-
Chương 221-225
Chương 221 Mười dặm Kinh Thần (2)
“Kim huynh nói đùa, ta sợ ngay cả một chiêu của huynh cũng không tiếp được, vẫn nên đừng tự rước lấy nhục.” Hổ Khiếu Lâm cười nói, hắn không muốn chọc vào rắc rối.
Các thiên kiêu xung quanh cau mày, sức mạnh tổng thể của tiểu bối Thánh Kiếm sơn rất mạnh, trước kia bọn họ rất ngông cuồng, lần này lại khiêm tốn lạ thường.
Kim Kỳ Lân cười lạnh lắc đầu, sự khinh thường trong mắt lộ rõ, tư thế cao ngạo nói: “Không ngờ thiên kiêu của Hoang Châu đều là đám chuột nhắt nhát gan.”
Hổ Khiếu Lâm và Đường Côn Luân không đáp lại, ngoại trừ thiên kiêu của Phượng các, thiên kiêu của thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu đều đã bị chặn ở Hoang Nguyên.
Thiên kiêu Hoang Châu khiến Kim Kỳ Lân rất thất vọng, không thể đánh được, hắn nhìn sang thiên kiêu của Lăng Vân tông, Liễu Mi Nhi cảm thấy có mùi nguy hiểm.
“Đuổi bọn họ ra khỏi Táng Tiên địa.”
Kim Kỳ Lân hờ hững nói.
Chu Đông và Lâm Ký ra tay cùng lúc, đồng thời đám người Diệp Hoành cũng rút kiếm ra, kiếm quang rực rỡ xuất hiện, xung quanh không có thiên kiêu Hoang Châu ra tay trợ giúp.
Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm tiên đều đứng nhìn.
Doãn Hưu sợ hãi nói: “Bọn họ chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông, không sợ chết sao?”
Cho dù thực lực của đám Diệp Hoành không mạnh, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn cũng không dám gây hấn với tiểu bối của Lăng Vân tông.
Hai vị Kiếm Vương đỉnh phong của Hồng Châu dễ dàng áp chế sáu vị thiên kiêu Kiếm Vương của Lăng Vân tông.
“Rút.”
Diệp Hoành bất lực ra lệnh.
Đám người Thẩm Trạch đều hiểu rõ, nếu như không đi chắc chắn sẽ bị thiên kiêu của Hồng Châu làm nhục.
Bọn họ chỉ đành rời khỏi Táng Tiên địa, Lâm Ký lao về phía Liễu Mi Nhi, Kim Kỳ Lân đã đặc biệt dặn dò hắn phải “chăm sóc” Liễu Mi Nhi thật tốt.
Lâm Ký nhấc cánh tay lên, lưỡi kiếm trong tay tràn ngập kiếm quang nganh ngạnh, kiếm kỹ mà hắn ta muốn thi triển cho dù là Kiếm Hoàng cũng đều phải kiêng sợ.
Liễu Mi Nhi nhận thức được mối nguy hiểm.
Thẩm Trạch lại xông đến, cầm Ngư Uyên trong tay, muốn chịu tuyệt tự giúp Liễu Mi Nhi.
Liễu Mi Nhi vội vàng quay đầu lại, nàng ta không muốn Thẩm Trạch tuyệt tự, hắn vừa bước chân vào Tam phẩm Kiếm Vương, kiếm kỹ cường ngạnh như vậy chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Khóe miệng của Lâm Ký mang vẻ giễu cợt.
Vốn còn lo lắng Liễu Mi Nhi sẽ chạy mất.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên.
Kiếm quang màu vàng xuyên qua không trung.
“Cẩn thận!”
Kim Kỳ Lân hét to.
Hắn thậm chí còn không kịp ra tay.
Thiên kiêu xung quanh đều trợn to mắt.
Lâm Ký nhìn cánh tay của mình bay lên, trong mắt hắn mang theo vẻ nghi hoặc, thậm chí còn không có cảm giác đau muốn khóc, sau một lúc dừng lại, vẻ mặt của hắn dần trở nên hung tợn, hai mắt cũng sắp lòi ra ngoài.
Thiên kiêu của Hồng Châu lạnh cả lưng.
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy là ai xuất kiếm, Trần Mục đứng cách đó mười dặm, hắn nhìn chăm chú vào Hoang Nguyên của Táng Tiên địa.
Trần Mục vốn muốn tìm cơ hội khiêm tốn rời khỏi đó, nhưng thiên kiêu của Hồng Châu lại dám động thủ với tiểu bối của Lăng Vân tông, hắn bị ép đành phải ra tay.
Cách xa mười dặm, chính xác chặt đứt cánh tay, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng cũng khó mà làm được.
Tru Thần Kiếm Kỹ, kiếm đầu tiên, Kinh Thần.
Hổ Khiếu Lâm có loại cảm giác hoảng sợ.
Doãn Hưu nhắc nhở lần nữa: “Trưởng lão đã nói rồi, không thể chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông.”
“...”
Đám thiên kiêu xung quanh đều hai mặt nhìn nhau.
Liễu Mi Nhi nhìn thanh kiếm Vô Song đang treo trước mặt mình, hưng phấn nói: “Đó là kiếm của tiểu sư thúc!”
Các thiên kiêu gần đó đều trông trái nhìn phải, bọn họ đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.
Chỉ thấy có tia kim quang ở chân trời, càng lúc càng gần, giống như là phượng hoàng màu vàng, trong nháy mắt Trần Mục đã xuất hiện ở trước mặt.
Trần Mục đã thay đổi rất nhiều, nhưng bất cứ ai từng gặp hắn thì đều có thể nhận ra.
Lâm Ký ôm lấy cánh tay bị gãy, lồng ngực lại chịu một đòn nặng nữa, bay ra khỏi bí cảnh như một con diều đứt dây.
Bên ngoài bí cảnh, Lâm Ký trở thành thiên kiêu ra ngoài đầu tiên, các cường giả danh tông đều chấn kinh, người đầu tiên rời khỏi vậy mà lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
Cánh tay của Lâm Ký đã bị gãy.
Mới vào đó đã bao lâu đâu chứ?
“Cái gì!”
Trên chiến tàu màu đồng cổ.
Hai mắt của lão giả tóc trắng nửa đầu trợn tròn.
Sơn mạch Táng Tiên.
Cường giả các tông nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Ký là thiên kiêu Kiếm Vương đỉnh phong, dõi mắt khắp Hoang Châu chắc chắn có thực lực được xếp vào top 3, vậy mà hắn ta lại bị bay ra khỏi Táng Tiên địa.
Trên chiến thuyền màu đồng cổ, có vị cường giả trung nhiên của Hồng Châu lao đến, trong mắt ông ta lộ vẻ tức giận, tay phải của Lâm Ký bị chặt đứt ngang vai, lồng ngực sụt vào, hai mắt trợn trắng, đã chìm vào hôn mê.
Dáng vẻ của cường giả các tông khác nhau, Hồng Minh dẫn theo thiên kiêu của Hồng Châu đến Táng Tiên địa để gây hấn, bọn họ còn đang lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp rắc rối, không ngờ người đầu tiên xảy ra chuyện lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
“Ai có bản lĩnh này?”
“Là Lâm Diệu Ngữ, hay là Hổ Khiếu Lâm?”
“Bọn họ có lá gan khiêu chiến thiên kiêu của Hồng Châu?”
“Cho dù là ai làm, bên trong cũng cũng sẽ có một trận ác chiến, số lượng đỉnh tiêm thiên kiêu của Hồng Châu vô cùng nhiều, còn có Kim Kỳ Lân trấn giữ, thiên kiêu Hoang Châu của chúng ta đoán chừng sẽ gặp phiền phức lớn.”
Bên trong có thể đã xảy ra ác chiến, cường giả các tông đều cau chặt mày, bọn họ không muốn tiểu bối nhà mình chọc phải tên khổng lồ Hồng Minh này.
Lý Thanh Lưu có dự cảm chẳng lành, ngay cả Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký cũng gặp chuyện, không biết đám Diệp Hoành bọn họ có gặp nguy hiểm gì không.
Thanh Vân đại hội của mấy năm trước đã khiến ông ta phập phồng lo sợ, hiện giờ Táng Tiên địa xảy ra tình huống tương tự, Lý Thanh Lưu quyết định sau này sẽ không nhận loại chuyện như thế này nữa.
Mọi người đều lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp chuyện.
Những năm trước trong Táng Tiên địa đều là thiên kiêu của Hoang Châu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có xung đột cũng sẽ không ra tay giết chết, lần này đối đầu với thiên kiêu của Hồng Châu, đoán chừng va chạm bên trong rất kịch liệt.
Chương 222 Cường thế nghiền ép (1)
Trên chiến thuyền màu đồng cổ, lão giả khoác áo choàng đỏ đứng trên mũi thuyền, ông ta nhìn chằm chằm vào khe nứt của bí cảnh, ánh mắt của Ngụy Diễm lạnh lùng: “Cho dù là tiểu bối của tông nào làm, Hồng Minh tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Ngụy Diễm buông lời.
Cường giả các tông đều khiếp sợ.
Ngụy Diễm là Kiếm Thánh vô cùng mạnh mẽ.
...
Táng Tiên địa, hoang nguyên.
Trần Mục đứng trên không trung, vóc dáng hiện giờ của hắn thon dài, phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, áo trắng tung bay, tựa như Trích Tiên.
Vẻ anh tuấn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cách đó không xa còn có hai dư ảnh, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến gần đó, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, đến nỗi đám thiên kiêu gần đó thậm chí còn không nhận ra.
Trong mắt của Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ kích động, hưng phấn hét lên: “Tiểu sư thúc! Con biết ngay là ngài!”
Lúc thanh Vô Song kia xuất hiện, tiểu bối của Lăng Vân tông đã đoán được là Trần Mục, vẻ mặt mọi người kích động, khom người hành lễ nói: “Tiểu sư thúc.”
“Xin lỗi.”
“Đến hơi muộn một chút.”
Trần Mục có hơi ngại ngùng, hắn không ngờ Hồng Minh lại dám động thủ với Lăng Vân tông.
“Tiểu sư thúc, không muộn, vừa đúng lúc.” Liễu Mi Nhi cảm kích nói, nếu như không có Trần Mục ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ bị Lâm Ký làm trọng thương.
Các thiên kiêu xung quanh hai mặt nhìn nhau, đừng nói là thiên kiêu của Hồng Châu, ngay cả thiên kiêu của Hoang Châu cũng đều không ngờ đến Trần Mục lại ở Táng Tiên địa.
Hổ Khiếu Lâm nhìn Trần Mục, cảm nhận được cảm giác áp lực còn mạnh hơn cả Kim Kỳ Lân: “Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký, trong chớp mắt đã bị phế đi, cảnh giới hiện tại của hắn đoán chừng đang ở trên Tam phẩm Kiếm Hoàng.”
Đám tiểu bối của Thánh Kiếm sơn đều không dám tin, năm năm trước Trần Mục vẫn là Kiếm Vương, trong các thiên kiêu ở Táng Tiên địa tuổi của hắn là nhỏ nhất, làm sao có thể là Kiếm Hoàng?
“Nhìn thấy hắn, ta sẽ phát run.” Trong mắt Doãn Hưu mang theo sợ hãi, Trần Mục bây giờ so với Thanh Vân đại hội năm đó lại càng thêm đáng sợ.
Rất nhiều thiên kiêu của Hoang Châu theo đó cũng trở nên phấn kích, vừa nãy thiên kiêu Hoang Châu bị thiên kiêu của Hồng Châu chèn ép, Lâm Diệu Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, Chu Phá Hiểu bị đả thương, Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn lần lượt nhận thua, những điều này khiến thiên kiêu của Hoang Châu cảm thấy rất kiềm nén.
Sau khi Trần Mục xuất hiện, trong mắt mọi người đều mang vẻ trông mong, hy vọng hắn có thể đứng ra.
“Tiểu sư thúc, ngài đẹp trai quá!” Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo tự hào.
Trần Mục hơi nhướng mày, nói: “Là nói ta xuất kiếm đẹp trai, hay là nói dáng vẻ của ta đẹp trai?”
“Đều đẹp trai!”
Liễu Mi Nhi cười yêu kiều không ngừng.
Đám Diệp Hoành cũng bật cười theo.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại không cười nổi, cánh tay bị đứt của Lâm Ký vẫn đang chảy máu trên mặt đất.
Trần Mục vừa mới thể hiện ra sức mạnh khủng khiếp, khiến các tiểu bối của Lăng Vân tông yên tâm, có tiểu sư thúc ở đây, bọn họ không sợ thiên kiêu của Hồng Châu nữa.
Dáng vẻ Chu Đông kinh hoàng lùi về bên cạnh Kim Kỳ Lân.
Trong mắt của thiên kiêu Hồng Châu mang theo vẻ kiêng kỵ.
Sức mạnh của Trần Mục đã vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong, sợ là chỉ có Kim Kỳ Lân mới có thể đối kháng.
Ba mắt của Kim Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào Trần Mục, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Mục?”
Trần Mục nghe thấy thì nhìn về phía Kim Kỳ Lân.
Trong cơ thể của Kim Kỳ Lân có năng lượng mạnh mẽ, còn sở hữu huyết mạch đặc biệt, trong hộp kiếm sau lưng hắn có bảy thanh kiếm, đều là Thánh Kiếm hiếm có, thanh kiếm mạnh nhất kia có thể so với Thánh Kiếm thượng phẩm.
Nếu như là năm năm trước, Trần Mục chạm trán với Kim Kỳ Lân sẽ còn có chút khó giải quyết, nhưng hiện tại, Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu chẳng qua cũng chỉ là Kiếm Vương.
“Là ta.”
Sắc mặt của Trần Mục rất bình tĩnh.
Ánh mắt Kim Kỳ Lân lạnh lùng: “Ta đến Hoang Châu chính là vì muốn tìm ngươi luận bàn, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện lén tấn công Lâm Ký, thật khiến ta thất vọng.”
Trần Mục đưa tay ra, Vô Song trở về trong tay hắn, ánh mắt thờ ơ nói: “Đây là là cái giá mà hắn phải trả cho việc gây hấn với Lăng Vân tông.”
Trên người Trần Mục tản ra sự uy hiếp bá đạo, khiến các thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có trong mắt các tiểu bối của Lăng Vân tông là mang vẻ hưng phấn.
Kim Kỳ Lân bay lên không trung, hộp kiếm sau lưng hắn ta mở ra, có kiếm quang đáng sợ bay ra, các tiểu bối xung quanh đều đang lui lại.
“Các ngươi cùng nhau lên đi.”
Trần Mục nhìn các thiên kiêu Hồng Châu khác.
Một tên Kiếm Vương đỉnh phong căn bản không đủ đánh.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại đang cười, Trần Mục lại dám xem thường Kim Kỳ Lân, hắn ta là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, ở Hồng Châu quét sạch những người cùng thế hệ, đã bất bại trong mười mấy năm nay.
Bọn họ không có đủ sức mạnh để đối đầu với Trần Mục, nhưng bọn họ tin tưởng Kim Kỳ Lân chắc chắn có thể thắng.
“Ha ha!” Kim Kỳ Lân cũng phát ra nụ cười lạnh, từ trước đến nay hắn chưa từng bị xem thường như vậy, còn là đối diện với một thiếu niên mười mấy tuổi: “Cho dù ngươi có là thiếu niên Kiếm Hoàng, hôm nay ta cũng phải trảm ngươi.”
Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cực kỳ ngông cuồng.
Các thiên kiêu xung quanh lúc này mới phản ứng lại, Trần Mục là Kiếm Hoàng, chẳng trách hắn lại mạnh như vậy.
Thiên kiêu của Hồng Châu không hề sợ hãi, cường giả Kiếm Hoàng mà Kim Kỳ Lân đã đánh bại rất nhiều, hắn ta là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, thường xuyên chiến đấu vượt cấp.
“Các ngươi lùi lại trước đi.” Trần Mục rất muốn biết là ai đã cho Kim Kỳ Lân tự tin, biết rõ hắn là Kiếm Hoàng còn dám nói năng lỗ mãng.
“Tiểu sư thúc, hãy đánh bại tên ba mắt kia.” Liễu Mi Nhi nói xong thì chuồn đi thật xa.
Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cao ngạo, lúc hắn ta đưa tay ra, trong hộp kiếm có kiếm bay ra, đó là thanh kiếm giống như con rắn dài, phát ra lục quang.
Trần Mục duỗi tay cầm kiếm ra, năm ngón tay khép lại, từ đầu đến cuối chuôi kiếm Vô Song luôn chống vào lòng bàn tay, thân kiếm di chuyển theo lòng bàn tay.
Đám thiên kiêu đều chăm chú nhìn Trần Mục.
Chương 223 Cường thế nghiền ép (2)
Hổ Khiếu Lâm cau chặt mày lại, hắn ta cảm nhận được áp lực cực lớn trên người Trần Mục, thanh kiếm kia chứa đựng sức mạnh mà Kiếm Vương đỉnh phong khó có thể chống lại được.
Lúc Kim Kỳ Lân chuẩn bị tiến công, lòng bàn tay phải của Trần Mục nhắm vào hắn ta, Vô Song ở trước lòng bàn tay đốt nhiên bay lên không trung, lôi đình màu vàng nổi lên.
Tiếng sấm vang lên khắp hoang nguyên.
Đồng tử của Kim Kỳ Lân co rút mạnh.
Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh kinh khủng.
Các thiên kiêu đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Trần Mục lại thi triển Kinh Thần lần nữa, ngay trước mặt của Kim Kỳ Lân, lần này không phải là “đánh lén”.
Vô Song bay đến quá nhanh.
Kim Kỳ Lân vừa nâng kiếm lên.
Bùm!
Âm thanh va chạm vang lên.
Kim Kỳ Lân bị văng ra mấy trăm trượng.
Thiên kiêu của Hồng Châu đang hít khí lạnh, Kim Kỳ Lân càn quét người cùng thế hệ vậy mà lại bị một kiếm đánh lùi, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình.
“Tốt!”
“Ha ha ha!”
Đám thiên kiêu Hoang Châu ha ha cười lớn.
Hổ Khiếu Lâm tự giễu nói: “Ta còn muốn luận bàn hai chiêu với hắn, đúng là buồn cười.”
“Tiểu sư thúc ngầu nhất!”
Liễu Mi Nhi dịu dàng hò hét.
Nàng ta sớm đã thấy Kim Kỳ Lân không thuận mắt.
“Tiểu sư thúc cố lên.”
Triệu Tư Tư cũng dùng niệm lực truyền âm.
Trong mắt đám Thẩm Trạch cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu ở trước mặt tiểu sư thúc như kẻ có tiếng mà không có miếng, không chịu nổi một đòn.
Kim Kỳ Lân bị đẩy lùi mấy trăm trượng mới dừng lại, vẻ cao ngạo trong mắt đã biến mất tăm.
“Cũng khá lợi lại.” Trần Mục khẽ gật đầu, xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, lại có thể tiếp được Kinh Thần ba phần mười sức mạnh của hắn.
“Thú vị!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo hưng phấn.
Hắn ta lại nắm chặt chuôi kiếm lần nữa, trên cánh tay xuất hiện vân kỳ lân, cả trên mặt cũng xuất hiện đường vân kỳ lân, toàn thân bộc phát năng lượng mạnh mẽ.
Kim Kỳ Lân thôi động huyết mạch đặc biệt.
“Đến đây!”
Kim Kỳ Lân cầm kiếm giết tới, tốc độ của hắn tăng vọt, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt.
Trần Mục tiến lên cầm lấy Vô Song, thấy Kim Kỳ Lân đang xông đến trước mặt thì tùy ý hạ xuống một kiếm.
Trong khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, hổ khẩu của Kim Kỳ Lân nứt toác, áo choàng bên cánh tay phải nháy mắt vụn thành từng mảnh, ngay cả da thịt trên cánh tay cũng bị nứt ra.
Va chạm trực diện, sức mạnh của Kim Kỳ Lân bị đè áp, Trần Mục giống như hung thú Viễn Cổ, Vô Song mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Kim Kỳ Lân rơi xuống như sao băng, nện thành một hố lớn trên hoang nguyên, chấn động khiến bụi bay mù mịt.
Đám thiên kiêu ngước lên nhìn Trần Mục.
Nhẹ nhàng dễ dàng nghiền ép Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu.
Tay phải của Trần Mục cầm lấy Vô Song, tay trái chắp ở sau lưng, áo trắng phiêu dật, giống như thiếu niên thiên thần, các thiên kiêu xung quanh không khỏi muốn cúng bái.
Thiên kiêu của Hồng Châu đều đang run lên, giữa Kim Kỳ Lân và Trần Mục vậy mà lại chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.
Trần Mục không sử dụng thủ đoạn tăng trưởng, hắn chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thuần túy, trải qua tôi luyện tẩy lễ không ngừng, cơ thể của hắn đã đến mức siêu phàm.
Chu Phá Hiểu cười lớn nói: “Ha ha ha, khoảng cách giữa Kim Kỳ Lân và tiểu sư thúc, so với khoảng cách giữa ta và Kim Kỳ Lân còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều.”
Nhìn thấy Kim Kỳ Lân dáng vẻ cao ngạo, không đặt ai vào mắt bị đè bẹp, hắn ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Khắp hoang nguyên phủ đầy khói bụi.
Trong lớp khói bụi có kiếm quang bay ra, sáu thanh Thánh Kiếm lần lượt tấn công tới, Trần Mục cảm nhận được sức mạnh tràn đầy chứa đựng trong Thánh Kiếm.
Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thay cho Vô Song.
Thanh Vân Kiếm xuất hiện, quy tắc cấm chế lan tràn, năng lượng của sáu thanh Thánh Kiếm này cũng bị yếu đi, đối mặt với sự vây công của sáu thanh Thánh Kiếm, Trần Mục bay vọt như du long, thành thạo ứng đối.
Kim Kỳ Lân bò dậy khỏi hố, nhưng cánh tay phải đã bị nhuộm đỏ máu, hắn thôi động huyết mạch đặc biệt, lấy sức mạnh tăng trưởng gấp đôi, nhưng so với Trần Mục, sức mạnh của hắn ta chỉ như đom đóm với ánh sáng của mặt trăng.
Sáu thanh Thánh Kiếm trở về bên cạnh Kim Kỳ Lân, hắn ta cầm lấy thanh Thánh Kiếm thượng phẩm mạnh nhất, ánh sáng màu tím dập dờn trong mắt dọc.
“Vẫn chưa kết thúc!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo vẻ điên cuồng.
Thiên kiêu của Hồng Châu sôi nổi phấn khích: “Kim sư huynh chuẩn bị sử dụng mắt thần của mình.”
Kim Kỳ Lân thôi động con mắt dọc kia, xung quanh nhãn cầu lộ ra tia máu, cộng thêm đường vân kỳ lân khắp toàn thân, trông giống như một con yêu thú hình người.
Xoạt!
Kim Kỳ Lân lại lần nữa bay lên không trung.
Hắn vung kiếm chém về phía Trần Mục, sức mạnh và tốc độ bộc phát lần này càng mạnh hơn, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng đều phải kiêng kỵ.
Kiếm của Kim Kỳ Lân nháy mắt đã chém đến chỗ Trần Mục.
Trần Mục lại biến mất trong chớp mắt, sau đó đột ngột xuất hiện phía sau Kim Kỳ Lân.
Kim Kỳ Lân phản ứng rất nhanh, lập tức quay người lại đâm tới, thế nhưng Trần Mục lại biến mất lần nữa.
Sau khi được gia trì bởi huyết mạch đặc biệt và mắt thần, Kim Kỳ Lân vẫn không thể chạm đến Trần Mục, mắt dọc của hắn ta đã bắt đầu chảy máu.
Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ rất rõ rệt.
Sau khi đột phá Kiếm Hoàng, Trần Mục có được linh lực dồi dào, có thể liên tục sử dụng Ảnh Vô Tung, hắn muốn biết cực hạn của thiên kiêu mạnh nhất Hồng Châu, cho nên mới cho Kim Kỳ Lân cơ hội xuất kiếm.
“Kinh Thần.”
Kim Kỳ Lân nghe thấy giọng nói của Trần Mục.
Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thi triển Kinh Thần lần nữa, lần này không chỉ sử dụng trực diện, còn hô thành tiếng, như vậy ai còn có thể nói hắn đánh lén.
Tiếng nổ vang lên, giống như sấm sét.
Kim Kỳ Lân không có không gian để né tránh, chỉ có thể vung kiếm tiếp đòn, sáu thanh Thánh Kiếm nhanh chóng kết thành trận hình, nhưng vẫn không thể ngăn được Thanh Vân Kiếm.
Ầm ầm!
Hộp kiếm của Kim Kỳ Lân vỡ tan.
Ngực của hắn ta bị Thanh Vân Kiếm xuyên thủng.
Điều may mắn là, không bị thương đến tim, vẫn còn mạng để sống, điều không may là, ngoại trừ tim thì lục phủ ngũ tạng khác đều bị tổn thương nặng.
Trần Mục không ngờ Thanh Vân Kiếm lại có lức mạnh cường ngạnh như vậy, suýt chút nữa hắn đã giết chết Kim Kỳ Lân.
Chương 224 Cường thế nghiền ép (3)
Bước chân vào cảnh giới Kiếm Hoàng, hắn dùng Thánh Kiếm cực phẩm, sử dụng kiếm kỹ thánh phẩm, uy lực bộc phát ra kinh khủng đến độ chỉ có Kiếm Thánh mới có thể ngăn cản được.
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Hắn thay thế Vô Song thành Thanh Vân Kiếm với sức mạnh tương tự, kết quả đã suýt giết chết Kim Kỳ Lân.
Trần Mục không hề có ý định giết người, nếu như Kim Kỳ Lân chết trong tay của hắn, có lẽ sẽ gây ra rắc rối lớn.
Tim của Kim Kỳ Lân vẫn đang đập dữ dội, nơi đó có một nhóm u quang, hẳn là cường giả của Hồng Minh đang dùng thủ đoạn giữ lại mạng trong cơ thể hắn ta.
Kim Kỳ Lân rơi từ trên trời xuống, được thiên kiêu Hồng Châu là Tôn Hữu đỡ lấy, hắn ta không dám chậm trễ, liền ôm Kim Kỳ Lân lao ra khỏi Táng Tiên địa.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một kiếm kia khiến bọn họ phải nín thở.
Trần Mục lãnh đạm nhìn đám thiên kiêu của Hồng Châu.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, tùy tiện liếc qua một cái đã bị dọa mất mật, lần lượt bỏ chạy ra khỏi bí cảnh, toán bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều rời đi.
Bên ngoài bí cảnh.
Ngụy Diễm nhìn Kim Kỳ Lân đang bị trọng thương bất tỉnh được đưa ra ngoài, trên trán ông ta nổi lên gân xanh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cường giả các tông nghị luận sôi nổi.
Thiên kiêu mạnh nhất cảnh giới Kiếm Vương của Hồng Châu lại bị đánh trọng thương, lồng ngực còn có lỗ máu to bằng nắm đấm, khó mà tin nổi.
“Là ai làm?”
Ngụy Diễm tức giận nói, không chỉ có ông ta, cường giả các tông cũng đều muốn biết.
Có thể phế Lâm Ký, bọn họ cảm thấy vẫn là chuyện mà thiên kiêu có thể làm được, nhưng làm cho Kim Kỳ Lân trọng thương, chẳng lẽ hắn ta bị thiên kiêu của cả Hoang Châu vây đánh?
Nhìn thấy bộ dạng tức đến độ thở gấp của Ngụy Diễm, cường giả các tông của Hoang Châu đều đang cười thầm, bọn họ không rõ tình hình ở bên trong.
Sau đó toàn bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều đi ra.
Sáu vị thiên kiêu này đều nguyên vẹn không chút tổn hại, trên người bọn họ không có dấu vết chiến đấu.
Tôn Hữu lớn tiếng kể lể nói: “Là Trần Mục của Lăng Vân tông, hắn không những đánh lén Lâm Ký mà còn hạ độc thủ với Kim sư huynh trong lúc chiến đấu.”
“Cái gì!”
Ngụy Diễm nắm chặt thành quyền.
Cường giả các tông đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sao Trần Mục lại ở bên trong Táng Tiên địa?
“Cứu Kim Kỳ Lân trước đã.” Chỗ sâu trong chiến thuyền màu đồng cổ, có một giọng nói già nua truyền ra, giọng nói đó khiến cho cường giả các tông đều như rơi vào hầm băng.
Lần này Hồng Minh còn phái ra lão cường giả cấp quái vật, Lý Thanh Lưu đen mặt, Kim Kỳ Lân bị trọng thương, Hồng Minh chắc chắn sẽ không chịu để yên.
“Thì ra Trần Mục ở bên trong.”
“Chẳng trách Lâm Ký và Kim Kỳ Lân đều bị trọng thương.”
“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đó chính là thiên kiêu cảnh giới Kiếm Vương mạnh nhất của Hồng Châu đấy.”
Cường giả các tông đều đang cảm khái.
Chiến thuyền của Hồng Minh đang đậu bên ngoài Táng Tiên địa, vốn không hề có ý định rời đi.
...
Bên trong Táng Tiên địa.
Thiên kiêu của các tông đều chắp tay với Trần Mục, tôn hắn một tiếng tiểu sư thúc, sau đó mọi người tản ra khắp nơi, không có thiên kiêu Hồng Châu, bọn họ cũng có thể yên tâm tìm kiếm tạo hóa trong Táng Tiên địa.
Trần Mục đang ở trong hoang nguyên ôn chuyện với Liễu Mi Nhi và các tiểu bối, Tiểu Bạch và Tiểu Hắn cũng đến đây.
Biết được Trần Mục đã tu luyện ở đây năm năm,mọi người đều có thể hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như thế.
“Ta dẫn các ngươi đi tìm tạo hóa.”
“Được ạ, tiểu sư thúc.”
Trần Mục không vội rời đi, bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ chọc vào phiền phức.
Triệu Tư Tư và Liễu Mi Nhi chia nhau ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mọi người đều đi theo Trần Mục.
Mấy ngày sau.
Thiên kiêu của Phượng các đi đến gần Phượng Huyết trì, nhìn ngọn lửa hừng hực bao bọc xung quanh Phượng Huyết trì, trong mắt các thiên kiêu Phượng các lộ ra vẻ kích động.
Hỏa Mị nhắc nhở: “Ngọn lửa này rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận một chút.”
Lâm Diệu Ngữ đi ở phía trước, trên người nàng ta phát ra ánh sáng màu xanh, hiện ra một con chim giống như Thanh Loan, ngọn lửa không thể làm tổn thương nàng ta.
Hỏa Mị theo sát phía sau, trong cơ thể của nàng ta cũng có huyết mạch đặc biệt, mặc dù không nồng đậm bằng Lâm Diễu Ngữ, nhưng vẫn mạnh hơn các tỷ muội khác.
Cuối cùng chỉ có Lâm Diệu Ngữ và Hỏa Mị vào được Phương Huyết trì, các tỷ muội khác cũng đã thử nhưng lại bị ngọn lửa làm bị thương, bọn họ không dám mạnh mẽ xông vào.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng, mày liễu của Hỏa Mị hơi chau lại nói: “Đây là Phượng Huyết trì?”
Nước hồ trong veo thấy đáy.
Lâm Diệu Ngữ đến vì Phương Huyết trì, không tiếc hạ thấp tư thái lại nhận được kết quả như vậy, nàng ta cũng không nhụt chí: “Hóa Long trì cũng có thể lột xác, Thánh Dược viên có đại dược, Tinh Lạc hồ có thể ngộ đạo, vẫn còn rất nhiều chỗ tạo hóa, chúng ta vẫn còn những lựa chọn khác.”
Lâm Diệu Ngữ nhanh chóng đến Đăng Tiên địa, Hỏa Mị và các thiên kiêu khác của Phượng các cũng vội vã đến Thánh Dược viên.
Sơn mạch Táng Tiên.
Vết nứt không gian đang dần biến mất.
Mở ra lần nữa dự đoán sẽ mất thời gian nửa năm, Trần Mục không đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy vết nứt không gian biến mất, cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ Trần Mục ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ không bảo vệ nổi, nhưng nửa năm sau, Lăng Vân tông nhất định có thể nhận được tin tức.
Vết nứt không gian biến mất, chiếc chiến thuyền màu đồng cổ treo trên sơn mạch vẫn không có động tĩnh, Hồng Minh dường như không hề có ý định rời đi.
Cường giả các tông đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Lăng Vân tông, Lăng Vân phong.
Đỉnh núi tràn ngập gió tuyết.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đứng bên vách núi.
“Hồng Minh xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, có thể sẽ bất lợi với tiểu bối của Lăng Vân tông, muội muốn đến sơn mạch Táng Tiên xem xem.” Bình thường Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, nhưng bây giờ lại lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện.
“Sư muội, Lăng Vân tông cần muội, qua một thời gian nữa ta sẽ đến sơn mạch Táng Tiên.”
Tần Nghê Thường có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên đích thân đi đến? Rất nhanh đã nghĩ đến gì đó: “Sư tỷ, chẳng lẽ tiểu sư đệ đang ở Táng Tiên địa?”
Chương 225 Táng Kiếm sơn (1)
Khương Phục Tiên gật đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nàng ta có hai thanh Tiên Kiếm, Băng Hồn và Tuyết Phách có thể cảm ứng lẫn nhau, nàng ta biết rất rõ tình hình bên trong Táng Tiên địa.
Tần Nghê Thường biết sự thiên vị của Khương Phục Tiên với tiểu sư đệ, không ngờ nàng ta lại đưa Trần Mục đến nơi nguy hiểm như Táng Tiên địa, nhưng lại để Triệu Phi Yến vào Lăng Vân các.
Truyền thừa bên trong Lăng Vân các không ít hơn Táng Tiên địa, hơn nữa tiến vào Lăng Vân các có nghĩa là đã xác định trước vị trí tông chủ, Tần Nghê Thường chỉ có thể phản đối nhưng không thể ngăn cản.
Bây giờ trong lòng Tần Nghê Thường rất khó chịu, nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên muốn bồi dưỡng Trần Mục thành cánh tay trái tay phải cho Triệu Phi Yến.
Tông chủ có thể do Khương Phục Tiên khâm định, nhưng cần phải có được sự công nhận của Trưởng Lão viện, cho nên Tần Nghê Thường muốn để Trần Mục tiến vào Trưởng Lão viện, không chỉ có thể nâng cao danh vọng, mà còn có thể chiếm được vị trí có lợi trong cuộc tranh giành chức tông chủ.
“Chú ý quan sát Hồng Minh, đừng để bị Táng Tiên địa thu hút sự chú ý.” Khương Phục Tiên nhắc nhở nói.
Nàng ta cảm thấy lần này Hồng Minh sẽ có động thái lớn.
Tần Nghê Thường gật đầu: “Đã hiểu.”
...
Táng Tiên địa.
Lâm Diệu Ngữ đi đến Đăng Tiên địa.
Chỗ này từng có lôi kiếp giáng xuống, phá hủy hết toàn bộ sinh khí xung quanh, nghe đồn chỗ này có năng lượng lôi kiếp hùng hậu, trong mắt Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng.
“Nghe nói Đăng Tiên địa có thể tôi luyện cơ thể, nhưng mà năng lượng lôi kiếp ở đây quá loãng, hiệu quả còn chẳng bằng cấm địa của Phượng các.” Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu, vẻ thất vọng trong mắt nàng ta càng đậm hơn.
Lâm Diệu Ngữ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm tạo hóa, nàng ta chuẩn bị đi đến Tinh Lạc hồ, nghe nói có rất nhiều thiên kiêu đã ngộ ra kiếm ý ở chỗ đó.
Nàng ta đã thành thạo hai loại kiếm ý, nắm chắc thêm một loại kiếm ý nữa là chắc chắn có thể phất hơn các thiên kiêu cùng lứa.
Thánh Dược viên.
Rất nhiều thiên kiêu đang tìm kiếm đại dược, nhưng bọn họ lại không tìm ra bất kỳ loại linh dược cao phẩm nào, chỉ có một số loại linh dược bình thường không thèm để vào mắt.
Lão Toan Nghê bên trong Thánh Dược viên cũng đang hoạt động gân cốt, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu xông vào Thánh Dược viên bị nó rượt đuổi chạy khắp núi rừng.
Đám người Hỏa Mị vốn đang muốn đi đến Thánh Dược viên, nhìn thấy các thiên kiêu chạy trốn khắp nơi mới biết lão Toan Nghê bên trong đã thoát khỏi trói buộc, Thánh Dược viên bây giờ vô cùng nguy hiểm, các thiên kiêu đều đang tháo chạy.
Trước kia khi lão Toan Nghê bị khóa, đám thiên kiêu có thể dùng kiếm kỹ tấn công nó từ xa, các thiên kiêu bây giờ đều đang bị lão Toan Nghê truy đuổi.
Cũng may tuổi tác của lão Toan Nghê đã cao, không tích cực đuổi với bọn họ, cũng chỉ là dọa bọn họ một chút, nếu không những đám thiên kiêu này khó mà trốn thoát khỏi Thánh Dược viên.
Hỏa Mị biết được Trần Mục cũng đang ở Táng Tiên địa từ miệng các thiên kiêu, hơn nữa hắn còn chặt đứt cánh tay của Lâm Ký, đâm xuyên qua ngực của Kim Kỳ Lân, còn dọa cho đám thiên kiêu của Hồng Châu ra khỏi Táng Tiên địa.
“Thật đáng tiếc!”
Trong mắt Hỏa Mị mang theo vẻ tiếc nuối.
So với tạo hóa của Táng Tiên địa, nàng ta càng muốn xem cảnh tượng Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu của Hồng Châu.
Ngay cả các thiên kiêu khác của Phượng các, trên khuôn mặt thanh tú của họ cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đám thiên kiêu Hồng Châu khiến Lâm Diệu Ngữ phải cúi đầu lại bị tiểu sư thúc quét sạch, bọn họ càng muốn gặp Trần Mục, muốn làm quen với hắn.
Hổ Khiếu Lâm đi đến Hóa Long trì.
Tuy nhiên nước hồ ở đây lại rất trong.
Vật chất thần bí bên trong cho dù có ngâm mình nửa năm cũng vô dụng, cũng không lấy được huyết mạch của Chân Long.
“Xem ra hắn đã từng đến đây, chẳng trách trong một khoảng thời gian ngắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy.” Hổ Khiếu Lâm lẩm bẩm nói.
Cho dù là có tạo hóa, muốn trở nên mạnh như thế trong thời gian ngắn cũng không hề dễ dàng.
“Hắn không thể lấy hết tất cả tạo hóa, chúng ta chia nhau ra hành động.” Hổ Khiếu Lâm đề nghị, các tiểu bối của Thánh Kiếm sơn ở xung quanh rất nhanh đã tản ra.
Tiểu bối của Ngũ Tiên giáo đến gần Cửu U tháp, trong mắt bọn họ lộ vẻ chấn kinh, Đường Côn Luân lại càng kinh hãi kêu lên: “Cửu U tháp đâu?”
Cửu U tháp đáng ra phải đứng sừng sững ở chỗ này lại biến mất không thấy nữa.
Ở một nơi cách bọn họ không xa có một đám sương mù đen, trong tay Dục Ảnh đang cầm Cửu U tháp, khóe miệng chứa ý cười, nhàn nhạt nói: “Thượng Cổ Tiên Khí như vậy, sao lại có thể để lại đây làm lãng phí.”
Dục Ảnh tốn rất nhiều thời gian mới luyện hóa được Cửu U tháp, ngọn tháp này vô cùng mạnh, công được thủ được, ra khỏi Táng Tiên địa thì dễ nhưng muốn quay về Minh giới lại rất khó, có Cửu U tháp, hắn ta sẽ càng có cơ hội trở về Minh giới.
Táng Kiếm sơn.
Xung quanh là sa mạc dài hàng trăm dặm, thanh kiếm khổng lồ màu vàng sáng chói băng qua sườn núi, hình ảnh kia nhìn từ xa trông rất hùng tráng.
Các tiểu bối của Lăng Vân tông đứng cách đó không xa, càng đến gần Táng Kiếm sơn thì năng lượng xung quanh càng nồng đậm, áp lực mà bọn họ phải hứng chịu cũng càng mạnh.
Trần Mục nhìn thanh kiếm khổng lồ kia: “Đó là bản mệnh kiếm của tiền bối viễn cổ, bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong trong tình huống thông thường chỉ có trăm trượng, mà thanh bản mệnh kiếm này lại dài đến hơn năm trăm trượng.
“Wao!”
“Còn lợi hại hơn cả Kiếm Thánh!”
Trong mắt đám tiểu bối Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ tôn sùng, đây là độ cao mà đời này bọn họ khó có thể đạt tới.
“Nếu như có thể ở đây tu luyện cả đời, có phải sẽ có thể trở thành Kiếm Thánh đỉnh phong?”
Liễu Mi Nhi có chút hiếu kỳ.
Trần Mục khẽ lắc đầu: “Rất khó, năng lượng của thanh bản mệnh kiếm này không ngừng trôi đi, rất khó có thể tái tạo lại Kiếm Thánh đỉnh phong.”
“Cho dù là hấp thụ, có cho ngươi một ngàn năm cũng không thể luyện hóa được thanh bản mệnh kiếm này.”
Liễu Mi Nhi có hơi tiếc nuối.
Diệp Hoành cười nói: “Gần đây có năng lượng nồng đậm, thời gian nửa năm, thăng cấp lên một cảnh giới nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
“Kim huynh nói đùa, ta sợ ngay cả một chiêu của huynh cũng không tiếp được, vẫn nên đừng tự rước lấy nhục.” Hổ Khiếu Lâm cười nói, hắn không muốn chọc vào rắc rối.
Các thiên kiêu xung quanh cau mày, sức mạnh tổng thể của tiểu bối Thánh Kiếm sơn rất mạnh, trước kia bọn họ rất ngông cuồng, lần này lại khiêm tốn lạ thường.
Kim Kỳ Lân cười lạnh lắc đầu, sự khinh thường trong mắt lộ rõ, tư thế cao ngạo nói: “Không ngờ thiên kiêu của Hoang Châu đều là đám chuột nhắt nhát gan.”
Hổ Khiếu Lâm và Đường Côn Luân không đáp lại, ngoại trừ thiên kiêu của Phượng các, thiên kiêu của thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu đều đã bị chặn ở Hoang Nguyên.
Thiên kiêu Hoang Châu khiến Kim Kỳ Lân rất thất vọng, không thể đánh được, hắn nhìn sang thiên kiêu của Lăng Vân tông, Liễu Mi Nhi cảm thấy có mùi nguy hiểm.
“Đuổi bọn họ ra khỏi Táng Tiên địa.”
Kim Kỳ Lân hờ hững nói.
Chu Đông và Lâm Ký ra tay cùng lúc, đồng thời đám người Diệp Hoành cũng rút kiếm ra, kiếm quang rực rỡ xuất hiện, xung quanh không có thiên kiêu Hoang Châu ra tay trợ giúp.
Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm tiên đều đứng nhìn.
Doãn Hưu sợ hãi nói: “Bọn họ chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông, không sợ chết sao?”
Cho dù thực lực của đám Diệp Hoành không mạnh, tiểu bối của Thánh Kiếm sơn cũng không dám gây hấn với tiểu bối của Lăng Vân tông.
Hai vị Kiếm Vương đỉnh phong của Hồng Châu dễ dàng áp chế sáu vị thiên kiêu Kiếm Vương của Lăng Vân tông.
“Rút.”
Diệp Hoành bất lực ra lệnh.
Đám người Thẩm Trạch đều hiểu rõ, nếu như không đi chắc chắn sẽ bị thiên kiêu của Hồng Châu làm nhục.
Bọn họ chỉ đành rời khỏi Táng Tiên địa, Lâm Ký lao về phía Liễu Mi Nhi, Kim Kỳ Lân đã đặc biệt dặn dò hắn phải “chăm sóc” Liễu Mi Nhi thật tốt.
Lâm Ký nhấc cánh tay lên, lưỡi kiếm trong tay tràn ngập kiếm quang nganh ngạnh, kiếm kỹ mà hắn ta muốn thi triển cho dù là Kiếm Hoàng cũng đều phải kiêng sợ.
Liễu Mi Nhi nhận thức được mối nguy hiểm.
Thẩm Trạch lại xông đến, cầm Ngư Uyên trong tay, muốn chịu tuyệt tự giúp Liễu Mi Nhi.
Liễu Mi Nhi vội vàng quay đầu lại, nàng ta không muốn Thẩm Trạch tuyệt tự, hắn vừa bước chân vào Tam phẩm Kiếm Vương, kiếm kỹ cường ngạnh như vậy chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Khóe miệng của Lâm Ký mang vẻ giễu cợt.
Vốn còn lo lắng Liễu Mi Nhi sẽ chạy mất.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên.
Kiếm quang màu vàng xuyên qua không trung.
“Cẩn thận!”
Kim Kỳ Lân hét to.
Hắn thậm chí còn không kịp ra tay.
Thiên kiêu xung quanh đều trợn to mắt.
Lâm Ký nhìn cánh tay của mình bay lên, trong mắt hắn mang theo vẻ nghi hoặc, thậm chí còn không có cảm giác đau muốn khóc, sau một lúc dừng lại, vẻ mặt của hắn dần trở nên hung tợn, hai mắt cũng sắp lòi ra ngoài.
Thiên kiêu của Hồng Châu lạnh cả lưng.
Bọn họ nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy là ai xuất kiếm, Trần Mục đứng cách đó mười dặm, hắn nhìn chăm chú vào Hoang Nguyên của Táng Tiên địa.
Trần Mục vốn muốn tìm cơ hội khiêm tốn rời khỏi đó, nhưng thiên kiêu của Hồng Châu lại dám động thủ với tiểu bối của Lăng Vân tông, hắn bị ép đành phải ra tay.
Cách xa mười dặm, chính xác chặt đứt cánh tay, cho dù là cường giả Kiếm Hoàng cũng khó mà làm được.
Tru Thần Kiếm Kỹ, kiếm đầu tiên, Kinh Thần.
Hổ Khiếu Lâm có loại cảm giác hoảng sợ.
Doãn Hưu nhắc nhở lần nữa: “Trưởng lão đã nói rồi, không thể chọc vào tiểu bối của Lăng Vân tông.”
“...”
Đám thiên kiêu xung quanh đều hai mặt nhìn nhau.
Liễu Mi Nhi nhìn thanh kiếm Vô Song đang treo trước mặt mình, hưng phấn nói: “Đó là kiếm của tiểu sư thúc!”
Các thiên kiêu gần đó đều trông trái nhìn phải, bọn họ đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục.
Chỉ thấy có tia kim quang ở chân trời, càng lúc càng gần, giống như là phượng hoàng màu vàng, trong nháy mắt Trần Mục đã xuất hiện ở trước mặt.
Trần Mục đã thay đổi rất nhiều, nhưng bất cứ ai từng gặp hắn thì đều có thể nhận ra.
Lâm Ký ôm lấy cánh tay bị gãy, lồng ngực lại chịu một đòn nặng nữa, bay ra khỏi bí cảnh như một con diều đứt dây.
Bên ngoài bí cảnh, Lâm Ký trở thành thiên kiêu ra ngoài đầu tiên, các cường giả danh tông đều chấn kinh, người đầu tiên rời khỏi vậy mà lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
Cánh tay của Lâm Ký đã bị gãy.
Mới vào đó đã bao lâu đâu chứ?
“Cái gì!”
Trên chiến tàu màu đồng cổ.
Hai mắt của lão giả tóc trắng nửa đầu trợn tròn.
Sơn mạch Táng Tiên.
Cường giả các tông nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Ký là thiên kiêu Kiếm Vương đỉnh phong, dõi mắt khắp Hoang Châu chắc chắn có thực lực được xếp vào top 3, vậy mà hắn ta lại bị bay ra khỏi Táng Tiên địa.
Trên chiến thuyền màu đồng cổ, có vị cường giả trung nhiên của Hồng Châu lao đến, trong mắt ông ta lộ vẻ tức giận, tay phải của Lâm Ký bị chặt đứt ngang vai, lồng ngực sụt vào, hai mắt trợn trắng, đã chìm vào hôn mê.
Dáng vẻ của cường giả các tông khác nhau, Hồng Minh dẫn theo thiên kiêu của Hồng Châu đến Táng Tiên địa để gây hấn, bọn họ còn đang lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp rắc rối, không ngờ người đầu tiên xảy ra chuyện lại là thiên kiêu của Hồng Châu.
“Ai có bản lĩnh này?”
“Là Lâm Diệu Ngữ, hay là Hổ Khiếu Lâm?”
“Bọn họ có lá gan khiêu chiến thiên kiêu của Hồng Châu?”
“Cho dù là ai làm, bên trong cũng cũng sẽ có một trận ác chiến, số lượng đỉnh tiêm thiên kiêu của Hồng Châu vô cùng nhiều, còn có Kim Kỳ Lân trấn giữ, thiên kiêu Hoang Châu của chúng ta đoán chừng sẽ gặp phiền phức lớn.”
Bên trong có thể đã xảy ra ác chiến, cường giả các tông đều cau chặt mày, bọn họ không muốn tiểu bối nhà mình chọc phải tên khổng lồ Hồng Minh này.
Lý Thanh Lưu có dự cảm chẳng lành, ngay cả Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký cũng gặp chuyện, không biết đám Diệp Hoành bọn họ có gặp nguy hiểm gì không.
Thanh Vân đại hội của mấy năm trước đã khiến ông ta phập phồng lo sợ, hiện giờ Táng Tiên địa xảy ra tình huống tương tự, Lý Thanh Lưu quyết định sau này sẽ không nhận loại chuyện như thế này nữa.
Mọi người đều lo lắng tiểu bối nhà mình sẽ gặp chuyện.
Những năm trước trong Táng Tiên địa đều là thiên kiêu của Hoang Châu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, có xung đột cũng sẽ không ra tay giết chết, lần này đối đầu với thiên kiêu của Hồng Châu, đoán chừng va chạm bên trong rất kịch liệt.
Chương 222 Cường thế nghiền ép (1)
Trên chiến thuyền màu đồng cổ, lão giả khoác áo choàng đỏ đứng trên mũi thuyền, ông ta nhìn chằm chằm vào khe nứt của bí cảnh, ánh mắt của Ngụy Diễm lạnh lùng: “Cho dù là tiểu bối của tông nào làm, Hồng Minh tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Ngụy Diễm buông lời.
Cường giả các tông đều khiếp sợ.
Ngụy Diễm là Kiếm Thánh vô cùng mạnh mẽ.
...
Táng Tiên địa, hoang nguyên.
Trần Mục đứng trên không trung, vóc dáng hiện giờ của hắn thon dài, phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, áo trắng tung bay, tựa như Trích Tiên.
Vẻ anh tuấn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cách đó không xa còn có hai dư ảnh, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đến gần đó, tốc độ của bọn chúng rất nhanh, đến nỗi đám thiên kiêu gần đó thậm chí còn không nhận ra.
Trong mắt của Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ kích động, hưng phấn hét lên: “Tiểu sư thúc! Con biết ngay là ngài!”
Lúc thanh Vô Song kia xuất hiện, tiểu bối của Lăng Vân tông đã đoán được là Trần Mục, vẻ mặt mọi người kích động, khom người hành lễ nói: “Tiểu sư thúc.”
“Xin lỗi.”
“Đến hơi muộn một chút.”
Trần Mục có hơi ngại ngùng, hắn không ngờ Hồng Minh lại dám động thủ với Lăng Vân tông.
“Tiểu sư thúc, không muộn, vừa đúng lúc.” Liễu Mi Nhi cảm kích nói, nếu như không có Trần Mục ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ bị Lâm Ký làm trọng thương.
Các thiên kiêu xung quanh hai mặt nhìn nhau, đừng nói là thiên kiêu của Hồng Châu, ngay cả thiên kiêu của Hoang Châu cũng đều không ngờ đến Trần Mục lại ở Táng Tiên địa.
Hổ Khiếu Lâm nhìn Trần Mục, cảm nhận được cảm giác áp lực còn mạnh hơn cả Kim Kỳ Lân: “Kiếm Vương đỉnh phong như Lâm Ký, trong chớp mắt đã bị phế đi, cảnh giới hiện tại của hắn đoán chừng đang ở trên Tam phẩm Kiếm Hoàng.”
Đám tiểu bối của Thánh Kiếm sơn đều không dám tin, năm năm trước Trần Mục vẫn là Kiếm Vương, trong các thiên kiêu ở Táng Tiên địa tuổi của hắn là nhỏ nhất, làm sao có thể là Kiếm Hoàng?
“Nhìn thấy hắn, ta sẽ phát run.” Trong mắt Doãn Hưu mang theo sợ hãi, Trần Mục bây giờ so với Thanh Vân đại hội năm đó lại càng thêm đáng sợ.
Rất nhiều thiên kiêu của Hoang Châu theo đó cũng trở nên phấn kích, vừa nãy thiên kiêu Hoang Châu bị thiên kiêu của Hồng Châu chèn ép, Lâm Diệu Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, Chu Phá Hiểu bị đả thương, Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn lần lượt nhận thua, những điều này khiến thiên kiêu của Hoang Châu cảm thấy rất kiềm nén.
Sau khi Trần Mục xuất hiện, trong mắt mọi người đều mang vẻ trông mong, hy vọng hắn có thể đứng ra.
“Tiểu sư thúc, ngài đẹp trai quá!” Liễu Mi Nhi cười ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo tự hào.
Trần Mục hơi nhướng mày, nói: “Là nói ta xuất kiếm đẹp trai, hay là nói dáng vẻ của ta đẹp trai?”
“Đều đẹp trai!”
Liễu Mi Nhi cười yêu kiều không ngừng.
Đám Diệp Hoành cũng bật cười theo.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại không cười nổi, cánh tay bị đứt của Lâm Ký vẫn đang chảy máu trên mặt đất.
Trần Mục vừa mới thể hiện ra sức mạnh khủng khiếp, khiến các tiểu bối của Lăng Vân tông yên tâm, có tiểu sư thúc ở đây, bọn họ không sợ thiên kiêu của Hồng Châu nữa.
Dáng vẻ Chu Đông kinh hoàng lùi về bên cạnh Kim Kỳ Lân.
Trong mắt của thiên kiêu Hồng Châu mang theo vẻ kiêng kỵ.
Sức mạnh của Trần Mục đã vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong, sợ là chỉ có Kim Kỳ Lân mới có thể đối kháng.
Ba mắt của Kim Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào Trần Mục, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi chính là Trần Mục?”
Trần Mục nghe thấy thì nhìn về phía Kim Kỳ Lân.
Trong cơ thể của Kim Kỳ Lân có năng lượng mạnh mẽ, còn sở hữu huyết mạch đặc biệt, trong hộp kiếm sau lưng hắn có bảy thanh kiếm, đều là Thánh Kiếm hiếm có, thanh kiếm mạnh nhất kia có thể so với Thánh Kiếm thượng phẩm.
Nếu như là năm năm trước, Trần Mục chạm trán với Kim Kỳ Lân sẽ còn có chút khó giải quyết, nhưng hiện tại, Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu chẳng qua cũng chỉ là Kiếm Vương.
“Là ta.”
Sắc mặt của Trần Mục rất bình tĩnh.
Ánh mắt Kim Kỳ Lân lạnh lùng: “Ta đến Hoang Châu chính là vì muốn tìm ngươi luận bàn, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện lén tấn công Lâm Ký, thật khiến ta thất vọng.”
Trần Mục đưa tay ra, Vô Song trở về trong tay hắn, ánh mắt thờ ơ nói: “Đây là là cái giá mà hắn phải trả cho việc gây hấn với Lăng Vân tông.”
Trên người Trần Mục tản ra sự uy hiếp bá đạo, khiến các thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, chỉ có trong mắt các tiểu bối của Lăng Vân tông là mang vẻ hưng phấn.
Kim Kỳ Lân bay lên không trung, hộp kiếm sau lưng hắn ta mở ra, có kiếm quang đáng sợ bay ra, các tiểu bối xung quanh đều đang lui lại.
“Các ngươi cùng nhau lên đi.”
Trần Mục nhìn các thiên kiêu Hồng Châu khác.
Một tên Kiếm Vương đỉnh phong căn bản không đủ đánh.
Thiên kiêu của Hồng Châu lại đang cười, Trần Mục lại dám xem thường Kim Kỳ Lân, hắn ta là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, ở Hồng Châu quét sạch những người cùng thế hệ, đã bất bại trong mười mấy năm nay.
Bọn họ không có đủ sức mạnh để đối đầu với Trần Mục, nhưng bọn họ tin tưởng Kim Kỳ Lân chắc chắn có thể thắng.
“Ha ha!” Kim Kỳ Lân cũng phát ra nụ cười lạnh, từ trước đến nay hắn chưa từng bị xem thường như vậy, còn là đối diện với một thiếu niên mười mấy tuổi: “Cho dù ngươi có là thiếu niên Kiếm Hoàng, hôm nay ta cũng phải trảm ngươi.”
Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cực kỳ ngông cuồng.
Các thiên kiêu xung quanh lúc này mới phản ứng lại, Trần Mục là Kiếm Hoàng, chẳng trách hắn lại mạnh như vậy.
Thiên kiêu của Hồng Châu không hề sợ hãi, cường giả Kiếm Hoàng mà Kim Kỳ Lân đã đánh bại rất nhiều, hắn ta là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, thường xuyên chiến đấu vượt cấp.
“Các ngươi lùi lại trước đi.” Trần Mục rất muốn biết là ai đã cho Kim Kỳ Lân tự tin, biết rõ hắn là Kiếm Hoàng còn dám nói năng lỗ mãng.
“Tiểu sư thúc, hãy đánh bại tên ba mắt kia.” Liễu Mi Nhi nói xong thì chuồn đi thật xa.
Dáng vẻ của Kim Kỳ Lân cao ngạo, lúc hắn ta đưa tay ra, trong hộp kiếm có kiếm bay ra, đó là thanh kiếm giống như con rắn dài, phát ra lục quang.
Trần Mục duỗi tay cầm kiếm ra, năm ngón tay khép lại, từ đầu đến cuối chuôi kiếm Vô Song luôn chống vào lòng bàn tay, thân kiếm di chuyển theo lòng bàn tay.
Đám thiên kiêu đều chăm chú nhìn Trần Mục.
Chương 223 Cường thế nghiền ép (2)
Hổ Khiếu Lâm cau chặt mày lại, hắn ta cảm nhận được áp lực cực lớn trên người Trần Mục, thanh kiếm kia chứa đựng sức mạnh mà Kiếm Vương đỉnh phong khó có thể chống lại được.
Lúc Kim Kỳ Lân chuẩn bị tiến công, lòng bàn tay phải của Trần Mục nhắm vào hắn ta, Vô Song ở trước lòng bàn tay đốt nhiên bay lên không trung, lôi đình màu vàng nổi lên.
Tiếng sấm vang lên khắp hoang nguyên.
Đồng tử của Kim Kỳ Lân co rút mạnh.
Tốc độ của thanh kiếm kia nhanh kinh khủng.
Các thiên kiêu đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Trần Mục lại thi triển Kinh Thần lần nữa, ngay trước mặt của Kim Kỳ Lân, lần này không phải là “đánh lén”.
Vô Song bay đến quá nhanh.
Kim Kỳ Lân vừa nâng kiếm lên.
Bùm!
Âm thanh va chạm vang lên.
Kim Kỳ Lân bị văng ra mấy trăm trượng.
Thiên kiêu của Hồng Châu đang hít khí lạnh, Kim Kỳ Lân càn quét người cùng thế hệ vậy mà lại bị một kiếm đánh lùi, bọn họ đều không dám tin vào mắt mình.
“Tốt!”
“Ha ha ha!”
Đám thiên kiêu Hoang Châu ha ha cười lớn.
Hổ Khiếu Lâm tự giễu nói: “Ta còn muốn luận bàn hai chiêu với hắn, đúng là buồn cười.”
“Tiểu sư thúc ngầu nhất!”
Liễu Mi Nhi dịu dàng hò hét.
Nàng ta sớm đã thấy Kim Kỳ Lân không thuận mắt.
“Tiểu sư thúc cố lên.”
Triệu Tư Tư cũng dùng niệm lực truyền âm.
Trong mắt đám Thẩm Trạch cũng đầy vẻ ngưỡng mộ, thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu ở trước mặt tiểu sư thúc như kẻ có tiếng mà không có miếng, không chịu nổi một đòn.
Kim Kỳ Lân bị đẩy lùi mấy trăm trượng mới dừng lại, vẻ cao ngạo trong mắt đã biến mất tăm.
“Cũng khá lợi lại.” Trần Mục khẽ gật đầu, xứng đáng là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, lại có thể tiếp được Kinh Thần ba phần mười sức mạnh của hắn.
“Thú vị!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo hưng phấn.
Hắn ta lại nắm chặt chuôi kiếm lần nữa, trên cánh tay xuất hiện vân kỳ lân, cả trên mặt cũng xuất hiện đường vân kỳ lân, toàn thân bộc phát năng lượng mạnh mẽ.
Kim Kỳ Lân thôi động huyết mạch đặc biệt.
“Đến đây!”
Kim Kỳ Lân cầm kiếm giết tới, tốc độ của hắn tăng vọt, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt.
Trần Mục tiến lên cầm lấy Vô Song, thấy Kim Kỳ Lân đang xông đến trước mặt thì tùy ý hạ xuống một kiếm.
Trong khoảnh khắc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, hổ khẩu của Kim Kỳ Lân nứt toác, áo choàng bên cánh tay phải nháy mắt vụn thành từng mảnh, ngay cả da thịt trên cánh tay cũng bị nứt ra.
Va chạm trực diện, sức mạnh của Kim Kỳ Lân bị đè áp, Trần Mục giống như hung thú Viễn Cổ, Vô Song mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Kim Kỳ Lân rơi xuống như sao băng, nện thành một hố lớn trên hoang nguyên, chấn động khiến bụi bay mù mịt.
Đám thiên kiêu ngước lên nhìn Trần Mục.
Nhẹ nhàng dễ dàng nghiền ép Tuyệt Thế Thiên Kiêu của Hồng Châu.
Tay phải của Trần Mục cầm lấy Vô Song, tay trái chắp ở sau lưng, áo trắng phiêu dật, giống như thiếu niên thiên thần, các thiên kiêu xung quanh không khỏi muốn cúng bái.
Thiên kiêu của Hồng Châu đều đang run lên, giữa Kim Kỳ Lân và Trần Mục vậy mà lại chênh lệch lớn như vậy, bọn họ không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.
Trần Mục không sử dụng thủ đoạn tăng trưởng, hắn chỉ dùng sức mạnh của cơ thể thuần túy, trải qua tôi luyện tẩy lễ không ngừng, cơ thể của hắn đã đến mức siêu phàm.
Chu Phá Hiểu cười lớn nói: “Ha ha ha, khoảng cách giữa Kim Kỳ Lân và tiểu sư thúc, so với khoảng cách giữa ta và Kim Kỳ Lân còn lớn hơn rất nhiều rất nhiều.”
Nhìn thấy Kim Kỳ Lân dáng vẻ cao ngạo, không đặt ai vào mắt bị đè bẹp, hắn ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Khắp hoang nguyên phủ đầy khói bụi.
Trong lớp khói bụi có kiếm quang bay ra, sáu thanh Thánh Kiếm lần lượt tấn công tới, Trần Mục cảm nhận được sức mạnh tràn đầy chứa đựng trong Thánh Kiếm.
Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thay cho Vô Song.
Thanh Vân Kiếm xuất hiện, quy tắc cấm chế lan tràn, năng lượng của sáu thanh Thánh Kiếm này cũng bị yếu đi, đối mặt với sự vây công của sáu thanh Thánh Kiếm, Trần Mục bay vọt như du long, thành thạo ứng đối.
Kim Kỳ Lân bò dậy khỏi hố, nhưng cánh tay phải đã bị nhuộm đỏ máu, hắn thôi động huyết mạch đặc biệt, lấy sức mạnh tăng trưởng gấp đôi, nhưng so với Trần Mục, sức mạnh của hắn ta chỉ như đom đóm với ánh sáng của mặt trăng.
Sáu thanh Thánh Kiếm trở về bên cạnh Kim Kỳ Lân, hắn ta cầm lấy thanh Thánh Kiếm thượng phẩm mạnh nhất, ánh sáng màu tím dập dờn trong mắt dọc.
“Vẫn chưa kết thúc!”
Trong mắt Kim Kỳ Lân mang theo vẻ điên cuồng.
Thiên kiêu của Hồng Châu sôi nổi phấn khích: “Kim sư huynh chuẩn bị sử dụng mắt thần của mình.”
Kim Kỳ Lân thôi động con mắt dọc kia, xung quanh nhãn cầu lộ ra tia máu, cộng thêm đường vân kỳ lân khắp toàn thân, trông giống như một con yêu thú hình người.
Xoạt!
Kim Kỳ Lân lại lần nữa bay lên không trung.
Hắn vung kiếm chém về phía Trần Mục, sức mạnh và tốc độ bộc phát lần này càng mạnh hơn, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng đều phải kiêng kỵ.
Kiếm của Kim Kỳ Lân nháy mắt đã chém đến chỗ Trần Mục.
Trần Mục lại biến mất trong chớp mắt, sau đó đột ngột xuất hiện phía sau Kim Kỳ Lân.
Kim Kỳ Lân phản ứng rất nhanh, lập tức quay người lại đâm tới, thế nhưng Trần Mục lại biến mất lần nữa.
Sau khi được gia trì bởi huyết mạch đặc biệt và mắt thần, Kim Kỳ Lân vẫn không thể chạm đến Trần Mục, mắt dọc của hắn ta đã bắt đầu chảy máu.
Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ rất rõ rệt.
Sau khi đột phá Kiếm Hoàng, Trần Mục có được linh lực dồi dào, có thể liên tục sử dụng Ảnh Vô Tung, hắn muốn biết cực hạn của thiên kiêu mạnh nhất Hồng Châu, cho nên mới cho Kim Kỳ Lân cơ hội xuất kiếm.
“Kinh Thần.”
Kim Kỳ Lân nghe thấy giọng nói của Trần Mục.
Trần Mục dùng Thanh Vân Kiếm thi triển Kinh Thần lần nữa, lần này không chỉ sử dụng trực diện, còn hô thành tiếng, như vậy ai còn có thể nói hắn đánh lén.
Tiếng nổ vang lên, giống như sấm sét.
Kim Kỳ Lân không có không gian để né tránh, chỉ có thể vung kiếm tiếp đòn, sáu thanh Thánh Kiếm nhanh chóng kết thành trận hình, nhưng vẫn không thể ngăn được Thanh Vân Kiếm.
Ầm ầm!
Hộp kiếm của Kim Kỳ Lân vỡ tan.
Ngực của hắn ta bị Thanh Vân Kiếm xuyên thủng.
Điều may mắn là, không bị thương đến tim, vẫn còn mạng để sống, điều không may là, ngoại trừ tim thì lục phủ ngũ tạng khác đều bị tổn thương nặng.
Trần Mục không ngờ Thanh Vân Kiếm lại có lức mạnh cường ngạnh như vậy, suýt chút nữa hắn đã giết chết Kim Kỳ Lân.
Chương 224 Cường thế nghiền ép (3)
Bước chân vào cảnh giới Kiếm Hoàng, hắn dùng Thánh Kiếm cực phẩm, sử dụng kiếm kỹ thánh phẩm, uy lực bộc phát ra kinh khủng đến độ chỉ có Kiếm Thánh mới có thể ngăn cản được.
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Hắn thay thế Vô Song thành Thanh Vân Kiếm với sức mạnh tương tự, kết quả đã suýt giết chết Kim Kỳ Lân.
Trần Mục không hề có ý định giết người, nếu như Kim Kỳ Lân chết trong tay của hắn, có lẽ sẽ gây ra rắc rối lớn.
Tim của Kim Kỳ Lân vẫn đang đập dữ dội, nơi đó có một nhóm u quang, hẳn là cường giả của Hồng Minh đang dùng thủ đoạn giữ lại mạng trong cơ thể hắn ta.
Kim Kỳ Lân rơi từ trên trời xuống, được thiên kiêu Hồng Châu là Tôn Hữu đỡ lấy, hắn ta không dám chậm trễ, liền ôm Kim Kỳ Lân lao ra khỏi Táng Tiên địa.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Một kiếm kia khiến bọn họ phải nín thở.
Trần Mục lãnh đạm nhìn đám thiên kiêu của Hồng Châu.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại sợ hãi, tùy tiện liếc qua một cái đã bị dọa mất mật, lần lượt bỏ chạy ra khỏi bí cảnh, toán bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều rời đi.
Bên ngoài bí cảnh.
Ngụy Diễm nhìn Kim Kỳ Lân đang bị trọng thương bất tỉnh được đưa ra ngoài, trên trán ông ta nổi lên gân xanh, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Cường giả các tông nghị luận sôi nổi.
Thiên kiêu mạnh nhất cảnh giới Kiếm Vương của Hồng Châu lại bị đánh trọng thương, lồng ngực còn có lỗ máu to bằng nắm đấm, khó mà tin nổi.
“Là ai làm?”
Ngụy Diễm tức giận nói, không chỉ có ông ta, cường giả các tông cũng đều muốn biết.
Có thể phế Lâm Ký, bọn họ cảm thấy vẫn là chuyện mà thiên kiêu có thể làm được, nhưng làm cho Kim Kỳ Lân trọng thương, chẳng lẽ hắn ta bị thiên kiêu của cả Hoang Châu vây đánh?
Nhìn thấy bộ dạng tức đến độ thở gấp của Ngụy Diễm, cường giả các tông của Hoang Châu đều đang cười thầm, bọn họ không rõ tình hình ở bên trong.
Sau đó toàn bộ thiên kiêu của Hồng Châu đều đi ra.
Sáu vị thiên kiêu này đều nguyên vẹn không chút tổn hại, trên người bọn họ không có dấu vết chiến đấu.
Tôn Hữu lớn tiếng kể lể nói: “Là Trần Mục của Lăng Vân tông, hắn không những đánh lén Lâm Ký mà còn hạ độc thủ với Kim sư huynh trong lúc chiến đấu.”
“Cái gì!”
Ngụy Diễm nắm chặt thành quyền.
Cường giả các tông đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sao Trần Mục lại ở bên trong Táng Tiên địa?
“Cứu Kim Kỳ Lân trước đã.” Chỗ sâu trong chiến thuyền màu đồng cổ, có một giọng nói già nua truyền ra, giọng nói đó khiến cho cường giả các tông đều như rơi vào hầm băng.
Lần này Hồng Minh còn phái ra lão cường giả cấp quái vật, Lý Thanh Lưu đen mặt, Kim Kỳ Lân bị trọng thương, Hồng Minh chắc chắn sẽ không chịu để yên.
“Thì ra Trần Mục ở bên trong.”
“Chẳng trách Lâm Ký và Kim Kỳ Lân đều bị trọng thương.”
“Tiểu sư thúc của Lăng Vân tông rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đó chính là thiên kiêu cảnh giới Kiếm Vương mạnh nhất của Hồng Châu đấy.”
Cường giả các tông đều đang cảm khái.
Chiến thuyền của Hồng Minh đang đậu bên ngoài Táng Tiên địa, vốn không hề có ý định rời đi.
...
Bên trong Táng Tiên địa.
Thiên kiêu của các tông đều chắp tay với Trần Mục, tôn hắn một tiếng tiểu sư thúc, sau đó mọi người tản ra khắp nơi, không có thiên kiêu Hồng Châu, bọn họ cũng có thể yên tâm tìm kiếm tạo hóa trong Táng Tiên địa.
Trần Mục đang ở trong hoang nguyên ôn chuyện với Liễu Mi Nhi và các tiểu bối, Tiểu Bạch và Tiểu Hắn cũng đến đây.
Biết được Trần Mục đã tu luyện ở đây năm năm,mọi người đều có thể hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như thế.
“Ta dẫn các ngươi đi tìm tạo hóa.”
“Được ạ, tiểu sư thúc.”
Trần Mục không vội rời đi, bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ chọc vào phiền phức.
Triệu Tư Tư và Liễu Mi Nhi chia nhau ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, mọi người đều đi theo Trần Mục.
Mấy ngày sau.
Thiên kiêu của Phượng các đi đến gần Phượng Huyết trì, nhìn ngọn lửa hừng hực bao bọc xung quanh Phượng Huyết trì, trong mắt các thiên kiêu Phượng các lộ ra vẻ kích động.
Hỏa Mị nhắc nhở: “Ngọn lửa này rất nguy hiểm, mọi người phải cẩn thận một chút.”
Lâm Diệu Ngữ đi ở phía trước, trên người nàng ta phát ra ánh sáng màu xanh, hiện ra một con chim giống như Thanh Loan, ngọn lửa không thể làm tổn thương nàng ta.
Hỏa Mị theo sát phía sau, trong cơ thể của nàng ta cũng có huyết mạch đặc biệt, mặc dù không nồng đậm bằng Lâm Diễu Ngữ, nhưng vẫn mạnh hơn các tỷ muội khác.
Cuối cùng chỉ có Lâm Diệu Ngữ và Hỏa Mị vào được Phương Huyết trì, các tỷ muội khác cũng đã thử nhưng lại bị ngọn lửa làm bị thương, bọn họ không dám mạnh mẽ xông vào.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng, mày liễu của Hỏa Mị hơi chau lại nói: “Đây là Phượng Huyết trì?”
Nước hồ trong veo thấy đáy.
Lâm Diệu Ngữ đến vì Phương Huyết trì, không tiếc hạ thấp tư thái lại nhận được kết quả như vậy, nàng ta cũng không nhụt chí: “Hóa Long trì cũng có thể lột xác, Thánh Dược viên có đại dược, Tinh Lạc hồ có thể ngộ đạo, vẫn còn rất nhiều chỗ tạo hóa, chúng ta vẫn còn những lựa chọn khác.”
Lâm Diệu Ngữ nhanh chóng đến Đăng Tiên địa, Hỏa Mị và các thiên kiêu khác của Phượng các cũng vội vã đến Thánh Dược viên.
Sơn mạch Táng Tiên.
Vết nứt không gian đang dần biến mất.
Mở ra lần nữa dự đoán sẽ mất thời gian nửa năm, Trần Mục không đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy vết nứt không gian biến mất, cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu như bây giờ Trần Mục ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ không bảo vệ nổi, nhưng nửa năm sau, Lăng Vân tông nhất định có thể nhận được tin tức.
Vết nứt không gian biến mất, chiếc chiến thuyền màu đồng cổ treo trên sơn mạch vẫn không có động tĩnh, Hồng Minh dường như không hề có ý định rời đi.
Cường giả các tông đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Lăng Vân tông, Lăng Vân phong.
Đỉnh núi tràn ngập gió tuyết.
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đứng bên vách núi.
“Hồng Minh xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên, có thể sẽ bất lợi với tiểu bối của Lăng Vân tông, muội muốn đến sơn mạch Táng Tiên xem xem.” Bình thường Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, nhưng bây giờ lại lo lắng nàng ta sẽ gặp chuyện.
“Sư muội, Lăng Vân tông cần muội, qua một thời gian nữa ta sẽ đến sơn mạch Táng Tiên.”
Tần Nghê Thường có chút kinh ngạc, Khương Phục Tiên đích thân đi đến? Rất nhanh đã nghĩ đến gì đó: “Sư tỷ, chẳng lẽ tiểu sư đệ đang ở Táng Tiên địa?”
Chương 225 Táng Kiếm sơn (1)
Khương Phục Tiên gật đầu, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nàng ta có hai thanh Tiên Kiếm, Băng Hồn và Tuyết Phách có thể cảm ứng lẫn nhau, nàng ta biết rất rõ tình hình bên trong Táng Tiên địa.
Tần Nghê Thường biết sự thiên vị của Khương Phục Tiên với tiểu sư đệ, không ngờ nàng ta lại đưa Trần Mục đến nơi nguy hiểm như Táng Tiên địa, nhưng lại để Triệu Phi Yến vào Lăng Vân các.
Truyền thừa bên trong Lăng Vân các không ít hơn Táng Tiên địa, hơn nữa tiến vào Lăng Vân các có nghĩa là đã xác định trước vị trí tông chủ, Tần Nghê Thường chỉ có thể phản đối nhưng không thể ngăn cản.
Bây giờ trong lòng Tần Nghê Thường rất khó chịu, nàng ta cảm thấy Khương Phục Tiên muốn bồi dưỡng Trần Mục thành cánh tay trái tay phải cho Triệu Phi Yến.
Tông chủ có thể do Khương Phục Tiên khâm định, nhưng cần phải có được sự công nhận của Trưởng Lão viện, cho nên Tần Nghê Thường muốn để Trần Mục tiến vào Trưởng Lão viện, không chỉ có thể nâng cao danh vọng, mà còn có thể chiếm được vị trí có lợi trong cuộc tranh giành chức tông chủ.
“Chú ý quan sát Hồng Minh, đừng để bị Táng Tiên địa thu hút sự chú ý.” Khương Phục Tiên nhắc nhở nói.
Nàng ta cảm thấy lần này Hồng Minh sẽ có động thái lớn.
Tần Nghê Thường gật đầu: “Đã hiểu.”
...
Táng Tiên địa.
Lâm Diệu Ngữ đi đến Đăng Tiên địa.
Chỗ này từng có lôi kiếp giáng xuống, phá hủy hết toàn bộ sinh khí xung quanh, nghe đồn chỗ này có năng lượng lôi kiếp hùng hậu, trong mắt Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ thất vọng.
“Nghe nói Đăng Tiên địa có thể tôi luyện cơ thể, nhưng mà năng lượng lôi kiếp ở đây quá loãng, hiệu quả còn chẳng bằng cấm địa của Phượng các.” Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu, vẻ thất vọng trong mắt nàng ta càng đậm hơn.
Lâm Diệu Ngữ cũng không từ bỏ việc tìm kiếm tạo hóa, nàng ta chuẩn bị đi đến Tinh Lạc hồ, nghe nói có rất nhiều thiên kiêu đã ngộ ra kiếm ý ở chỗ đó.
Nàng ta đã thành thạo hai loại kiếm ý, nắm chắc thêm một loại kiếm ý nữa là chắc chắn có thể phất hơn các thiên kiêu cùng lứa.
Thánh Dược viên.
Rất nhiều thiên kiêu đang tìm kiếm đại dược, nhưng bọn họ lại không tìm ra bất kỳ loại linh dược cao phẩm nào, chỉ có một số loại linh dược bình thường không thèm để vào mắt.
Lão Toan Nghê bên trong Thánh Dược viên cũng đang hoạt động gân cốt, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu xông vào Thánh Dược viên bị nó rượt đuổi chạy khắp núi rừng.
Đám người Hỏa Mị vốn đang muốn đi đến Thánh Dược viên, nhìn thấy các thiên kiêu chạy trốn khắp nơi mới biết lão Toan Nghê bên trong đã thoát khỏi trói buộc, Thánh Dược viên bây giờ vô cùng nguy hiểm, các thiên kiêu đều đang tháo chạy.
Trước kia khi lão Toan Nghê bị khóa, đám thiên kiêu có thể dùng kiếm kỹ tấn công nó từ xa, các thiên kiêu bây giờ đều đang bị lão Toan Nghê truy đuổi.
Cũng may tuổi tác của lão Toan Nghê đã cao, không tích cực đuổi với bọn họ, cũng chỉ là dọa bọn họ một chút, nếu không những đám thiên kiêu này khó mà trốn thoát khỏi Thánh Dược viên.
Hỏa Mị biết được Trần Mục cũng đang ở Táng Tiên địa từ miệng các thiên kiêu, hơn nữa hắn còn chặt đứt cánh tay của Lâm Ký, đâm xuyên qua ngực của Kim Kỳ Lân, còn dọa cho đám thiên kiêu của Hồng Châu ra khỏi Táng Tiên địa.
“Thật đáng tiếc!”
Trong mắt Hỏa Mị mang theo vẻ tiếc nuối.
So với tạo hóa của Táng Tiên địa, nàng ta càng muốn xem cảnh tượng Trần Mục quét sạch đám thiên kiêu của Hồng Châu.
Ngay cả các thiên kiêu khác của Phượng các, trên khuôn mặt thanh tú của họ cũng lộ ra vẻ hưng phấn, đám thiên kiêu Hồng Châu khiến Lâm Diệu Ngữ phải cúi đầu lại bị tiểu sư thúc quét sạch, bọn họ càng muốn gặp Trần Mục, muốn làm quen với hắn.
Hổ Khiếu Lâm đi đến Hóa Long trì.
Tuy nhiên nước hồ ở đây lại rất trong.
Vật chất thần bí bên trong cho dù có ngâm mình nửa năm cũng vô dụng, cũng không lấy được huyết mạch của Chân Long.
“Xem ra hắn đã từng đến đây, chẳng trách trong một khoảng thời gian ngắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy.” Hổ Khiếu Lâm lẩm bẩm nói.
Cho dù là có tạo hóa, muốn trở nên mạnh như thế trong thời gian ngắn cũng không hề dễ dàng.
“Hắn không thể lấy hết tất cả tạo hóa, chúng ta chia nhau ra hành động.” Hổ Khiếu Lâm đề nghị, các tiểu bối của Thánh Kiếm sơn ở xung quanh rất nhanh đã tản ra.
Tiểu bối của Ngũ Tiên giáo đến gần Cửu U tháp, trong mắt bọn họ lộ vẻ chấn kinh, Đường Côn Luân lại càng kinh hãi kêu lên: “Cửu U tháp đâu?”
Cửu U tháp đáng ra phải đứng sừng sững ở chỗ này lại biến mất không thấy nữa.
Ở một nơi cách bọn họ không xa có một đám sương mù đen, trong tay Dục Ảnh đang cầm Cửu U tháp, khóe miệng chứa ý cười, nhàn nhạt nói: “Thượng Cổ Tiên Khí như vậy, sao lại có thể để lại đây làm lãng phí.”
Dục Ảnh tốn rất nhiều thời gian mới luyện hóa được Cửu U tháp, ngọn tháp này vô cùng mạnh, công được thủ được, ra khỏi Táng Tiên địa thì dễ nhưng muốn quay về Minh giới lại rất khó, có Cửu U tháp, hắn ta sẽ càng có cơ hội trở về Minh giới.
Táng Kiếm sơn.
Xung quanh là sa mạc dài hàng trăm dặm, thanh kiếm khổng lồ màu vàng sáng chói băng qua sườn núi, hình ảnh kia nhìn từ xa trông rất hùng tráng.
Các tiểu bối của Lăng Vân tông đứng cách đó không xa, càng đến gần Táng Kiếm sơn thì năng lượng xung quanh càng nồng đậm, áp lực mà bọn họ phải hứng chịu cũng càng mạnh.
Trần Mục nhìn thanh kiếm khổng lồ kia: “Đó là bản mệnh kiếm của tiền bối viễn cổ, bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong trong tình huống thông thường chỉ có trăm trượng, mà thanh bản mệnh kiếm này lại dài đến hơn năm trăm trượng.
“Wao!”
“Còn lợi hại hơn cả Kiếm Thánh!”
Trong mắt đám tiểu bối Liễu Mi Nhi lộ ra vẻ tôn sùng, đây là độ cao mà đời này bọn họ khó có thể đạt tới.
“Nếu như có thể ở đây tu luyện cả đời, có phải sẽ có thể trở thành Kiếm Thánh đỉnh phong?”
Liễu Mi Nhi có chút hiếu kỳ.
Trần Mục khẽ lắc đầu: “Rất khó, năng lượng của thanh bản mệnh kiếm này không ngừng trôi đi, rất khó có thể tái tạo lại Kiếm Thánh đỉnh phong.”
“Cho dù là hấp thụ, có cho ngươi một ngàn năm cũng không thể luyện hóa được thanh bản mệnh kiếm này.”
Liễu Mi Nhi có hơi tiếc nuối.
Diệp Hoành cười nói: “Gần đây có năng lượng nồng đậm, thời gian nửa năm, thăng cấp lên một cảnh giới nhỏ hẳn là không có vấn đề gì.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Bình luận facebook