thanh kiêu đều đã rời khỏi, nếu không thì bọn họ còn có thể nhặt được món hời.

Vượn trắng già xuất hiện trên đỉnh núi.

Mây xanh trên trời tan biến, Trần Mục hạ xuống như hỏa quang, cuối cùng vững vàng đáp xuống đỉnh núi.

Con vượn trắng già đánh giá Trần Mục, nó gãi cằm, cười nói: “Ngươi rất giỏi, vậy mà có thể nhận được sự công nhận của Thanh Vân kiếm.”

“May mắn.”

Trần Mục chắp tay.

Thái độ của hắn rất cung kính.

Vẻ mặt vượn trắng già thương cảm nói: “Thanh Vân kiếm lại nhận chủ lần nữa, chứng tỏ hắn đã ngã xuống.”
Chương 179 Thanh Vân kiếm (1)

“...”

Vẻ mặt Trần Mục ngạc nhiên.

Vị Thanh Sam Kiếm Tiên kia đã ngã xuống rồi?

Trần Mục đã nhìn thấy bóng lưng của Thanh Sam Kiếm Tiên thông qua chấp niệm, cảm nhận được vị tiền bối đó rất mạnh, vậy mà ông ta lại ngã xuống.

“Ngươi giúp ta giải trừ cấm chế của Thanh Vân sơn, những Linh Đào đó xem như báo đáp, ngươi đi đi.”

“Đa tạ tiền bối.”

Trần Mục biết vượn trắng già rất mạnh, hắn nghi hoặc nói: “Tại sao tiền bối lại ở Thanh Vân bí cảnh?”

Vượn trắng già ngắm nhìn bầu trời sao: “Ta đã gặp rất nhiều chuyện mà các người chưa từng gặp, đã chứng kiến sấm sét giáng trời, từng theo đuôi Kiếm Tiên vô song, đã từng chứng kiến vinh quang hạ màn, bởi vì thực lực quá mạnh, lúc hắn rời đi sợ rằng ta sẽ làm hại nhân gian.”

Bây giờ Trần Mục đã lấy đi Thanh Vân kiếm, phong cấm của Thanh Vân bí cảnh đã được dỡ bỏ, vượn trắng già bây giờ đã có thể đi đến bất cứ nơi nào nó muốn.

“Tiền bối có hứng thú đến Lăng Vân tông xem thử không?” Trần Mục biết vượn trắng già rất mạnh, muốn lôi kéo nó đến Lăng Vân tông.

“Không có hứng thú, cho dù không có phong cấm, ta cũng sẽ không rời khỏi Thanh Vân sơn, bên trong này thoải mái biết bao, có đồ ăn có thức uống, ta chưa từng nghĩ đến việc rời đi.”

Vượn trắng già không có hứng thú với bên ngoài.

Trần Mục vẫn còn nghi vấn cuối cùng: “Nếu Thanh Vân kiếm đã là Kiếm Tiên của nhân gian, vì sao còn phải phá vỡ không trung mà đi, tại sao vậy?”

“Kiếm Tiên không phải điểm cuối.”

“Hắn vẫn còn mục tiêu lớn hơn.”

Vượn trắng già khẽ lắc đầu, vẻ mặt Trần Mục chấn kinh, Kiếm Thánh bây giờ đều có giới hạn, rất lâu về trước, cảnh giới Kiếm Tiên vẫn chưa phải là điểm cuối.

Nếu như vượn trắng già nói không sai, Thanh Vân kiếm lại nhận chủ lần nữa, Thanh Sam Kiếm Tiên kia có khả năng đã ngã xuống phía sau Tiên Môn.

Nơi đó rốt cuộc là thế giới như thế nào?

Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời sao rất đẹp.

...

Trần Mục rời khỏi Thanh Vân bí cảnh.

Lý Thanh Lưu tiến lên nghênh đón, ông ta vỗ vai Trần Mục, kích động nói: “Làm tốt lắm.”

“Lý sư huynh, đệ ở trong đó đã gặp phải Tà tông, đoán chừng chúng ta đang gặp rắc rối.” Trần Mục không hề vui mừng, hắn cảm nhận được nguy cơ tứ phía ở xung quanh.

Vẫn có Kiếm Thánh của Tà tông ở quanh đây, bọn họ có thể rời khỏi Thanh Vân trấn không vẫn là chuyện rất khó nói.

Lý Thanh Lưu bảo đảm nói: “Tiểu sư đệ yên tâm, có sư huynh ở đây, ai cũng đừng nghĩ tới việc làm hại đệ.”

Trần Mục không lo lắng bản thân gặp nguy hiểm, hắn có ngọc bội màu tuyết Khương Phục Tiên đưa cho, mà lo lắng Lý Thanh Lưu và các tiểu bối của Lăng Vân tông sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này ở trong Thanh Vân bí cảnh, các tiểu bối gặp nạn, ít nhiều đều có liên quan đến Trần Mục.

Người Tà tông muốn ám sát là Trần Mục, mấy ngày nay các tiểu bối thanh kiêu chỉ có thể xem như xui xẻo, trong lòng những cường giả danh tông đều hiểu rất rõ, nhưng bọn họ không tìm đến Trần Mục, đều là đến tìm Thiên Cơ các đòi lời giải thích.

Trần Mục và Lý Thanh Lưu trở về Thanh Vân trấn.

Lâm Dịch và La Bằng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Triệu Tư Tư ngồi bên hồ nước, nàng ta cảm giác được Trần Mục trở về, trên mặt hiện lên nụ cười rực rỡ.

“Tiểu sư thúc.”

“Sao ngươi không nghỉ ngơi?”

Trần Mục có thể nhìn ra được Triệu Tư Tư đang rất mệt mỏi, nàng ta phải ngăn chặn Lâm Khinh Trần ở Thanh Vân sơn, sức cùng lực kiệt, trở về tiểu viện lại không nghỉ ngơi.

Triệu Tư Tư dùng niệm lực nhắc nhở nói: “Ta vừa cảm nhận được có khí tức tà ác đang ở quanh đây.”

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy xung quanh viện có năng lượng u ám còn sót lại, chắc hẳn là có cường giả Tà tông đã từng đến đây thăm dò.

“Quay về nghỉ ngơi đi.”

“Chỗ này có ta với trưởng lão.”

Triệu Tư Tư khẽ cười gật đầu.

Trong đình viện, Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: “Chúng ta ở lại Thanh Vân trấn nghỉ ngơi hai ngày trước đã, các cường giả danh tông chắc hẳn sẽ không vội vã rời đi, chỗ này cũng xem như an toàn, rất nhanh Lăng Vân tông sẽ phái người đến trợ giúp.”

Lý Thanh Lưu đã phát tin cầu viện.

Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi.

Lý Thanh Lưu ngồi trong đình viện, hai mắt ông ta mở to, trường kiếm đặt ngang trên hai chân.

Trong phòng.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường trầm tư.

“Trong thức hải của Nam Cung Húc sao lại có hình ảnh của Dư Tung, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan đến Thánh Kiếm sơn?” Trần Mục cảm thấy Dư Tung có vấn đề.

Lúc Lâu Nhạc Dương xuất hiện, phản ứng của Dư Tung giống như hận Tà tông thấu xương, nếu như hắn đã gặp Nam Cung Húc, vậy thì phải đánh chết mới đúng.

Nếu như Thánh Kiếm sơn muốn mượn đao giết người, vậy thì bọn họ phải đề phòng không chỉ có tàn dư của Tà tông mà còn cả Thánh Kiếm sơn, chỉ dựa vào Lý Thanh Lưu thì hoàn toàn không thể bảo vệ được tất cả tiểu bối của Lăng Vân tông.

Tà tông chắc chắn sẽ ra tay lần nữa, nhất định sẽ ra tay càng sớm càng tốt, nếu không đợi đến lúc viện trợ của Lăng Vân tông đến, bọn họ sẽ khó có cơ hội.

“Không thể khoanh tay chờ chết như vậy được.”

“Hy vọng lão bà Phục Tiên có thể cho sức mạnh.”

Trần Mục quyết định nhân lúc đêm tối rời khỏi Thanh Vân trấn, hắn dùng Niệm Thuật để ẩn mình, chuồn ra khỏi viện dưới mí mắt của Lý Thanh Lưu.

Chỉ có rời khỏi đám người Lý Thanh Lưu thì mới có thể bảo đảm sự an toàn cho tiểu bối của Lăng Vân tông.

Mục tiêu của Tà tông là Trần Mục.

Rất nhanh hắn đã biến mất khỏi Thanh Vân trấn.

Sau khi rời khỏi Thanh Vân trấn, Trần Mục bay lên không trung, hắn chắp tay sau lưng, cưỡi gió đi, trong nháy mắt đã cách xa Thanh Vân trấn.

Ngày hôm sau.

Thanh Vân trấn rất yên bình.

Lý Thanh Lưu còn tưởng rằng Tà tông sẽ ra tay.

Bà lão của Phượng các đến đây bái phỏng: “Lý huynh, đa tạ ơn cứu mạng của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin hãy để ta tự mình cảm tạ tiểu sư thúc.”

Lý Thanh Lưu mỉm cười gật đầu.

Ông ta chuẩn bị gọi Trần Mục ra ngoài, nhưng lại không cảm nhận được khí tức của Trần Mục, ông ta lập tức vào phòng, chỉ thấy mảnh giấy do Trần Mục để lại.

【Lý sư huynh, đệ dời sự uy hiếp đi, huynh dẫn các tiểu bối trở về Lăng Vân tông, không cần đi tìm đệ, đệ có át chủ bài của Khương sư tỷ cho.】
Chương 180 Thanh Vân kiếm (2)

Toàn thân Lý Thanh Lưu đều đang phát run, bên ngoài vô cùng nguy hiểm, nếu như Trần Mục hành động một mình, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn: “Không hay rồi!”

Bà lão của Phượng các đi đến, nghi hoặc nói: “Lý huynh, có chuyện gì thế?”

tàn dư của Tà tông nhìn chăm chăm ở gần đây, Trần Mục không muốn gây phiền phức cho chúng ta nên đã một mình rời khỏi Thanh Vân trấn.” Lý Thanh Lưu nắm chặt thành quyền, nếu như Trần Mục xảy ra chuyện, ông ta không gánh vác nổi.

Trần Mục hồi sinh vinh quang của Lăng Vân tông, Lý Thanh Lưu vô cùng tự hào và hãnh diện, nếu như Trần Mục xảy ra chuyện, chắc chắn ông ta sẽ tự trách cả đời.

Bà lão nghe vậy thì cau mày, Phượng các có tiểu bối bị Tà tông sát hại, Hỏa Mị bị Tà tông đánh trọng thương, bà ta rất tức giận, nhưng vì đảm bảo an toàn cho những tiểu bối còn lại, bà ta chuẩn bị dẫn các tiểu bối rời đi, đã có tông môn rời khỏi Thanh Vân trấn, đều không muốn bị liên lụy.

“Lý huynh, tiểu sư thúc thiên túng thần võ, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành.” Bà lão bội phục Trần Mục từ tận đáy lòng, lại dám một mình rời khỏi Thanh Vân trấn.

Lý Thanh Lưu không biết Trần Mục chạy đi như thế nào, bên cạnh còn có tiểu bối phải chăm sóc, ông ta chỉ có thể hy vọng rằng át chủ bài mà tông chủ đưa có thể đối phó với Tà tông.

...

Trong rừng cây rậm rạp.

Trần Mục đang nhàn nhã nướng thịt thỏ.

Hắn biết phía sau có cường giả Tà tông đang bám theo, không những không tiếp tục chạy, ngược lại còn ăn thịt nướng trong rừng cây.

Đây đều là dũng khí mà vị hôn thê đã ban tặng, Trần Mục không hề sợ hãi, nếu cường giả của Tà tông thật sự dám đến đây, hắn sẽ gọi lão bà Phục Tiên để chi viện từ xa.

“Thật thơm quá.”

Trần Mục đang ăn thịt nướng.

Huyễn Điệp đủ loại màu sắc đầy khắp núi đồi.

Trần Mục ở đây chờ cường giả Tà tông ra tay, thế nhưng đối phương cũng rất kiên nhẫn.

Lâu Nhạc Dương đứng ở phía xa, cười lạnh nói: “Tính cảnh giác của tên nhóc này rất mạnh, đêm qua đã phát giác được chúng ta chuẩn bị ra tay, vậy mà lại dám một mình chạy trốn, hắn cho rằng ở đây là an toàn sao?”

Đôi mắt Hàn Giang Tuyết hơi híp lại, hờ hững nói: “Để Dạ Xoa ra tay đi!”

Trong rừng cây.

Có bóng đen chiếu xuống mặt đất đánh tới.

Trần Mục nhận ra được nguy hiểm, hắn ném thịt nướng đi, bình tĩnh lấy khăn ra lau tay.

Dạ Xoa với khuôn mặt quỷ dữ tợn xuất hiện ngay trước mặt, dáng người hắn ta không cao, nhưng tốc độ vô cùng nhanh, Trần Mục đứng dậy, trong tay cầm Thanh Vân kiếm, cả ngọn núi trong nháy mắt đã bị bao phủ bởi quy tắc của phong cấm.

Trần Mục không có ý định để Khương Phục Tiên hỗ trợ mình, bởi vì Thanh Vân kiếm giải phóng quy tắc phong cấm đã khiến cho thực lực của Dạ Xoa đột ngột giảm xuống.

Đồng tử của Dạ Xoa co rút mạnh mẽ, hắn ta là cường giả Kiếm Hoàng, nhưng bây giờ lại cảm thấy sức mạnh của mình bị gò bó, cảnh giới bị áp chế xuống Kiếm Vương.

Sức mạnh của Trần Mục ngược lại tăng gấp bội, hắn biến mất trong nháy mắt, kiếm quang màu vàng đỏ ập đến, Dạ Xoa vội vàng vung kiếm tiếp đòn, nhưng kiếm của Dạ Xoa lại bị đánh gãy, tiếp đó máu bắn tung tóe.

“Là Thánh Kiếm!”

Vai của Dạ Xoa xuất hiện vết kiếm rất sâu, chỉ là chạm mặt, nhưng suýt chút nữa đã bị giết chết.

Không chút do dự, Dạ Xoa quay người lại muốn chạy trốn, nhưng Tiêu Trần đã thi triển Ảnh Vô Tung, nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Dạ Xoa, Tịch Ngân hạ xuống, Dạ Xoa và Trần Mục vừa chạm mặt thì đã bị giết chết.

Dạ Xoa là cường giả Kiếm Hoàng, tin tức này nếu như truyền ra ngoài, có thể làm chấn động toàn bộ Hoang Châu.

Bảy tuổi chém chết Kiếm Hoàng.

Đây là điều trái với tự nhiên.

Bên trong khu rừng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ở ngọn núi phía xa, Lâu Nhạc Dương và Hàn Giang Tuyết đều trừng to mắt, đây là cảnh tượng mà bọn họ hoàn toàn không ngờ đến, luôn nghĩ rằng Dạ Xoa đối phó với Trần Mục có thể sẽ cần chút thời gian, nhưng mà điều khiến bọn họ hoàn toàn không ngờ đến là, Trần Mục lại có thể giết chết Dạ Xoa.

Tà tông vốn là đang kéo dài hơi tàn, hiện tại tiểu bối xuất sắc nhất đã chết trong Thanh Vân bí cảnh, Dạ Xoa là thành viên hạch tâm thì lại bị giết, ánh mắt của hàn Giang Tuyết mang theo hàn ý.

“Muốn dùng Thánh Kiếm để hộ mệnh, nực cười.” Lâu Nhạc Dương tự mình ra tay, trong nháy mắt đã xuất hiện ở gần đó, kiếm quang ngang ngạnh xuyên trời bay đến.

Trần Mục nhìn thấy kiếm quang đẫm màu máu kia, ánh mắt trở nên ngưng trọng, đó là cường giả Kiếm Thánh.

Tia kiếm quang kia kinh khủng dị thường, Trần Mục không dám cứng rắn đối đầu, chỉ có thể thi triển Ảnh Vô Tung để tránh né, tia kiếm quang màu máu kia rơi vào trong rừng.

Ầm!

Toàn bộ ngọn núi bị xé toạc thành những cái hố dữ tợn.

Trần Mục kinh hãi, đây chính là sức mạnh của cường giả Kiếm Thánh, tốc độ của Lâu Nhạc Dương nhanh như chớp, trong nháy mắt đã áp sát, thanh huyết kiếm kia mang theo sát ý.

Ngay lập tức Lâu Nhạc Dương đã xông đến trước mắt.

Trần Mục cảm thấy nhịp tim của mình đang chậm lại, như thể những đồi núi cao ngất đang trấn áp hắn.

Hắn thôi động Thanh Vân kiếm, muốn dùng quy tắc phong cấm để áp chế Lâu Nhạc Dương, sau đó phản đòn.

Thanh Vân kiếm giải phóng quy tắc phong cấm, bán kính trăm trượng xung quanh đều nằm trong phạm vi cấm chế, nhưng ảnh hưởng với Lâu Nhạc Dương lại không lớn.

Trần Mục vẫn không có cách nào thôi động hoàn toàn Thanh Vân kiếm, quy tắc phong cấm như vậy có thể áp chế được cường giả Kiếm Thánh, nhưng hiệu quả có hạn.

Kiếm quang màu máu lại chém tới, trong nháy mắt tia kiếm quang kia phóng tới, Trần Mục không dám cứng rắn đối đầu, trực tiếp dùng Ảnh Vô Tung để né tránh.

Liên tiếp sử dụng Ảnh Vô Tung nhiều lần, linh lực của Trần Mục tiêu hao cực kỳ nhanh, sử dụng Ảnh Vô Tung không thua kém gì sử dụng loại kiếm kỹ công kích như Tịch Ngân.

Cho dù nắm giữ kiếm kỹ có thể di chuyển vị trí, Trần Mục cũng không thể thoát khỏi huyết kiếm của Lâu Nhạc Dương, vỏn vẹn chỉ sau vài nhịp thở, đã bị Lâu Nhạc Dương bắt được.

Kiếm quang màu máu rơi xuống vị trí xuất hiện Ảnh Vô Tung của Trần Mục, kiếm quang của Lâu Nhạc Dương quá nhanh, Trần Mục bị buộc phải thôi động toàn bộ sức mạnh để tiếp đòn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom