-
Chương 211-215
Chương 211 Tinh Lạc hồ (2)
Trần Mục dùng hai tay ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, sau đó bay lên trời, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, phía sau xuất hiện cánh chim màu vàng.
Trong chớp mắt hắn đã bay xa mấy trăm mét, đây chính là tốc độ sau khi đột phá đến Kiếm Hoàng, tốc độ của Trần Mục có thể so với hung thú viễn cổ.
Tốc độ của Trần Mục vượt xa Kiếm Hoàng phổ thông, đây vẫn là trạng thái bình thường, nếu như xuất ra toàn lực, Kiếm Thánh cũng khó có thể đuổi kịp hắn.
Hai ngày sau.
Trần Mục đến Tinh Lạc hồ.
Áp lực gần đó tăng lên đáng kể.
Hồ nước chỉ có khu vực mấy trăm mét, gần đó bao phủ cực quang đủ màu sắc, thoạt nhìn rất đẹp, trong hồ còn có rất nhiều hòn đảo hình tròn nổi lên trên mặt hồ, đó là những vì sao bị phá hủy.
Trên bản đồ đánh dấu có ghi trong hồ nước đều là ngôi sao rơi xuống, những ngôi sao này là trước kia bị cường giả Chân Tiên chém xuống, còn chút quy tắc tinh thần của Chân Tiên năm đó còn lưu lại trên mảnh vụn.
Thời đại không có tiên, cường giả có thể hái sao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà Lăng Vân tông có hai vị tồn tại như vậy, Khương Phục Tiên thậm chí có thể búng chỉ phán tinh, đó là thứ mà chỉ có Chân Tiên mới có thể làm được.
Khương Phục Tiên với thân thể phàm nhân, so sánh Chân Tiên, mục tiêu của Trần Mục không cao, không cần thiên hạ vô địch, có thể xếp dưới vị hôn thê là được.
Tinh Lạc hồ rất đẹp, bởi vì ánh sao đều ở trong hồ nước, mặt nước gợn sóng ánh sáng muôn màu muôn vẻ, Tinh Lạc hồ rất nhỏ thoạt nhìn lại rất rộng lớn, có thể là do nó chứa cả sao trời.
Trần Mục đáp xuống bên ngoài Tinh Lạc hồ, có gió nhẹ theo mặt hồ thổi tới.
Cả người Trần Mục cũng nổi da gà, bỗng nhiên thất thần, cứ như là có vô số đao kiếm đánh tới.
Hắn nhìn kỹ lại, căn bản không có đao kiếm nào, cho dù có sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, ở bốn phía cũng chỉ nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ.
Đó là ảo giác.
Muốn cảm nhận được quy tắc ở cự ly gần, Trần Mục chỉ có thể để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở lại bên ngoài, chúng nó không chịu nổi áp lực cường đại của Tinh Lạc hồ.
"Những linh quả này giữ lại ăn từ từ."
"Có thể ta phải rời đi rất lâu, các ngươi ở chỗ này không được chạy lung tung."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Mục đi về phía hồ nước, áp lực gần đó càng ngày càng mạnh, trên người cứ như đang gánh cả quả núi, càng tới gần hồ nước áp lực càng lớn.
Trần Mục đi tới bên cạnh Tinh Lạc hồ, đi xa hơn nữa chính là Tinh Lạc hồ, nước hồ trong suốt thấy đáy, bên trong có vì sao, còn có hài cốt.
Hắn nhắm mắt lại, bên tai xuất hiện tiếng gió, Trần Mục cẩn thận lắng nghe Tinh Lạc hồ, cảm ứng cảnh tượng xung quanh xuất hiện thay đổi.
Trần Mục lần nữa mở mắt, cảm giác mình đang ở trong biển sao mênh mông, hắn bước về phía trước, lang thang trong vô số tinh huy.
Trong chớp mắt, giấc mơ trở lại thời cổ đại.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm ở bên ngoài Lạc Tinh Hồ, chúng nó nhìn Trần Mục đi lại bên bờ hồ, hai cái đuôi vui vẻ vẩy tới vẩy lui.
Rất lâu sau Trần Mục đi đến giữa Tinh Lạc hồ, hắn đứng trên mảnh vụn sao khổng lồ, sau đó ngồi xếp bằng, tiếp tục cảm ngộ quy tắc nơi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt không phải là cực quang tràn lan, mà là biển sao vô tận.
Có hào quang chói mắt xông về phía tinh hải, sau đó có ngôi sao rơi xuống, Trần Mục nhìn ngôi sao bên cạnh không ngừng ngã xuống.
Hắn nhìn thấy kiếm quang, đao mang, thương mang, có năng lượng các loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ.
Bên tai vang lên tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm, các loại thanh âm, muôn vàn đại đạo chỉ cần nắm giữ một đại đạo là có thể lên đỉnh cao.
Bây giờ đều là lấy kiếm chứng đạo làm chủ, Man tông lấy thân thể để chứng đạo, Tà tông lấy giết chóc để chứng đạo, những thứ này cuối cùng cũng chỉ là số ít.
Về phần vì sao lại hình thành cục diện như vậy, Trần Mục cũng không rõ nguyên nhân trong đó, muôn vàn đại đạo, cùng chung một hướng, quy tắc lưu lại ở Tinh Lạc hồ cũng có thể dùng để hấp thu cảm ngộ.
Trần Mục bắt đầu hấp thu cảm ngộ quy tắc mà Tinh Lạc hồ lưu lại, chỉ là quá trình này dài dằng dặc, muốn nắm giữ quy tắc trong đó cực kỳ khó khăn.
Nơi này cũng chỉ là lưu lại mảnh vỡ quy tắc, không phải quy tắc hoàn chỉnh, rất khó để dựa vào những mảnh quy tắc này đi lĩnh ngộ quy tắc hoàn chỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong vô thức một năm rưỡi đã trôi qua.
Quy tắc lưu lại trong Tinh Lạc hồ càng ngày càng ít, thân thể của Trần Mục càng phát ra không linh, hắn không thể nắm giữ quy tắc lại kiến tạo ra Kiếm Vực.
Trần Mục mở mắt ngay lập tức, cả tòa Tinh Lạc hồ cũng bị bao phủ trong sương mù màu xám mờ ảo, hắn mở ra Hỗn Độn Kiếm Vực thuộc về mình.
Hỗn Độn Kiếm Vực, bên trong tồn tại các mảnh vụn quy tắc, thân thể của Trần Mục ẩn giấu trong sương mù màu xám, có thể ẩn giấu được khí tức một cách hoàn mỹ.
Trong Hỗn Độn Kiếm Vực, Trần Mục có thể được tăng cường bởi các loại mảnh vụn quy tắc, tương tự với nắm giữ số lớn kiếm ý, khả năng tăng cường rất mạnh.
Nhìn Tinh Lạc hồ bị sương mù bao phủ, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều duỗi cổ, mở to hai mắt ra, sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương.
Rất nhanh sương mù đã tiêu tán, áp lực bốn phía vẫn còn, nhưng mà quy tắc chỉ còn lại một chút, muốn đạt được cảm ngộ, nhất định phải đi tới giữa Tinh Lạc hồ, điều này đối với thiên kiêu phổ thông mà nói là cực kỳ khó khăn.
Trần Mục còn có thể nhìn thấy hài cốt trong hồ nước, có thiên kiêu muốn đi sâu vào trong Tinh Lạc hồ, nhưng lại bị áp lực cường đại ở nơi này đánh bại.
"Vị hôn thê có thể tu luyện ba ngàn loại kiếm ý, có lẽ cũng là có được mảnh vỡ quy tắc ở nơi này."
Muốn chỉ dựa vào bản thân để tu luyện ra ba ngàn kiếm ý cực kỳ khó khăn, cho nên Trần Mục mới có suy đoán như vậy.
Trần Mục thành công nắm giữ Kiếm Vực, bình thường đều là Kiếm Thánh mới có thể nắm giữ được, so với Kiếm Hậu nắm giữ kiếm ý thì độ khó còn cao hơn rất nhiều.
Nắm giữ Kiếm Vực, Trần Mục đã thật sự có được sức mạnh gọi là Bản Kiếm Thánh, đương nhiên là loại Kiếm Thánh phổ thông như Lâu Nhạc Dương và Dư Tung này, gặp Kiếm Thánh tiền bối thật sự, hắn chỉ có thể gọi vị hôn thê.
Chương 212 Tinh Lạc hồ (3)
"Thời gian một năm rưỡi vậy mà lại chỉ đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Hoàng hậu kỳ!" Trần Mục có chút bất đắc dĩ, hắn dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp để tu luyện, năng lượng thiên địa gần đây cũng nồng đậm, nhưng tăng lên cũng không rõ ràng.
Trần Mục lại không biết Kiếm Hoàng khác, không có tạo hóa, dưới tình huống tu luyện bình thường, có vài đột phá nhỏ cũng đã cần mấy năm, đột phá một tiểu cảnh giới cần hơn mấy trăm năm, hơn nữa càng về sau tốc độ càng chậm.
Hắn chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp đã có thể có tốc độ tu hành như vậy đã rất nghịch thiên rồi.
"Ba năm trôi qua, thời gian còn hai năm, nhất định phải tăng tốc độ." Trần Mục đi qua Tạo Hóa địa, ngay cả một nửa Táng Tiên địa cũng không có, Tạo Hóa địa tiếp theo nhất định phải tăng tốc độ lên
Bên bờ Tinh Lạc hồ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến gần, bọn nó cũng đã thích ứng với áp lực bên hồ.
Linh quả Trần Mục để lại cho bọn nó đã sớm bị ăn hết, cũng may bây giờ chúng nó có thể chủ động hấp thu linh khí xung quanh, cho nên vẫn còn rất tinh thần.
Trần Mục gãi gãi cằm của chúng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui vẻ kêu mao mao.
"Mục tiêu tiếp theo, Đăng Tiên địa."
Trần Mục dẫn bọn nó tiếp tục tìm kiếm tạo hóa.
Đăng Tiên địa.
Nơi độ kiếp thành tiên.
Muốn thành tiên nhất định phải độ qua lôi kiếp.
Trần Mục đến gần chỗ Đăng Tiên địa, trước mắt là vùng đồng bằng màu đen dài vô tận, khắp nơi đầy các vết nứt như là lôi đình màu đen.
Trống trải tĩnh mịch.
Không có chút sự sống nào cả.
Ngay cả bầu trời cũng tối tăm vô hạn.
“Năng lượng lôi kiếp thật cuồng bạo, mang theo mùi vị hủy diệt, nơi đây chỉ bị lôi đình đánh trúng nhưng cũng làm cho tim của Trần Mục đập nhanh.”
Lôi đình thật sự, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng sẽ kiêng kị.
Trần Mục nhìn lên bầu trời u ám, ở Đăng Tiên địa, nơi này là chỗ đèn đuốc không chiếu tới được, bầu trời u ám giống như vực thẳm.
Tiểu Hắc ở Đăng Tiên địa chỉ chừa lại đôi mắt màu vàng, hoàn toàn hòa hợp với môi trường ở đây.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đi theo phía sau Trần Mục, bọn chúng bước đi kiểu mèo, cái đuôi vẫy vẫy.
Đi đến Đăng Tiên địa, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn phát hiện xung quanh có chấp niệm tồn tại.
Đăng Tiên địa còn có cả lục hỏa đang lảng vảng.
Chỗ này không chỉ có năng lượng lôi đình cuồng bạo mà có cả lượng lớn chấp niệm tồn tại.
Trên bản đồ chỗ này được đánh dấu màu đỏ chắc chắn có tồn tại nguy hiểm, Trần Mục không hề phát hiện sự tồn tại của nguy hiểm, hắn không sơ suất, dẫn theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc tiếp tục tìm kiếm xung quanh Đăng Tiên địa.
Chỉ có loại trừ uy hiếp.
Mới có thể tu hành ở đây.
Cuối cùng hắn tìm thấy gốc cỏ màu xanh, gốc cỏ xanh kia không phải linh dược, cũng không phải thánh dược, càng chẳng phải tiên dược, chỉ là loại cỏ bình thường.
Gốc cỏ kia rất bình thường, lay động trong gió, trông có vẻ yếu ớt mong manh, nhưng lại chứa làn sóng mạnh mẽ, xung quanh nó đều có xương cốt chất đầy.
Những vết cắt trên xương vô cùng gọn gàng, gốc cỏ này rất kinh khủng, Trần Mục nghiêm túc cảnh cáo nói: “Nhớ lấy, không thể đến gần gốc cỏ này.”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vô thức lùi lại phía sau, bọn chúng cảm nhận được sự đáng sợ của gốc cỏ kia.
Thật khó tưởng tượng, ở Đăng Tiên địa một gốc cỏ cũng có thể thông thánh, tạo hóa ở chỗ này rất nghịch thiên.
Trần Mục tránh xa gốc cỏ kia.
Sau đó ngồi xếp bằng bế quan ở Đăng Tiên địa, nơi này có năng lượng lôi đình cuồng bạo còn sót lại, còn có cả lượng lớn chấp niệm có thể hấp thụ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm trước mặt Trần Mục, Tiểu Bạch thích nhấn đầu Tiểu Hắc, đuôi của hai anh chàng này đang đánh nhau.
Mi tâm của Trần Mục xuất hiện vòng xoáy màu đen, lục hỏa xung quanh tràn vào thức hải của hắn.
Cơ thể hiện lên Niết Bàn hỏa quang, năng lượng lôi đình cuồng bạo xung quanh điên cuồng tràn vào cơ thể.
Trong lúc hấp thụ chấp niệm ở chỗ này, Trần Mục còn thu được rất nhiều tin tức độ kiếp của cường giả Viễn Cổ.
Hắn nhìn thấy có Kiếm Thánh độ kiếp ngã xuống trong lôi kiếp, có Đao Thánh hóa thành bột mịn trong lôi kiếp, quá nhiều cường giả ở cảnh giới thánh ngã xuống trong lôi kiếp.
Độ khó của độ kiếp còn kinh khủng hơn nhiều so với hắn nghĩ, trong đó có rất nhiều bóng dáng, Trần Mục đều cảm thấy có thể so được với sư tôn, đều là sự tồn tại có thể hái được sao.
Thế nhưng tất cả bọn họ đều thất bại.
Độ kiếp có cường giả trở về kéo theo tấm thân tàn tạ, thương bạc của ông ta nhuốm đầy máu, trong thời khắc hấp hối nhìn lên trời cao, đầy vẻ không cam lòng.
“Nghe nói có cỗ sức mạnh đang trảm đạo.”
“Có lẽ rất nhiều năm sau, Vạn Tượng đại lục sẽ không còn sự tồn tại của Chân Tiên nữa.”
“Vạn đạo sụp đổ nhưng thanh kiếm trấn thủ kiếm đạo kia, có lẽ sau này vẫn còn có Kiếm Tiên xuất hiện.”
“Nếu như ngay cả thanh kiếm trấn thủ kiếm đạo kia cũng xảy ra chuyện, e là con đường duy nhất cũng sẽ bị cắt đứt, chỉ hận chúng ta sinh ra không gặp thời.”
Lúc Trần Mục luyện hóa chấp niệm, đã biết được bí mật kinh thiên, có sức mạnh đang trảm đạo, chỉ có kiếm tu mới có hy vọng.
Thứ nhiều nhất ở Vạn Tượng đại lục chính là kiếm tu, bởi vì đây là con đường chính đạo cuối cùng.
Nhưng rất nhiều năm rồi Vạn Tượng đại lục không có kiếm tu thánh tiên, bọn họ chỉ có thể Kiếm Khai Tiên Môn, tìm kiếm cơ hội thành tiên ở sau Tiên Môn.
Những chấp niệm này chứa lượng lớn thông tin liên quan đến độ kiếp, tuy rằng bây giờ Trần Mục không dùng đến, nhưng dù sao sau này vẫn có thể phát huy tác dụng.”
Nguyên thần của hắn trở thành kim quang sáng chói, chiều cao đầy đủ, giống như thần phật.
Trong thức hải xuất hiện khe hở màu đen, các ngôi sao xung quanh đều bị hút vào.
Nguyên thần của Trần Mục đi vào trong động đen, đây là nội cảnh địa mà hắn mở ra, bên trong hư vô u ám, không ngừng xuất hiện các ngôi sao.
Các ngôi sao được cấu tạo thông qua thiền định trong thức hải, toàn bộ đều đến nội cảnh địa, chúng được cấu thành từ niệm lực, có thể chứa đựng năng lượng tinh thần sau khi luyện hóa.
Nguyên thần của Trần Mục rời khỏi nội cảnh địa, chỉ cần hắn muốn, nội cảnh địa có thể cung cấp năng lượng mạnh mẽ cho hắn bất cứ lúc nào, thi triển Niệm Thuật mạnh mẽ.
Chương 213 Đăng Tiên địa (1)
Bên trong Hắc Thạch nội cảnh địa, Trần Mục đã nắm được lượng lớn Niệm Thuật dũng mãnh.
Nguyên thần của hắn luyện hóa chấp niệm trong thức hải, hấp thụ năng lượng tinh thần trong đó, cơ thể đang điên cuồng hấp thu năng lượng lôi kiếp cuồng bạo xung quanh.
Những năng lượng lôi kiếp cuồng bạo này vẫn đang tôi luyện cơ thể của Trần Mục giống như rửa tội lôi kiếp bản nhược hóa, cơ thể hiện lên kim quang.
Thân thể da thịt của Trần Mục vốn đã siêu phàm thoát tục, dưới sự tôi luyện của những năng lượng lôi kiếp này, da thịt sáng lên rực chói, như là Trích Tiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Năng lượng xung quanh càng lúc càng ít.
Thời gian mười sáu tháng ròng rã trôi qua.
Cảnh giới của Trần Mục đã tăng lên rất nhiều, đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm Kiếm Hoàng viên mãn, niệm lực cũng đột phá Tam phẩm Niệm Hoàng đỉnh phong, cảnh giới ngang bằng với rất nhiều trưởng lão của Lăng Vân tông, đủ để sánh vai với cường giả lão bối của Bắc Hoang.
Bây giờ hắn vẫn chưa đầy mười hai tuổi, cảnh giới như vậy đủ để làm chấn động toàn bộ Vạn Tượng đại lục.
Trần Mục nghe nói loại siêu cấp đại châu như Huyền Châu kia có rất nhiều thiên kiêu kinh diễm thế gian, hắn không hề dương dương tự đắc mà tiếp tục cố gắng tu luyện.
Thời gian năm năm chỉ còn lại nửa năm, nếu như đợi Táng Tiên địa mở ra, cùng nhau ra ngoài với đám tiểu bối thì vẫn có thể đợi thêm ở Tàng Tiên địa nửa năm.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bỗng nhiên trừng to mắt, bọn chúng ôm lấy nhau run lẩy bẩy.
Phía sau Trần Mục, có bóng người mặc đồ trắng bay lên, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên một độ cong kỳ dị.
Nhìn thấy hai con mèo đang run rẩy, nàng ta đặt ngón tay mảnh khảnh lên trên môi, làm dấu hiệu im lặng, cảnh tượng đó vô cùng quỷ dị.
“Meo~”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu lớn.
Trần Mục lập tức mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn chúng thì lập tức quay đầu lại nhìn, thế nhưng phía sau lại không có gì cả.
Hắn dùng Pháp Nhãn Kim Đồng, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt trắng nhợt, gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc kia Trần Mục trừng to mắt, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên.
Ầm.
Không khí bị đè ép nổ tung.
Trần Mục ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trốn khỏi Đăng Tiên địa, hắn không hề do dự chút nào, đó chắc chắn là thứ không sạch sẽ.
Khương Phục Tiên đã từng nhắc nhở Trần Mục, bên trong Táng Tiên địa có rất nhiều nguy hiểm, nữ tử bạch y quỷ dị có khả năng là Quỷ Tiên trong truyền thuyết.
Trong nháy mắt Trần Mục đã lao đi rất xa.
Đôi mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất đặc biệt, lại có thể nhìn thấy sinh linh quỷ dị kia, Trần Mục phải cần đến sự trợ giúp của Pháp Nhãn Kim Đồng mới có thể thấy được.
Chạy trốn một quãng đường xa Trần Mục vẫn cảm thấy lạnh sau lưng, hắn từ từ quay đầu lại, lại nhìn thấy nữ tử bạch y đang nằm trên lưng của hắn.
Đồng tử của Trần Mục co rút lại.
Nhìn kỹ khuôn mặt của nữ tử bạch y tuy nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục, trên mặt nàng ta hiện lên nụ cười kỳ dị.
Quanh thân Trần Mục nổi lên Niết Bàn hỏa, có cả kiếm quang kiếm do niệm lực ngưng kết chém ra, thế nhưng lại không có hiệu quả đối với nữ tử bạch y.
Như thể nàng ta vốn không tồn tại.
Nữ tử bạch y ghé sát vào tai Trần Mục: “Tiểu đệ đệ, cảm ơn ngươi thả ta ra ngoài.”
Giọng nói kia chạm thẳng vào nơi sâu trong linh hồn.
Da đầu của Trần Mục tê dại, hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của nữ tử bạch y, chỉ có thể thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn thấy sự hiện diện của nàng ta.
Nữ tử bạch y nói chuyện với Trần Mục thông qua thần niệm.
Chỉ cần thể xác ngã xuống, thần hồn sẽ nhanh chóng suy vong, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một chút chấp niệm, chỉ có một số rất ít cường giả đỉnh phong sau khi cơ thể ngã xuống, nguyên thần bị hủy mà thần hồn vẫn có thể tồn tại trên nhân gian.
Nữ tử bạch y trước mắt lúc sinh thời nhất định rất đáng sợ, Trần Mục không biết lúc nào thì đã thả nàng ta ra ngoài.
Trần Mục đáp cuống đỉnh núi gần đó, hắn cố ép mình bình tĩnh, trầm giọng nói: “Xin hỏi ngươi có thể xuống khỏi lưng ta được không?”
“Có thể.”
Nữ tử bạch y rời khỏi người Trần Mục.
Đó là nữ tiên thanh thuần với dáng người cao gầy.
Khóe miệng Trần Mục hơi nhếch lên, ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục chạy thẳng, hắn sử dụng toàn bộ sức lực giống như tia chớp màu vàng, nhưng sau lưng hắn vẫn là cảm giác ớn lạnh kia.
Quay đầu lại lần nữa.
Nữ tử bạch y khẽ cười nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi chạy cái gì? Không thích nữ quỷ?”
“...”
Gặp phải nữ quỷ ai mà không chạy?
Trần Mục lại lần nữa đáp xuống đỉnh núi gần đó.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trợn trắng mắt, ngay cả đầu lưỡi cũng lè ra ngoài, vô cùng biết giả chết.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trần Mục khôi phục bình tĩnh, đôi mắt mang theo kim quang nhàn nhạt, cho dù có nguy hiểm thì vẫn còn Tuyết Phách, không biết Tuyết Phách có thể chém chết loại tồn tại quỷ dị này không.
“Ta bị mắc kẹt ở Đăng Tiên địa, ngươi hấp thụ năng lượng lôi kiếp xung quanh nên ta mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đặc biệt đến cảm ơn ngươi.”
“Hóa ra là chuyện như vậy, chuyện nhỏ thế này, tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn.”
Trần Mục chuẩn bị rời đi.
Hắn không muốn giao thiệp với nữ tử bạch y.
Nữ tử bạch y nhìn Trần Mục, nói: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ nữa.”
“Nói đi.”
“Đến Tiên Mộ giúp ta đào đồ.”
“Không thể!”
Trần Mục thẳng tay từ chối.
Tiên Mộ là khu vực đánh dấu xiên trên bản đồ, nếu như hắn đặt chân đến, có thể ngay cả mạng cũng không còn, đây là điều Khương Phục Tiên đã đặc biệt nhắc nhở hắn.
Nữ tử bạch y dụ dỗ nói: “Bên trong Tiên Mộ có tạo hóa lớn, có thể giúp ngươi một bước lên trời.”
“Ta thích bước vững vàng trên nền đất.”
Trần Mục không dám có suy nghĩ với Tiên Mộ.
:Nếu như ngươi không đi cùng ta đến Tiên Mộ, đời này tỷ tỷ đều sẽ bám theo ngươi, quấn lấy ngươi, nguyền rủa ngươi, khiến ngươi ngày ngày gặp ác mộng.”
“...”
Khóe miệng Trần Mục giật giật, uy hiếp như vậy là nghiêm túc đấy à? Xem ra nữ tử bạch y này không hề có sức uy hiếp, nếu như chỉ gặp ác mộng, hắn vẫn có thể chịu được.
“Ngươi sợ rồi?”
“Ta sợ ngươi, chuyện cười.”
Chương 214 Đăng Tiên địa (2)
Lúc nãy Trần Mục còn thật sự sợ nàng ta, nhưng ngữ điệu nữ tử bạch y uy hiếp hắn rất ngốc nghếch rất ngây thơ, nàng ta cũng chỉ là con cọp giấy, không đủ đáng ngại.
“Đại tỷ, tốt nhất ngươi đừng đi theo ta, nói không chừng sư tỷ của ta sẽ chém chết ngươi.”
Nữ tử bạch y hơi ngước đầu lên, vẻ mặt cao ngạo nói: “Mặc dù thể xác của ta không còn, nhưng bây giờ ta đã thành bộ dạng này, ngươi chắc chắn nàng ta có thể giết chết ta?”
Trần Mục bỗng nhiên lóe lên tia linh quang.
“Ngươi sợ sấm sét, đúng không?”
Trong mắt nữ tử bạch y mang vẻ kiêng kị, nàng ta cảm thấy xung quanh có chút không đúng lắm, sấm sét nổi lên, Trần Mục thôi động Lôi Đình Kiếm Ý.
Lôi đình xuyên qua người nữ tử bạch y, không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Mục cau mày, không có tác dụng sao?
“Hóa ra chỉ là lôi đình bình thường.”
Nữ tử bạch y sợ bóng gió sợ gió một trận, nàng ta đánh giá Trần Mục, trong mắt mang vẻ tán thưởng.
“Cho dù là trong thời đại của ta, ngươi cũng có thể được xem là thiên kiêu hàng đầu, không ngờ thời đại bây giờ còn có thể xuất hiện sự tồn tại trái với lẽ thường như ngươi, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn thấy?” Nữ tử bạch y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trần Mục cũng không vì được khen ngợi mà đắc ý, hắn dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rời đi.
Đa số năng lượng của Đăng Tiên địa đều bị gốc cỏ kia hấp thụ, Trần Mục cũng hấp thụ rất nhiều, chỗ đó có đến nữa cũng chẳng thể nâng cao được bao nhiêu.
Vẫn còn lại thời gian nửa năm.
Trần Mục quyết định đi đến Phượng Huyết trì.
Chỗ đó có chứa huyết mạch của Chân Phượng.
“Nếu như ngươi không giúp đỡ, đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ.” Nữ tử bạch y ôm lấy cổ Trần Mục, bám vào trên lưng hắn.
Trần Mục không muốn nghe nàng ta nhiều lời, kim quang trong mắt biến mất, sau đó phong bế thức hải.
“Quả nhiên là hổ giấy.”
Thế giới của Trần Mục trở nên yên tĩnh, chỉ là trên vai có hơi lạnh, có thể là do ám ảnh tâm lý.
Ba ngày sau.
Trần Mục đến Phượng Huyết trì.
Xung quanh cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Đây là ngọn lửa do Chân Phượng phóng ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bao phủ khắp Phượng Huyết trì.
Quanh thân Trần Mục được Niết Bàn hỏa bao trùm, sau đó lao vào Phương Huyết trì được bao phủ trong hỏa diễm.
Hỏa diễm cuồng bạo không thể làm tổn thương nó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng được che phủ trong Niết Bàn hỏa, hai bọn chúng vẫn đang giả chết, nữ tử bạch y vẫn còn đó.
Phượng Huyết trì này lớn hơn của Tần Nghê Thường, bên trong chứa sức mạnh kinh người, Trần Mục cởi đồ ra, ngâm mình thẳng vào trong huyết trì.
Trần Mục đang chủ động hấp thụ vật chất màu vàng bên trong Phượng Huyết trì, đó là huyết mạch phượng tộc.
Niết Bàn Hô Hấp Pháp bắt đầu dao động.
Gần Phượng Huyết trì xuất hiện bóng phượng hoàng màu vàng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều bị bóng phượng bao phủ, bọn chúng tỉnh lại rất nhanh, sau đó nhìn quanh tứ phía, sau khi thấy nữ tử bạch y đã biến mất thì vui vẻ vẫy đuôi.
Bọn chúng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Phượng Huyết trì, động tác liếm nước uống đồng bộ với nhau, đi theo Trần Mục mấy năm nay, chúng đã trở nên rất mạnh, nhiều nhất là uống xong sẽ ngất, sẽ không có nguy hiểm gì.
Tiểu Bạch uống rất thoải mái, thấy Tiểu Hắc vẫn đang uống thì đẩy nó thẳng vào trong Phượng Huyết trì, Tiểu Hắc uống no, sau đó Trần Mục xách nó lên.
“Muốn bị đánh phải không?”
Trần Mục lại gõ Tiểu Bạch lần nữa.
Tên nhóc này cứ thích động tay động chân.
Tiểu Bạch ôm lấy đầu, nằm xuống giả chết, Tiểu Hắc đã uống no, đang ngủ, Trần Mục tiếp tục tu luyện.
Năng lượng chứa trong Phượng Huyết trì nhiều hơn của Long trì, thể lực của Trần Mục rất khó có thể tăng thêm nữa, nhưng trong cơ thể xuất hiện huyết mạch của Chân Phượng, cánh tay trái của hắn ngưng tụ thành những đường vân mơ hồ của Chân Phượng.
Bên ngoài Đông Hoang Táng Tiên địa.
Sơn mạch vốn hoang vu đột nhiên trở nên náo nhiệt, các thế lực lớn ở Hoang Châu đều đưa tiểu bối thiên kiêu đến Táng Tiên địa để kiếm vận may.
Để tiến vào Táng Thiên địa thì phải là tu vi Tam phẩm Kiếm Vương, hơn nữa còn không được vượt quá năm mươi tuổi.
Những thiên kiêu có mặt đa số đều dưới cảnh giới Thất phẩm Kiếm Vương, chỉ có số ít thiên kiêu vượt qua Thất phẩm, tương lai bọn họ đều muốn trở thành cường giả Kiếm Hoàng.
Tiểu bối danh tông nhân cơ hội này để giao lưu, mọi người đều tràn đầy mong đợi đối với Táng Thiên địa.
“Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn.”
“Bọn họ lại đi vào sơn mạch Táng Tiên, thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn cũng khiêm tốn thật.”
Có tiểu bối chú ý đến bọn họ, Hổ Khiếu Lâm dẫn đầu có dáng người khôi ngô, mặc áo choàng màu nâu, toàn thân có làn sóng ngang ngạnh.
Phía sau Hổ Khiếu Lâm còn có năm nam hai nữ, tu vi của bọn họ rất cao, Lục phẩm Kiếm Vương chiếm đa số, phóng tầm mắt ra cả sơn mạch Táng Tiên, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn không nghi ngờ gì chính là đội ngũ mạnh nhất.
Trước kia thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn vô cùng vinh quang nhưng hiện tại lại giống như chuột chạy qua đường, dù cho thực lực dũng mãnh cũng không dám ra vẻ huênh hoang.
Cấp cao của Thánh Kiếm sơn đã bị thanh tẩy, nhiều năm trước bọn họ đứng thứ nhất trong Thanh Vân đại hội, khiến cho Thánh Kiếm sơn có được lượng lớn tiểu bối thiên kiêu.
Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một ngàn năm sau, Thánh Kiếm sơn vẫn còn có hy vọng phất lên lần nữa.
Những danh tông xung quanh không dám xem trò cười.
“Nghe nói Kiếm Khinh Cuồng đã không còn là Thánh tử, ngay cả Táng Thiên địa bí cảnh cũng không được tới, Hổ Khiếu Lâm có xác suất trở thành tân Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, thực lực Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, cộng thêm sự chênh lệch lượng lớn tài nguyên tông môn, tương lai không thể ước lượng được.”
“Hổ Khiếu Lâm thổi phồng lên rồi, không lâu trước đó Thiên Cơ các cập nhật Thiên bảng, Lâm Diệu Ngữ xếp thứ nhất, Hổ Khiếu Lâm liên tiếp bị Lâm Diệu Ngữ, Đường Côn Luân, Chu Phá Hiểu đánh bại, đã bị rớt xuống vị trí thứ tư.”
“Lâm Diệu Ngữ có huyết mạch đặc biệt, Hổ Khiếu Lâm thua nàng ta thì cũng có khả năng, nhưng mà thua Đường Côn Luân với Chu Phá Hiểu, cái này thì giả quá.”
Các cường giả lão bối danh tông đều hiểu rõ, chắc hẳn là do Hổ Khiếu Lâm cố ý để thua, không muốn chơi trội trên Thiên bảng, hiện giờ Thánh Kiếm sơn không muốn bị chú ý.
Chương 215 Thiên kiêu tụ hợp (1)
“Ta chỉ mong chờ tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nếu như hắn có thể đến Táng Thiên địa, chạm trán với Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, ắt hẳn sẽ rất thú vị.”
Bàn luận đến Trần Mục.
Mọi người đều hưng phấn hơn.
“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông chắc chắn sẽ đến, nhưng hắn ta chỉ mới vào cảnh giới Kiếm Vương được mấy năm, muốn thắng Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, có lẽ không dễ dàng.”
“Ngươi lại dám coi thường tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, vậy thì ta phải kể cho ngươi nghe chuyện này...”
Mọi người đang nghị luận sôi nổi trên đỉnh núi.
Thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn ở dưới chân núi nghỉ ngơi, bọn họ rất khiêm tốn, lão giả tóc trắng dẫn đội nhắc nhở lần nữa: “Không được chọc đến tiểu bối của Lăng Vân tông, cho dù là tiểu bối của các tông khác cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.”
Hổ Khiếu Lâm trầm giọng nói: “Trưởng lão yên tâm, ta sẽ kiềm chế bọn họ thật tốt.”
Lão giả tóc trắng khẽ gật đầu, cấp cao của Thánh Kiếm sơn không còn lại mấy người, lại trải qua thanh tẩy nội bộ nên hiện giờ rất nhiều tông môn đều không dám chọc vào.
Khi những tiểu bối này ra khỏi Thánh Kiếm sơn đã bị dặn đi dặn lại ngàn vạn điều, bọn họ không dám làm càn, bây giờ đã có thể cảm nhận được cảm giác của đệ tử Ngũ Tiên giáo.
Thời gian mở cửa của Táng Thiên địa không cố định.
Các tông môn bên ngoài Đông Hoang sẽ chạy đến trước.
Rất nhanh đã có tước điểu hỏa hồng chở các Thiên Kiêu của Phượng các đi đến, đều là những nữ thiên kiêu tuyệt mỹ.
Dẫn đầu là nữ tử mặt che lụa mỏng, trên người mặc váy dài màu xanh, tư thái thướt tha, tay mảnh khảnh cầm kiếm, lập tức thu hút ánh mắt của các tiểu bối xung quanh.
“Lâm Diệu Ngữ!”
Trong mắt đám thiên kiêu đều mang theo vẻ phấn khích.
Bọn họ nghe nói Lâm Diệu Ngữ có dung mạo như tiên tử, thế nhưng nàng ta lại mang khăn lụa.
Hỏa Mị ở trong đội ngũ thiên kiêu của Phượng các, nàng ta vừa đột phá Tam phẩm Kiếm Vương, trông trước trông sau lại không tìm thấy bóng dáng của Trần Mục.
“Thật là nhớ tiểu sư thúc.”
Năm đó giới thiệu sư tôn cho Trần Mục làm quen, lúc Hỏa Mị quay về suýt chút nữa là bị đánh chết, bây giờ nàng ta không dám tùy tiện giật dây nữa.
Trưa ngày hôm sau.
Tiểu bối của Lăng Vân tông đi đến Táng Thiên địa.
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến đều đột phá đến Kiếm Hoàng, lần này người dẫn đội là Diệp Hoành, đi cùng còn có Liễu Mi Nhi, Tiết Hạo, Đường Vân, bọn họ đều rất mạnh, chỉ là cảnh giới của Thẩm Trạch và Triệu Tư Tư lại khá thấp.
Đội ngũ thực lực đặt ở Táng Thiên địa, có thể xếp vào top 5, nhưng đối diện với tiểu bối thiên kiêu của danh tông bọn họ vẫn có áp lực rất lớn.
Hỏa Mị không thể tìm thấy Trần Mục, cảm thấy rất không thú vị, mấy năm nay nàng ta nỗ lực tu luyện chính là vì muốn đến Táng Thiên địa xem Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu.
Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn nhìn lên bầu trời, thì thào nói: “Vị tiểu sư thúc đó không có mặt?”
Trưởng lão của Thánh Kiếm sơn cau mày lại: “Hắn ta đã đột phá Kiếm Vương ở Thanh Vân bí cảnh, với thiên phú của hắn không thể nào không đạt đến Tam phẩm Kiếm Vương được, chỉ có khả năng là đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua Táng Thiên địa!”
Các tiểu bối xung quanh mở to mắt, thời gian năm năm từ Kiếm Vương đột phá lên Kiếm Hoàng?
“Bên trong Táng Thiên địa lại có tạo hóa mà rất nhiều Kiếm Hoàng hay thậm chí là Kiếm Thánh cũng đều phải ngưỡng mộ.”
Trưởng lão tóc trắng cười nói: “Khiếu Lâm à, đây là cơ hội của các con.”
Vẻ mặt Hổ Khiếu Lâm cung kính đáp: “Xin trưởng lão yên tâm, chúng con sẽ cố gắng giành được tạo hóa.”
Các tiểu bối xung quanh cũng gật đầu theo.
Lý Thanh Lưu dẫn theo tiểu bối Lăng Vân tông, đáp xuống trên đỉnh núi cách rất gần Táng Thiên địa.
Diệp Hoành chú ý đến các thiên kiêu xung quanh, bỗng nhiên áp lực gia tăng, không nhịn được chửi thầm: “Lâm Diệu Ngữ, Hổ Khiếu Lâm, Chu Phá Hiểu, Đường Côn Luận, thế này ai mà chịu nổi chứ?”
Liễu Mi Nhi không khỏi trợn mắt với Diệp Hoành, liếc mắt chế giễu nói: “Lúc đến còn khoác lác sẽ bao bọc cho bọn ta, vừa đến đã thấy sợ, đúng là chỉ có ngươi thôi, sư huynh Tiêu Vân của ta sẽ không để bọn họ vào mắt.”
Liễu Mi Nhi nhìn sang Thẩm Trạch, tốt bụng nhắc nhở nói: “Thẩm sư đệ, tên Diệp Hoành này không dựa được, vào bí cảnh đệ tốt nhất là cứ đi theo ta.”
Diệp Hoành nghe vậy thì cả mặt đen lại.
Đường Vân lại cười nói trêu chọc: “So về vững vàng thì ngươi cứ đi theo ta, ta vững chắc.”
Liễu Mi Nhi chế nhạo: “Ngươi vững vàng nhất, luyện loại kiếm đáng sợ nhất, chịu đòn đánh độc nhất.”
“...”
Triệu Tư Tư không nói chuyện.
Thẩm Trạch không biết đáp lại thế nào.
Đường Vân bực dọc nói: “Liễu sư muội, Tiết sư đệ cũng có thể thắng muội, dựa vào muội mà vững được sao?”
Tiết Hạo vốn đang xem kịch, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, năm đó hắn ta may mắn thắng được Liễu Mi Nhi, hại nàng ta chịu phạt Diện Bích, bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Liễu Mi Nhi, Liễu Mi Nhi nghiến răng: “Tiết Hạo, đợi lần này quay về, chúng ta thảo luận thật kỹ.”
“Liễu sư tỷ, đệ biết sai rồi, đều tại năm đó đệ không hiểu chuyện...”
“Hầy!”
Lý Thanh Lưu không khỏi thở dài.
Những tiểu bối thiên kiêu này đều không có sự gắn kết, nếu như Tiêu Vân và Triệu Phi Yến ở đây chắc chắn sẽ không như vậy, còn chưa vào đến bí cảnh thì đã chuẩn bị tan đàn.
Trong những tiểu bối thiên kiêu này không có người trụ cột, Thẩm Trạch có tiềm chất, bây giờ còn không nói ra lời.
Lý Thanh Lưu nghiêm túc nói: “Tạo hóa trong Táng Thiên địa rất nhiều, thực lực của các con rất mạnh, nhưng không bằng những thiên kiêu hàng đầu kia, cùng nhau giành lấy tạo hóa là thích hợp nhất, không được chia ra, đã hiểu chưa?”
Đám người Thẩm Trạch lần lượt gật đầu.
Lý Thanh Lưu chỉ mong rằng lần này không xảy ra chuyện, lần trước ở Thanh Vân đại hội đã dọa ông ta sợ chết khiếp, lần này chỉ hy vọng có thể bình an vô sự kết thúc nhiệm vụ.
Mọi người đều mong chờ Táng Thiên địa mở cửa.
Táng Thiên địa, Phượng Huyết trì.
Tiếng phượng kêu lảnh lót vang tận mây xanh.
Phượng Huyết trì rõ ràng đã trở nên trong hơn rất nhiều.
Trần Mục đứng dậy, bây giờ hắn rất cao, cao đến một mét bảy, da thịt toàn thân đều hiện lên sáng chói, đôi mắt trong veo sáng ngời, thần thái như ngọc, vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
Trần Mục dùng hai tay ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, sau đó bay lên trời, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, phía sau xuất hiện cánh chim màu vàng.
Trong chớp mắt hắn đã bay xa mấy trăm mét, đây chính là tốc độ sau khi đột phá đến Kiếm Hoàng, tốc độ của Trần Mục có thể so với hung thú viễn cổ.
Tốc độ của Trần Mục vượt xa Kiếm Hoàng phổ thông, đây vẫn là trạng thái bình thường, nếu như xuất ra toàn lực, Kiếm Thánh cũng khó có thể đuổi kịp hắn.
Hai ngày sau.
Trần Mục đến Tinh Lạc hồ.
Áp lực gần đó tăng lên đáng kể.
Hồ nước chỉ có khu vực mấy trăm mét, gần đó bao phủ cực quang đủ màu sắc, thoạt nhìn rất đẹp, trong hồ còn có rất nhiều hòn đảo hình tròn nổi lên trên mặt hồ, đó là những vì sao bị phá hủy.
Trên bản đồ đánh dấu có ghi trong hồ nước đều là ngôi sao rơi xuống, những ngôi sao này là trước kia bị cường giả Chân Tiên chém xuống, còn chút quy tắc tinh thần của Chân Tiên năm đó còn lưu lại trên mảnh vụn.
Thời đại không có tiên, cường giả có thể hái sao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà Lăng Vân tông có hai vị tồn tại như vậy, Khương Phục Tiên thậm chí có thể búng chỉ phán tinh, đó là thứ mà chỉ có Chân Tiên mới có thể làm được.
Khương Phục Tiên với thân thể phàm nhân, so sánh Chân Tiên, mục tiêu của Trần Mục không cao, không cần thiên hạ vô địch, có thể xếp dưới vị hôn thê là được.
Tinh Lạc hồ rất đẹp, bởi vì ánh sao đều ở trong hồ nước, mặt nước gợn sóng ánh sáng muôn màu muôn vẻ, Tinh Lạc hồ rất nhỏ thoạt nhìn lại rất rộng lớn, có thể là do nó chứa cả sao trời.
Trần Mục đáp xuống bên ngoài Tinh Lạc hồ, có gió nhẹ theo mặt hồ thổi tới.
Cả người Trần Mục cũng nổi da gà, bỗng nhiên thất thần, cứ như là có vô số đao kiếm đánh tới.
Hắn nhìn kỹ lại, căn bản không có đao kiếm nào, cho dù có sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, ở bốn phía cũng chỉ nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ.
Đó là ảo giác.
Muốn cảm nhận được quy tắc ở cự ly gần, Trần Mục chỉ có thể để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở lại bên ngoài, chúng nó không chịu nổi áp lực cường đại của Tinh Lạc hồ.
"Những linh quả này giữ lại ăn từ từ."
"Có thể ta phải rời đi rất lâu, các ngươi ở chỗ này không được chạy lung tung."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Mục đi về phía hồ nước, áp lực gần đó càng ngày càng mạnh, trên người cứ như đang gánh cả quả núi, càng tới gần hồ nước áp lực càng lớn.
Trần Mục đi tới bên cạnh Tinh Lạc hồ, đi xa hơn nữa chính là Tinh Lạc hồ, nước hồ trong suốt thấy đáy, bên trong có vì sao, còn có hài cốt.
Hắn nhắm mắt lại, bên tai xuất hiện tiếng gió, Trần Mục cẩn thận lắng nghe Tinh Lạc hồ, cảm ứng cảnh tượng xung quanh xuất hiện thay đổi.
Trần Mục lần nữa mở mắt, cảm giác mình đang ở trong biển sao mênh mông, hắn bước về phía trước, lang thang trong vô số tinh huy.
Trong chớp mắt, giấc mơ trở lại thời cổ đại.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm ở bên ngoài Lạc Tinh Hồ, chúng nó nhìn Trần Mục đi lại bên bờ hồ, hai cái đuôi vui vẻ vẩy tới vẩy lui.
Rất lâu sau Trần Mục đi đến giữa Tinh Lạc hồ, hắn đứng trên mảnh vụn sao khổng lồ, sau đó ngồi xếp bằng, tiếp tục cảm ngộ quy tắc nơi này.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt không phải là cực quang tràn lan, mà là biển sao vô tận.
Có hào quang chói mắt xông về phía tinh hải, sau đó có ngôi sao rơi xuống, Trần Mục nhìn ngôi sao bên cạnh không ngừng ngã xuống.
Hắn nhìn thấy kiếm quang, đao mang, thương mang, có năng lượng các loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ.
Bên tai vang lên tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm, các loại thanh âm, muôn vàn đại đạo chỉ cần nắm giữ một đại đạo là có thể lên đỉnh cao.
Bây giờ đều là lấy kiếm chứng đạo làm chủ, Man tông lấy thân thể để chứng đạo, Tà tông lấy giết chóc để chứng đạo, những thứ này cuối cùng cũng chỉ là số ít.
Về phần vì sao lại hình thành cục diện như vậy, Trần Mục cũng không rõ nguyên nhân trong đó, muôn vàn đại đạo, cùng chung một hướng, quy tắc lưu lại ở Tinh Lạc hồ cũng có thể dùng để hấp thu cảm ngộ.
Trần Mục bắt đầu hấp thu cảm ngộ quy tắc mà Tinh Lạc hồ lưu lại, chỉ là quá trình này dài dằng dặc, muốn nắm giữ quy tắc trong đó cực kỳ khó khăn.
Nơi này cũng chỉ là lưu lại mảnh vỡ quy tắc, không phải quy tắc hoàn chỉnh, rất khó để dựa vào những mảnh quy tắc này đi lĩnh ngộ quy tắc hoàn chỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong vô thức một năm rưỡi đã trôi qua.
Quy tắc lưu lại trong Tinh Lạc hồ càng ngày càng ít, thân thể của Trần Mục càng phát ra không linh, hắn không thể nắm giữ quy tắc lại kiến tạo ra Kiếm Vực.
Trần Mục mở mắt ngay lập tức, cả tòa Tinh Lạc hồ cũng bị bao phủ trong sương mù màu xám mờ ảo, hắn mở ra Hỗn Độn Kiếm Vực thuộc về mình.
Hỗn Độn Kiếm Vực, bên trong tồn tại các mảnh vụn quy tắc, thân thể của Trần Mục ẩn giấu trong sương mù màu xám, có thể ẩn giấu được khí tức một cách hoàn mỹ.
Trong Hỗn Độn Kiếm Vực, Trần Mục có thể được tăng cường bởi các loại mảnh vụn quy tắc, tương tự với nắm giữ số lớn kiếm ý, khả năng tăng cường rất mạnh.
Nhìn Tinh Lạc hồ bị sương mù bao phủ, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều duỗi cổ, mở to hai mắt ra, sau đó nghiêng đầu nhìn đối phương.
Rất nhanh sương mù đã tiêu tán, áp lực bốn phía vẫn còn, nhưng mà quy tắc chỉ còn lại một chút, muốn đạt được cảm ngộ, nhất định phải đi tới giữa Tinh Lạc hồ, điều này đối với thiên kiêu phổ thông mà nói là cực kỳ khó khăn.
Trần Mục còn có thể nhìn thấy hài cốt trong hồ nước, có thiên kiêu muốn đi sâu vào trong Tinh Lạc hồ, nhưng lại bị áp lực cường đại ở nơi này đánh bại.
"Vị hôn thê có thể tu luyện ba ngàn loại kiếm ý, có lẽ cũng là có được mảnh vỡ quy tắc ở nơi này."
Muốn chỉ dựa vào bản thân để tu luyện ra ba ngàn kiếm ý cực kỳ khó khăn, cho nên Trần Mục mới có suy đoán như vậy.
Trần Mục thành công nắm giữ Kiếm Vực, bình thường đều là Kiếm Thánh mới có thể nắm giữ được, so với Kiếm Hậu nắm giữ kiếm ý thì độ khó còn cao hơn rất nhiều.
Nắm giữ Kiếm Vực, Trần Mục đã thật sự có được sức mạnh gọi là Bản Kiếm Thánh, đương nhiên là loại Kiếm Thánh phổ thông như Lâu Nhạc Dương và Dư Tung này, gặp Kiếm Thánh tiền bối thật sự, hắn chỉ có thể gọi vị hôn thê.
Chương 212 Tinh Lạc hồ (3)
"Thời gian một năm rưỡi vậy mà lại chỉ đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Hoàng hậu kỳ!" Trần Mục có chút bất đắc dĩ, hắn dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp để tu luyện, năng lượng thiên địa gần đây cũng nồng đậm, nhưng tăng lên cũng không rõ ràng.
Trần Mục lại không biết Kiếm Hoàng khác, không có tạo hóa, dưới tình huống tu luyện bình thường, có vài đột phá nhỏ cũng đã cần mấy năm, đột phá một tiểu cảnh giới cần hơn mấy trăm năm, hơn nữa càng về sau tốc độ càng chậm.
Hắn chỉ dựa vào Niết Bàn Hô Hấp pháp đã có thể có tốc độ tu hành như vậy đã rất nghịch thiên rồi.
"Ba năm trôi qua, thời gian còn hai năm, nhất định phải tăng tốc độ." Trần Mục đi qua Tạo Hóa địa, ngay cả một nửa Táng Tiên địa cũng không có, Tạo Hóa địa tiếp theo nhất định phải tăng tốc độ lên
Bên bờ Tinh Lạc hồ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến gần, bọn nó cũng đã thích ứng với áp lực bên hồ.
Linh quả Trần Mục để lại cho bọn nó đã sớm bị ăn hết, cũng may bây giờ chúng nó có thể chủ động hấp thu linh khí xung quanh, cho nên vẫn còn rất tinh thần.
Trần Mục gãi gãi cằm của chúng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui vẻ kêu mao mao.
"Mục tiêu tiếp theo, Đăng Tiên địa."
Trần Mục dẫn bọn nó tiếp tục tìm kiếm tạo hóa.
Đăng Tiên địa.
Nơi độ kiếp thành tiên.
Muốn thành tiên nhất định phải độ qua lôi kiếp.
Trần Mục đến gần chỗ Đăng Tiên địa, trước mắt là vùng đồng bằng màu đen dài vô tận, khắp nơi đầy các vết nứt như là lôi đình màu đen.
Trống trải tĩnh mịch.
Không có chút sự sống nào cả.
Ngay cả bầu trời cũng tối tăm vô hạn.
“Năng lượng lôi kiếp thật cuồng bạo, mang theo mùi vị hủy diệt, nơi đây chỉ bị lôi đình đánh trúng nhưng cũng làm cho tim của Trần Mục đập nhanh.”
Lôi đình thật sự, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng sẽ kiêng kị.
Trần Mục nhìn lên bầu trời u ám, ở Đăng Tiên địa, nơi này là chỗ đèn đuốc không chiếu tới được, bầu trời u ám giống như vực thẳm.
Tiểu Hắc ở Đăng Tiên địa chỉ chừa lại đôi mắt màu vàng, hoàn toàn hòa hợp với môi trường ở đây.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đi theo phía sau Trần Mục, bọn chúng bước đi kiểu mèo, cái đuôi vẫy vẫy.
Đi đến Đăng Tiên địa, trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn phát hiện xung quanh có chấp niệm tồn tại.
Đăng Tiên địa còn có cả lục hỏa đang lảng vảng.
Chỗ này không chỉ có năng lượng lôi đình cuồng bạo mà có cả lượng lớn chấp niệm tồn tại.
Trên bản đồ chỗ này được đánh dấu màu đỏ chắc chắn có tồn tại nguy hiểm, Trần Mục không hề phát hiện sự tồn tại của nguy hiểm, hắn không sơ suất, dẫn theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc tiếp tục tìm kiếm xung quanh Đăng Tiên địa.
Chỉ có loại trừ uy hiếp.
Mới có thể tu hành ở đây.
Cuối cùng hắn tìm thấy gốc cỏ màu xanh, gốc cỏ xanh kia không phải linh dược, cũng không phải thánh dược, càng chẳng phải tiên dược, chỉ là loại cỏ bình thường.
Gốc cỏ kia rất bình thường, lay động trong gió, trông có vẻ yếu ớt mong manh, nhưng lại chứa làn sóng mạnh mẽ, xung quanh nó đều có xương cốt chất đầy.
Những vết cắt trên xương vô cùng gọn gàng, gốc cỏ này rất kinh khủng, Trần Mục nghiêm túc cảnh cáo nói: “Nhớ lấy, không thể đến gần gốc cỏ này.”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vô thức lùi lại phía sau, bọn chúng cảm nhận được sự đáng sợ của gốc cỏ kia.
Thật khó tưởng tượng, ở Đăng Tiên địa một gốc cỏ cũng có thể thông thánh, tạo hóa ở chỗ này rất nghịch thiên.
Trần Mục tránh xa gốc cỏ kia.
Sau đó ngồi xếp bằng bế quan ở Đăng Tiên địa, nơi này có năng lượng lôi đình cuồng bạo còn sót lại, còn có cả lượng lớn chấp niệm có thể hấp thụ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm trước mặt Trần Mục, Tiểu Bạch thích nhấn đầu Tiểu Hắc, đuôi của hai anh chàng này đang đánh nhau.
Mi tâm của Trần Mục xuất hiện vòng xoáy màu đen, lục hỏa xung quanh tràn vào thức hải của hắn.
Cơ thể hiện lên Niết Bàn hỏa quang, năng lượng lôi đình cuồng bạo xung quanh điên cuồng tràn vào cơ thể.
Trong lúc hấp thụ chấp niệm ở chỗ này, Trần Mục còn thu được rất nhiều tin tức độ kiếp của cường giả Viễn Cổ.
Hắn nhìn thấy có Kiếm Thánh độ kiếp ngã xuống trong lôi kiếp, có Đao Thánh hóa thành bột mịn trong lôi kiếp, quá nhiều cường giả ở cảnh giới thánh ngã xuống trong lôi kiếp.
Độ khó của độ kiếp còn kinh khủng hơn nhiều so với hắn nghĩ, trong đó có rất nhiều bóng dáng, Trần Mục đều cảm thấy có thể so được với sư tôn, đều là sự tồn tại có thể hái được sao.
Thế nhưng tất cả bọn họ đều thất bại.
Độ kiếp có cường giả trở về kéo theo tấm thân tàn tạ, thương bạc của ông ta nhuốm đầy máu, trong thời khắc hấp hối nhìn lên trời cao, đầy vẻ không cam lòng.
“Nghe nói có cỗ sức mạnh đang trảm đạo.”
“Có lẽ rất nhiều năm sau, Vạn Tượng đại lục sẽ không còn sự tồn tại của Chân Tiên nữa.”
“Vạn đạo sụp đổ nhưng thanh kiếm trấn thủ kiếm đạo kia, có lẽ sau này vẫn còn có Kiếm Tiên xuất hiện.”
“Nếu như ngay cả thanh kiếm trấn thủ kiếm đạo kia cũng xảy ra chuyện, e là con đường duy nhất cũng sẽ bị cắt đứt, chỉ hận chúng ta sinh ra không gặp thời.”
Lúc Trần Mục luyện hóa chấp niệm, đã biết được bí mật kinh thiên, có sức mạnh đang trảm đạo, chỉ có kiếm tu mới có hy vọng.
Thứ nhiều nhất ở Vạn Tượng đại lục chính là kiếm tu, bởi vì đây là con đường chính đạo cuối cùng.
Nhưng rất nhiều năm rồi Vạn Tượng đại lục không có kiếm tu thánh tiên, bọn họ chỉ có thể Kiếm Khai Tiên Môn, tìm kiếm cơ hội thành tiên ở sau Tiên Môn.
Những chấp niệm này chứa lượng lớn thông tin liên quan đến độ kiếp, tuy rằng bây giờ Trần Mục không dùng đến, nhưng dù sao sau này vẫn có thể phát huy tác dụng.”
Nguyên thần của hắn trở thành kim quang sáng chói, chiều cao đầy đủ, giống như thần phật.
Trong thức hải xuất hiện khe hở màu đen, các ngôi sao xung quanh đều bị hút vào.
Nguyên thần của Trần Mục đi vào trong động đen, đây là nội cảnh địa mà hắn mở ra, bên trong hư vô u ám, không ngừng xuất hiện các ngôi sao.
Các ngôi sao được cấu tạo thông qua thiền định trong thức hải, toàn bộ đều đến nội cảnh địa, chúng được cấu thành từ niệm lực, có thể chứa đựng năng lượng tinh thần sau khi luyện hóa.
Nguyên thần của Trần Mục rời khỏi nội cảnh địa, chỉ cần hắn muốn, nội cảnh địa có thể cung cấp năng lượng mạnh mẽ cho hắn bất cứ lúc nào, thi triển Niệm Thuật mạnh mẽ.
Chương 213 Đăng Tiên địa (1)
Bên trong Hắc Thạch nội cảnh địa, Trần Mục đã nắm được lượng lớn Niệm Thuật dũng mãnh.
Nguyên thần của hắn luyện hóa chấp niệm trong thức hải, hấp thụ năng lượng tinh thần trong đó, cơ thể đang điên cuồng hấp thu năng lượng lôi kiếp cuồng bạo xung quanh.
Những năng lượng lôi kiếp cuồng bạo này vẫn đang tôi luyện cơ thể của Trần Mục giống như rửa tội lôi kiếp bản nhược hóa, cơ thể hiện lên kim quang.
Thân thể da thịt của Trần Mục vốn đã siêu phàm thoát tục, dưới sự tôi luyện của những năng lượng lôi kiếp này, da thịt sáng lên rực chói, như là Trích Tiên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Năng lượng xung quanh càng lúc càng ít.
Thời gian mười sáu tháng ròng rã trôi qua.
Cảnh giới của Trần Mục đã tăng lên rất nhiều, đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm Kiếm Hoàng viên mãn, niệm lực cũng đột phá Tam phẩm Niệm Hoàng đỉnh phong, cảnh giới ngang bằng với rất nhiều trưởng lão của Lăng Vân tông, đủ để sánh vai với cường giả lão bối của Bắc Hoang.
Bây giờ hắn vẫn chưa đầy mười hai tuổi, cảnh giới như vậy đủ để làm chấn động toàn bộ Vạn Tượng đại lục.
Trần Mục nghe nói loại siêu cấp đại châu như Huyền Châu kia có rất nhiều thiên kiêu kinh diễm thế gian, hắn không hề dương dương tự đắc mà tiếp tục cố gắng tu luyện.
Thời gian năm năm chỉ còn lại nửa năm, nếu như đợi Táng Tiên địa mở ra, cùng nhau ra ngoài với đám tiểu bối thì vẫn có thể đợi thêm ở Tàng Tiên địa nửa năm.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bỗng nhiên trừng to mắt, bọn chúng ôm lấy nhau run lẩy bẩy.
Phía sau Trần Mục, có bóng người mặc đồ trắng bay lên, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên một độ cong kỳ dị.
Nhìn thấy hai con mèo đang run rẩy, nàng ta đặt ngón tay mảnh khảnh lên trên môi, làm dấu hiệu im lặng, cảnh tượng đó vô cùng quỷ dị.
“Meo~”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch kêu lớn.
Trần Mục lập tức mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của bọn chúng thì lập tức quay đầu lại nhìn, thế nhưng phía sau lại không có gì cả.
Hắn dùng Pháp Nhãn Kim Đồng, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt trắng nhợt, gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc kia Trần Mục trừng to mắt, lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên.
Ầm.
Không khí bị đè ép nổ tung.
Trần Mục ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trốn khỏi Đăng Tiên địa, hắn không hề do dự chút nào, đó chắc chắn là thứ không sạch sẽ.
Khương Phục Tiên đã từng nhắc nhở Trần Mục, bên trong Táng Tiên địa có rất nhiều nguy hiểm, nữ tử bạch y quỷ dị có khả năng là Quỷ Tiên trong truyền thuyết.
Trong nháy mắt Trần Mục đã lao đi rất xa.
Đôi mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rất đặc biệt, lại có thể nhìn thấy sinh linh quỷ dị kia, Trần Mục phải cần đến sự trợ giúp của Pháp Nhãn Kim Đồng mới có thể thấy được.
Chạy trốn một quãng đường xa Trần Mục vẫn cảm thấy lạnh sau lưng, hắn từ từ quay đầu lại, lại nhìn thấy nữ tử bạch y đang nằm trên lưng của hắn.
Đồng tử của Trần Mục co rút lại.
Nhìn kỹ khuôn mặt của nữ tử bạch y tuy nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, thấy vẻ mặt sợ hãi của Trần Mục, trên mặt nàng ta hiện lên nụ cười kỳ dị.
Quanh thân Trần Mục nổi lên Niết Bàn hỏa, có cả kiếm quang kiếm do niệm lực ngưng kết chém ra, thế nhưng lại không có hiệu quả đối với nữ tử bạch y.
Như thể nàng ta vốn không tồn tại.
Nữ tử bạch y ghé sát vào tai Trần Mục: “Tiểu đệ đệ, cảm ơn ngươi thả ta ra ngoài.”
Giọng nói kia chạm thẳng vào nơi sâu trong linh hồn.
Da đầu của Trần Mục tê dại, hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của nữ tử bạch y, chỉ có thể thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng để nhìn thấy sự hiện diện của nàng ta.
Nữ tử bạch y nói chuyện với Trần Mục thông qua thần niệm.
Chỉ cần thể xác ngã xuống, thần hồn sẽ nhanh chóng suy vong, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một chút chấp niệm, chỉ có một số rất ít cường giả đỉnh phong sau khi cơ thể ngã xuống, nguyên thần bị hủy mà thần hồn vẫn có thể tồn tại trên nhân gian.
Nữ tử bạch y trước mắt lúc sinh thời nhất định rất đáng sợ, Trần Mục không biết lúc nào thì đã thả nàng ta ra ngoài.
Trần Mục đáp cuống đỉnh núi gần đó, hắn cố ép mình bình tĩnh, trầm giọng nói: “Xin hỏi ngươi có thể xuống khỏi lưng ta được không?”
“Có thể.”
Nữ tử bạch y rời khỏi người Trần Mục.
Đó là nữ tiên thanh thuần với dáng người cao gầy.
Khóe miệng Trần Mục hơi nhếch lên, ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch tiếp tục chạy thẳng, hắn sử dụng toàn bộ sức lực giống như tia chớp màu vàng, nhưng sau lưng hắn vẫn là cảm giác ớn lạnh kia.
Quay đầu lại lần nữa.
Nữ tử bạch y khẽ cười nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi chạy cái gì? Không thích nữ quỷ?”
“...”
Gặp phải nữ quỷ ai mà không chạy?
Trần Mục lại lần nữa đáp xuống đỉnh núi gần đó.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trợn trắng mắt, ngay cả đầu lưỡi cũng lè ra ngoài, vô cùng biết giả chết.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trần Mục khôi phục bình tĩnh, đôi mắt mang theo kim quang nhàn nhạt, cho dù có nguy hiểm thì vẫn còn Tuyết Phách, không biết Tuyết Phách có thể chém chết loại tồn tại quỷ dị này không.
“Ta bị mắc kẹt ở Đăng Tiên địa, ngươi hấp thụ năng lượng lôi kiếp xung quanh nên ta mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ đặc biệt đến cảm ơn ngươi.”
“Hóa ra là chuyện như vậy, chuyện nhỏ thế này, tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn.”
Trần Mục chuẩn bị rời đi.
Hắn không muốn giao thiệp với nữ tử bạch y.
Nữ tử bạch y nhìn Trần Mục, nói: “Ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ nữa.”
“Nói đi.”
“Đến Tiên Mộ giúp ta đào đồ.”
“Không thể!”
Trần Mục thẳng tay từ chối.
Tiên Mộ là khu vực đánh dấu xiên trên bản đồ, nếu như hắn đặt chân đến, có thể ngay cả mạng cũng không còn, đây là điều Khương Phục Tiên đã đặc biệt nhắc nhở hắn.
Nữ tử bạch y dụ dỗ nói: “Bên trong Tiên Mộ có tạo hóa lớn, có thể giúp ngươi một bước lên trời.”
“Ta thích bước vững vàng trên nền đất.”
Trần Mục không dám có suy nghĩ với Tiên Mộ.
:Nếu như ngươi không đi cùng ta đến Tiên Mộ, đời này tỷ tỷ đều sẽ bám theo ngươi, quấn lấy ngươi, nguyền rủa ngươi, khiến ngươi ngày ngày gặp ác mộng.”
“...”
Khóe miệng Trần Mục giật giật, uy hiếp như vậy là nghiêm túc đấy à? Xem ra nữ tử bạch y này không hề có sức uy hiếp, nếu như chỉ gặp ác mộng, hắn vẫn có thể chịu được.
“Ngươi sợ rồi?”
“Ta sợ ngươi, chuyện cười.”
Chương 214 Đăng Tiên địa (2)
Lúc nãy Trần Mục còn thật sự sợ nàng ta, nhưng ngữ điệu nữ tử bạch y uy hiếp hắn rất ngốc nghếch rất ngây thơ, nàng ta cũng chỉ là con cọp giấy, không đủ đáng ngại.
“Đại tỷ, tốt nhất ngươi đừng đi theo ta, nói không chừng sư tỷ của ta sẽ chém chết ngươi.”
Nữ tử bạch y hơi ngước đầu lên, vẻ mặt cao ngạo nói: “Mặc dù thể xác của ta không còn, nhưng bây giờ ta đã thành bộ dạng này, ngươi chắc chắn nàng ta có thể giết chết ta?”
Trần Mục bỗng nhiên lóe lên tia linh quang.
“Ngươi sợ sấm sét, đúng không?”
Trong mắt nữ tử bạch y mang vẻ kiêng kị, nàng ta cảm thấy xung quanh có chút không đúng lắm, sấm sét nổi lên, Trần Mục thôi động Lôi Đình Kiếm Ý.
Lôi đình xuyên qua người nữ tử bạch y, không có bất kỳ phản ứng gì, Trần Mục cau mày, không có tác dụng sao?
“Hóa ra chỉ là lôi đình bình thường.”
Nữ tử bạch y sợ bóng gió sợ gió một trận, nàng ta đánh giá Trần Mục, trong mắt mang vẻ tán thưởng.
“Cho dù là trong thời đại của ta, ngươi cũng có thể được xem là thiên kiêu hàng đầu, không ngờ thời đại bây giờ còn có thể xuất hiện sự tồn tại trái với lẽ thường như ngươi, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn thấy?” Nữ tử bạch y nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trần Mục cũng không vì được khen ngợi mà đắc ý, hắn dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rời đi.
Đa số năng lượng của Đăng Tiên địa đều bị gốc cỏ kia hấp thụ, Trần Mục cũng hấp thụ rất nhiều, chỗ đó có đến nữa cũng chẳng thể nâng cao được bao nhiêu.
Vẫn còn lại thời gian nửa năm.
Trần Mục quyết định đi đến Phượng Huyết trì.
Chỗ đó có chứa huyết mạch của Chân Phượng.
“Nếu như ngươi không giúp đỡ, đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ.” Nữ tử bạch y ôm lấy cổ Trần Mục, bám vào trên lưng hắn.
Trần Mục không muốn nghe nàng ta nhiều lời, kim quang trong mắt biến mất, sau đó phong bế thức hải.
“Quả nhiên là hổ giấy.”
Thế giới của Trần Mục trở nên yên tĩnh, chỉ là trên vai có hơi lạnh, có thể là do ám ảnh tâm lý.
Ba ngày sau.
Trần Mục đến Phượng Huyết trì.
Xung quanh cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Đây là ngọn lửa do Chân Phượng phóng ra, mang theo năng lượng cuồng bạo, bao phủ khắp Phượng Huyết trì.
Quanh thân Trần Mục được Niết Bàn hỏa bao trùm, sau đó lao vào Phương Huyết trì được bao phủ trong hỏa diễm.
Hỏa diễm cuồng bạo không thể làm tổn thương nó, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng được che phủ trong Niết Bàn hỏa, hai bọn chúng vẫn đang giả chết, nữ tử bạch y vẫn còn đó.
Phượng Huyết trì này lớn hơn của Tần Nghê Thường, bên trong chứa sức mạnh kinh người, Trần Mục cởi đồ ra, ngâm mình thẳng vào trong huyết trì.
Trần Mục đang chủ động hấp thụ vật chất màu vàng bên trong Phượng Huyết trì, đó là huyết mạch phượng tộc.
Niết Bàn Hô Hấp Pháp bắt đầu dao động.
Gần Phượng Huyết trì xuất hiện bóng phượng hoàng màu vàng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều bị bóng phượng bao phủ, bọn chúng tỉnh lại rất nhanh, sau đó nhìn quanh tứ phía, sau khi thấy nữ tử bạch y đã biến mất thì vui vẻ vẫy đuôi.
Bọn chúng ngoan ngoãn nằm bên cạnh Phượng Huyết trì, động tác liếm nước uống đồng bộ với nhau, đi theo Trần Mục mấy năm nay, chúng đã trở nên rất mạnh, nhiều nhất là uống xong sẽ ngất, sẽ không có nguy hiểm gì.
Tiểu Bạch uống rất thoải mái, thấy Tiểu Hắc vẫn đang uống thì đẩy nó thẳng vào trong Phượng Huyết trì, Tiểu Hắc uống no, sau đó Trần Mục xách nó lên.
“Muốn bị đánh phải không?”
Trần Mục lại gõ Tiểu Bạch lần nữa.
Tên nhóc này cứ thích động tay động chân.
Tiểu Bạch ôm lấy đầu, nằm xuống giả chết, Tiểu Hắc đã uống no, đang ngủ, Trần Mục tiếp tục tu luyện.
Năng lượng chứa trong Phượng Huyết trì nhiều hơn của Long trì, thể lực của Trần Mục rất khó có thể tăng thêm nữa, nhưng trong cơ thể xuất hiện huyết mạch của Chân Phượng, cánh tay trái của hắn ngưng tụ thành những đường vân mơ hồ của Chân Phượng.
Bên ngoài Đông Hoang Táng Tiên địa.
Sơn mạch vốn hoang vu đột nhiên trở nên náo nhiệt, các thế lực lớn ở Hoang Châu đều đưa tiểu bối thiên kiêu đến Táng Tiên địa để kiếm vận may.
Để tiến vào Táng Thiên địa thì phải là tu vi Tam phẩm Kiếm Vương, hơn nữa còn không được vượt quá năm mươi tuổi.
Những thiên kiêu có mặt đa số đều dưới cảnh giới Thất phẩm Kiếm Vương, chỉ có số ít thiên kiêu vượt qua Thất phẩm, tương lai bọn họ đều muốn trở thành cường giả Kiếm Hoàng.
Tiểu bối danh tông nhân cơ hội này để giao lưu, mọi người đều tràn đầy mong đợi đối với Táng Thiên địa.
“Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn.”
“Bọn họ lại đi vào sơn mạch Táng Tiên, thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn cũng khiêm tốn thật.”
Có tiểu bối chú ý đến bọn họ, Hổ Khiếu Lâm dẫn đầu có dáng người khôi ngô, mặc áo choàng màu nâu, toàn thân có làn sóng ngang ngạnh.
Phía sau Hổ Khiếu Lâm còn có năm nam hai nữ, tu vi của bọn họ rất cao, Lục phẩm Kiếm Vương chiếm đa số, phóng tầm mắt ra cả sơn mạch Táng Tiên, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn không nghi ngờ gì chính là đội ngũ mạnh nhất.
Trước kia thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn vô cùng vinh quang nhưng hiện tại lại giống như chuột chạy qua đường, dù cho thực lực dũng mãnh cũng không dám ra vẻ huênh hoang.
Cấp cao của Thánh Kiếm sơn đã bị thanh tẩy, nhiều năm trước bọn họ đứng thứ nhất trong Thanh Vân đại hội, khiến cho Thánh Kiếm sơn có được lượng lớn tiểu bối thiên kiêu.
Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một ngàn năm sau, Thánh Kiếm sơn vẫn còn có hy vọng phất lên lần nữa.
Những danh tông xung quanh không dám xem trò cười.
“Nghe nói Kiếm Khinh Cuồng đã không còn là Thánh tử, ngay cả Táng Thiên địa bí cảnh cũng không được tới, Hổ Khiếu Lâm có xác suất trở thành tân Thánh tử của Thánh Kiếm sơn, thực lực Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong, cộng thêm sự chênh lệch lượng lớn tài nguyên tông môn, tương lai không thể ước lượng được.”
“Hổ Khiếu Lâm thổi phồng lên rồi, không lâu trước đó Thiên Cơ các cập nhật Thiên bảng, Lâm Diệu Ngữ xếp thứ nhất, Hổ Khiếu Lâm liên tiếp bị Lâm Diệu Ngữ, Đường Côn Luân, Chu Phá Hiểu đánh bại, đã bị rớt xuống vị trí thứ tư.”
“Lâm Diệu Ngữ có huyết mạch đặc biệt, Hổ Khiếu Lâm thua nàng ta thì cũng có khả năng, nhưng mà thua Đường Côn Luân với Chu Phá Hiểu, cái này thì giả quá.”
Các cường giả lão bối danh tông đều hiểu rõ, chắc hẳn là do Hổ Khiếu Lâm cố ý để thua, không muốn chơi trội trên Thiên bảng, hiện giờ Thánh Kiếm sơn không muốn bị chú ý.
Chương 215 Thiên kiêu tụ hợp (1)
“Ta chỉ mong chờ tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, nếu như hắn có thể đến Táng Thiên địa, chạm trán với Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, ắt hẳn sẽ rất thú vị.”
Bàn luận đến Trần Mục.
Mọi người đều hưng phấn hơn.
“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông chắc chắn sẽ đến, nhưng hắn ta chỉ mới vào cảnh giới Kiếm Vương được mấy năm, muốn thắng Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm, có lẽ không dễ dàng.”
“Ngươi lại dám coi thường tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, vậy thì ta phải kể cho ngươi nghe chuyện này...”
Mọi người đang nghị luận sôi nổi trên đỉnh núi.
Thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn ở dưới chân núi nghỉ ngơi, bọn họ rất khiêm tốn, lão giả tóc trắng dẫn đội nhắc nhở lần nữa: “Không được chọc đến tiểu bối của Lăng Vân tông, cho dù là tiểu bối của các tông khác cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.”
Hổ Khiếu Lâm trầm giọng nói: “Trưởng lão yên tâm, ta sẽ kiềm chế bọn họ thật tốt.”
Lão giả tóc trắng khẽ gật đầu, cấp cao của Thánh Kiếm sơn không còn lại mấy người, lại trải qua thanh tẩy nội bộ nên hiện giờ rất nhiều tông môn đều không dám chọc vào.
Khi những tiểu bối này ra khỏi Thánh Kiếm sơn đã bị dặn đi dặn lại ngàn vạn điều, bọn họ không dám làm càn, bây giờ đã có thể cảm nhận được cảm giác của đệ tử Ngũ Tiên giáo.
Thời gian mở cửa của Táng Thiên địa không cố định.
Các tông môn bên ngoài Đông Hoang sẽ chạy đến trước.
Rất nhanh đã có tước điểu hỏa hồng chở các Thiên Kiêu của Phượng các đi đến, đều là những nữ thiên kiêu tuyệt mỹ.
Dẫn đầu là nữ tử mặt che lụa mỏng, trên người mặc váy dài màu xanh, tư thái thướt tha, tay mảnh khảnh cầm kiếm, lập tức thu hút ánh mắt của các tiểu bối xung quanh.
“Lâm Diệu Ngữ!”
Trong mắt đám thiên kiêu đều mang theo vẻ phấn khích.
Bọn họ nghe nói Lâm Diệu Ngữ có dung mạo như tiên tử, thế nhưng nàng ta lại mang khăn lụa.
Hỏa Mị ở trong đội ngũ thiên kiêu của Phượng các, nàng ta vừa đột phá Tam phẩm Kiếm Vương, trông trước trông sau lại không tìm thấy bóng dáng của Trần Mục.
“Thật là nhớ tiểu sư thúc.”
Năm đó giới thiệu sư tôn cho Trần Mục làm quen, lúc Hỏa Mị quay về suýt chút nữa là bị đánh chết, bây giờ nàng ta không dám tùy tiện giật dây nữa.
Trưa ngày hôm sau.
Tiểu bối của Lăng Vân tông đi đến Táng Thiên địa.
Tiêu Vân và Triệu Phi Yến đều đột phá đến Kiếm Hoàng, lần này người dẫn đội là Diệp Hoành, đi cùng còn có Liễu Mi Nhi, Tiết Hạo, Đường Vân, bọn họ đều rất mạnh, chỉ là cảnh giới của Thẩm Trạch và Triệu Tư Tư lại khá thấp.
Đội ngũ thực lực đặt ở Táng Thiên địa, có thể xếp vào top 5, nhưng đối diện với tiểu bối thiên kiêu của danh tông bọn họ vẫn có áp lực rất lớn.
Hỏa Mị không thể tìm thấy Trần Mục, cảm thấy rất không thú vị, mấy năm nay nàng ta nỗ lực tu luyện chính là vì muốn đến Táng Thiên địa xem Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu.
Hổ Khiếu Lâm của Thánh Kiếm sơn nhìn lên bầu trời, thì thào nói: “Vị tiểu sư thúc đó không có mặt?”
Trưởng lão của Thánh Kiếm sơn cau mày lại: “Hắn ta đã đột phá Kiếm Vương ở Thanh Vân bí cảnh, với thiên phú của hắn không thể nào không đạt đến Tam phẩm Kiếm Vương được, chỉ có khả năng là đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua Táng Thiên địa!”
Các tiểu bối xung quanh mở to mắt, thời gian năm năm từ Kiếm Vương đột phá lên Kiếm Hoàng?
“Bên trong Táng Thiên địa lại có tạo hóa mà rất nhiều Kiếm Hoàng hay thậm chí là Kiếm Thánh cũng đều phải ngưỡng mộ.”
Trưởng lão tóc trắng cười nói: “Khiếu Lâm à, đây là cơ hội của các con.”
Vẻ mặt Hổ Khiếu Lâm cung kính đáp: “Xin trưởng lão yên tâm, chúng con sẽ cố gắng giành được tạo hóa.”
Các tiểu bối xung quanh cũng gật đầu theo.
Lý Thanh Lưu dẫn theo tiểu bối Lăng Vân tông, đáp xuống trên đỉnh núi cách rất gần Táng Thiên địa.
Diệp Hoành chú ý đến các thiên kiêu xung quanh, bỗng nhiên áp lực gia tăng, không nhịn được chửi thầm: “Lâm Diệu Ngữ, Hổ Khiếu Lâm, Chu Phá Hiểu, Đường Côn Luận, thế này ai mà chịu nổi chứ?”
Liễu Mi Nhi không khỏi trợn mắt với Diệp Hoành, liếc mắt chế giễu nói: “Lúc đến còn khoác lác sẽ bao bọc cho bọn ta, vừa đến đã thấy sợ, đúng là chỉ có ngươi thôi, sư huynh Tiêu Vân của ta sẽ không để bọn họ vào mắt.”
Liễu Mi Nhi nhìn sang Thẩm Trạch, tốt bụng nhắc nhở nói: “Thẩm sư đệ, tên Diệp Hoành này không dựa được, vào bí cảnh đệ tốt nhất là cứ đi theo ta.”
Diệp Hoành nghe vậy thì cả mặt đen lại.
Đường Vân lại cười nói trêu chọc: “So về vững vàng thì ngươi cứ đi theo ta, ta vững chắc.”
Liễu Mi Nhi chế nhạo: “Ngươi vững vàng nhất, luyện loại kiếm đáng sợ nhất, chịu đòn đánh độc nhất.”
“...”
Triệu Tư Tư không nói chuyện.
Thẩm Trạch không biết đáp lại thế nào.
Đường Vân bực dọc nói: “Liễu sư muội, Tiết sư đệ cũng có thể thắng muội, dựa vào muội mà vững được sao?”
Tiết Hạo vốn đang xem kịch, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, năm đó hắn ta may mắn thắng được Liễu Mi Nhi, hại nàng ta chịu phạt Diện Bích, bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Liễu Mi Nhi, Liễu Mi Nhi nghiến răng: “Tiết Hạo, đợi lần này quay về, chúng ta thảo luận thật kỹ.”
“Liễu sư tỷ, đệ biết sai rồi, đều tại năm đó đệ không hiểu chuyện...”
“Hầy!”
Lý Thanh Lưu không khỏi thở dài.
Những tiểu bối thiên kiêu này đều không có sự gắn kết, nếu như Tiêu Vân và Triệu Phi Yến ở đây chắc chắn sẽ không như vậy, còn chưa vào đến bí cảnh thì đã chuẩn bị tan đàn.
Trong những tiểu bối thiên kiêu này không có người trụ cột, Thẩm Trạch có tiềm chất, bây giờ còn không nói ra lời.
Lý Thanh Lưu nghiêm túc nói: “Tạo hóa trong Táng Thiên địa rất nhiều, thực lực của các con rất mạnh, nhưng không bằng những thiên kiêu hàng đầu kia, cùng nhau giành lấy tạo hóa là thích hợp nhất, không được chia ra, đã hiểu chưa?”
Đám người Thẩm Trạch lần lượt gật đầu.
Lý Thanh Lưu chỉ mong rằng lần này không xảy ra chuyện, lần trước ở Thanh Vân đại hội đã dọa ông ta sợ chết khiếp, lần này chỉ hy vọng có thể bình an vô sự kết thúc nhiệm vụ.
Mọi người đều mong chờ Táng Thiên địa mở cửa.
Táng Thiên địa, Phượng Huyết trì.
Tiếng phượng kêu lảnh lót vang tận mây xanh.
Phượng Huyết trì rõ ràng đã trở nên trong hơn rất nhiều.
Trần Mục đứng dậy, bây giờ hắn rất cao, cao đến một mét bảy, da thịt toàn thân đều hiện lên sáng chói, đôi mắt trong veo sáng ngời, thần thái như ngọc, vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
Bình luận facebook